Chương 1895: Đoạt người yêu (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Thuần Vu Phong liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Lúc đầu thật ra có ý đó, sau đó gia sư truyền tin tới, bảo ngươi sớm quay về Hành Thiên...
Lâm Nhất “a” một tiếng, ánh mắt xem kỹ.
Thuần Vu Phong nói tiếp:
- Theo ta được biết, hai vị tiền bối Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử trước sau nhiều lần tới ngoài giới. Gia sư e rằng sẽ gây bất lợi cho ngươi, lúc này mới bảo ta khuyên ngươi đúng lúc lảng tránh, để tránh tự nhiên gặp chuyện không đâu...
Lâm Nhất trầm ngâm không nói, khóe miệng thoáng cười lạnh. Nếu lời ấy không sai, chẳng phải của đại danh Lâm mỗ đã truyền đến ngoài giới rồi sao? Từ nay về sau, đối thủ của mình không chỉ là hai vị Yêu Vương cùng La gia nữa, mà là tất cả những kẻ bị lợi ích làm cho mê muội trong Tiên Vực...
Thuần Vu Phong khoát tay, ra hiệu đối phương không nên nổi giận, lại nói:
- Đến nay không tìm được ngươi, ta mới định trở về phục mệnh, không ngờ vô tình gặp được gặp được ở Giáp Sơn Trấn này, đúng là may mắn...
Lâm Nhất không tỏ thái độ nhún vai, ngược lại liếc nhìn đám người cách đó không xa, hỏi:
- Trận pháp truyền tống đi qua bên trong giới vẫn chưa đóng, vì sao ngươi chờ ở đây không đi?
- Cái này... nhiều người chật chội, mới ở lại thêm một lát. Nếu gặp Lâm đạo hữu, không ngại cùng rời đi!
Thuần Vu Phong bỗng nhiên căng thẳng.
Người trước mắt này không phải là hạng người giả dối, Lâm Nhất tin được ba phần. Ít nhất Dư Hằng Tử có ý tha cho Cửu Châu môn, tiện thể ở lại có thêm cơ hội cứu vãn. Về phần sau này thế nào, đợi quay về Hành Thiên lại tính áu cũng không muộn. Hắn thuận miệng đáp:
- Ta muốn đi Huệ Thiên trước, đành phải từ biệt vậy!
- Trận pháp truyền tống tới Huệ Thiên không đi được...
Thuần Vu Phong còn chưa nói dứt lời đã nhẹ nhàng nói:
- Như vậy cũng được! Ta ở lại chờ cùng Lâm đạo hữu...
Lâm Nhất quay đầu, cười như không cười, ánh mắt thâm thúy, nghiêm nghị ép người.
Không biết tại sao trong lòng Thuần Vu Phong hoảng hốt, thất thanh nói:
- Không phải ta quấn quít lấy Lâm đạo hữu, mà là...
Thấy đối phương không hề dao động, vẻ mặt hắn quẫn bách, có chút xấu hổ nói:
- Dường như không nói rõ ràng, Lâm đạo hữu sao có thể tin ta? Mà thôi...
Hắn lại chột dạ lấm lét nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói:
- Trước đây, trên đường chạy về bên này, ta gặp phải một tiên tử! Gương mặt nàng tuyệt đẹp, tính tình lại ôn hòa, bình sinh ít thấy... Ngươi đừng có trêu ta...
Lâm Nhất bừng tỉnh, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thuần Vu Phong gặp được nữ tử vừa thấy đã thương ở đây, còn muốn có thể gặp lại, lúc này mới do dự không đi. Mà đối phương có trưởng bối đi theo, hắn không dám tùy tiện hành sự. Trong lúc rầu rĩ, chỉ mong có thể gặp lại một lát. Nếu thật sự không có duyên, lại ghi nhớ dáng vẻ của tiên tử trong lòng để an ủi cuộc đời...
- Các nàng vội vàng quay về Huệ Thiên, thấy đường không thông, lại tìm chỗ hắn! Tình hình mấy chỗ trận pháp của Thiên Tự đều giống nhau, tôn tức bôn ba cũng uổng công. Ta có lòng nhắc nhở nhưng sợ thất lễ, chỉ đành phải trở mắt mặc cho người ta rời đi...
Thuần Vu Phong không còn vẻ trầm ổn như trước, lo được lo mất lại nói:
- Mong nàng đi không có kết quả, lại quay về...
Con người một khi động tình liền hiểu được vui thích của nhau, ấm áp khi gần nhau, trong lòng còn có đau buồn, ly biệt, tương tư, cùng với lưu luyến thẫn thờ bất tận, làm cho thiên địa này cũng thay hình đổi dạng! Cần gì quan tâm hắn là tiên hay phàm, tất cả đều trở thành người bình thường. Chỉ có điều, đa số tâm chí của tu sĩ vững vàng, ít có người sa vào trong đó khó có thể thoát ra. Cái gọi là tình duyên càng giống như một loại rèn luyện trong hồng trần. Thuần Vu Phong lại tầm thường như vậy, mình cũng từng lĩnh hội đầy đủ, làm sao có thể cười hắn được! Chỉ có điều, nữ tử kia tự nhiên rời đi, tất sẽ ở chờ trận pháp ở nơi khác mở ra, làm sao còn phải quay về...
Lâm Nhất quay sang nhìn ngọn núi đá cách đó không xa. Tình cảnh gian nhà đá phía trên vẫn như trước. Trận pháp trong đó vẫn không có động tĩnh, không biết phải đợi tới khi nào. Mình nên đi vào hỏi thăm một lúc, hay là tới trấn trên tạm nghỉ mấy ngày? Hắn đang cân nhắc, Thuần Vu Phong phía sau vẫn không ngừng hồi tưởng, lẩm bẩm:
- Tiên Nô! Cái tên êm tai lại có ngụ ý không tầm thường! Dưới thiên đạo, suốt đời làm nô phó...
- Ngươi lặp lại lần nữa...
Lâm Nhất bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng.
Thuần Vu Phong không kịp đề phòng, bị dọa cho giật mình. Hắn lui ra phía sau một bước, lúng túng nói:
- Ta chỉ thì thầm thêm vài câu, Lâm đạo hữu đừng trách! Nếu ngươi nhìn thấy nữ tử kia, chắc chắn sẽ kinh ngạc tới ngây người...
- Hừ! Cùng với như vậy lắm lời, sao không đi vào tìm nàng...
Lâm Nhất hừ một tiếng, vung tay áo về phía đối phương.
Thuần Vu Phong hơi ngạc nhiên, ngược lại nghiêm mặt nói:
- Ta không phải là hạng người phóng đãng ngả ngớn, sao có thể tùy ý làm bậy...
- Ít giả vờ giả vịt đi! Theo ta đi tìm nữ tử kia...
Lâm Nhất không phân trần, ngẩng đầu đạp vào không trung lao lên.
- Ở nơi đất khách, tuyệt đối không thể lỗ mãng...
Thuần Vu Phong vội vàng lên tiếng khuyên can. Đối phương căn bản không để ý tới, chớp mắt đã bay đến bầu trời. Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng kiên định hơn rất nhiều, lại mơ hồ sinh ra lo lắng. Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng đuổi theo, nói với vẻ đương nhiên:
- Quân tử không đoạt người yêu...
- Lúc đầu thật ra có ý đó, sau đó gia sư truyền tin tới, bảo ngươi sớm quay về Hành Thiên...
Lâm Nhất “a” một tiếng, ánh mắt xem kỹ.
Thuần Vu Phong nói tiếp:
- Theo ta được biết, hai vị tiền bối Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử trước sau nhiều lần tới ngoài giới. Gia sư e rằng sẽ gây bất lợi cho ngươi, lúc này mới bảo ta khuyên ngươi đúng lúc lảng tránh, để tránh tự nhiên gặp chuyện không đâu...
Lâm Nhất trầm ngâm không nói, khóe miệng thoáng cười lạnh. Nếu lời ấy không sai, chẳng phải của đại danh Lâm mỗ đã truyền đến ngoài giới rồi sao? Từ nay về sau, đối thủ của mình không chỉ là hai vị Yêu Vương cùng La gia nữa, mà là tất cả những kẻ bị lợi ích làm cho mê muội trong Tiên Vực...
Thuần Vu Phong khoát tay, ra hiệu đối phương không nên nổi giận, lại nói:
- Đến nay không tìm được ngươi, ta mới định trở về phục mệnh, không ngờ vô tình gặp được gặp được ở Giáp Sơn Trấn này, đúng là may mắn...
Lâm Nhất không tỏ thái độ nhún vai, ngược lại liếc nhìn đám người cách đó không xa, hỏi:
- Trận pháp truyền tống đi qua bên trong giới vẫn chưa đóng, vì sao ngươi chờ ở đây không đi?
- Cái này... nhiều người chật chội, mới ở lại thêm một lát. Nếu gặp Lâm đạo hữu, không ngại cùng rời đi!
Thuần Vu Phong bỗng nhiên căng thẳng.
Người trước mắt này không phải là hạng người giả dối, Lâm Nhất tin được ba phần. Ít nhất Dư Hằng Tử có ý tha cho Cửu Châu môn, tiện thể ở lại có thêm cơ hội cứu vãn. Về phần sau này thế nào, đợi quay về Hành Thiên lại tính áu cũng không muộn. Hắn thuận miệng đáp:
- Ta muốn đi Huệ Thiên trước, đành phải từ biệt vậy!
- Trận pháp truyền tống tới Huệ Thiên không đi được...
Thuần Vu Phong còn chưa nói dứt lời đã nhẹ nhàng nói:
- Như vậy cũng được! Ta ở lại chờ cùng Lâm đạo hữu...
Lâm Nhất quay đầu, cười như không cười, ánh mắt thâm thúy, nghiêm nghị ép người.
Không biết tại sao trong lòng Thuần Vu Phong hoảng hốt, thất thanh nói:
- Không phải ta quấn quít lấy Lâm đạo hữu, mà là...
Thấy đối phương không hề dao động, vẻ mặt hắn quẫn bách, có chút xấu hổ nói:
- Dường như không nói rõ ràng, Lâm đạo hữu sao có thể tin ta? Mà thôi...
Hắn lại chột dạ lấm lét nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói:
- Trước đây, trên đường chạy về bên này, ta gặp phải một tiên tử! Gương mặt nàng tuyệt đẹp, tính tình lại ôn hòa, bình sinh ít thấy... Ngươi đừng có trêu ta...
Lâm Nhất bừng tỉnh, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thuần Vu Phong gặp được nữ tử vừa thấy đã thương ở đây, còn muốn có thể gặp lại, lúc này mới do dự không đi. Mà đối phương có trưởng bối đi theo, hắn không dám tùy tiện hành sự. Trong lúc rầu rĩ, chỉ mong có thể gặp lại một lát. Nếu thật sự không có duyên, lại ghi nhớ dáng vẻ của tiên tử trong lòng để an ủi cuộc đời...
- Các nàng vội vàng quay về Huệ Thiên, thấy đường không thông, lại tìm chỗ hắn! Tình hình mấy chỗ trận pháp của Thiên Tự đều giống nhau, tôn tức bôn ba cũng uổng công. Ta có lòng nhắc nhở nhưng sợ thất lễ, chỉ đành phải trở mắt mặc cho người ta rời đi...
Thuần Vu Phong không còn vẻ trầm ổn như trước, lo được lo mất lại nói:
- Mong nàng đi không có kết quả, lại quay về...
Con người một khi động tình liền hiểu được vui thích của nhau, ấm áp khi gần nhau, trong lòng còn có đau buồn, ly biệt, tương tư, cùng với lưu luyến thẫn thờ bất tận, làm cho thiên địa này cũng thay hình đổi dạng! Cần gì quan tâm hắn là tiên hay phàm, tất cả đều trở thành người bình thường. Chỉ có điều, đa số tâm chí của tu sĩ vững vàng, ít có người sa vào trong đó khó có thể thoát ra. Cái gọi là tình duyên càng giống như một loại rèn luyện trong hồng trần. Thuần Vu Phong lại tầm thường như vậy, mình cũng từng lĩnh hội đầy đủ, làm sao có thể cười hắn được! Chỉ có điều, nữ tử kia tự nhiên rời đi, tất sẽ ở chờ trận pháp ở nơi khác mở ra, làm sao còn phải quay về...
Lâm Nhất quay sang nhìn ngọn núi đá cách đó không xa. Tình cảnh gian nhà đá phía trên vẫn như trước. Trận pháp trong đó vẫn không có động tĩnh, không biết phải đợi tới khi nào. Mình nên đi vào hỏi thăm một lúc, hay là tới trấn trên tạm nghỉ mấy ngày? Hắn đang cân nhắc, Thuần Vu Phong phía sau vẫn không ngừng hồi tưởng, lẩm bẩm:
- Tiên Nô! Cái tên êm tai lại có ngụ ý không tầm thường! Dưới thiên đạo, suốt đời làm nô phó...
- Ngươi lặp lại lần nữa...
Lâm Nhất bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng.
Thuần Vu Phong không kịp đề phòng, bị dọa cho giật mình. Hắn lui ra phía sau một bước, lúng túng nói:
- Ta chỉ thì thầm thêm vài câu, Lâm đạo hữu đừng trách! Nếu ngươi nhìn thấy nữ tử kia, chắc chắn sẽ kinh ngạc tới ngây người...
- Hừ! Cùng với như vậy lắm lời, sao không đi vào tìm nàng...
Lâm Nhất hừ một tiếng, vung tay áo về phía đối phương.
Thuần Vu Phong hơi ngạc nhiên, ngược lại nghiêm mặt nói:
- Ta không phải là hạng người phóng đãng ngả ngớn, sao có thể tùy ý làm bậy...
- Ít giả vờ giả vịt đi! Theo ta đi tìm nữ tử kia...
Lâm Nhất không phân trần, ngẩng đầu đạp vào không trung lao lên.
- Ở nơi đất khách, tuyệt đối không thể lỗ mãng...
Thuần Vu Phong vội vàng lên tiếng khuyên can. Đối phương căn bản không để ý tới, chớp mắt đã bay đến bầu trời. Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng kiên định hơn rất nhiều, lại mơ hồ sinh ra lo lắng. Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng đuổi theo, nói với vẻ đương nhiên:
- Quân tử không đoạt người yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.