Chương 1938: Đóng cửa đánh chó (1)
Duệ Quang
25/08/2022
- Cửu Châu môn không chỉ có tham vọng gây tai nạn và rắc rối cho trong giới ta, còn có mơ ước nắm lấy tiên minh Tiên Vực. Hai người chúng ta đến có ba ý định...
Nguyệt Huyền Tử sớm muốn nói ra lời này, bây giờ thừa cơ hội làm, có vài phần khí phách. Hắn thầm vận Huyền Công, âm thanh chấn động ngàn dặm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Thứ nhất là thành ý, chí bảo Hạo Thiên của Cửu Châu môn thuộc về ta tám nhà trong giới. Thứ hai, trong giới cùng ngoài giới là nước giếng không phạm nước sông, năm đại trưởng lão Hợp Thể của Cửu Châu môn đến từ ngoài giới nên trở lại, trật tự trước không cho sửa đổi. Thứ ba, nếu như Cửu Châu môn không theo, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người tức giận...
Thủy Hàn Tử phụ họa nói:
- Hừ! Cao nhân ngoài giới từ lâu đã nói rõ, tuyệt đối không nhúng tay vào công việc của trong giới. Năm đại trưởng lão thì thế nào? Dám ra tay cùng hai người chúng ta thì không chỉ phá hỏng quy củ, còn đối địch với bảy Tiên Vực lớn! Người thức thời vẫn nên giao ra bảo vật Hạo Thiên, để tránh cho thiên hạ đại loạn...
Đối mặt với đe dọa như vậy, vẻ mặt Tiên Nô nghiêm trọng. Nàng đi tới Tiên Vực này hơn mười năm, bớt đi sự đẫm máu của Yêu Vực, lại thấy được các loại ti tiện cùng vô sỉ nhân tính. Ngực nàng phập phồng lên xuống, lạnh lùng nói:
- Vu khống, ngông cuồng thêm chỉ trích! Ta đã biết ý định của hai ngươi, không ngại xin trả lại một câu, khó tuân mệnh!
Nàng hơi nâng cằm lên, vẻ mặt nghiêm nghị bất khuất bộc lộ rõ trong lời nói.
Một tiểu bối Luyện Hư sơ kỳ, tự nhiên mềm cứng không ăn. Nguyệt Huyền Tử dường như sớm có dự đoán, thoáng cười lạnh, nói:
- Sao lại là vu khống? Nhân chứng vô cùng xác thực, không cho phép chống chế. Nếu Cửu Châu môn cố ý làm bậy, họa lớn rơi xuống đầu cũng...
Huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang đã tức giận thở hổn hển, hai mắt của mỗi một người đều lóe ra hung quang. Chỉ còn chờ có phân phó, năm người sẽ trong giây lát đánh về phía hai đối thủ đáng chết này.
Đôi mi thanh tú của Tiên Nô nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt do dự. Trong chốc lát, nàng thở dài nói:
- Cho dù trời giáng tai họa, Cửu Châu môn ta cũng tuyệt đối không sống khom lưng. Hai vị mời trở về đi, không tiễn!
Vẻ mặt Nguyệt Huyền Tử giễu cợt, khẽ lắc đầu. Cái gọi là Cửu Châu môn, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Dáng vẻ bệ vệ của Thủy Hàn Tử tăng mạnh, không buông tha nói:
- Giao ra chí bảo Hạo Thiên, hai người chúng ta sẽ tự mình rời đi. Nếu không...
Nắm tay nhỏ của Tiên Nô xiết chặt trong tay áo, gương mặt trắng không tỳ vết lộ ra sương lạnh. Phía sau nàng, lão đại Đồng gia Đồng Lý đã không nhịn được gắt một cái, khẽ nói:
- Tiên tử! Ngươi muốn huynh đệ ta nghẹn chết sao? Lại không phải là bảy Tiên Vực lớn sao? Hù dọa ai chứ? Cùng lắm ta tới từng nhà bình định, xem còn ai trong giới dám kiêu ngạo...
Nguyệt Huyền Tử cùng Thủy Hàn Tử đưa mắt nhìn nhau, cười lạnh vì quỷ kế thực hiện được:
- Ha ha! Quả nhiên các ngươi đã lộ ra nguyên hình, các ngươi tham vọng rất rõ ràng, nếu vạch trần...
Hắn vung tay lên, cùng đối phương lui về phía sau, còn không quên dụng tâm kín đáo cất giọng nói:
- Muốn ra tay, hai người chúng ta theo hầu tới cùng! Năm vị đạo hữu đến tự ngoài giới vẫn mong bàng quang, để tránh khỏi rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa!
Trước đại điện Cửu Châu, mọi người rối loạn một hồi. Hai vị tiền bối Hợp Thể hậu kỳ kia rõ ràng muốn bắt nạt người. Không có năm đại trưởng lão, Cửu Châu môn dữ nhiều lành ít. Nếu thật sự đắc tội bảy Tiên Vực lớn, hoặc là đưa tới cao nhân khác ngoài giới, lại phải làm thế nào...
Tiên Nô có chút lo lắng, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Xuất Vân Tử trong đám người. Có đích thân trải qua mới hiểu nắm giữ một tiên môn không dễ. Mình rời khỏi Tiên Vực không lâu, trải đời không sâu, đối mặt với tu sĩ hung bạo mạnh mẽ như hổ sói, cảm thấy không có lực! Bóng dáng mập mạp kia lại giống như hồn nhiên không biết, vẫn chớp chớp mắt không biết đang ra hiệu gì...
Ngay vào lúc này, một tiếng hư không xé gió vang lên. Ngay lập tức, phía trên đại điện xuất hiện thêm một bóng dáng áo bào màu xám. Hắn chắp hai tay sau lưng, thần thái cuồng ngạo, khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười lạnh.
Có người đột nhiên hiện thân, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không dám khinh thường. Hai người lùi lại mười mấy trượng, lúc này mới tập trung tinh thần quan sát. Cuối cùng cũng chờ được chính chủ...
Nhìn người tới, các tu sĩ Cửu Châu môn ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng từng người lại lo sợ không hiểu. Thái thượng trưởng lão hiện thân? Bọn họ còn chưa từng chứng kiến qua pháp lực thần thông của hắn, lẽ nào còn lợi hại hơn năm đại trưởng lão liên thủ sao? Đây chính là hai đối thủ Hợp Thể hậu kỳ, có chút lơ là, Cửu Châu môn thật sự sẽ vạn kiếp bất phục...
- Bái kiến thái thượng trưởng lão...
Xuất Vân Tử không mất thời cơ, hô lên một tiếng, đám người khác đều nhấc tay làm lễ theo. Tiên Nô vừa muốn gọi một tiếng sư phụ, nhưng không mở miệng nói ra đã nuốt xuống. Nàng yếu ớt nhìn chằm chằm vào bóng người ngạo nghễ kia, trong vẻ mặt vui mừng còn lộ ra chút oan ức không muốn người khác biết!
Hai bên sơn cốc hẹp dài, có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đứng trước cửa động phủ cùng trên đỉnh núi đều đứng dậy, mỗi người đều kiễng chân xem chừng. Cao nhân Cửu Châu môn tập trung lại, bất kể tình hình kế tiếp thế nào, đều là một lần rầm rộ hiếm thấy...
Một nhà ba người Bách Lý Xuyên trốn tránh dưới một đạo cấm pháp,.
Hai mẹ con bên cạnh có chút không hiểu nguyên nhân, bản thân Bách Lý Xuyên lại thấy rõ tất cả, cũng âm thầm lo lắng. Tiên Nô còn non nớt đã gánh vác tiên môn có vẻ quá sức. Xuất Vân Tử là người lõi đời khéo đưa đẩy, lại không thích quyền hành, khó làm cho kẻ dưới phục tùng. Cửu Châu môn nhìn như mạnh mẽ nhưng tai họa ngầm nhiều hơn! Nơi đây không thể so với các nhà Cửu Châu có truyền thừa lâu năm, cách làm dĩ hòa vi quý không dễ sử dụng. Lâm đạo hữu tuy vội vàng hiện thân, có thể chuyển nguy thành an sao? Hắn vốn chỉ là một tu sĩ Hóa Thần, dù tu vi có nghịch thiên, lại đối mặt với hai vị cao nhân Hợp Thể hậu kỳ thế nào được? Ôi! Sớm biết như vậy đã không trở về...
Dưới sự chú ý của mọi người, ba người giữa không trung giằng co từ phía xa.
Thủy Hàn Tử liếc nhìn Nguyệt Huyền Tử cách đó không xa, do dự, vẫn nhấc tay nhìn về phía trước nói:
- Ngươi là Lâm Nhất?
Nguyệt Huyền Tử vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy lóe lên, giơ tay lên ra hiệu. Người trẻ tuổi kia là thái thượng trưởng lão của Cửu Châu môn, chắc hẳn có chỗ hơn người cũng không chừng! Còn nữa, bảo vật Hạo Thiên không phải còn ở trên người hắn sao...
Lâm Nhất ưỡn thẳng người, hai hàng lông mày như đao, áo bào và mái tóc theo gió bay lên, phong thái điên cuồng bất kham. Hắn liếc nhìn hai người kia, hai tay vẫn chắp sau lưng, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt đối phương thoáng biến đổi, hắn lại quay đầu nói:
- Cho dù trời giáng tai họa, Cửu Châu môn cũng tuyệt đối không sống khom lưng. Nô Nhi nói rất hợp ý ta...
Giọng nói vang vọng khắp nơi, mọi người ở đó đều chấn động!
Trước đại điện Cửu Châu, vẻ mặt Tiên Nô rạng rỡ, đôi môi mím chặt, trên gương mặt lộ ra ý cười. Có sư phụ ca ngợi, buồn bã, oán trách có lớn mấy đi nữa cũng tan biến!
Trong đám người, Xuất Vân Tử lại lắc đầu cười gượng. Hì hì! Lâm huynh đệ tới thật là đúng lúc! Thân là thái thượng trưởng lão, cần phải xuất hiện ra tay vào thời điểm mấu chốt! Ơ? Hồ lô nhỏ trên thắt lưng không thấy, thật khiến ta không hiểu...
- Ta là Thủy Hàn Tử của Khuê Mộc, vị này chính là Nguyệt Huyền Tử của Nguyệt Yếm...
Sau khi đi tới Cửu Châu môn, chưa từng bị khinh thường như vậy? Thủy Hàn Tử có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi lần nữa:
Nguyệt Huyền Tử sớm muốn nói ra lời này, bây giờ thừa cơ hội làm, có vài phần khí phách. Hắn thầm vận Huyền Công, âm thanh chấn động ngàn dặm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Thứ nhất là thành ý, chí bảo Hạo Thiên của Cửu Châu môn thuộc về ta tám nhà trong giới. Thứ hai, trong giới cùng ngoài giới là nước giếng không phạm nước sông, năm đại trưởng lão Hợp Thể của Cửu Châu môn đến từ ngoài giới nên trở lại, trật tự trước không cho sửa đổi. Thứ ba, nếu như Cửu Châu môn không theo, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người tức giận...
Thủy Hàn Tử phụ họa nói:
- Hừ! Cao nhân ngoài giới từ lâu đã nói rõ, tuyệt đối không nhúng tay vào công việc của trong giới. Năm đại trưởng lão thì thế nào? Dám ra tay cùng hai người chúng ta thì không chỉ phá hỏng quy củ, còn đối địch với bảy Tiên Vực lớn! Người thức thời vẫn nên giao ra bảo vật Hạo Thiên, để tránh cho thiên hạ đại loạn...
Đối mặt với đe dọa như vậy, vẻ mặt Tiên Nô nghiêm trọng. Nàng đi tới Tiên Vực này hơn mười năm, bớt đi sự đẫm máu của Yêu Vực, lại thấy được các loại ti tiện cùng vô sỉ nhân tính. Ngực nàng phập phồng lên xuống, lạnh lùng nói:
- Vu khống, ngông cuồng thêm chỉ trích! Ta đã biết ý định của hai ngươi, không ngại xin trả lại một câu, khó tuân mệnh!
Nàng hơi nâng cằm lên, vẻ mặt nghiêm nghị bất khuất bộc lộ rõ trong lời nói.
Một tiểu bối Luyện Hư sơ kỳ, tự nhiên mềm cứng không ăn. Nguyệt Huyền Tử dường như sớm có dự đoán, thoáng cười lạnh, nói:
- Sao lại là vu khống? Nhân chứng vô cùng xác thực, không cho phép chống chế. Nếu Cửu Châu môn cố ý làm bậy, họa lớn rơi xuống đầu cũng...
Huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang đã tức giận thở hổn hển, hai mắt của mỗi một người đều lóe ra hung quang. Chỉ còn chờ có phân phó, năm người sẽ trong giây lát đánh về phía hai đối thủ đáng chết này.
Đôi mi thanh tú của Tiên Nô nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt do dự. Trong chốc lát, nàng thở dài nói:
- Cho dù trời giáng tai họa, Cửu Châu môn ta cũng tuyệt đối không sống khom lưng. Hai vị mời trở về đi, không tiễn!
Vẻ mặt Nguyệt Huyền Tử giễu cợt, khẽ lắc đầu. Cái gọi là Cửu Châu môn, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Dáng vẻ bệ vệ của Thủy Hàn Tử tăng mạnh, không buông tha nói:
- Giao ra chí bảo Hạo Thiên, hai người chúng ta sẽ tự mình rời đi. Nếu không...
Nắm tay nhỏ của Tiên Nô xiết chặt trong tay áo, gương mặt trắng không tỳ vết lộ ra sương lạnh. Phía sau nàng, lão đại Đồng gia Đồng Lý đã không nhịn được gắt một cái, khẽ nói:
- Tiên tử! Ngươi muốn huynh đệ ta nghẹn chết sao? Lại không phải là bảy Tiên Vực lớn sao? Hù dọa ai chứ? Cùng lắm ta tới từng nhà bình định, xem còn ai trong giới dám kiêu ngạo...
Nguyệt Huyền Tử cùng Thủy Hàn Tử đưa mắt nhìn nhau, cười lạnh vì quỷ kế thực hiện được:
- Ha ha! Quả nhiên các ngươi đã lộ ra nguyên hình, các ngươi tham vọng rất rõ ràng, nếu vạch trần...
Hắn vung tay lên, cùng đối phương lui về phía sau, còn không quên dụng tâm kín đáo cất giọng nói:
- Muốn ra tay, hai người chúng ta theo hầu tới cùng! Năm vị đạo hữu đến tự ngoài giới vẫn mong bàng quang, để tránh khỏi rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa!
Trước đại điện Cửu Châu, mọi người rối loạn một hồi. Hai vị tiền bối Hợp Thể hậu kỳ kia rõ ràng muốn bắt nạt người. Không có năm đại trưởng lão, Cửu Châu môn dữ nhiều lành ít. Nếu thật sự đắc tội bảy Tiên Vực lớn, hoặc là đưa tới cao nhân khác ngoài giới, lại phải làm thế nào...
Tiên Nô có chút lo lắng, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Xuất Vân Tử trong đám người. Có đích thân trải qua mới hiểu nắm giữ một tiên môn không dễ. Mình rời khỏi Tiên Vực không lâu, trải đời không sâu, đối mặt với tu sĩ hung bạo mạnh mẽ như hổ sói, cảm thấy không có lực! Bóng dáng mập mạp kia lại giống như hồn nhiên không biết, vẫn chớp chớp mắt không biết đang ra hiệu gì...
Ngay vào lúc này, một tiếng hư không xé gió vang lên. Ngay lập tức, phía trên đại điện xuất hiện thêm một bóng dáng áo bào màu xám. Hắn chắp hai tay sau lưng, thần thái cuồng ngạo, khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười lạnh.
Có người đột nhiên hiện thân, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không dám khinh thường. Hai người lùi lại mười mấy trượng, lúc này mới tập trung tinh thần quan sát. Cuối cùng cũng chờ được chính chủ...
Nhìn người tới, các tu sĩ Cửu Châu môn ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng từng người lại lo sợ không hiểu. Thái thượng trưởng lão hiện thân? Bọn họ còn chưa từng chứng kiến qua pháp lực thần thông của hắn, lẽ nào còn lợi hại hơn năm đại trưởng lão liên thủ sao? Đây chính là hai đối thủ Hợp Thể hậu kỳ, có chút lơ là, Cửu Châu môn thật sự sẽ vạn kiếp bất phục...
- Bái kiến thái thượng trưởng lão...
Xuất Vân Tử không mất thời cơ, hô lên một tiếng, đám người khác đều nhấc tay làm lễ theo. Tiên Nô vừa muốn gọi một tiếng sư phụ, nhưng không mở miệng nói ra đã nuốt xuống. Nàng yếu ớt nhìn chằm chằm vào bóng người ngạo nghễ kia, trong vẻ mặt vui mừng còn lộ ra chút oan ức không muốn người khác biết!
Hai bên sơn cốc hẹp dài, có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đứng trước cửa động phủ cùng trên đỉnh núi đều đứng dậy, mỗi người đều kiễng chân xem chừng. Cao nhân Cửu Châu môn tập trung lại, bất kể tình hình kế tiếp thế nào, đều là một lần rầm rộ hiếm thấy...
Một nhà ba người Bách Lý Xuyên trốn tránh dưới một đạo cấm pháp,.
Hai mẹ con bên cạnh có chút không hiểu nguyên nhân, bản thân Bách Lý Xuyên lại thấy rõ tất cả, cũng âm thầm lo lắng. Tiên Nô còn non nớt đã gánh vác tiên môn có vẻ quá sức. Xuất Vân Tử là người lõi đời khéo đưa đẩy, lại không thích quyền hành, khó làm cho kẻ dưới phục tùng. Cửu Châu môn nhìn như mạnh mẽ nhưng tai họa ngầm nhiều hơn! Nơi đây không thể so với các nhà Cửu Châu có truyền thừa lâu năm, cách làm dĩ hòa vi quý không dễ sử dụng. Lâm đạo hữu tuy vội vàng hiện thân, có thể chuyển nguy thành an sao? Hắn vốn chỉ là một tu sĩ Hóa Thần, dù tu vi có nghịch thiên, lại đối mặt với hai vị cao nhân Hợp Thể hậu kỳ thế nào được? Ôi! Sớm biết như vậy đã không trở về...
Dưới sự chú ý của mọi người, ba người giữa không trung giằng co từ phía xa.
Thủy Hàn Tử liếc nhìn Nguyệt Huyền Tử cách đó không xa, do dự, vẫn nhấc tay nhìn về phía trước nói:
- Ngươi là Lâm Nhất?
Nguyệt Huyền Tử vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy lóe lên, giơ tay lên ra hiệu. Người trẻ tuổi kia là thái thượng trưởng lão của Cửu Châu môn, chắc hẳn có chỗ hơn người cũng không chừng! Còn nữa, bảo vật Hạo Thiên không phải còn ở trên người hắn sao...
Lâm Nhất ưỡn thẳng người, hai hàng lông mày như đao, áo bào và mái tóc theo gió bay lên, phong thái điên cuồng bất kham. Hắn liếc nhìn hai người kia, hai tay vẫn chắp sau lưng, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt đối phương thoáng biến đổi, hắn lại quay đầu nói:
- Cho dù trời giáng tai họa, Cửu Châu môn cũng tuyệt đối không sống khom lưng. Nô Nhi nói rất hợp ý ta...
Giọng nói vang vọng khắp nơi, mọi người ở đó đều chấn động!
Trước đại điện Cửu Châu, vẻ mặt Tiên Nô rạng rỡ, đôi môi mím chặt, trên gương mặt lộ ra ý cười. Có sư phụ ca ngợi, buồn bã, oán trách có lớn mấy đi nữa cũng tan biến!
Trong đám người, Xuất Vân Tử lại lắc đầu cười gượng. Hì hì! Lâm huynh đệ tới thật là đúng lúc! Thân là thái thượng trưởng lão, cần phải xuất hiện ra tay vào thời điểm mấu chốt! Ơ? Hồ lô nhỏ trên thắt lưng không thấy, thật khiến ta không hiểu...
- Ta là Thủy Hàn Tử của Khuê Mộc, vị này chính là Nguyệt Huyền Tử của Nguyệt Yếm...
Sau khi đi tới Cửu Châu môn, chưa từng bị khinh thường như vậy? Thủy Hàn Tử có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi lần nữa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.