Chương 1812: Đàn tràng luân hồi (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong Quỷ Linh vực, hồn thể du đãng lúc nào cũng có thể thấy được, mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau, lui tới hi hi ha ha, bốn người giống như người đi đường vội vội vàng vàng.
Lâm Nhất đi theo phía sau Mỵ Nương và Tống Huyền Tử, tìm về phía trước. Trong lúc vô ý, hắn quay đầu lại liếc mắt một cái. Tiên Nô đi sóng vai mỉm cười, trên gương mặt là thần sắc xinh đẹp vui vẻ.
Trên người Tiên Nô bao phủ một tầng tháp ảnh bạch sắc loáng thoáng, cử chỉ tự nhiên hơn nhiều. Đó là pháp bảo dùng tiên khí luyện chế từ “Huyền Diệu tháp”, từ Cửu Châu Đạo Tề môn, Văn Bạch Tử, uy lực có chút không tầm thường. Lâm Nhất nhìn thấy âm hàn làm cô gái này không kiên nhẫn liền lấy ra vật đó tặng, cũng coi như là một phen thương cảm.
Trong mắt Lâm Nhất, Tiên Nô có phải do Thiên Huyễn chuyển thế hay không đã không còn quan trọng nữa. Còn nữa, hắn cũng từ từ thích nữ tử thiên tư thông minh lại bản tính tinh khiết này, nhận đối phương làm đệ tử chẳng qua là mượn cớ, muốn che chở mới là mong muốn ban đầu. Ân Huyễn Đồng không thể quên được! Mà có một vị nữ đệ tử như thế cũng không tệ lắm!
Tiên Nô không biết là thần giao cách cảm, hay là giỏi đoán ý người, đối với Lâm Nhất ngày càng thân cận. Có lẽ là chưa từng thân thiết với ai làm nàng hiểu được giữa người và người, còn có một loại quan hệ giữa nam nữ khác, không có chút tâm tư tạp niệm nào...
Bên trong Quỷ Linh vực âm khí âm u, nguy cơ khó lường. Đoàn người không dám bay cao, chỉ đành ở dưới đất đi nhanh.
Mỗi khi qua mấy trăm dặm, Mỵ Nương liền cùng ba người phía sau lưng dừng lại nghỉ trong khoảnh khắc.
Một khắc trước trong thần thức có thể nhìn thấy bên ngoài một triệu dặm, trong nháy mắt chỉ còn lại âm phong gào thét, làm người ta nhất thời không phân biệt rõ phương hướng. Muốn từ trong đêm tối khó bề phân biệt tìm được lối đi cũng không phải chuyện dễ...
Mỵ Nương ở phía trước dẫn đường lại một lần nữa ngừng lại. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói:
- Chúng ta rõ ràng một đường đi thẳng, tại sao đến nơi này lại mới thấy một phần cong...
Nhìn thấy ba người theo phía sau còn nói thêm:
- Đã qua mười ngày, cách một trận pháp bên dưới còn mấy vạn dặm! Dựa theo tốc độ này sợ là không có thười gian mấy tháng thì không ra khỏi Quỷ Linh vực được...
Tống Huyền Tử khoát tay tỏ vẻ thoải mái, lúc này mới vuốt râu dài trầm ngâm nói:
- Nơi đây tự có thiên địa cấm chế, có vài phần xấp xỉ với “Quỷ Đả Tường” ở nơi phàm tục. Nếu không có khả năng Huyễn Đồng của nàng sợ là chúng ta còn không qua được đây. Dục tốc bất đạt, chậm lại đã...
Lâm Nhất cùng Tiên Nô tới gần hai người, lần lượt dừng bước chân lại. Hắc vụ bốn phía tầng tầng lớp lớp rung động, kèm theo từng trận âm phong xoay quanh không ngừng, còn có thân ảnh hư ảo mơ hồ lướt qua làm người ta không khỏi hoa mắt thần mê với tình hình xung quanh.
- Lâm đạo hữu! Có chỉ bảo gì không...
Có lẽ là nhìn thấy Lâm Nhất ngẫm nghĩ không nói, Mỵ Nương mang theo vài phần áy náy lên tiếng hỏi. Trong bốn người, chỉ có nàng có tu vi cao nhất, lúc này mới như chuyện đương nhiên đảm đương trách nhiệm dẫn đầu. Mà bây giờ làm nhiều công ít, khiến cho trên mặt đều là sự khó coi.
Có một thân ảnh tựa như hổ lại tựa như gấu từ xa tới gần, bỗng nhiên biến mất trong âm phong gào thét. Lúc sau, một hồn thể dáng vẻ cự mãng xông ra, coi tất cả quanh mình như không nhìn thấy, trong một thoáng lại không thấy bóng dáng. Cho dù là quay lại cũng vội vã như vậy...
Nghe tiếng, Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, vẫn khó tin lắc đầu. Hắn không để ý tới câu hỏi của Mỵ Nương, suy nghĩ một chút nói:
- Tống đạo hữu nói có lý, từ từ đi về phía trước là được. Chỉ có điều ta thấy ngươi không cần dùng Huyễn Đồng, đổi lại hãy dùng thần thức dẫn đường...
Mỵ Nương có chút khó hiểu, hỏi tiếp:
- Huyễn Đồng là thần thông của Thiên Hồ, có thể phá ảo giác cấm chế trong thiên hạ. Vì sao lại bỏ qua không dùng chứ...
Lâm Nhất nhìn Tống Huyền Tử thần sắc nghi ngờ, lại nhìn Tiên Nô vẻ mặt kính phục, nhức đầu đáp:
- Chuyện này... ta cũng không thể giải thích được...
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ một trận, tự tay chỉ về hướng không người ra hiệu:
- Chư vị nhìn xem, có thể thấy được đầu mối...
Ba người đối phương men theo hướng ngón tay của hắn định thần nhìn kỹ, mỗi người lại như có điều ngộ ra. Trên mặt đất, từng trận hắc vụ đang rung động tỏa ra xa, vừa nhìn qua thì không có manh mối gì nhưng khi tinh tế lưu ý thì mới phát giác ra bốn phía đang theo đó mà xoay chầm chậm, vô cùng hư ảo, nhưng lại rõ ràng như thế...
Mỵ Nương chợt nói:
- Theo như cái này thì tám trận pháp trong Quỷ Linh vực cũng không phải tĩnh mà còn đang không ngừng xoay chậm giữa tháp cao. Mà chúng ta đặt mình trong này cũng bị chuyển động theo, khó tránh không rõ phương hướng...
Nói đến đây, nàng áy náy cười, khen:
- Lâm đạo hữu thật tinh tế, chỉ một chuyện nhỏ đã làm người ta thán phục! mà lúc tai ương ngập đầu ngài lại không hề sợ hãi, cử trọng nhược khinh, có thể so với kỳ nhân bất thế! Tiên Nô gặp được minh sư, thật là phúc đức từ đời trước...
Da mặt Lâm Nhất nóng lên, chép chép miệng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Không phải chỉ là trời sinh tính tình thích nhìn ngó bốn phía sao, đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ bị nói là lấm la lấm lét nữa! Ngày bình thường người nhỏ, lời nhẹ, kiệt lực rống lên cũng không có hiệu nghiệm. Lúc này tùy ý nói hai câu lại được thừa nhận như thế, làm người ta làm sao chịu nổi! Hắn vội vàng khoát tay, ra vẻ vô ý nói:
Lâm Nhất đi theo phía sau Mỵ Nương và Tống Huyền Tử, tìm về phía trước. Trong lúc vô ý, hắn quay đầu lại liếc mắt một cái. Tiên Nô đi sóng vai mỉm cười, trên gương mặt là thần sắc xinh đẹp vui vẻ.
Trên người Tiên Nô bao phủ một tầng tháp ảnh bạch sắc loáng thoáng, cử chỉ tự nhiên hơn nhiều. Đó là pháp bảo dùng tiên khí luyện chế từ “Huyền Diệu tháp”, từ Cửu Châu Đạo Tề môn, Văn Bạch Tử, uy lực có chút không tầm thường. Lâm Nhất nhìn thấy âm hàn làm cô gái này không kiên nhẫn liền lấy ra vật đó tặng, cũng coi như là một phen thương cảm.
Trong mắt Lâm Nhất, Tiên Nô có phải do Thiên Huyễn chuyển thế hay không đã không còn quan trọng nữa. Còn nữa, hắn cũng từ từ thích nữ tử thiên tư thông minh lại bản tính tinh khiết này, nhận đối phương làm đệ tử chẳng qua là mượn cớ, muốn che chở mới là mong muốn ban đầu. Ân Huyễn Đồng không thể quên được! Mà có một vị nữ đệ tử như thế cũng không tệ lắm!
Tiên Nô không biết là thần giao cách cảm, hay là giỏi đoán ý người, đối với Lâm Nhất ngày càng thân cận. Có lẽ là chưa từng thân thiết với ai làm nàng hiểu được giữa người và người, còn có một loại quan hệ giữa nam nữ khác, không có chút tâm tư tạp niệm nào...
Bên trong Quỷ Linh vực âm khí âm u, nguy cơ khó lường. Đoàn người không dám bay cao, chỉ đành ở dưới đất đi nhanh.
Mỗi khi qua mấy trăm dặm, Mỵ Nương liền cùng ba người phía sau lưng dừng lại nghỉ trong khoảnh khắc.
Một khắc trước trong thần thức có thể nhìn thấy bên ngoài một triệu dặm, trong nháy mắt chỉ còn lại âm phong gào thét, làm người ta nhất thời không phân biệt rõ phương hướng. Muốn từ trong đêm tối khó bề phân biệt tìm được lối đi cũng không phải chuyện dễ...
Mỵ Nương ở phía trước dẫn đường lại một lần nữa ngừng lại. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói:
- Chúng ta rõ ràng một đường đi thẳng, tại sao đến nơi này lại mới thấy một phần cong...
Nhìn thấy ba người theo phía sau còn nói thêm:
- Đã qua mười ngày, cách một trận pháp bên dưới còn mấy vạn dặm! Dựa theo tốc độ này sợ là không có thười gian mấy tháng thì không ra khỏi Quỷ Linh vực được...
Tống Huyền Tử khoát tay tỏ vẻ thoải mái, lúc này mới vuốt râu dài trầm ngâm nói:
- Nơi đây tự có thiên địa cấm chế, có vài phần xấp xỉ với “Quỷ Đả Tường” ở nơi phàm tục. Nếu không có khả năng Huyễn Đồng của nàng sợ là chúng ta còn không qua được đây. Dục tốc bất đạt, chậm lại đã...
Lâm Nhất cùng Tiên Nô tới gần hai người, lần lượt dừng bước chân lại. Hắc vụ bốn phía tầng tầng lớp lớp rung động, kèm theo từng trận âm phong xoay quanh không ngừng, còn có thân ảnh hư ảo mơ hồ lướt qua làm người ta không khỏi hoa mắt thần mê với tình hình xung quanh.
- Lâm đạo hữu! Có chỉ bảo gì không...
Có lẽ là nhìn thấy Lâm Nhất ngẫm nghĩ không nói, Mỵ Nương mang theo vài phần áy náy lên tiếng hỏi. Trong bốn người, chỉ có nàng có tu vi cao nhất, lúc này mới như chuyện đương nhiên đảm đương trách nhiệm dẫn đầu. Mà bây giờ làm nhiều công ít, khiến cho trên mặt đều là sự khó coi.
Có một thân ảnh tựa như hổ lại tựa như gấu từ xa tới gần, bỗng nhiên biến mất trong âm phong gào thét. Lúc sau, một hồn thể dáng vẻ cự mãng xông ra, coi tất cả quanh mình như không nhìn thấy, trong một thoáng lại không thấy bóng dáng. Cho dù là quay lại cũng vội vã như vậy...
Nghe tiếng, Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, vẫn khó tin lắc đầu. Hắn không để ý tới câu hỏi của Mỵ Nương, suy nghĩ một chút nói:
- Tống đạo hữu nói có lý, từ từ đi về phía trước là được. Chỉ có điều ta thấy ngươi không cần dùng Huyễn Đồng, đổi lại hãy dùng thần thức dẫn đường...
Mỵ Nương có chút khó hiểu, hỏi tiếp:
- Huyễn Đồng là thần thông của Thiên Hồ, có thể phá ảo giác cấm chế trong thiên hạ. Vì sao lại bỏ qua không dùng chứ...
Lâm Nhất nhìn Tống Huyền Tử thần sắc nghi ngờ, lại nhìn Tiên Nô vẻ mặt kính phục, nhức đầu đáp:
- Chuyện này... ta cũng không thể giải thích được...
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ một trận, tự tay chỉ về hướng không người ra hiệu:
- Chư vị nhìn xem, có thể thấy được đầu mối...
Ba người đối phương men theo hướng ngón tay của hắn định thần nhìn kỹ, mỗi người lại như có điều ngộ ra. Trên mặt đất, từng trận hắc vụ đang rung động tỏa ra xa, vừa nhìn qua thì không có manh mối gì nhưng khi tinh tế lưu ý thì mới phát giác ra bốn phía đang theo đó mà xoay chầm chậm, vô cùng hư ảo, nhưng lại rõ ràng như thế...
Mỵ Nương chợt nói:
- Theo như cái này thì tám trận pháp trong Quỷ Linh vực cũng không phải tĩnh mà còn đang không ngừng xoay chậm giữa tháp cao. Mà chúng ta đặt mình trong này cũng bị chuyển động theo, khó tránh không rõ phương hướng...
Nói đến đây, nàng áy náy cười, khen:
- Lâm đạo hữu thật tinh tế, chỉ một chuyện nhỏ đã làm người ta thán phục! mà lúc tai ương ngập đầu ngài lại không hề sợ hãi, cử trọng nhược khinh, có thể so với kỳ nhân bất thế! Tiên Nô gặp được minh sư, thật là phúc đức từ đời trước...
Da mặt Lâm Nhất nóng lên, chép chép miệng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Không phải chỉ là trời sinh tính tình thích nhìn ngó bốn phía sao, đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ bị nói là lấm la lấm lét nữa! Ngày bình thường người nhỏ, lời nhẹ, kiệt lực rống lên cũng không có hiệu nghiệm. Lúc này tùy ý nói hai câu lại được thừa nhận như thế, làm người ta làm sao chịu nổi! Hắn vội vàng khoát tay, ra vẻ vô ý nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.