Chương 992: Do nó (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Có Linh Giám phân phó, mấy sai dịch không ngừng lên tiếng trả lời, vội vàng bỏ gông xiềng trên người phu thê Tề Hắc Tử.
Họa lớn từ trên trời giáng xuống đột nhiên bị chuyên đi, khiến hai nông dân thành thật nhất thời chưa hoàn hồn được.
Lui tới thị trấn nhiều lần, Tề Hắc Tử tự cho rằng mình có kiến thức hơn thê tử. Hắn ta ngây thơ không chú ý nhiều, vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm ơn các sai dịch vừa dời đi, trong miệng không quên xúc động nói các sai dịch đại ca là người tốt! Mấy gậy kia nhận cũng không oan uổng, quan phủ vẫn là anh minh sáng suốt!
Linh Giám dẫn theo các sai dịch rời đi, không nói thêm một lời từ biệt nào. Lâm Nhất thấy người quen cũ này rời đi cũng không hề cảm giác, còn mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm quan sát tất cả mọi thứ trước mắt, giống như hai người không quen biết, cũng chưa từng qua lại.
Tề Hắc Tử vẫn ngốc nghếch cười khúc khích. Thê tử của hắn ta - Tiểu Lan lại đi tới trước mặt Lâm Nhất và lặng lẽ quỳ xuống, vẻ mặt có vài phần bất an.
Tề Hắc Tử nhìn hành động của thê tử có vẻ quá mức quỷ dị không thể nói lý. Hắn ta trừng mắt với Lâm Nhất, xông lại quát:
- Tiểu Lan, quỳ hắn làm gì...
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, khóe miệng vẫn cười nhạt. Hắn không rảnh để ý tới Tề Hắc Tử, mà nhìn Tiểu Lan trước mặt và khẽ gật đầu, ra hiệu không cần đa lễ.
Xung quanh có người nhìn lại, vẻ mặt Tiểu Lan có chút ngượng ngùng. Nàng trừng mắt với Tề Hắc Tử rồi vội vàng quay đầu, vẻ mặt lo lắng kèm theo áy náy, nhỏ giọng nói:
- Tiểu nữ tử mặc dù không hiểu lí lẽ, cũng nhìn ra được đạo trưởng thật sự muốn tốt cho nhà ta! Vẫn mong ngài nể tình nam nhân nhà ta liều lĩnh vô tri, không chú ý được...
Mọi người có nói nhà có hiền thê, nam nhân không gặp tai hoạ!
Thấy càng lúc càng nhiều người vây lại xem, Lâm Nhất không đợi Tiểu Lan nói cho hết lời, lại bỏ lại một bọc bạc nhỏ, sau đó nói:
- Cái này vốn đã định đưa cho ngươi, cố gắng sống cho tốt!
Hắn đi tới bên cạnh Tề Hắc Tử đang trợn mắt nhìn mình, lại không hề để ý mà đi thẳng.
...
Sau khi rời khỏi huyện Tế, Lâm Nhất lại đi thẳng đến Diệp Gia Tập. Hắn tìm tới chỗ phần mộ tổ tiên của Diệp gia, chôn thi thể của vợ chồng Diệp Vũ ở cùng một chỗ.
Cho dù là ban ngày, nghĩa trang này cũng có vẻ hoang vắng u ám. Hai mộ bia mới xuất hiện, chẳng qua là tăng thêm hơi lạnh cho nơi này mà thôi.
Mộ bia là do Lâm Nhất tìm đá ở trên đường làm thành. Một tấm là của Diệp Lão Tuyền, một tấm khác là của Diệp Vũ và Phòng Xảo Nhi. Tất cả bia mộ mới, cũ đều được dùng đá vụn bao trùm, cao hơn rất nhiều.
Lâm Nhất cởi hồ lô Tử Kim bên thắt lưng xuống và bỏ rượu vàng, cúi người trước một của Diệp Lão Tuyền hành lễ, sau đó bái lạy trước mộ của vợ chồng Diệp Vũ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- Diệp tiền bối, chuyện người nhờ cậy, ta đã hoàn thành rồi! Lúc này xin từ biệt...
Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên cảm thấy còn quên gì đó. Hắn lấy ra thanh Lang Nha Kiếm và không ngừng vuốt ve lưu luyến.
Kiếm giống như nanh sói, bạo ngược hung hãn, đi theo con đường quỷ dị, lợi hại khác thường, Kiếm này có phần lợi lại cũng có chỗ chưa đủ...
Trường kiếm ong ong vang dội, dương như có vài phần ai oán! Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng, tiện tay xóa đi ấn ký thần thức phía trên.
Ánh sáng màu bạc lóe lên, Lang Nha Kiếm rời tay, tiến vào trong phần mộ, vật trả về chủ cũ! Tuy có phần không muốn, nhưng so với những gì nhận được thì chưa đủ nhắc tới. Vì mỗi người khi biết ơn phải hiểu cách bỏ được! Muốn báo ơn thì người cũng không còn. Để kiếm này lại, chính là vật tuẫn táng tốt nhất cho hai phu thê Diệp Vũ!
- Tiểu tử! Nơi nát thế nào cũng có thể có cảm ngộ, ngươi có mệt hay không? Tuy nhiên... Lão Long càng lúc càng coi trọng ngươi!
Giọng nói cố làm ra vẻ trưởng bối lại vang lên một cách lỗi thời.
Lâm Nhất lắc đầu và hóa thành một trận gió lao vào trong không trung, không quên nói tiếp:
- Khi ở một người, không tránh được sẽ miên man suy nghĩ! Lão Long, hai người chúng ta không ngại thường xuyên nói chuyện đi...
-...
- Lại không động tĩnh? Chẳng lẽ còn đang buồn ngủ, vừa rồi chỉ là nói mớ sao?
Lâm Nhất trêu nói.
- Thối lắm, ngươi mới nói mớ! Lão Long ngủ say quá lâu, rất nhiều chuyện cũ khó tránh khỏi phải từ từ suy nghĩ nhớ lại. Tuy nhiên giết người đơn giản, suy nghĩ phiền phức như vậy, suy nghĩ một chút... lão Long ta không ngủ sao? Hả?
Lão Long lại gào lên.
-...
- Sao ngươi không nói lời nào? Không phải ngươi muốn lão Long ta nói chuyện sao?
Trong giọng nói của lão Long lộ vẻ nghi ngờ.
- Một mình đấu với bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, giết một người đả thương ba người. Hắn cuối cùng là ai? Lại có tu vi tới mức nào?
Lâm Nhất im lặng một lát thì đột nhiên lẩm bẩm.
- Một đầu ngón tay, còn là đầu ngón tay út...
Lão Long bỗng nhiên cười rộ lên chế nhạo.
- Cái gì...?
Lâm Nhất có chút hồ đồ.
Họa lớn từ trên trời giáng xuống đột nhiên bị chuyên đi, khiến hai nông dân thành thật nhất thời chưa hoàn hồn được.
Lui tới thị trấn nhiều lần, Tề Hắc Tử tự cho rằng mình có kiến thức hơn thê tử. Hắn ta ngây thơ không chú ý nhiều, vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm ơn các sai dịch vừa dời đi, trong miệng không quên xúc động nói các sai dịch đại ca là người tốt! Mấy gậy kia nhận cũng không oan uổng, quan phủ vẫn là anh minh sáng suốt!
Linh Giám dẫn theo các sai dịch rời đi, không nói thêm một lời từ biệt nào. Lâm Nhất thấy người quen cũ này rời đi cũng không hề cảm giác, còn mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm quan sát tất cả mọi thứ trước mắt, giống như hai người không quen biết, cũng chưa từng qua lại.
Tề Hắc Tử vẫn ngốc nghếch cười khúc khích. Thê tử của hắn ta - Tiểu Lan lại đi tới trước mặt Lâm Nhất và lặng lẽ quỳ xuống, vẻ mặt có vài phần bất an.
Tề Hắc Tử nhìn hành động của thê tử có vẻ quá mức quỷ dị không thể nói lý. Hắn ta trừng mắt với Lâm Nhất, xông lại quát:
- Tiểu Lan, quỳ hắn làm gì...
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, khóe miệng vẫn cười nhạt. Hắn không rảnh để ý tới Tề Hắc Tử, mà nhìn Tiểu Lan trước mặt và khẽ gật đầu, ra hiệu không cần đa lễ.
Xung quanh có người nhìn lại, vẻ mặt Tiểu Lan có chút ngượng ngùng. Nàng trừng mắt với Tề Hắc Tử rồi vội vàng quay đầu, vẻ mặt lo lắng kèm theo áy náy, nhỏ giọng nói:
- Tiểu nữ tử mặc dù không hiểu lí lẽ, cũng nhìn ra được đạo trưởng thật sự muốn tốt cho nhà ta! Vẫn mong ngài nể tình nam nhân nhà ta liều lĩnh vô tri, không chú ý được...
Mọi người có nói nhà có hiền thê, nam nhân không gặp tai hoạ!
Thấy càng lúc càng nhiều người vây lại xem, Lâm Nhất không đợi Tiểu Lan nói cho hết lời, lại bỏ lại một bọc bạc nhỏ, sau đó nói:
- Cái này vốn đã định đưa cho ngươi, cố gắng sống cho tốt!
Hắn đi tới bên cạnh Tề Hắc Tử đang trợn mắt nhìn mình, lại không hề để ý mà đi thẳng.
...
Sau khi rời khỏi huyện Tế, Lâm Nhất lại đi thẳng đến Diệp Gia Tập. Hắn tìm tới chỗ phần mộ tổ tiên của Diệp gia, chôn thi thể của vợ chồng Diệp Vũ ở cùng một chỗ.
Cho dù là ban ngày, nghĩa trang này cũng có vẻ hoang vắng u ám. Hai mộ bia mới xuất hiện, chẳng qua là tăng thêm hơi lạnh cho nơi này mà thôi.
Mộ bia là do Lâm Nhất tìm đá ở trên đường làm thành. Một tấm là của Diệp Lão Tuyền, một tấm khác là của Diệp Vũ và Phòng Xảo Nhi. Tất cả bia mộ mới, cũ đều được dùng đá vụn bao trùm, cao hơn rất nhiều.
Lâm Nhất cởi hồ lô Tử Kim bên thắt lưng xuống và bỏ rượu vàng, cúi người trước một của Diệp Lão Tuyền hành lễ, sau đó bái lạy trước mộ của vợ chồng Diệp Vũ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- Diệp tiền bối, chuyện người nhờ cậy, ta đã hoàn thành rồi! Lúc này xin từ biệt...
Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên cảm thấy còn quên gì đó. Hắn lấy ra thanh Lang Nha Kiếm và không ngừng vuốt ve lưu luyến.
Kiếm giống như nanh sói, bạo ngược hung hãn, đi theo con đường quỷ dị, lợi hại khác thường, Kiếm này có phần lợi lại cũng có chỗ chưa đủ...
Trường kiếm ong ong vang dội, dương như có vài phần ai oán! Lâm Nhất khẽ thở dài một tiếng, tiện tay xóa đi ấn ký thần thức phía trên.
Ánh sáng màu bạc lóe lên, Lang Nha Kiếm rời tay, tiến vào trong phần mộ, vật trả về chủ cũ! Tuy có phần không muốn, nhưng so với những gì nhận được thì chưa đủ nhắc tới. Vì mỗi người khi biết ơn phải hiểu cách bỏ được! Muốn báo ơn thì người cũng không còn. Để kiếm này lại, chính là vật tuẫn táng tốt nhất cho hai phu thê Diệp Vũ!
- Tiểu tử! Nơi nát thế nào cũng có thể có cảm ngộ, ngươi có mệt hay không? Tuy nhiên... Lão Long càng lúc càng coi trọng ngươi!
Giọng nói cố làm ra vẻ trưởng bối lại vang lên một cách lỗi thời.
Lâm Nhất lắc đầu và hóa thành một trận gió lao vào trong không trung, không quên nói tiếp:
- Khi ở một người, không tránh được sẽ miên man suy nghĩ! Lão Long, hai người chúng ta không ngại thường xuyên nói chuyện đi...
-...
- Lại không động tĩnh? Chẳng lẽ còn đang buồn ngủ, vừa rồi chỉ là nói mớ sao?
Lâm Nhất trêu nói.
- Thối lắm, ngươi mới nói mớ! Lão Long ngủ say quá lâu, rất nhiều chuyện cũ khó tránh khỏi phải từ từ suy nghĩ nhớ lại. Tuy nhiên giết người đơn giản, suy nghĩ phiền phức như vậy, suy nghĩ một chút... lão Long ta không ngủ sao? Hả?
Lão Long lại gào lên.
-...
- Sao ngươi không nói lời nào? Không phải ngươi muốn lão Long ta nói chuyện sao?
Trong giọng nói của lão Long lộ vẻ nghi ngờ.
- Một mình đấu với bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, giết một người đả thương ba người. Hắn cuối cùng là ai? Lại có tu vi tới mức nào?
Lâm Nhất im lặng một lát thì đột nhiên lẩm bẩm.
- Một đầu ngón tay, còn là đầu ngón tay út...
Lão Long bỗng nhiên cười rộ lên chế nhạo.
- Cái gì...?
Lâm Nhất có chút hồ đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.