Chương 1774: Đánh đánh cướp cướp (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong nháy mắt nhìn thấy sự dị thường phía xa xa, Lâm Nhất không khỏi ngầm thở dài một tiếng. Một con yêu vật đã khó chơi như thế, lại có thêm một đám nữa tới, làm sao có thể ứng phó được?
- Cạc cạc! Ngươi nhất định phải chết...
Ngoài mấy trăm trượng yêu vật kia lại đang cười quái dị, giọng khó nghe tựa như không nhả nổi ra lời, dáng vẻ nó cực kỳ đắc ý, hiển nhiên là đang đợi đồng bạn khác đến.
Lâm Nhất không dám dây dưa, giương giọng quát lên:
- Ngươi là người phương nào, tại sao lại ngăn cản đường đi của ta...
Yêu vật loạng choạng hai cánh ở trong hư không, thở hổn hển một chút rồi lạng quạng nói:
- Ta... Đánh... Đánh... Đánh cướp!
- Súc sinh! Tiếng người còn nói chưa lanh lẹ còn muốn đánh cướp...
Lâm Nhất nào có thời gian rỗi dong dài với đối phương. Hắn trầm giọng quát một tiếng rồi lăng không bay lên, trong con ngươi chớp động xích mang, hai tay chợt vung ra. Ba mươi sáu, bảy mươi hai pháp quyết bắn ra, sau đó vẫn chưa hề dừng lại, tiếp đó một trăm linh tám pháp quyết điên cuồng bay ra.
Yêu vật nhìn thấy thời cơ không đúng, hai cánh sau lưng run run một hồi, quanh thân lóe lên một vệt sáng, khí thế hung ác nhất thời tràn ngập bốn phía.
Sát tâm của Lâm Nhất đã lên, lại thấy súc sinh kia ương ngạnh đối kháng thì khóe miệng hắn nở một nụ cười tà điên cuồng, trên tay đang liên tiếp không ngừng phi phù văn ra. Chỉ trong một nháy mắt, nhân, nguyệt, nhật, sau ba ấn này lại lập tức bồi thêm hai trăm năm mươi sáu pháp quyết. Sau một giây, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái hắc sắc cự phủ lớn chừng bảy, tám trượng, quanh thân còn chớp động ma diễm đỏ sậm tàn sát bừa bãi, uy thế có chút kinh người.
Súc sinh, xem ai chết chắc đây! Lúc suýt xảy ra tai nạn, Lâm Nhất khoát tay chỉ vào không trung. Cự phủ ầm ầm bổ về phía Si Loan thú ở bên ngoài mấy trượng, giống như chu tước cùng hình thiên lợi khí giáng xuống. Mây đen gào thét, lửa cháy mạnh cuồn cuộn, một vùng không trung bỗng nhiên như địa ngục.
- Ầm...
Si Loan thú không kịp ngăn cản, càng không thể chống đỡ, trong một tiếng ầm vang điếc tai bị nghiền thành bột mịn. Lúc này nó mới biến mất, bỗng nhiên ở ngoài mấy trăm trượng xuất hiện một người có thân thể giống nó như đúc, còn hơi kinh hoảng hô lên:
- Giết không chết...
Lời nó còn chưa dứt đã hơi ngừng lại. Dư uy của Thiên Ma ấn còn đó, khí thế hủy thiên diệt địa thoáng chốc đã lần nữa thôn phệ yêu vật mới hiện thân.
Lâm Nhất mới đắc thủ, chưa chậm một chút nào, làm con quỷ kia cả kinh tới trợn mắt há miệng. Hai luồng huyết quang hắc sắc bỗng nhiên bay vào trong cơ thể Ma Anh, rõ ràng là mới vừa giết chết hai con yêu vật. Nhưng ở bên ngoài nghìn trượng, súc sinh kia lại lảo đảo xông ra từ trong hư không, lúc xoay người chạy trốn không quên hừ, nói:
- Giết không chết... Ta...
Đúng là ban ngày ban mặt lại đụng phải quỷ! Lâm Nhất có lòng đuổi theo bắt lại nhưng lại không đủ lực để bắt. Mà bên ngoài, mười mấy đồng bạn của nó đang tới gần, lúc này không đi còn đợi khi nào!
Mây đen, hỏa diễm chưa tan hết, Lâm Nhất đã quay đầu lại bay lên tinh chu, sau đó đóng cửa khoang thuyền lại, thúc giục pháp trận, trước sau tinh chu lóe lên ánh sáng, rồi chợt vội vã đi về phía trước, trong tinh không chỉ lưu lại một dấu vết mờ mờ...
Chỉ có điều trong nháy mắt trong tinh không lại có thêm hơn mười bốn, mười năm thân ảnh yêu vật, từng con hung hãn dị thường. Phía sau còn có con Si Loan thú lúc trước chạy đi, đang vô cùng suy yếu kêu lên:
- Người nọ... Lợi hại! Tinh chu... bảo bối!
Đám yêu vật tới đây đều vì Si Loan thú. Hai vị cầm đầu cũng là hình dạng con người, hiển lộ uy võ bất phàm. Một người trong số đó mang tướng mạo đại hán mắt đen râu đen, trên người là nửa thân trần mặc hắc vũ y. Y chuyển động đôi con ngươi màu đỏ nhạt, khà khà cười nói:
- Ba mạng đã mất đi hai còn không giữ chân được một tên tu sĩ, coi như ngươi không may...
Một người cầm đầu trên người bao chùm một cái áo choàng kiểu dáng quái dị, dáng dấp của một lão giả, mặt mày râu bạc trắng thần sắc lại hung ác nham hiểm. Ông ta nhìn thoáng qua phía xa, nói:
- Đã có tu sĩ tới nơi này, há lại có thể buông tha!
- Cạc cạc! Không thể buông tha...
Bốn phía, tiếng ong ong vang lên, tình cảm quần chúng ồn ào.
Đại hán mặt đen cuồng vọng cười nói:
- Giết người, đoạt bảo!
Lời còn chưa dứt, phía sau lưng y đột nhiên tỏa ra một đôi cánh chim dài ba trượng thanh sắc, hơi vỗ làm tầng tầng ánh sáng tỏa ra trên hư không, lập tức cả người đều biến mất ngay tại chỗ. Tiếp theo lại một đợt tiếng gió gào thét thổi tới, hơn mười tia lưu quang bay múa.
...
Bên trong tinh chu, đôi tay của Lâm Nhất đặt trên thạch đài, khuôn mặt không biết làm sao.
Trong tinh không mịt mờ còn có đánh cướp. Chuyện này so với ban đầu mình hoạt động đạo tặc ở tiên môn thì xác thực uy phong hơn nhiều!
- Cạc cạc! Ngươi nhất định phải chết...
Ngoài mấy trăm trượng yêu vật kia lại đang cười quái dị, giọng khó nghe tựa như không nhả nổi ra lời, dáng vẻ nó cực kỳ đắc ý, hiển nhiên là đang đợi đồng bạn khác đến.
Lâm Nhất không dám dây dưa, giương giọng quát lên:
- Ngươi là người phương nào, tại sao lại ngăn cản đường đi của ta...
Yêu vật loạng choạng hai cánh ở trong hư không, thở hổn hển một chút rồi lạng quạng nói:
- Ta... Đánh... Đánh... Đánh cướp!
- Súc sinh! Tiếng người còn nói chưa lanh lẹ còn muốn đánh cướp...
Lâm Nhất nào có thời gian rỗi dong dài với đối phương. Hắn trầm giọng quát một tiếng rồi lăng không bay lên, trong con ngươi chớp động xích mang, hai tay chợt vung ra. Ba mươi sáu, bảy mươi hai pháp quyết bắn ra, sau đó vẫn chưa hề dừng lại, tiếp đó một trăm linh tám pháp quyết điên cuồng bay ra.
Yêu vật nhìn thấy thời cơ không đúng, hai cánh sau lưng run run một hồi, quanh thân lóe lên một vệt sáng, khí thế hung ác nhất thời tràn ngập bốn phía.
Sát tâm của Lâm Nhất đã lên, lại thấy súc sinh kia ương ngạnh đối kháng thì khóe miệng hắn nở một nụ cười tà điên cuồng, trên tay đang liên tiếp không ngừng phi phù văn ra. Chỉ trong một nháy mắt, nhân, nguyệt, nhật, sau ba ấn này lại lập tức bồi thêm hai trăm năm mươi sáu pháp quyết. Sau một giây, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái hắc sắc cự phủ lớn chừng bảy, tám trượng, quanh thân còn chớp động ma diễm đỏ sậm tàn sát bừa bãi, uy thế có chút kinh người.
Súc sinh, xem ai chết chắc đây! Lúc suýt xảy ra tai nạn, Lâm Nhất khoát tay chỉ vào không trung. Cự phủ ầm ầm bổ về phía Si Loan thú ở bên ngoài mấy trượng, giống như chu tước cùng hình thiên lợi khí giáng xuống. Mây đen gào thét, lửa cháy mạnh cuồn cuộn, một vùng không trung bỗng nhiên như địa ngục.
- Ầm...
Si Loan thú không kịp ngăn cản, càng không thể chống đỡ, trong một tiếng ầm vang điếc tai bị nghiền thành bột mịn. Lúc này nó mới biến mất, bỗng nhiên ở ngoài mấy trăm trượng xuất hiện một người có thân thể giống nó như đúc, còn hơi kinh hoảng hô lên:
- Giết không chết...
Lời nó còn chưa dứt đã hơi ngừng lại. Dư uy của Thiên Ma ấn còn đó, khí thế hủy thiên diệt địa thoáng chốc đã lần nữa thôn phệ yêu vật mới hiện thân.
Lâm Nhất mới đắc thủ, chưa chậm một chút nào, làm con quỷ kia cả kinh tới trợn mắt há miệng. Hai luồng huyết quang hắc sắc bỗng nhiên bay vào trong cơ thể Ma Anh, rõ ràng là mới vừa giết chết hai con yêu vật. Nhưng ở bên ngoài nghìn trượng, súc sinh kia lại lảo đảo xông ra từ trong hư không, lúc xoay người chạy trốn không quên hừ, nói:
- Giết không chết... Ta...
Đúng là ban ngày ban mặt lại đụng phải quỷ! Lâm Nhất có lòng đuổi theo bắt lại nhưng lại không đủ lực để bắt. Mà bên ngoài, mười mấy đồng bạn của nó đang tới gần, lúc này không đi còn đợi khi nào!
Mây đen, hỏa diễm chưa tan hết, Lâm Nhất đã quay đầu lại bay lên tinh chu, sau đó đóng cửa khoang thuyền lại, thúc giục pháp trận, trước sau tinh chu lóe lên ánh sáng, rồi chợt vội vã đi về phía trước, trong tinh không chỉ lưu lại một dấu vết mờ mờ...
Chỉ có điều trong nháy mắt trong tinh không lại có thêm hơn mười bốn, mười năm thân ảnh yêu vật, từng con hung hãn dị thường. Phía sau còn có con Si Loan thú lúc trước chạy đi, đang vô cùng suy yếu kêu lên:
- Người nọ... Lợi hại! Tinh chu... bảo bối!
Đám yêu vật tới đây đều vì Si Loan thú. Hai vị cầm đầu cũng là hình dạng con người, hiển lộ uy võ bất phàm. Một người trong số đó mang tướng mạo đại hán mắt đen râu đen, trên người là nửa thân trần mặc hắc vũ y. Y chuyển động đôi con ngươi màu đỏ nhạt, khà khà cười nói:
- Ba mạng đã mất đi hai còn không giữ chân được một tên tu sĩ, coi như ngươi không may...
Một người cầm đầu trên người bao chùm một cái áo choàng kiểu dáng quái dị, dáng dấp của một lão giả, mặt mày râu bạc trắng thần sắc lại hung ác nham hiểm. Ông ta nhìn thoáng qua phía xa, nói:
- Đã có tu sĩ tới nơi này, há lại có thể buông tha!
- Cạc cạc! Không thể buông tha...
Bốn phía, tiếng ong ong vang lên, tình cảm quần chúng ồn ào.
Đại hán mặt đen cuồng vọng cười nói:
- Giết người, đoạt bảo!
Lời còn chưa dứt, phía sau lưng y đột nhiên tỏa ra một đôi cánh chim dài ba trượng thanh sắc, hơi vỗ làm tầng tầng ánh sáng tỏa ra trên hư không, lập tức cả người đều biến mất ngay tại chỗ. Tiếp theo lại một đợt tiếng gió gào thét thổi tới, hơn mười tia lưu quang bay múa.
...
Bên trong tinh chu, đôi tay của Lâm Nhất đặt trên thạch đài, khuôn mặt không biết làm sao.
Trong tinh không mịt mờ còn có đánh cướp. Chuyện này so với ban đầu mình hoạt động đạo tặc ở tiên môn thì xác thực uy phong hơn nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.