Chương 1512: Đi hay ở tùy ý (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, ở bên trong hoang mạc bao la rộng lớn, đứng dưới chân đồi một cồn cát khá thấp bé, Lâm Nhất đưa tay kết ánh, nhắm mắt tĩnh tọa. Linh khí nồng đậm, ngưng tụ lại hình thành nên tụ linh trận pháp ngay dưới chân hắn. Không lâu sau, cả người hắn lập tức được bao bọc trong một màn quang mang nhàn nhạt.
Một tràng tiếng đổ vỡ rất nhỏ vang lên. Mấy trăm khối linh thạch khảm trong trận pháp đều đã vỡ thành mảnh vụn. Đợi màn hào quang quanh thân mình chậm rãi biến mất rồi, Lâm Nhất mới từ từ mở hai mắt ra...
Ở bên ngoài chừng trăm dặm, một trận bão cát thô bạo xoáy thẳng lên vòm trời, giống như Cô yên đại mạc vậy. Chỉ là thiếu đi ánh tà dương nổi bật, Diều hâu làm bạn, khiến cho vùng đất này càng thêm quỷ dị, nhưng vẫn không mất đi sự trầm tịch của tuyên cổ.
Chuyến này đi, Lâm Nhất xem như là tu sĩ đầu tiên tiến vào Hậu Thổ tháp. Văn Bạch Tử cố ý kích phát cấm chế trong tiên cảnh, khiến cho mọi người tách nhau ra. Rồi đến Xích Sơn thì lại gặp được đám nguyên anh đệ tử của chín đại tiên môn. Sau đó, hắn lại giết một lúc bốn người để chấn nhiếp lòng người. Thủ đoạn thiết huyết lần này của hắn chưa chắc đã làm người khác khâm phục, nhưng chí ít cũng có thể chấp nhiếp một vài kẻ lòng mang ý xấu.
Nhất thời không còn ai dây dưa, Lâm Nhất cũng mượn cơ hội này để đi xa. Nhưng chẳng lâu sau, hắn lại phát hiện sau lưng có người đuổi theo. E sợ chuyện sẽ rắc rối nên hắn đã dốc hết toàn lực chạy như điên, chỉ muốn thoát khỏi những phiền toái không cần thiết.
Sáu tháng qua, Lâm Nhất đã ngao du từ Xích Minh giới, đến Huyền Minh giới rồi lại Diệu Minh giới và Hư Minh giới. Trong khoảng thời gian này, hắn đã không ngừng trải qua hung hiểm, nhưng mỗi lần đều có thể biến nguy thành an. Mấy phen trải qua nguy hiểm, mấy phen trắc trở, cũng không dám trì hoãn, chỉ biết một đường lao nhanh về phía trước. Hiện tại, địa phương trước mắt hắn đây chính là Quan Minh giới!
Không ngủ không nghỉ, một đường chạy như điên. Nhiều năm qua, lúc nào hắn cũng phải đề cao cảnh giác, phải ứng phó với đủ loại hung hiểm trong tiên cảnh. Vốn dĩ tu vi của Nhất Lâm chỉ còn lại năm phần, đi đến tận đây đã là mệt mỏi kiệt sức lắm rồi. Không còn tu vi pháp lực thì sẽ không còn tiền vốn để kiêu ngạo. Bằng không thì hắn đã trực tiếp chấn nhiếp, hù dọa một vài người rồi. Chuyện của mình thì mình tự biết, quả thật hắn không nghĩ mình có thể mạnh mẽ để tiếp tục chống đỡ.
Vậy nên hắn mới một hơi xuyên qua tám tầng minh giới. Lâm Nhất cũng nhân cơ hội này để nghỉ ngơi một phen. Ai ngờ, lần này ngồi xuống lại chậm trễ đến vậy. Thế nên hắn cũng thuận tiện mượn nhờ tụ linh trận pháp để khôi phục thể lực.
Ở phía xa, trận lốc xoáy kia vẫn đang càn quét, tình hình cũng không khả quan hơn là bao. Lâm Nhất lấy ra một miếng ngọc giản ngắm nghía, rồi lại cất vào. Theo Tiên cảnh dư đồ chỉ dẫn thì chỉ cần xuyên qua những tấm bình trướng như trụ như khói là sẽ đến được Thái Nguyên giới của Hậu Thổ tháp.
Nhưng mà, trận gió lốc kia nhìn rất đồ sộ và kỳ dị, đó chẳng phải là vùng đất hiền lành gì.
Lâm Nhất đang định tiếp tục đứng dậy chạy đi thì đột nhiên hắn giật nảy, tiện tay đánh ra một pháp quyết, cả người và linh lực của hắn lập tức tàng hình. Sau đó, hắn mới chậm rãi đứng dậy, cách cồn cát nhìn về phía xa...
Ở bờ bên kia sa mạc, bóng dáng cả đám đệ tử chín đại tiên môn thoắt ẩn thoắt hiện. Bởi vì trên đường đi mấy phen bị “hỏi thăm”, nên tầm hai ba mươi người trong số đó đã bốc hơi. Còn lại chừng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi người thì đều trực tiếp thi triển ngự phong thuật, từng bóng người lao vút đến thẳng đến vùng gió lốc kia.
Mọi người đều chạy đi rất vội vàng. Các đệ tử Bách An môn vô tình hay cố ý mà chạy lên trước. Trong đó, là ba vị cô nương dẫn đầu. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện khá là hăng hái.
- Chỉ cần qua được Quan Minh giới là đã qua được giới thứ năm trong chính giới Hậu Thổ tháp. Theo như lời của sư môn đồng huynh thì có rất ít người có thể đi đến tận đây. Nhưng tận mất chứng kiến mới biết những tin đồn kia đều là giả...
Quyên Tử hiếu kỳ đảo mắt nhìn chung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm vào đám người phía trước. Phần lớn đệ tử của các nhà tiên môn Cửu Châu đều có mặt ở nơi này, chỉ tầm hai ba mươi người là đã chết ở giữa đường. Vậy nên, nàng mới cảm khái một câu như vậy.
Ba cô nương kề vai sát cánh mà đi, nhìn mối quan hệ thì có vẻ là khá thân thiết. Trong ba người thì Chức Nương chỉ cười chứ không nói, dù cho hai tỷ muội bên cạnh nói không ngớt lời.
Lộ Nhi tiếp lời nói:
- Tỷ nói sai rồi. Minh Tâm sư huynh đã từng nói, sau khi tu sĩ Cửu Châu đến Thái Nguyên giới thì khó mà tiến về phía trước nữa. Chỉ có nhân vật tiền bối hoặc là người có đại cơ duyên là có thể vượt qua cửu giới Hậu thổ...
Quyên Tử nghe vậy thì có chút không cam lòng nói:
- Chúng ta phí một phen công sức như vậy rồi lại phải dừng chân ở Thái Nguyên giới sao...
Lộ Nhi cười cười, trêu chọc nói:
- Vả lại như vậy cũng đủ rồi. Nghe nói, ở trong cửu giới hậu thổ thì chỉ có Thái Nguyên mới được xem là tiên cảnh chính thức. Chỉ cần ở trong đó lục tìm một phen thì đã xem như chuyến này đi cũng không tệ rồi...
- Tiên cảnh chính thức? Chẳng phải là khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, tiện tay là lấy được sao... – Tử Quyên hiếu kỳ hỏi – Phái trên Thái Nguyên còn có ba giới là Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực, nó chẳng liên quan gì đến Tiên cảnh sao?
- Chuyện này...
Lộ Nhi không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nhìn sang Chức Nương bên cạnh để cầu sự giúp đỡ, nàng nói:
- Sư tỷ, hai người chúng ta có chỗ không rõ...
Quyên Tử cũng gật đầu phụ họa nói:
- Sư tỷ nếu không ngại vậy thì phân trần một chút đi...
Chức Nương nhìn về phía hai vị sư muội, sẽ vuốt cằm, nói khẽ:
- Ta biết cũng không nhiều, đều là do sư phụ kể...
Nàng thản nhiên nhìn về phía trước, rồi lại nói tiếp:
- Lộ Nhi nói không sai, Thái Nguyên giới mới chính là nơi chúng ta cần đến. Nơi đó cũng không phải đâu đâu cũng có bảo vật, chỉ bởi vì nơi đó có tiên khí nồng đậm nên các tiền bối mới xem đó là tiên cảnh chính thức. Chỗ đó có không ít linh dược và một vài động phủ...
Quyên Tử và Lộ Nhi giật nảy, nhưng lại cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Bọn hắn thoáng dừng chân, Chức Nương khéo hiểu lòng người nói tiếp:
- Cái gọi là tiên khí chính là tiên nguyên chi khí, nó tuy vô dụng với chúng ta nhưng lại có thể trợ giúp các hóa thần tiền bối đề thăng tu vi. Tuy ở ba giới trên Thái Nguyên cũng có tiên khí, nhưng lại không hề có linh khí. Vậy nên, lúc nguyên anh tu sĩ đặt chân đến nơi đó, pháp lực sẽ bị áp chế mạnh, tình hình không khả quan, hung hiểm như thế nào có thể nghĩ. Đệ tử các đại tiên môn đều không tự nguyện do thám một nơi nguy hiểm như vậy đâu...
Lúc ba vị cô nương kia mải mê nói chuyện thì đám người Thiên Đạo môn đã tranh thủ chạy lên trước. Trong đó, Không Huyền, Không Nguyên vẫn đang chuyên tâm bảo vệ cho tiểu sư muội của mình, đồng thời cũng không quên chú ý đến tình hình trong phạm vi chừng trăm trượng. Hơn một trăm tu sĩ cơ hồ là cùng sánh vai, ai cũng lo sợ sẽ bị rơi lại phía sau một bước.
Một tràng tiếng đổ vỡ rất nhỏ vang lên. Mấy trăm khối linh thạch khảm trong trận pháp đều đã vỡ thành mảnh vụn. Đợi màn hào quang quanh thân mình chậm rãi biến mất rồi, Lâm Nhất mới từ từ mở hai mắt ra...
Ở bên ngoài chừng trăm dặm, một trận bão cát thô bạo xoáy thẳng lên vòm trời, giống như Cô yên đại mạc vậy. Chỉ là thiếu đi ánh tà dương nổi bật, Diều hâu làm bạn, khiến cho vùng đất này càng thêm quỷ dị, nhưng vẫn không mất đi sự trầm tịch của tuyên cổ.
Chuyến này đi, Lâm Nhất xem như là tu sĩ đầu tiên tiến vào Hậu Thổ tháp. Văn Bạch Tử cố ý kích phát cấm chế trong tiên cảnh, khiến cho mọi người tách nhau ra. Rồi đến Xích Sơn thì lại gặp được đám nguyên anh đệ tử của chín đại tiên môn. Sau đó, hắn lại giết một lúc bốn người để chấn nhiếp lòng người. Thủ đoạn thiết huyết lần này của hắn chưa chắc đã làm người khác khâm phục, nhưng chí ít cũng có thể chấp nhiếp một vài kẻ lòng mang ý xấu.
Nhất thời không còn ai dây dưa, Lâm Nhất cũng mượn cơ hội này để đi xa. Nhưng chẳng lâu sau, hắn lại phát hiện sau lưng có người đuổi theo. E sợ chuyện sẽ rắc rối nên hắn đã dốc hết toàn lực chạy như điên, chỉ muốn thoát khỏi những phiền toái không cần thiết.
Sáu tháng qua, Lâm Nhất đã ngao du từ Xích Minh giới, đến Huyền Minh giới rồi lại Diệu Minh giới và Hư Minh giới. Trong khoảng thời gian này, hắn đã không ngừng trải qua hung hiểm, nhưng mỗi lần đều có thể biến nguy thành an. Mấy phen trải qua nguy hiểm, mấy phen trắc trở, cũng không dám trì hoãn, chỉ biết một đường lao nhanh về phía trước. Hiện tại, địa phương trước mắt hắn đây chính là Quan Minh giới!
Không ngủ không nghỉ, một đường chạy như điên. Nhiều năm qua, lúc nào hắn cũng phải đề cao cảnh giác, phải ứng phó với đủ loại hung hiểm trong tiên cảnh. Vốn dĩ tu vi của Nhất Lâm chỉ còn lại năm phần, đi đến tận đây đã là mệt mỏi kiệt sức lắm rồi. Không còn tu vi pháp lực thì sẽ không còn tiền vốn để kiêu ngạo. Bằng không thì hắn đã trực tiếp chấn nhiếp, hù dọa một vài người rồi. Chuyện của mình thì mình tự biết, quả thật hắn không nghĩ mình có thể mạnh mẽ để tiếp tục chống đỡ.
Vậy nên hắn mới một hơi xuyên qua tám tầng minh giới. Lâm Nhất cũng nhân cơ hội này để nghỉ ngơi một phen. Ai ngờ, lần này ngồi xuống lại chậm trễ đến vậy. Thế nên hắn cũng thuận tiện mượn nhờ tụ linh trận pháp để khôi phục thể lực.
Ở phía xa, trận lốc xoáy kia vẫn đang càn quét, tình hình cũng không khả quan hơn là bao. Lâm Nhất lấy ra một miếng ngọc giản ngắm nghía, rồi lại cất vào. Theo Tiên cảnh dư đồ chỉ dẫn thì chỉ cần xuyên qua những tấm bình trướng như trụ như khói là sẽ đến được Thái Nguyên giới của Hậu Thổ tháp.
Nhưng mà, trận gió lốc kia nhìn rất đồ sộ và kỳ dị, đó chẳng phải là vùng đất hiền lành gì.
Lâm Nhất đang định tiếp tục đứng dậy chạy đi thì đột nhiên hắn giật nảy, tiện tay đánh ra một pháp quyết, cả người và linh lực của hắn lập tức tàng hình. Sau đó, hắn mới chậm rãi đứng dậy, cách cồn cát nhìn về phía xa...
Ở bờ bên kia sa mạc, bóng dáng cả đám đệ tử chín đại tiên môn thoắt ẩn thoắt hiện. Bởi vì trên đường đi mấy phen bị “hỏi thăm”, nên tầm hai ba mươi người trong số đó đã bốc hơi. Còn lại chừng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi người thì đều trực tiếp thi triển ngự phong thuật, từng bóng người lao vút đến thẳng đến vùng gió lốc kia.
Mọi người đều chạy đi rất vội vàng. Các đệ tử Bách An môn vô tình hay cố ý mà chạy lên trước. Trong đó, là ba vị cô nương dẫn đầu. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện khá là hăng hái.
- Chỉ cần qua được Quan Minh giới là đã qua được giới thứ năm trong chính giới Hậu Thổ tháp. Theo như lời của sư môn đồng huynh thì có rất ít người có thể đi đến tận đây. Nhưng tận mất chứng kiến mới biết những tin đồn kia đều là giả...
Quyên Tử hiếu kỳ đảo mắt nhìn chung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm vào đám người phía trước. Phần lớn đệ tử của các nhà tiên môn Cửu Châu đều có mặt ở nơi này, chỉ tầm hai ba mươi người là đã chết ở giữa đường. Vậy nên, nàng mới cảm khái một câu như vậy.
Ba cô nương kề vai sát cánh mà đi, nhìn mối quan hệ thì có vẻ là khá thân thiết. Trong ba người thì Chức Nương chỉ cười chứ không nói, dù cho hai tỷ muội bên cạnh nói không ngớt lời.
Lộ Nhi tiếp lời nói:
- Tỷ nói sai rồi. Minh Tâm sư huynh đã từng nói, sau khi tu sĩ Cửu Châu đến Thái Nguyên giới thì khó mà tiến về phía trước nữa. Chỉ có nhân vật tiền bối hoặc là người có đại cơ duyên là có thể vượt qua cửu giới Hậu thổ...
Quyên Tử nghe vậy thì có chút không cam lòng nói:
- Chúng ta phí một phen công sức như vậy rồi lại phải dừng chân ở Thái Nguyên giới sao...
Lộ Nhi cười cười, trêu chọc nói:
- Vả lại như vậy cũng đủ rồi. Nghe nói, ở trong cửu giới hậu thổ thì chỉ có Thái Nguyên mới được xem là tiên cảnh chính thức. Chỉ cần ở trong đó lục tìm một phen thì đã xem như chuyến này đi cũng không tệ rồi...
- Tiên cảnh chính thức? Chẳng phải là khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, tiện tay là lấy được sao... – Tử Quyên hiếu kỳ hỏi – Phái trên Thái Nguyên còn có ba giới là Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực, nó chẳng liên quan gì đến Tiên cảnh sao?
- Chuyện này...
Lộ Nhi không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nhìn sang Chức Nương bên cạnh để cầu sự giúp đỡ, nàng nói:
- Sư tỷ, hai người chúng ta có chỗ không rõ...
Quyên Tử cũng gật đầu phụ họa nói:
- Sư tỷ nếu không ngại vậy thì phân trần một chút đi...
Chức Nương nhìn về phía hai vị sư muội, sẽ vuốt cằm, nói khẽ:
- Ta biết cũng không nhiều, đều là do sư phụ kể...
Nàng thản nhiên nhìn về phía trước, rồi lại nói tiếp:
- Lộ Nhi nói không sai, Thái Nguyên giới mới chính là nơi chúng ta cần đến. Nơi đó cũng không phải đâu đâu cũng có bảo vật, chỉ bởi vì nơi đó có tiên khí nồng đậm nên các tiền bối mới xem đó là tiên cảnh chính thức. Chỗ đó có không ít linh dược và một vài động phủ...
Quyên Tử và Lộ Nhi giật nảy, nhưng lại cảm thấy mờ mịt vô cùng.
Bọn hắn thoáng dừng chân, Chức Nương khéo hiểu lòng người nói tiếp:
- Cái gọi là tiên khí chính là tiên nguyên chi khí, nó tuy vô dụng với chúng ta nhưng lại có thể trợ giúp các hóa thần tiền bối đề thăng tu vi. Tuy ở ba giới trên Thái Nguyên cũng có tiên khí, nhưng lại không hề có linh khí. Vậy nên, lúc nguyên anh tu sĩ đặt chân đến nơi đó, pháp lực sẽ bị áp chế mạnh, tình hình không khả quan, hung hiểm như thế nào có thể nghĩ. Đệ tử các đại tiên môn đều không tự nguyện do thám một nơi nguy hiểm như vậy đâu...
Lúc ba vị cô nương kia mải mê nói chuyện thì đám người Thiên Đạo môn đã tranh thủ chạy lên trước. Trong đó, Không Huyền, Không Nguyên vẫn đang chuyên tâm bảo vệ cho tiểu sư muội của mình, đồng thời cũng không quên chú ý đến tình hình trong phạm vi chừng trăm trượng. Hơn một trăm tu sĩ cơ hồ là cùng sánh vai, ai cũng lo sợ sẽ bị rơi lại phía sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.