Chương 2233: Đến đây là dừng (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Lão đệ! Đây là làm chi? Chúng ta vui buồn tương quan, ngươi há có thể hành sự một mình?
Lâm Nhất nhíu mày lại, thản nhiên nói:
- Thật không dám giấu giếm, Lâm mỗ đi lần này đơn thuần là ân oán cá nhân, không tiện dính líu đến các vị...
Ngọc Thắng và Hạo Độ có vẻ trù trừ, nhất thời không lời chống đỡ.
- Ha ha! Không phải là vì một nữ tử sao? Nếu không có tâm huyết đảm đương, uổng là nam nhi! Ngô mỗ xưa nay kính trọng người có tình có nghĩa...
Ngô Dung thản nhiên nhẹ nhàng tới, mặt vương nụ cười. Hắn đã nhìn thấu nguyên do Lâm Nhất bị kích động, nhưng chưa vạch trần, lại trừng mắt nhìn Ngọc Thắng, Hạo Độ, lên tiếng:
- Thiên hạ này không có đối thủ đánh một trận là thắng, càng không có kẻ thù mặc cho tính kế. Phàm thừa cơ nhi động, nên như vậy.
Thân hình Ngô Dung vừa chuyển, tay vịn râu, nói rét lạnh:
- Bất kể ngươi quyết định như thế nào, chúng ta cũng không thể đừng xen vào! Mà đi lần này bất chiến thì thôi, chiến là tất thắng! Ngô mỗ tùy ngươi toàn lực ứng phó...
Lâm Nhất đánh giá Ngô Dung, yên lặng gật gật đầu. Bằng sức một mình hắn không đủ để đối mặt với Cửu Mục cường đại. Mà hắn không nguyện cường cầu, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.
Thấy tình hình này, Ngọc Thắng mở hai tay hướng sang Hạo Độ, nói:
- Chung quy không thể tránh khỏi ngày sau đánh một trận! Tựa như lời Ngô huynh nói...
Hạo Độ thoáng suy nghĩ kĩ, đáp:
- Có lẽ là chúng ta quá lo lắng...
Hắn nhìn Lâm Nhất, nhoẻn miệng cười bình thường trở lại, nói:
- Thiên địa vận số đều do Lâm lão đệ định đoạt...
Hắn không nói thêm lời, khởi động thần thức, mặc niệm sang Hoành Thiên Tiên vực bên ngoài ba triệu dặm, nói:
- Đám tiểu bối kia nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, nên đến thời điểm thi thố tài năng rồi...
Sau một lát, từng đạo phi hồng xẹt qua tinh không đến. Liễu Đạo, Liễu Phàm và mấy chục cổ tiên nhân lần lượt hiện thân, còn lại sau đó là gia chủ các nhà cùng với lũ yêu tu...
Thời khắc chờ đợi đáng giá như thế, Lâm Nhất vẫn mang thần sắc lạnh trầm.
Tiên Nô có lòng ân cần, tiến đến bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ! Vũ Tử tỷ tỷ có chuyện gì phải không...?
Nàng muốn an ủi đôi câu nhưng lại cắn môi cúi đầu, âm thầm buồn bã.
- Ngày trước có vị nữ tử giang hồ nói một câu, lúc này đã không còn, người đi không trở lại...
Tiên Nô nghe tiếng ngẩng đầu, thì ra sư phụ đang lầm bầm về một nơi xa. Người nào đã đi xa?
- Lúc đó ta còn trẻ không biết, không rõ kỳ ý. Sau khi mất đi Kỳ nhi cùng với nhiều thân hữu thì mới tỉnh ngộ...
Tiên Nô thở dài sâu thẳm:
- Sư phụ thích nhiều nữ tử như vậy ư?
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ đàng xa, có vẻ vô cùng cảm khái đáp:
- Đại sư huynh Thiên Phúc của ngươi và nhị sư huynh Đông Phương Sóc đều đã đạo vẫn. Vi sư... tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi...
Hắn lật bàn tay một cái, trong tay có một quyển họa trục, tỏ ý nói:
- Nô nhi, vật này do ngươi thu quản đi...
Tiên Nô biết là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, trong lòng không khỏi ấm áp, đôi mắt đã ửng đỏ, vội vươn tay nhận lấy họa trục (tranh cuốn), lập tức rất kinh ngạc. Chỉ nghe sư phụ lẩm bẩm:
- Quyền tác là vật quy nguyên chủ đi...
. .
Long Khư, Long Đàm.
Trên Long Đàm, một hồi mây mù bốc hơi, một hồi tiếng gió rít gào, khiến cho long đỉnh treo cao cũng lúc ẩn lúc hiện, tình hình có chút quỷ dị!
Ngoài Long Đàm nghìn trượng, Viêm Liệt và Ba Cam giương mắt đánh giá một lát, nhìn nhau bất đắc dĩ mở miệng cười. Hai người vẫn đang chờ đợi nhưng không thể không núp ở phía xa. Nguyên do đều là do Thanh Long ấy.
Thanh Long bên trong hồ sâu không dung người tự tiện tới gần, nếu không phải như vậy, lên tiếng liền hộc ra một đạo hỏa diễm dài mấy trăm. Đây chính là Chân Long chi hỏa đủ để đốt kim nứt đá, uy thế bất phàm. Mà Viêm Liệt và Ba Cam đều không phải là tu sĩ tầm thường, ngược lại cũng không tán đồng chuyện này.
Thanh Long thấy hai người không chịu rời đi thì giận dữ, lại phun ra cuồng phong, mưa rào, tia chớp, hắc vụ, thật là náo loạn động tĩnh một phen không nhỏ.
Ngạc nhiên và rơi vào đường cùng, Viêm Liệt và Ba Cam đành tránh ra thật xa. Thanh Long ấy tính tình nóng nảy, không nên chọc, không dễ đụng chạm.
Điển tịch có ghi chép, thần thông thiên phú của viễn cổ thần thú phổ biến đơn nhất. Thanh Long lại hoa dạng phồn đa, gió, mưa, lôi, điện đều có một tay. Mà Chân Long chi hỏa cường đại nhất, uy lực Lôi Điện lại nhỏ yếu hơn nhiều. Hoặc có thể là có quan hệ cùng bản nhân Lâm Nhất, cần phải biết ngầm có ý pháp lực thần thông trong tinh huyết...
Bất quá, Thanh Long xuất thế vẫn kinh động đến Long Khư trên dưới. Cửu tộc trưởng lão nghe tiếng mà đến, ngạc nhiên sau đó lại lần lượt rời đi. Lâm Nhất chưa tỉnh dậy, đối mặt với Thanh Long lăn lộn không nói lý, cùng với lúng túng cũng không dám tùy tiện xúc phạm, còn không bằng lảng tránh ra vẻ không thấy.
Long Đàm có Thanh Long thủ hộ, Viêm Liệt và Ba Cam ngược lại trở thành hai người đứng xem...
Sâu trong Long Đàm, Lâm Nhất Long Tôn vẫn còn trầm trầm nhập định. Năm đó sau khi hắn đã tiêu hao hết tinh huyết và tu vi, một đầu chìm vào trong đầm, chưa thổ nạp điều tức, « Thăng Long quyết » đã tự mình vận chuyển. Cùng lúc đó, tinh thuần khí trong Long Đàm tràn vào cơ thể, điên cuồng mà uẩn dưỡng tứ chi bách hài và lục phủ ngũ tạng khốn cùng.
Như thế ngày qua ngày, năm qua năm, tu vi và tinh huyết suy nhược của Long Tôn dần dần tràn đầy, hoảng hốt cảm thấy bên cạnh đã có động tĩnh. Hắn lại không để ý tới chuyện này, chỉ đắm chìm tâm thần trong đề thăng cảnh giới.
Sau khí phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, hơn nữa mấy chục năm bế quan và Long Đàm thần dị, tu vi của Lâm Nhất Long tôn đạt đến Tiên Quân hậu kỳ tiểu thành và đại thành. Khi hắn còn muốn tiếp tục nữa, Thần Hồn Tương Khiên chấn động bỗng nhiên truyền đến. Hơn sáu mươi năm nhập định tu luyện, đến đây chấm dứt...
Thời khắc Lâm Nhất trầm trầm thức tỉnh, một loạt mây mù ập vào mặt, theo đó còn có tiếng thở hô hô. Mà trên dưới quanh người bị lộ ra vật cứng thanh hàn gắt gao xoay chung quanh, cũng không cảm giác nguy cơ, ngược lại cực kỳ yên tỉnh như cưỡng bảo chi trung.
- Người nào...?
Lâm Nhất mở hai mắt ra, bỗng nhiên ngẩn người. Cái miệng to lớn lạnh như băng đụng vào hai gò má của mình rồi lại nhẹ nhàng rời đi. Một bên thân mình nhuyễn động, ngay sau đó hai con ngươi y hệt như đồng chung ở ngay trước mặt, chớp động hô hô, không ngờ lại là lộ ra thần tình sung sướng và vô cùng thân thiết. Long thủ? Xoay chung quanh bốn phía là một con Thanh Long trăm trượng, trên lưng còn mơ hồ hiện lên một đạo kim sắc...
- Lão Long...
Lâm Nhất khó có thể tin thốt lên kinh ngạc. Long thủ to lớn ấy không ngờ có thần giao cách cảm lắc lư lắc lư, thân thể trăm trượng kịch liệt xoay quanh, nâng hắn lên một chút, bước trên mây sương mù gào thét, trong nháy mắt bay ra Long Đàm đến vạn trượng trong cao không, tiếp đó là một tiếng rồng gầm rung chấn khắp bốn phương...
Lâm Nhất nhíu mày lại, thản nhiên nói:
- Thật không dám giấu giếm, Lâm mỗ đi lần này đơn thuần là ân oán cá nhân, không tiện dính líu đến các vị...
Ngọc Thắng và Hạo Độ có vẻ trù trừ, nhất thời không lời chống đỡ.
- Ha ha! Không phải là vì một nữ tử sao? Nếu không có tâm huyết đảm đương, uổng là nam nhi! Ngô mỗ xưa nay kính trọng người có tình có nghĩa...
Ngô Dung thản nhiên nhẹ nhàng tới, mặt vương nụ cười. Hắn đã nhìn thấu nguyên do Lâm Nhất bị kích động, nhưng chưa vạch trần, lại trừng mắt nhìn Ngọc Thắng, Hạo Độ, lên tiếng:
- Thiên hạ này không có đối thủ đánh một trận là thắng, càng không có kẻ thù mặc cho tính kế. Phàm thừa cơ nhi động, nên như vậy.
Thân hình Ngô Dung vừa chuyển, tay vịn râu, nói rét lạnh:
- Bất kể ngươi quyết định như thế nào, chúng ta cũng không thể đừng xen vào! Mà đi lần này bất chiến thì thôi, chiến là tất thắng! Ngô mỗ tùy ngươi toàn lực ứng phó...
Lâm Nhất đánh giá Ngô Dung, yên lặng gật gật đầu. Bằng sức một mình hắn không đủ để đối mặt với Cửu Mục cường đại. Mà hắn không nguyện cường cầu, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.
Thấy tình hình này, Ngọc Thắng mở hai tay hướng sang Hạo Độ, nói:
- Chung quy không thể tránh khỏi ngày sau đánh một trận! Tựa như lời Ngô huynh nói...
Hạo Độ thoáng suy nghĩ kĩ, đáp:
- Có lẽ là chúng ta quá lo lắng...
Hắn nhìn Lâm Nhất, nhoẻn miệng cười bình thường trở lại, nói:
- Thiên địa vận số đều do Lâm lão đệ định đoạt...
Hắn không nói thêm lời, khởi động thần thức, mặc niệm sang Hoành Thiên Tiên vực bên ngoài ba triệu dặm, nói:
- Đám tiểu bối kia nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, nên đến thời điểm thi thố tài năng rồi...
Sau một lát, từng đạo phi hồng xẹt qua tinh không đến. Liễu Đạo, Liễu Phàm và mấy chục cổ tiên nhân lần lượt hiện thân, còn lại sau đó là gia chủ các nhà cùng với lũ yêu tu...
Thời khắc chờ đợi đáng giá như thế, Lâm Nhất vẫn mang thần sắc lạnh trầm.
Tiên Nô có lòng ân cần, tiến đến bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ! Vũ Tử tỷ tỷ có chuyện gì phải không...?
Nàng muốn an ủi đôi câu nhưng lại cắn môi cúi đầu, âm thầm buồn bã.
- Ngày trước có vị nữ tử giang hồ nói một câu, lúc này đã không còn, người đi không trở lại...
Tiên Nô nghe tiếng ngẩng đầu, thì ra sư phụ đang lầm bầm về một nơi xa. Người nào đã đi xa?
- Lúc đó ta còn trẻ không biết, không rõ kỳ ý. Sau khi mất đi Kỳ nhi cùng với nhiều thân hữu thì mới tỉnh ngộ...
Tiên Nô thở dài sâu thẳm:
- Sư phụ thích nhiều nữ tử như vậy ư?
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ đàng xa, có vẻ vô cùng cảm khái đáp:
- Đại sư huynh Thiên Phúc của ngươi và nhị sư huynh Đông Phương Sóc đều đã đạo vẫn. Vi sư... tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi...
Hắn lật bàn tay một cái, trong tay có một quyển họa trục, tỏ ý nói:
- Nô nhi, vật này do ngươi thu quản đi...
Tiên Nô biết là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, trong lòng không khỏi ấm áp, đôi mắt đã ửng đỏ, vội vươn tay nhận lấy họa trục (tranh cuốn), lập tức rất kinh ngạc. Chỉ nghe sư phụ lẩm bẩm:
- Quyền tác là vật quy nguyên chủ đi...
. .
Long Khư, Long Đàm.
Trên Long Đàm, một hồi mây mù bốc hơi, một hồi tiếng gió rít gào, khiến cho long đỉnh treo cao cũng lúc ẩn lúc hiện, tình hình có chút quỷ dị!
Ngoài Long Đàm nghìn trượng, Viêm Liệt và Ba Cam giương mắt đánh giá một lát, nhìn nhau bất đắc dĩ mở miệng cười. Hai người vẫn đang chờ đợi nhưng không thể không núp ở phía xa. Nguyên do đều là do Thanh Long ấy.
Thanh Long bên trong hồ sâu không dung người tự tiện tới gần, nếu không phải như vậy, lên tiếng liền hộc ra một đạo hỏa diễm dài mấy trăm. Đây chính là Chân Long chi hỏa đủ để đốt kim nứt đá, uy thế bất phàm. Mà Viêm Liệt và Ba Cam đều không phải là tu sĩ tầm thường, ngược lại cũng không tán đồng chuyện này.
Thanh Long thấy hai người không chịu rời đi thì giận dữ, lại phun ra cuồng phong, mưa rào, tia chớp, hắc vụ, thật là náo loạn động tĩnh một phen không nhỏ.
Ngạc nhiên và rơi vào đường cùng, Viêm Liệt và Ba Cam đành tránh ra thật xa. Thanh Long ấy tính tình nóng nảy, không nên chọc, không dễ đụng chạm.
Điển tịch có ghi chép, thần thông thiên phú của viễn cổ thần thú phổ biến đơn nhất. Thanh Long lại hoa dạng phồn đa, gió, mưa, lôi, điện đều có một tay. Mà Chân Long chi hỏa cường đại nhất, uy lực Lôi Điện lại nhỏ yếu hơn nhiều. Hoặc có thể là có quan hệ cùng bản nhân Lâm Nhất, cần phải biết ngầm có ý pháp lực thần thông trong tinh huyết...
Bất quá, Thanh Long xuất thế vẫn kinh động đến Long Khư trên dưới. Cửu tộc trưởng lão nghe tiếng mà đến, ngạc nhiên sau đó lại lần lượt rời đi. Lâm Nhất chưa tỉnh dậy, đối mặt với Thanh Long lăn lộn không nói lý, cùng với lúng túng cũng không dám tùy tiện xúc phạm, còn không bằng lảng tránh ra vẻ không thấy.
Long Đàm có Thanh Long thủ hộ, Viêm Liệt và Ba Cam ngược lại trở thành hai người đứng xem...
Sâu trong Long Đàm, Lâm Nhất Long Tôn vẫn còn trầm trầm nhập định. Năm đó sau khi hắn đã tiêu hao hết tinh huyết và tu vi, một đầu chìm vào trong đầm, chưa thổ nạp điều tức, « Thăng Long quyết » đã tự mình vận chuyển. Cùng lúc đó, tinh thuần khí trong Long Đàm tràn vào cơ thể, điên cuồng mà uẩn dưỡng tứ chi bách hài và lục phủ ngũ tạng khốn cùng.
Như thế ngày qua ngày, năm qua năm, tu vi và tinh huyết suy nhược của Long Tôn dần dần tràn đầy, hoảng hốt cảm thấy bên cạnh đã có động tĩnh. Hắn lại không để ý tới chuyện này, chỉ đắm chìm tâm thần trong đề thăng cảnh giới.
Sau khí phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, hơn nữa mấy chục năm bế quan và Long Đàm thần dị, tu vi của Lâm Nhất Long tôn đạt đến Tiên Quân hậu kỳ tiểu thành và đại thành. Khi hắn còn muốn tiếp tục nữa, Thần Hồn Tương Khiên chấn động bỗng nhiên truyền đến. Hơn sáu mươi năm nhập định tu luyện, đến đây chấm dứt...
Thời khắc Lâm Nhất trầm trầm thức tỉnh, một loạt mây mù ập vào mặt, theo đó còn có tiếng thở hô hô. Mà trên dưới quanh người bị lộ ra vật cứng thanh hàn gắt gao xoay chung quanh, cũng không cảm giác nguy cơ, ngược lại cực kỳ yên tỉnh như cưỡng bảo chi trung.
- Người nào...?
Lâm Nhất mở hai mắt ra, bỗng nhiên ngẩn người. Cái miệng to lớn lạnh như băng đụng vào hai gò má của mình rồi lại nhẹ nhàng rời đi. Một bên thân mình nhuyễn động, ngay sau đó hai con ngươi y hệt như đồng chung ở ngay trước mặt, chớp động hô hô, không ngờ lại là lộ ra thần tình sung sướng và vô cùng thân thiết. Long thủ? Xoay chung quanh bốn phía là một con Thanh Long trăm trượng, trên lưng còn mơ hồ hiện lên một đạo kim sắc...
- Lão Long...
Lâm Nhất khó có thể tin thốt lên kinh ngạc. Long thủ to lớn ấy không ngờ có thần giao cách cảm lắc lư lắc lư, thân thể trăm trượng kịch liệt xoay quanh, nâng hắn lên một chút, bước trên mây sương mù gào thét, trong nháy mắt bay ra Long Đàm đến vạn trượng trong cao không, tiếp đó là một tiếng rồng gầm rung chấn khắp bốn phương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.