Chương 1474: Đủ có vẻ tình nghĩa (1)
Duệ Quang
08/06/2022
- Ầm...
Một tiếng nổ oành đùng dưới chân Lưỡng Giới sơn, khí thế mạnh mẽ theo đó cũng rút nhanh bốn phía, sương mù trong vòng trăm trượng tức thì bị càn quét không còn, chỉ để lại song phương giao thủ, còn có kiếm mang lấp loé không yên.
Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng, chậm rãi tán phát uy thế Kim Đan sơ kỳ. Mà một trượng bên ngoài thân của hắn còn quấn mười chuôi phi kiếm, sát khí hàng loạt.
Vốn định tránh xa thị phi của thân phận đệ tử Đạo Tề môn, nhưng Lâm Nhất vẫn không thể nào tránh thoát khỏi tai bay vạ gió này. Không ngoài dự liệu, Công Lương Tán vừa mới dứt lời, phi kiếm liền xuất thủ đánh lén với thế nhất kích tất sát. Thân là nhân vật tiền bối không ngờ lại ác độc như vậy, cắn người có khác gì chó điên đâu chứ.
Dù sao Công Lương Tán ấy cũng là cao nhân Hóa thần, mặc dù tu vi bị quản chế, nhưng khí thế xuất thủ và sát khí khiếp người vẫn không thể đồng nhất cùng tu sĩ tầm thường.
May mắn thay Lâm Nhất âm thầm đề phòng nên vẫn chưa bị thua thiệt. Sau một chiêu bức lui đối thủ thì hắn không còn che giấu tu vi nữa. Cấm chế ở nơi thiên địa này, ai sẽ sợ ai sao.
Lâm Nhất khí thế bình tĩnh, tinh quang lập lòe trong mắt. Hắn bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, không quên âm thầm lưu ý động tĩnh ở bốn phía chung quanh.
Ngoài 20 trượng, Công Lương Tán có vẻ rất kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng phất tay áo triệu hồi phi kiếm xoay quanh, chuyến hướng nhìn Công Dương Lễ ở phía xa xa. Đối phương có vẻ không hiểu, chậm rãi đi tới. Hắn lại cau mày, lần nữa đánh giá đối thủ ngoài ý muốn kia.
Có thể gọi là đối thủ chính là người thế quân lực địch. Nhưng muốn giết chỉ là một mình tiểu bối mà thôi, như thế nào lại trở nên mạnh mẽ như thế? Đối phương không chỉ thoải mái tiếp nhận một chiêu của mình, mà còn bày ra tư thế nghênh chiến. Đây vẫn là một tên tiểu bối sao? Lúc này nơi này, vì sao hắn lại có tu vi Kim Đan?
Sinh Tử Chi Địa Cửu Nguyên Lưỡng Giới sơn không phải tầm thường, Nguyên Anh tu sĩ đến chỗ này đều sẽ bị phong bế tu vi, trở thành một người phàm không hề có pháp lực. Hóa thần tu sĩ thì có khác biệt, chỉ người tu thành nguyên thần mới được lưu giữ lại 10% tu vi ở nơi cấm chế kỳ dị này.
Cho nên lúc này, hai vị cao nhân Hóa thần lần lượt trở thành tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan hậu kỳ. Đối với các Cửu Châu tu sĩ đi vào tiên cảnh mà nói, vị trí của hai người này đã là đỉnh phong, muốn giết một tiểu bối không vâng lời vốn là dễ như trở bàn tay, lại bất ngờ nhiều lần nổi dậy. Ấy vậy là Đạo Tề môn đệ tử kia chẳng những không lâm vào trong sinh tử huyễn cảnh, mà còn có tu vi Kim Đan.
- Một tiểu bối Nguyên Anh, không ngờ không chịu thiên địa cấm chế.
Công Lương Tán đánh lén chưa thành, vẫn là khí thế lăng nhân. Hắn liếc nhìn Hoa Trần Tử ở bên kia, âm trầm nói:
- Còn tiểu bối đến từ Bách An môn kia chẳng lẽ cũng lừa gạt? Ngươi quá sinh tử đấy, chẳng biết có qua được cửa ải của lão phu này hay không?
Hoa Trần Tử hãy còn sững sờ tại chỗ, ánh mắt chớp động không ngừng. Nhìn Lâm Nhất uy phong lẫm lẫm, nàng kinh ngạc không bằng nửa phần so với người khác. Tướng mạo và tu vi có thể gạt người hiểu biết, nhưng vừa rồi giao thủ có thể nói là sự thật không hề giả dối.
Lão đầu, chả trách ngươi không nguyện chạy trối chết, thì ra là có điều ỷ lại a. Ta và người phàm không khác gì nhau lắm, còn ngươi lại dám đứng ngang hàng cùng cao nhân Hóa thần.
Bỗng nhiên phát hiện trong lời nói của Công Lương Tán còn có ý khác, Hoa Trần Tử khẽ biến sắc mặt, tâm niệm cấp chuyển. Thấy Công Dương Lễ xa xa cũng đi tới, nàng ta không dám viện vào may mắn mà vội vàng chạy tới chỗ Lâm Nhất, bộ dáng thành khẩn nói:
- Lão đầu, ta và ngươi cùng tiến thối nha.
Hoa Trần Tử còn cách Lâm Nhất ba mươi bốn mươi trượng, e sợ có người ngăn trở liền vội vàng lượn quanh thành vòng tròn. Dưới sương mù mông lung, bóng người màu hồng nhạt của nàng ta trông rất vội vàng. Nếu không có chỗ trốn, lão nhân kia chính là nơi duy nhất mà nàng ta trông cậy vào.
Công Lương Tán đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong thần sắc chất phác lóe lên lệ khí, giơ tay liền chộp tới bóng người nhu nhược kia. Chỉ một thoáng, Hoa Trần Tử đột nhiên hơi chựng lại giữa bốn phía mây mù giống như vạn vật đóng băng, lại phảng phất bị bàn tay vô hình cầm giữ phiến thiên địa này, không cho người vùng vẫy, cũng không kịp trách né.
Hoa Trần Tử kinh hãi trong lòng, chưa kịp có hành động thân hình liền dừng lại, đứng thẳng bất động trên nửa đường. Nàng ta kinh ngạc nhìn phía trước, muốn lên tiếng cầu cứu cũng khó có thể như nguyện. Trong lúc tuyệt vọng, chợt thấy ba đạo kiếm mang đánh tới, nàng ta thất thần. Lão nhân kia một mực không rời đi, quả nhiên là phải cứu chính mình.
- Oành...
Ba đạo kiếm mang với thế đi ác liệt, chỉ còn cách trước người Hoa Trần Tử mấy trượng đột nhiên bị ngăn trở. Trong hư không ánh chớp lóe lên một cái, tiêng nổ oành đùng điếc tai, sương mù ngưng trệ cấp tốc rung chuyển một trận, rồi dần dần khôi phục lại nguyên trạng.
Một chiêu khốn trụ Hoa Trần Tử, lại dễ dàng ngăn chặn ba cây phi kiếm, thần tình của Công Lương Tán vẫn chất phác như trước, cũng đã là yên lòng. Chẳng qua là tiểu bối kia cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi, không đáng để lo. Ngược lại hắn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt đầy khinh bỉ, giễu cợt nói:
- Đây chính là lực Nguyên thần, không phải Hóa thần tu sĩ không thi triển được. Lão phu tuy chỉ có Kim Đan tu vi, nhưng cũng có thể sử dụng ra 10% lực Nguyên thần, đủ để diệt sát ngươi rồi a.
Lâm Nhất đứng tại chỗ, bảy chuôi phi kiếm xoay tròn bên người không thôi. Hơn hai mươi trượng ở bên ngoài, Hoa Trần Tử hãy còn đứng thẳng bất động trong sương mù, lưu lại một vòng phấn hồng nhàn nhạt ở nơi thiên địa không phân trắng đen này, có chút kinh diễm. Ba cây phi kiếm gặp cản trở kia vẫn treo ở trước người của nàng cách đó không xa, tiến thối không được.
Lời đe dọa ấy truyền đến bên tai, đuôi lông mày của Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, đồng tử mắt hơi co lại. Nguyên thần chi lực? Nhớ Bách Lý Xuyên Bách An môn từng nói, điểm khác biệt lớn nhất của Nguyên Anh tu sĩ và Hóa thần tu sĩ đều không phải là cảnh giới và tu vi, mà là lĩnh ngộ và nắm trong tay đối với thiên địa chi lực.
Ta sử dụng Thiên địa chi lực chính là căn bản luyện khí của tu sĩ; thiên địa chi lực để cho ta khu sử, là một đại thần thông của Hóa thần tu sĩ. Hai thức chỉ khác biệt có một chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Vốn cho rằng may mắn đã có tu vi Kim Đan, liền có thể quần nhau một phen cùng hai vị cao nhân àny, ai ngờ sự việc không như mình mong muốn, tình hình dưới mắt dĩ nhiên là không ổn chút nào.
Âm thầm tính toán, thấy Công Dương Lễ đã đến cách đó không xa, Lâm Nhất vừa động tâm tư, giương giọng nói:
- Công Dương tiền bối. Cớ gì vì chút việc vặt mà đưa tới tiên môn phân tranh chứ? Xin giơ cao đánh khẽ, cho phép hai người vãn bối rời đi.
Công Dương Lễ không nhanh không chậm đi tới, nghe được có người cầu cứu liền dừng bước. Công Lương Tán mặt không thay đổi, nói:
- Công Dương đạo huynh, đừng tin tiểu bối này hồ ngôn loạn ngữ, hắn không phải là đệ tử Đạo Tề môn.
Lâm Nhất ngẩn ra, ánh mắt quan sát chung quanh.
Công Dương Lễ đưa tay sờ vào chòm râu, trong thần thái uy nghiêm biểu hiện mấy phần ngạo mạn. Mặc dù xuất thân yêu tu nhưng hắn không phải là kẻ lỗ mãng. Nếu không, sao lại có nhất tịch chi vị trong chín đại Hóa thần trưởng lão Cửu Châu minh như thế.
Công Lương Tán liếc nhìn nữ tử khoanh tay chịu chết kia, lại âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất khốn thủ tại chỗ, tiếp tục nói:
- Xuyên qua Sinh Tử Chi Địa mà không việc gì, không chịu thiên địa cấm chế, còn có thể thoải mái tiếp nhận một đòn nghiêm trọng của ta, thử hỏi Đạo Tề môn từng có đệ tử thân thủ cao tuyệt như thế từ khi nào? Theo ta được biết, đệ tử thân truyền của Văn Bạch Tử chính là Lỗ Nha, tuy là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, nhưng cũng không có bản lĩnh như thế.
Lời nói chợt ngừng, trên nét mặt chất phác của Công Lương Tán lộ ra một tia cười lạnh ra, lại nói:
- Tiểu bối, ngươi chưa từng phủ nhận thân phận của đệ tử thân truyền, làm cho lão phu nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ có điều không muốn tính toán nhiều mà thôi. Trước mắt không có ai quản lai lịch của ngươi, không ngại một chết trăm xong.
Một tiếng nổ oành đùng dưới chân Lưỡng Giới sơn, khí thế mạnh mẽ theo đó cũng rút nhanh bốn phía, sương mù trong vòng trăm trượng tức thì bị càn quét không còn, chỉ để lại song phương giao thủ, còn có kiếm mang lấp loé không yên.
Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng, chậm rãi tán phát uy thế Kim Đan sơ kỳ. Mà một trượng bên ngoài thân của hắn còn quấn mười chuôi phi kiếm, sát khí hàng loạt.
Vốn định tránh xa thị phi của thân phận đệ tử Đạo Tề môn, nhưng Lâm Nhất vẫn không thể nào tránh thoát khỏi tai bay vạ gió này. Không ngoài dự liệu, Công Lương Tán vừa mới dứt lời, phi kiếm liền xuất thủ đánh lén với thế nhất kích tất sát. Thân là nhân vật tiền bối không ngờ lại ác độc như vậy, cắn người có khác gì chó điên đâu chứ.
Dù sao Công Lương Tán ấy cũng là cao nhân Hóa thần, mặc dù tu vi bị quản chế, nhưng khí thế xuất thủ và sát khí khiếp người vẫn không thể đồng nhất cùng tu sĩ tầm thường.
May mắn thay Lâm Nhất âm thầm đề phòng nên vẫn chưa bị thua thiệt. Sau một chiêu bức lui đối thủ thì hắn không còn che giấu tu vi nữa. Cấm chế ở nơi thiên địa này, ai sẽ sợ ai sao.
Lâm Nhất khí thế bình tĩnh, tinh quang lập lòe trong mắt. Hắn bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, không quên âm thầm lưu ý động tĩnh ở bốn phía chung quanh.
Ngoài 20 trượng, Công Lương Tán có vẻ rất kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng phất tay áo triệu hồi phi kiếm xoay quanh, chuyến hướng nhìn Công Dương Lễ ở phía xa xa. Đối phương có vẻ không hiểu, chậm rãi đi tới. Hắn lại cau mày, lần nữa đánh giá đối thủ ngoài ý muốn kia.
Có thể gọi là đối thủ chính là người thế quân lực địch. Nhưng muốn giết chỉ là một mình tiểu bối mà thôi, như thế nào lại trở nên mạnh mẽ như thế? Đối phương không chỉ thoải mái tiếp nhận một chiêu của mình, mà còn bày ra tư thế nghênh chiến. Đây vẫn là một tên tiểu bối sao? Lúc này nơi này, vì sao hắn lại có tu vi Kim Đan?
Sinh Tử Chi Địa Cửu Nguyên Lưỡng Giới sơn không phải tầm thường, Nguyên Anh tu sĩ đến chỗ này đều sẽ bị phong bế tu vi, trở thành một người phàm không hề có pháp lực. Hóa thần tu sĩ thì có khác biệt, chỉ người tu thành nguyên thần mới được lưu giữ lại 10% tu vi ở nơi cấm chế kỳ dị này.
Cho nên lúc này, hai vị cao nhân Hóa thần lần lượt trở thành tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan hậu kỳ. Đối với các Cửu Châu tu sĩ đi vào tiên cảnh mà nói, vị trí của hai người này đã là đỉnh phong, muốn giết một tiểu bối không vâng lời vốn là dễ như trở bàn tay, lại bất ngờ nhiều lần nổi dậy. Ấy vậy là Đạo Tề môn đệ tử kia chẳng những không lâm vào trong sinh tử huyễn cảnh, mà còn có tu vi Kim Đan.
- Một tiểu bối Nguyên Anh, không ngờ không chịu thiên địa cấm chế.
Công Lương Tán đánh lén chưa thành, vẫn là khí thế lăng nhân. Hắn liếc nhìn Hoa Trần Tử ở bên kia, âm trầm nói:
- Còn tiểu bối đến từ Bách An môn kia chẳng lẽ cũng lừa gạt? Ngươi quá sinh tử đấy, chẳng biết có qua được cửa ải của lão phu này hay không?
Hoa Trần Tử hãy còn sững sờ tại chỗ, ánh mắt chớp động không ngừng. Nhìn Lâm Nhất uy phong lẫm lẫm, nàng kinh ngạc không bằng nửa phần so với người khác. Tướng mạo và tu vi có thể gạt người hiểu biết, nhưng vừa rồi giao thủ có thể nói là sự thật không hề giả dối.
Lão đầu, chả trách ngươi không nguyện chạy trối chết, thì ra là có điều ỷ lại a. Ta và người phàm không khác gì nhau lắm, còn ngươi lại dám đứng ngang hàng cùng cao nhân Hóa thần.
Bỗng nhiên phát hiện trong lời nói của Công Lương Tán còn có ý khác, Hoa Trần Tử khẽ biến sắc mặt, tâm niệm cấp chuyển. Thấy Công Dương Lễ xa xa cũng đi tới, nàng ta không dám viện vào may mắn mà vội vàng chạy tới chỗ Lâm Nhất, bộ dáng thành khẩn nói:
- Lão đầu, ta và ngươi cùng tiến thối nha.
Hoa Trần Tử còn cách Lâm Nhất ba mươi bốn mươi trượng, e sợ có người ngăn trở liền vội vàng lượn quanh thành vòng tròn. Dưới sương mù mông lung, bóng người màu hồng nhạt của nàng ta trông rất vội vàng. Nếu không có chỗ trốn, lão nhân kia chính là nơi duy nhất mà nàng ta trông cậy vào.
Công Lương Tán đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong thần sắc chất phác lóe lên lệ khí, giơ tay liền chộp tới bóng người nhu nhược kia. Chỉ một thoáng, Hoa Trần Tử đột nhiên hơi chựng lại giữa bốn phía mây mù giống như vạn vật đóng băng, lại phảng phất bị bàn tay vô hình cầm giữ phiến thiên địa này, không cho người vùng vẫy, cũng không kịp trách né.
Hoa Trần Tử kinh hãi trong lòng, chưa kịp có hành động thân hình liền dừng lại, đứng thẳng bất động trên nửa đường. Nàng ta kinh ngạc nhìn phía trước, muốn lên tiếng cầu cứu cũng khó có thể như nguyện. Trong lúc tuyệt vọng, chợt thấy ba đạo kiếm mang đánh tới, nàng ta thất thần. Lão nhân kia một mực không rời đi, quả nhiên là phải cứu chính mình.
- Oành...
Ba đạo kiếm mang với thế đi ác liệt, chỉ còn cách trước người Hoa Trần Tử mấy trượng đột nhiên bị ngăn trở. Trong hư không ánh chớp lóe lên một cái, tiêng nổ oành đùng điếc tai, sương mù ngưng trệ cấp tốc rung chuyển một trận, rồi dần dần khôi phục lại nguyên trạng.
Một chiêu khốn trụ Hoa Trần Tử, lại dễ dàng ngăn chặn ba cây phi kiếm, thần tình của Công Lương Tán vẫn chất phác như trước, cũng đã là yên lòng. Chẳng qua là tiểu bối kia cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi, không đáng để lo. Ngược lại hắn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt đầy khinh bỉ, giễu cợt nói:
- Đây chính là lực Nguyên thần, không phải Hóa thần tu sĩ không thi triển được. Lão phu tuy chỉ có Kim Đan tu vi, nhưng cũng có thể sử dụng ra 10% lực Nguyên thần, đủ để diệt sát ngươi rồi a.
Lâm Nhất đứng tại chỗ, bảy chuôi phi kiếm xoay tròn bên người không thôi. Hơn hai mươi trượng ở bên ngoài, Hoa Trần Tử hãy còn đứng thẳng bất động trong sương mù, lưu lại một vòng phấn hồng nhàn nhạt ở nơi thiên địa không phân trắng đen này, có chút kinh diễm. Ba cây phi kiếm gặp cản trở kia vẫn treo ở trước người của nàng cách đó không xa, tiến thối không được.
Lời đe dọa ấy truyền đến bên tai, đuôi lông mày của Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, đồng tử mắt hơi co lại. Nguyên thần chi lực? Nhớ Bách Lý Xuyên Bách An môn từng nói, điểm khác biệt lớn nhất của Nguyên Anh tu sĩ và Hóa thần tu sĩ đều không phải là cảnh giới và tu vi, mà là lĩnh ngộ và nắm trong tay đối với thiên địa chi lực.
Ta sử dụng Thiên địa chi lực chính là căn bản luyện khí của tu sĩ; thiên địa chi lực để cho ta khu sử, là một đại thần thông của Hóa thần tu sĩ. Hai thức chỉ khác biệt có một chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Vốn cho rằng may mắn đã có tu vi Kim Đan, liền có thể quần nhau một phen cùng hai vị cao nhân àny, ai ngờ sự việc không như mình mong muốn, tình hình dưới mắt dĩ nhiên là không ổn chút nào.
Âm thầm tính toán, thấy Công Dương Lễ đã đến cách đó không xa, Lâm Nhất vừa động tâm tư, giương giọng nói:
- Công Dương tiền bối. Cớ gì vì chút việc vặt mà đưa tới tiên môn phân tranh chứ? Xin giơ cao đánh khẽ, cho phép hai người vãn bối rời đi.
Công Dương Lễ không nhanh không chậm đi tới, nghe được có người cầu cứu liền dừng bước. Công Lương Tán mặt không thay đổi, nói:
- Công Dương đạo huynh, đừng tin tiểu bối này hồ ngôn loạn ngữ, hắn không phải là đệ tử Đạo Tề môn.
Lâm Nhất ngẩn ra, ánh mắt quan sát chung quanh.
Công Dương Lễ đưa tay sờ vào chòm râu, trong thần thái uy nghiêm biểu hiện mấy phần ngạo mạn. Mặc dù xuất thân yêu tu nhưng hắn không phải là kẻ lỗ mãng. Nếu không, sao lại có nhất tịch chi vị trong chín đại Hóa thần trưởng lão Cửu Châu minh như thế.
Công Lương Tán liếc nhìn nữ tử khoanh tay chịu chết kia, lại âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất khốn thủ tại chỗ, tiếp tục nói:
- Xuyên qua Sinh Tử Chi Địa mà không việc gì, không chịu thiên địa cấm chế, còn có thể thoải mái tiếp nhận một đòn nghiêm trọng của ta, thử hỏi Đạo Tề môn từng có đệ tử thân thủ cao tuyệt như thế từ khi nào? Theo ta được biết, đệ tử thân truyền của Văn Bạch Tử chính là Lỗ Nha, tuy là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, nhưng cũng không có bản lĩnh như thế.
Lời nói chợt ngừng, trên nét mặt chất phác của Công Lương Tán lộ ra một tia cười lạnh ra, lại nói:
- Tiểu bối, ngươi chưa từng phủ nhận thân phận của đệ tử thân truyền, làm cho lão phu nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ có điều không muốn tính toán nhiều mà thôi. Trước mắt không có ai quản lai lịch của ngươi, không ngại một chết trăm xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.