Chương 418: Đảo hoang. (1)
Duệ Quang
02/03/2021
- Sóng biển đến, nhanh đổi cánh buồm, dùng hết tốc lực tiến lớn!
Tiêu đường chủ đã lớn tuổi nên không lo được nhiều như vậy, vừa trở mình đã bò dậy khỏi boong thuyền, gầm lên khàn cả giọng.
Chỉ thấy trên mặt biển đỏ rực, có từng đầu sóng dâng lên, lần lượt vọt đến, lúc đầu chỉ mới là từng cơn sóng bạc nhỏ, nhưng một lúc sau, đã dâng lên cao hơn mười trượng, một cơn sóng nối tiếp một cơn sóng, tầng tầng lớp lớp, nhiều vô cùng tận.
Chỉ trong giây lát, đã có những cơn sóng cao hơn mấy trượng vọt đến, cực kỳ hung hăng! Lại có thêm những cơn lốc gào thét bao phủ khắp nơi.
Trời tối xuống, đầu của Lâm Nhất cũng hơi choáng váng. Hôm nay là ngày gì vậy, chẳng lẽ bọn họ chạy không thoát được trời nắng sao?
- Nhanh, nhanh lên!
Liên tục gào thét, Tiêu đường chủ đã kêu phá giọng. Các đệ tử Hổ Sa Đường không ai để ý đến điều này, trong sự xốc nảy mãnh liệt, bọn họ dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để nhanh chóng đổi cánh buồm, tất cả cánh buồm lớn bé trên con thuyền đều được căng lên.
Phía sau con thuyền, biển gầm cuốn sóng lớn lên, giống như mãnh thú nhiều đến mức không đếm xuể, đang phi nhanh đến nơi này.
Con thuyền bị sóng lớn đánh đến, đầu thuyền chếch lên, ngay cả Lâm Nhất cũng nghĩ rằng con thuyền sắp bị đánh chìm, nhưng bỗng nhiên đầu thuyền lại bay lên, thoát khỏi miệng rộng của cơn sóng phía sau, dùng toàn bộ sức lực xông về phía trước.
...
Con thuyền lớn như đang thi chạy với mãnh thú phía sau, theo gió đi, không phân biệt ngày đêm, chỉ có thể liều mạng lao nhanh trên biển…
Không biết qua bao lâu, mọi người đều quên mất sự dày vò khó chịu nổi này, Hải thuyền dường như cùng phía sau bôn trục mãnh thú thi chạy, thuận gió mà đ, chỉ biết đi về phía trước, đừng có ngừng lại, cứ đi về phía trước như vậy!
...
Gió biển, chẳng biết đã lặng xuống từ lúc nào. Biển rộng cũng bình tĩnh lại, Bầu trời phía sau nổi lên mây trắng nhàn nhạt, làm cho ánh mắt mọi người trở nên long lanh nước mắt.
Trên boong thuyền, các đệ tử kiệt sức nằm ngang dọc khắp nơi. Ở trong khoang thuyền, những đệ tử khác cũng có sắc mặt vàng như nghệ, học theo những đệ tử Hổ Sa Đường, ngã quắp xuống trên boong thuyền.
Trên mặt mọi người đều cảm khái vì sống sót sau cơn tai nạn vừa rồi! Chỉ có mấy người có công lực thâm hậu hơn một chút, đi theo Mạnh Sơn lên boong thuyền để chăm sóc nhưng đệ tử khác thảm không thể tả được này.
Thầy trò Chân Nguyên Tử thì khác với mọi người, trên mặt không có gì khác thường, chỉ hơi uể oải mà thôi. Ba người thấy Lâm Nhất không sao, đều bước lên chào hỏi. Nguyên Thanh vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Nhất đã truyền âm để cho bọn họ đừng nói, sau đó chắp tay với Giang trưởng lão, tự mình quay về nghỉ ngơi.
Lo lắng đề phòng mấy canh giờ, ra tay toàn lực mấy lần, hành hạ một phen như thế, Lâm Nhất cũng cảm thấy mệt. Hắn trở lại trong phòng, bấm chỉ quyết khởi động trận pháp, sau đó ngồi xuống giường nhỏ, lấy một viên linh thạch ra, lẳng lặng điều tức.
...
Con thuyền của phái Thiên Long gặp nhiều nguy hiểm nối liền, thân tàu đã bị tổn hại, người trên thuyền cũng uể oải cực độ. Cũng may mấy ngày tiếp theo đều gió yên biển lặng, con thuyền trôi trên mặt nước theo gió, chỉ đợi tìm được đảo nhỏ để cập bến, nghỉ ngơi cho tốt lại.
Lâm Nhất cũng có mấy ngày tĩnh tu hiếm thấy.
Bên trong khoang thuyền, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt ra, cúi đều nhìn về phía linh thạch trong tay. Viên linh thạch vốn dĩ trắng sáng, nay đã biến thành đám đá vụn.
Tu luyện năm ngày liên tục, chỉ tiêu hao một viên linh thạch, tu vi của hắn đã ổn định và hơi tăng lên. Lâm Nhất tin rằng, nếu hắn có linh thạch nhiều và thời gian đầy đủ, tu vi tầng bảy cũng sẽ không khó đột phá được!
Không ngờ rằng lúc bị bão táp hành hạ, Lâm Nhất phải dùng toàn lực ra tay, giúp con thuyền thoát khỏi nguy cơ, làm cho linh lực trong cơ thể bị hao tổn không ít. Không ngờ chỉ tĩnh tu mấy ngày, hắn không chỉ khôi phục toàn bộ linh lực, mà ngay cả tu vi cũng hơi tăng lên.
Điều này làm cho Lâm Nhất rất mừng. Cũng nhờ cơ hội này, thần thức có thể tiến thêm một bước giống như tu vi. Bây giờ, thần thức của hắn có thể đi đến 6, 7 dặm bên ngoài, nếu mà Giang trưởng lão biết điều này, không biết có kinh hãi hay không.
Điều làm cho Lâm Nhất vui mừng nhất đó là, Huyền Thiên Thuẫn hiện thân trong lúc quan trọng nhất, làm cho hắn có nhận thức mới về thủ đoạn bảo vệ mình. Nhưng chiếc phù đỉnh mà Giang trưởng lão ném ra cũng có chút ý nghĩa, có cách luyện chế khác với việc hắn luyện chế ngọc bội, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, có lẽ sau này hắn phải đến hỏi han đối phương một phen.
Lâm Nhất lật tay, trong tay xuất hiện mảnh ngọc và chiếc nhẫn mà hắn có được ở Doanh Đảo. Lúc trước hắn dùng thần thức để tra hai vật này, nhưng không biết có tác dụng gì. Lúc xưa thần thức hắn bị ngăn cản, nên làm cho hắn cảm giác hai vật này không bình thường, nên mới để lại từ từ suy tính.
Dùng thần thức đi vào mảnh ngọc trên tay, bên trong mảnh ngọc nho nhỏ như bị sương mù che kín, làm cho hắn không nhìn rõ gì cả. Thử mấy lần cũng không được gì. Lâm Nhất lắc đầu, bỗng nhiên cảm giác chuyện này hơi quen. Năm xưa hắn dùng thần thức để kiểm tra Kiếm Kim Long, cũng bị ngăn cản thế này, chẳng lẽ nói rằng, bên trong mảnh ngọc cũng có trận pháp ngăn cản sao?
Lâm Nhất lại cầm chiếc nhẫn bình thường kia lên. Nói là nhẫn, nhưng thực chất là một cái vòng tròn nhỏ, bên trên còn có bùn đất gỉ sét, mang theo dấu vết của năm tháng. Ngón tay hắn dùng sức bóc hết đám bùn đất trên chiếc nhẫn ra, một chiếc nhẫn hoàn chỉnh xuất hiện trong tay hắn. Chiếc nhẫn màu ngăm đen, hoa văn bên trên không rõ ràng lắm.
Nhìn một lúc, sau đó dùng thần thức để kiểm tra. Nhưng kết quả lại giống nhau, chiếc nhẫn bị sường mù bao phủ, không cho thần thức đi vào bên trong.
Rốt cuộc đây là vật gì? Một mảnh ngọc nhỏ và chiếc nhẫn lại có trận pháp bảo vệ? Lâm Nhất lắc đầu một cái, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, thử bấm chỉ quyết, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Hắn thử suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bỗng nhiên Lâm Nhất tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài khoang thuyền, sau đó cất hai vật trong tay lại, đóng lại trận pháp, đi ra cửa phòng.
Trên thuyền đứng đầy người, ai cũng có sắc mặt hân hoan, vui vẻ nhìn về phía trước! Mặt trời ngày mới mọc trên biển lớn, rất nhiều đảo nhỏ nối liền xuất hiện ở phía trước con thuyền.
Tiêu đường chủ đã lớn tuổi nên không lo được nhiều như vậy, vừa trở mình đã bò dậy khỏi boong thuyền, gầm lên khàn cả giọng.
Chỉ thấy trên mặt biển đỏ rực, có từng đầu sóng dâng lên, lần lượt vọt đến, lúc đầu chỉ mới là từng cơn sóng bạc nhỏ, nhưng một lúc sau, đã dâng lên cao hơn mười trượng, một cơn sóng nối tiếp một cơn sóng, tầng tầng lớp lớp, nhiều vô cùng tận.
Chỉ trong giây lát, đã có những cơn sóng cao hơn mấy trượng vọt đến, cực kỳ hung hăng! Lại có thêm những cơn lốc gào thét bao phủ khắp nơi.
Trời tối xuống, đầu của Lâm Nhất cũng hơi choáng váng. Hôm nay là ngày gì vậy, chẳng lẽ bọn họ chạy không thoát được trời nắng sao?
- Nhanh, nhanh lên!
Liên tục gào thét, Tiêu đường chủ đã kêu phá giọng. Các đệ tử Hổ Sa Đường không ai để ý đến điều này, trong sự xốc nảy mãnh liệt, bọn họ dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để nhanh chóng đổi cánh buồm, tất cả cánh buồm lớn bé trên con thuyền đều được căng lên.
Phía sau con thuyền, biển gầm cuốn sóng lớn lên, giống như mãnh thú nhiều đến mức không đếm xuể, đang phi nhanh đến nơi này.
Con thuyền bị sóng lớn đánh đến, đầu thuyền chếch lên, ngay cả Lâm Nhất cũng nghĩ rằng con thuyền sắp bị đánh chìm, nhưng bỗng nhiên đầu thuyền lại bay lên, thoát khỏi miệng rộng của cơn sóng phía sau, dùng toàn bộ sức lực xông về phía trước.
...
Con thuyền lớn như đang thi chạy với mãnh thú phía sau, theo gió đi, không phân biệt ngày đêm, chỉ có thể liều mạng lao nhanh trên biển…
Không biết qua bao lâu, mọi người đều quên mất sự dày vò khó chịu nổi này, Hải thuyền dường như cùng phía sau bôn trục mãnh thú thi chạy, thuận gió mà đ, chỉ biết đi về phía trước, đừng có ngừng lại, cứ đi về phía trước như vậy!
...
Gió biển, chẳng biết đã lặng xuống từ lúc nào. Biển rộng cũng bình tĩnh lại, Bầu trời phía sau nổi lên mây trắng nhàn nhạt, làm cho ánh mắt mọi người trở nên long lanh nước mắt.
Trên boong thuyền, các đệ tử kiệt sức nằm ngang dọc khắp nơi. Ở trong khoang thuyền, những đệ tử khác cũng có sắc mặt vàng như nghệ, học theo những đệ tử Hổ Sa Đường, ngã quắp xuống trên boong thuyền.
Trên mặt mọi người đều cảm khái vì sống sót sau cơn tai nạn vừa rồi! Chỉ có mấy người có công lực thâm hậu hơn một chút, đi theo Mạnh Sơn lên boong thuyền để chăm sóc nhưng đệ tử khác thảm không thể tả được này.
Thầy trò Chân Nguyên Tử thì khác với mọi người, trên mặt không có gì khác thường, chỉ hơi uể oải mà thôi. Ba người thấy Lâm Nhất không sao, đều bước lên chào hỏi. Nguyên Thanh vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lâm Nhất đã truyền âm để cho bọn họ đừng nói, sau đó chắp tay với Giang trưởng lão, tự mình quay về nghỉ ngơi.
Lo lắng đề phòng mấy canh giờ, ra tay toàn lực mấy lần, hành hạ một phen như thế, Lâm Nhất cũng cảm thấy mệt. Hắn trở lại trong phòng, bấm chỉ quyết khởi động trận pháp, sau đó ngồi xuống giường nhỏ, lấy một viên linh thạch ra, lẳng lặng điều tức.
...
Con thuyền của phái Thiên Long gặp nhiều nguy hiểm nối liền, thân tàu đã bị tổn hại, người trên thuyền cũng uể oải cực độ. Cũng may mấy ngày tiếp theo đều gió yên biển lặng, con thuyền trôi trên mặt nước theo gió, chỉ đợi tìm được đảo nhỏ để cập bến, nghỉ ngơi cho tốt lại.
Lâm Nhất cũng có mấy ngày tĩnh tu hiếm thấy.
Bên trong khoang thuyền, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt ra, cúi đều nhìn về phía linh thạch trong tay. Viên linh thạch vốn dĩ trắng sáng, nay đã biến thành đám đá vụn.
Tu luyện năm ngày liên tục, chỉ tiêu hao một viên linh thạch, tu vi của hắn đã ổn định và hơi tăng lên. Lâm Nhất tin rằng, nếu hắn có linh thạch nhiều và thời gian đầy đủ, tu vi tầng bảy cũng sẽ không khó đột phá được!
Không ngờ rằng lúc bị bão táp hành hạ, Lâm Nhất phải dùng toàn lực ra tay, giúp con thuyền thoát khỏi nguy cơ, làm cho linh lực trong cơ thể bị hao tổn không ít. Không ngờ chỉ tĩnh tu mấy ngày, hắn không chỉ khôi phục toàn bộ linh lực, mà ngay cả tu vi cũng hơi tăng lên.
Điều này làm cho Lâm Nhất rất mừng. Cũng nhờ cơ hội này, thần thức có thể tiến thêm một bước giống như tu vi. Bây giờ, thần thức của hắn có thể đi đến 6, 7 dặm bên ngoài, nếu mà Giang trưởng lão biết điều này, không biết có kinh hãi hay không.
Điều làm cho Lâm Nhất vui mừng nhất đó là, Huyền Thiên Thuẫn hiện thân trong lúc quan trọng nhất, làm cho hắn có nhận thức mới về thủ đoạn bảo vệ mình. Nhưng chiếc phù đỉnh mà Giang trưởng lão ném ra cũng có chút ý nghĩa, có cách luyện chế khác với việc hắn luyện chế ngọc bội, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, có lẽ sau này hắn phải đến hỏi han đối phương một phen.
Lâm Nhất lật tay, trong tay xuất hiện mảnh ngọc và chiếc nhẫn mà hắn có được ở Doanh Đảo. Lúc trước hắn dùng thần thức để tra hai vật này, nhưng không biết có tác dụng gì. Lúc xưa thần thức hắn bị ngăn cản, nên làm cho hắn cảm giác hai vật này không bình thường, nên mới để lại từ từ suy tính.
Dùng thần thức đi vào mảnh ngọc trên tay, bên trong mảnh ngọc nho nhỏ như bị sương mù che kín, làm cho hắn không nhìn rõ gì cả. Thử mấy lần cũng không được gì. Lâm Nhất lắc đầu, bỗng nhiên cảm giác chuyện này hơi quen. Năm xưa hắn dùng thần thức để kiểm tra Kiếm Kim Long, cũng bị ngăn cản thế này, chẳng lẽ nói rằng, bên trong mảnh ngọc cũng có trận pháp ngăn cản sao?
Lâm Nhất lại cầm chiếc nhẫn bình thường kia lên. Nói là nhẫn, nhưng thực chất là một cái vòng tròn nhỏ, bên trên còn có bùn đất gỉ sét, mang theo dấu vết của năm tháng. Ngón tay hắn dùng sức bóc hết đám bùn đất trên chiếc nhẫn ra, một chiếc nhẫn hoàn chỉnh xuất hiện trong tay hắn. Chiếc nhẫn màu ngăm đen, hoa văn bên trên không rõ ràng lắm.
Nhìn một lúc, sau đó dùng thần thức để kiểm tra. Nhưng kết quả lại giống nhau, chiếc nhẫn bị sường mù bao phủ, không cho thần thức đi vào bên trong.
Rốt cuộc đây là vật gì? Một mảnh ngọc nhỏ và chiếc nhẫn lại có trận pháp bảo vệ? Lâm Nhất lắc đầu một cái, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, thử bấm chỉ quyết, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Hắn thử suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bỗng nhiên Lâm Nhất tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài khoang thuyền, sau đó cất hai vật trong tay lại, đóng lại trận pháp, đi ra cửa phòng.
Trên thuyền đứng đầy người, ai cũng có sắc mặt hân hoan, vui vẻ nhìn về phía trước! Mặt trời ngày mới mọc trên biển lớn, rất nhiều đảo nhỏ nối liền xuất hiện ở phía trước con thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.