Chương 1611: Đạo bất khả danh (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Nghên đón, tiễn biệt là chuyện nên làm! Cùng đi nhé.
Ba người nhảy xuống đỉnh băng, thúc dục độn pháp, sau đó đi vào một sơn cốc bao trùm trong tuyết trắng. Cho tới khi vào sâu nghìn trượng dưới lòng đất, La Thu Nương và Cư Bình Tử tiến về phía trước. Lâm Nhất theo sau, thầm nghĩ, nơi bế quan không ngờ bí mật như vậy, chẳng trách lúc trước mình tìm suốt mấy ngày mà không thấy gì.
Một lúc sau, ba người tới một địa huyệt được huyền băng bao bọc thì ngừng lại. Trong một tiểu thiên địa nhỏ hẹp chừng hai ba trượng, Bộ Dương Tử đang ngồi thẳng đã thành một người băng. Hắn một áo đen và tóc bạc râu bạc, chỉ độc có hai mắt nhắm nghiền, sinh cơ không còn.
Cư Bình Tử và La Thu Nương khom mình hành lễ. Đạo hữu quen thân đã không còn nữa, hai người xúc động, thần sắc ảm đạm.
Thấy vậy, Lâm Nhất không nhịn được khẽ thở dài tiếng. Thế gian này có bao nhiêu tu sĩ đã trong bế quan nhập định mà ra đi không quay lại! Bất kể Bộ Dương Tử lúc sinh tiền có điên cuồng như thế nào, khi chết hắn cũng chẳng khác gì người khác!
Cư Bình Tử đứng thẳng dậy, vuốt râu than thở:
- Bộ Dương Tử lần này chết già, lại phải bỏ thây nơi hoang dã.
La Thu Nương thần sắc đau thương, nhẹ giọng nói:
- Chuyến này đi tiền đồ khó lường, có lẽ chính là kết cục hài cốt cũng chẳng còn.
Lúc Hai người cảm khái nói lời tạm biệt, Lâm Nhất cầm Tử Kim Hồ Lô rải xuống chút rượu. Nước rượu tới giữa không chung thì liền đóng thành băng rồi rơi xuống, càng tăng thêm mấy phần u buồn cho thế gian. Hắn hơi cúi người, xem như là đủ lễ số. Thọ chung chính tẩm, chính là là chết già, ai nói không phải đâu! Mà thân là tu sĩ, đạo nghiệp chưa thành, không thể trường sinh, cứ như vậy im lặng mà chết, ai cam lòng chứ.
Có lẽ là thấy thần sắc của Lâm Nhất trang trọng, không phải chỉ làm cho có lệ, Cư Bình Tử chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu không tính hiềm khích khi xưa mà dùng lễ đưa tiễn, ta thay Bộ Dương Tử cám ơn!
Lâm Nhất nhếch miệng, thơ ơ phất phất tay.
Cư Bình Tử tay vuốt râu dài, thần sắc cảm khái, lại nói:
- Bất kể là cừu gia, hay là ân nhân; bất kể là cao thủ, hay là tiểu bối Luyện Khí, lòng hướng đạo đều không khác gì nhau! Cái khác chỉ là thủ đoạn lúc tiến tới mà thôi! Về phần cái gọi là nhân tính và ân oán thị phi, đợi trăm năm sau quay đầu nhìn lại, đều là nhất thời! Cho nên. . .
Hắn hơi dừng lại, mang theo mấy phần khiêm tốn nhìn về phía Lâm Nhất, nói tiếp:
- Cho nên, trong chúng ta, có thể có phân tranh nhất thời lại không có thù hận một đời. Cái gọi là sinh sát tình cừu, chỉ là nguy hiểm nhấp nhô trên đường đi, chỉ đợi vượt qua rồi, thị có thiên trường đạo viễn! Lâm đạo hữu, ngươi là thấy vậy không?
Trong lời nói của Cư Bình Tử này mặc dù có dụng ý khác, nhưng lại không phải không có lý! Dưới Thiên đạo, trước giờ không có khác biệt thiện ác và phân chia tốt xấu, chỉ có bạn đường muôn hình muôn vẻ! Chỗ khác chính là nhân tính không mất, bản ngã vẫn còn.
Lâm Nhất hơi trầm ngâm một thoáng rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng đúng!
Cư Bình Tử Thần sắc chờ mong thở phào, vui vẻ nói:
- Lần này được cùng Lâm đạo hữu dắt tay đi xa, thật là may mắn!
Hắn quay sang Thu Nương, đối phương hiểu ý nói:
- Không làm phiền sự thanh tĩnh của Bộ Dương Tử đạo hữu nữa, mời hai vị đi theo ta.
...
- Tổ tiên ta lưu lại ba đạo Đăng Tiên môn, đều là chỗ ảo tượng cấm chế, có thể ra mà không thể vào! So với nói là đăng tiên lộ để lại cho hậu nhân, chẳng thà nói là cửa để từ ngoại vực tới Cửu Châu! Mà tộc nhân của tổ tiên sau khi rời đi thì không quay lại nữa.
Bên trong một sơn cốc hẻo lánh, La Thu Nương đang phân trần với hai người bên cạnh:
- Con đường đi thông ngoại vực, hoặc nói là Tiên Vực, kì thực chính là ba cửa hợp nhất.
Nhìn sơn cốc trước mắt mà mình chưa bao giờ để ý này, Lâm Nhất thầm lấy làm lạ, mang theo mấy phần khó hiểu hỏi:
- Ngươi trước đây mở cửa đá như thế nào, đám người Xuất Vân Tử lại đi nơi nào, ba cửa đều bị hủy rồi, làm sao có thể hợp nhất được nữa.
- Trên ba tấm cửa đá, phân biệt có một câu, người nghe đạo vào...
La Thu Nương kiên nhẫn nói:
- Đạo không thể nghe, nghe thấy mà cũng không phải; đạo không thể nhìn thấy, nhìn thấy cũng không phải; đạo không thể nói, nói cũng không phải đạo. Cho nên đạo không thể nói gọi tên! Người tùy tiện xâm nhập, cũng không có cửa mà vào! Mà phương pháp mở cửa chỉ có một câu khẩu quyết cùng một thức thủ quyết mà thôi! Nơi mà đám người Xuất Vân Tử chỉ là con đường đi thông tới Câu Trần tiên cảnh, cách ngoại vực vẫn xa.
Câu Trần tiên cảnh? Lâm Nhất ngẩn ra! Sớm đã biết về địa phương này, nhưng lại không thể tìm thấy, không ngờ mình lại ở trong huyệt động dưới lòng đất đi thông tới nơi đó khốn đốn cả trăm năm.
La Thu Nương nói tiếp:
- Tổ tiên La gia chỉ lo có bất trắc, liền để lại một con đường tắt cho hậu nhân.
Nghe vậy, Cư Bình Tửở bên cạnh thầm động dung. Hắn mặc dù quen biết với La Thu Nương mấy trăm năm, lại không biết nhiều về bí mật của La gia. Không nén nỏi, hắn lên tiếng hỏi:
- Đường tắt mà tổ tiên lưu lại có thể nối thẳng tới Tiên Vực không?
- Không qua Câu Trần, khó tìm Tiên Vực!
La Thu Nương nhẹ nhàng lắc đầu. . .
Ba người nhảy xuống đỉnh băng, thúc dục độn pháp, sau đó đi vào một sơn cốc bao trùm trong tuyết trắng. Cho tới khi vào sâu nghìn trượng dưới lòng đất, La Thu Nương và Cư Bình Tử tiến về phía trước. Lâm Nhất theo sau, thầm nghĩ, nơi bế quan không ngờ bí mật như vậy, chẳng trách lúc trước mình tìm suốt mấy ngày mà không thấy gì.
Một lúc sau, ba người tới một địa huyệt được huyền băng bao bọc thì ngừng lại. Trong một tiểu thiên địa nhỏ hẹp chừng hai ba trượng, Bộ Dương Tử đang ngồi thẳng đã thành một người băng. Hắn một áo đen và tóc bạc râu bạc, chỉ độc có hai mắt nhắm nghiền, sinh cơ không còn.
Cư Bình Tử và La Thu Nương khom mình hành lễ. Đạo hữu quen thân đã không còn nữa, hai người xúc động, thần sắc ảm đạm.
Thấy vậy, Lâm Nhất không nhịn được khẽ thở dài tiếng. Thế gian này có bao nhiêu tu sĩ đã trong bế quan nhập định mà ra đi không quay lại! Bất kể Bộ Dương Tử lúc sinh tiền có điên cuồng như thế nào, khi chết hắn cũng chẳng khác gì người khác!
Cư Bình Tử đứng thẳng dậy, vuốt râu than thở:
- Bộ Dương Tử lần này chết già, lại phải bỏ thây nơi hoang dã.
La Thu Nương thần sắc đau thương, nhẹ giọng nói:
- Chuyến này đi tiền đồ khó lường, có lẽ chính là kết cục hài cốt cũng chẳng còn.
Lúc Hai người cảm khái nói lời tạm biệt, Lâm Nhất cầm Tử Kim Hồ Lô rải xuống chút rượu. Nước rượu tới giữa không chung thì liền đóng thành băng rồi rơi xuống, càng tăng thêm mấy phần u buồn cho thế gian. Hắn hơi cúi người, xem như là đủ lễ số. Thọ chung chính tẩm, chính là là chết già, ai nói không phải đâu! Mà thân là tu sĩ, đạo nghiệp chưa thành, không thể trường sinh, cứ như vậy im lặng mà chết, ai cam lòng chứ.
Có lẽ là thấy thần sắc của Lâm Nhất trang trọng, không phải chỉ làm cho có lệ, Cư Bình Tử chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu không tính hiềm khích khi xưa mà dùng lễ đưa tiễn, ta thay Bộ Dương Tử cám ơn!
Lâm Nhất nhếch miệng, thơ ơ phất phất tay.
Cư Bình Tử tay vuốt râu dài, thần sắc cảm khái, lại nói:
- Bất kể là cừu gia, hay là ân nhân; bất kể là cao thủ, hay là tiểu bối Luyện Khí, lòng hướng đạo đều không khác gì nhau! Cái khác chỉ là thủ đoạn lúc tiến tới mà thôi! Về phần cái gọi là nhân tính và ân oán thị phi, đợi trăm năm sau quay đầu nhìn lại, đều là nhất thời! Cho nên. . .
Hắn hơi dừng lại, mang theo mấy phần khiêm tốn nhìn về phía Lâm Nhất, nói tiếp:
- Cho nên, trong chúng ta, có thể có phân tranh nhất thời lại không có thù hận một đời. Cái gọi là sinh sát tình cừu, chỉ là nguy hiểm nhấp nhô trên đường đi, chỉ đợi vượt qua rồi, thị có thiên trường đạo viễn! Lâm đạo hữu, ngươi là thấy vậy không?
Trong lời nói của Cư Bình Tử này mặc dù có dụng ý khác, nhưng lại không phải không có lý! Dưới Thiên đạo, trước giờ không có khác biệt thiện ác và phân chia tốt xấu, chỉ có bạn đường muôn hình muôn vẻ! Chỗ khác chính là nhân tính không mất, bản ngã vẫn còn.
Lâm Nhất hơi trầm ngâm một thoáng rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng đúng!
Cư Bình Tử Thần sắc chờ mong thở phào, vui vẻ nói:
- Lần này được cùng Lâm đạo hữu dắt tay đi xa, thật là may mắn!
Hắn quay sang Thu Nương, đối phương hiểu ý nói:
- Không làm phiền sự thanh tĩnh của Bộ Dương Tử đạo hữu nữa, mời hai vị đi theo ta.
...
- Tổ tiên ta lưu lại ba đạo Đăng Tiên môn, đều là chỗ ảo tượng cấm chế, có thể ra mà không thể vào! So với nói là đăng tiên lộ để lại cho hậu nhân, chẳng thà nói là cửa để từ ngoại vực tới Cửu Châu! Mà tộc nhân của tổ tiên sau khi rời đi thì không quay lại nữa.
Bên trong một sơn cốc hẻo lánh, La Thu Nương đang phân trần với hai người bên cạnh:
- Con đường đi thông ngoại vực, hoặc nói là Tiên Vực, kì thực chính là ba cửa hợp nhất.
Nhìn sơn cốc trước mắt mà mình chưa bao giờ để ý này, Lâm Nhất thầm lấy làm lạ, mang theo mấy phần khó hiểu hỏi:
- Ngươi trước đây mở cửa đá như thế nào, đám người Xuất Vân Tử lại đi nơi nào, ba cửa đều bị hủy rồi, làm sao có thể hợp nhất được nữa.
- Trên ba tấm cửa đá, phân biệt có một câu, người nghe đạo vào...
La Thu Nương kiên nhẫn nói:
- Đạo không thể nghe, nghe thấy mà cũng không phải; đạo không thể nhìn thấy, nhìn thấy cũng không phải; đạo không thể nói, nói cũng không phải đạo. Cho nên đạo không thể nói gọi tên! Người tùy tiện xâm nhập, cũng không có cửa mà vào! Mà phương pháp mở cửa chỉ có một câu khẩu quyết cùng một thức thủ quyết mà thôi! Nơi mà đám người Xuất Vân Tử chỉ là con đường đi thông tới Câu Trần tiên cảnh, cách ngoại vực vẫn xa.
Câu Trần tiên cảnh? Lâm Nhất ngẩn ra! Sớm đã biết về địa phương này, nhưng lại không thể tìm thấy, không ngờ mình lại ở trong huyệt động dưới lòng đất đi thông tới nơi đó khốn đốn cả trăm năm.
La Thu Nương nói tiếp:
- Tổ tiên La gia chỉ lo có bất trắc, liền để lại một con đường tắt cho hậu nhân.
Nghe vậy, Cư Bình Tửở bên cạnh thầm động dung. Hắn mặc dù quen biết với La Thu Nương mấy trăm năm, lại không biết nhiều về bí mật của La gia. Không nén nỏi, hắn lên tiếng hỏi:
- Đường tắt mà tổ tiên lưu lại có thể nối thẳng tới Tiên Vực không?
- Không qua Câu Trần, khó tìm Tiên Vực!
La Thu Nương nhẹ nhàng lắc đầu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.