Chương 1472: Được biết chân tướng (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Trong bóng đêm ở nơi cửu nguyên sinh tử này, có hai bóng người đang lẳng lặng ngồi nghiêm, người không nhúc nhích, gió không thổi, sương mù yên lặng nhẹ nhàng rung động, phảng phất nước lặng nổi lên gợn sóng.
Trong khoảnh khắc đó, một đạo hào quang nhỏ bé yếu ớt bay vào trong cơ thể Lâm Nhất không thấy. Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lập tức rung tay áo đứng lên, bước đi thong thả vài bước bấy giờ mới trở về đánh giá Hoa Trần Tử vẫn còn ngồi tĩnh tọa.
Sau một lát, dường như tránh thoát phong trần trăm năm, sương lạnh tầng tầng quanh thân Hoa Trần Tử nhẹ nhàng rơi xuống. Sau một lát, nàng ta khẽ mở mi mắt, ánh mắt lưu chuyển hơi có vẻ kinh ngạc, tiếp đó phát ra một tiếng than thở. Nàng ta thu hồi bình ngọc vào trong tay áo, lại vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, thần sắc có chút suy nghĩ.
Đã nhận ra Lâm Nhất ở cách đó không xa, Hoa Trần Tử chậm rãi đứng dậy, tiến nhanh tới vài bước rồi ngừng lại. Hai gò má mịn màng không tỳ vết có vẻ tươi cười, chỉ có sự xinh đẹp lạnh lùng yên tĩnh của hoa đêm hiển hiện.
- Khó có thể quên được, không có cách nào dứt bỏ, không ngại mang theo đồng hành.
Hoa Trần Tử mở miệng yếu ớt, ánh mắt chăm chú nhìn lão đầu mặt mang nụ cười ấy.
Lâm Nhất đưa tay sờ râu dài, chậm rãi nói:
- Tiểu nha đầu, tỉnh là tốt rồi.
- Ngươi có hiểu rõ lời mới nói kia?
Hoa Trần Tử hỏi tới.
Lâm Nhất gật gật đầu, tán thành nói:
- Không quên được liền buông ra. Không buông được vậy dẫn theo lên đường là được. Tiểu nha đầu nói có lý, lão gia ta thụ giáo.
- Lời này không phải ta nói.
Hoa Trần Tử lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Ngươi không muốn biết người đó là ai?
Lâm Nhất không hề để ý cười nói:
- Ai nói thì sao, có đạo lý là được.
Hắn chợt ngừng, thần sắc có vẻ không hiểu lại lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tiểu nha đầu biến thành người khác, sao lại có diện mạo như vậy?
Ánh mắt Hoa Trần Tử lóe lên một cái, bất động thanh sắc nói:
- Từng có câu, người đó chính là cơ duyên, ta một mực không tin. Ai ngờ tại sống chết trước mắt vẫn là hắn đã cứu ta, cũng một lời vạch trần đạo cảnh mê chướng.
Lâm Nhất tò mò nói:
- Ha ha. Tiểu nha đầu còn chưa được cao nhân đoán chữ coi bói, không ngại cho hắn đến gieo một quẻ, đoán xem khi nào lão già ta đắc đạo thành tiên.
Hoa Trần Tử thấy lão đầu này hồn nhiên ngây thơ, không khỏi âm thầm lắc đầu. Có lẽ là bản thân mình đa nghi, bất quá là ảo giác tiên cảnh mà thôi, như thế nào lại có liên quan đến một vị tu sĩ tầm thường ở trước mắt. Nhưng nàng ta vẫn hỏi:
- Ngươi đã tỉnh dậy bao lâu?
Lâm Nhất chợt hiểu, xoay người đi ngay lập tức, còn lớn tiếng nói:
- Nơi này không nên ở lâu.
Sắc mặt Hoa Trần Tử lại quay về vẻ xuân ấm áp, dần dần mỉm cười. Nhiều lần nàng ta bỗng nhiên nhảy cởn lên, kêu hướng tới bóng lưng vội vã đi xa ấy:
- Lão đầu, chạy đâu?
..
Một ngọn núi cao đứng sừng sững trong bóng đêm, hai bên chung quanh hắn chẳng qua là hơn mười dặm, như vách tường dựng đứng, đột ngột từ mặt đất mọc lên, một trụ kình không.
Chưa tới gần, Lâm Nhất và Hoa Trần Tử lần lượt dừng bước. Sương trắng mịt m ù vọt tới trong bóng đen trầm âm, như nhau dừng lại anh sáng âm, liền lâu như vậy lâu bồi hồi tại ngày đêm giữa.
Trong lúc bất tri bất giác, trong bóng đêm nồng đậm và sắc trời ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được tình hình cách đó không xa.
- Cửu Nguyên Lưỡng Giới Sơn, nhất đạo sinh tử quan.
Hoa Trần Tử nhẹ giọng nói. Lâm Nhất nghe tiếng xoay người, thần sắc của đối phương giảo hoạt như trước, nhưng giữa hai lông mày lại thiếu vẻ vũ mị mà càng thêm thanh tân xuất trần. Trải qua lần sinh tử, cảm ngộ tâm cảnh của nữ tử này đã có khác biệt. Sinh tử quan nhìn tưởng hung hiểm, nhưng không có cơ duyên
- Đây chính là các tiền bối truyền miệng, có từng nghe thấy?
Phát hiện có người chú ý, Hoa Trần Tử hỏi.
Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại ngưng mắt ngắm nhìn. Ngọn núi đứng sừng sững, bốn phía sương mù quấn quanh, có khí thế khó hiểu chậm rãi bức tới khiến cho người tâm thần bất định, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Trong dư đồ tiên cảnh cũng không tường thuật Lưỡng Giới Sơn, có thể thấy chỗ này quỷ dị khó lường. Ánh mắt rơi xuống chân núi, hai hàng lông mày nhẹ nhàng dựng lên.
- Tục truyền, bất kể tu vi như thế nào, mặc kệ ai cũng không chạy thoát được sinh tử quan Lưỡng Giới Sơn. Mà ta và ngươi đã trải luyện một lần.
Hoa Trần Tử có chút may mắn ngầm thở dài. Vượt qua Cửu Nguyên Sinh Tử Chi Địa, mặc dù là trên đường bình yên vô sự, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Lưỡng Giới sơn sinh tử khốn nhiễu. Người khám phá sinh tử có thể sống sót tiếp tục tiến lên; ngược lại tất ngồi quên hóa thành bụi trần.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hoa Trần Tử xuyên thấu qua mây mù mờ ảo. Khi nàng ta mơ hồ thấy rõ hết thảy dưới chân núi, thần sắc liền thay đổi, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lão đầu, ta và ngươi phải mau mau đi vòng qua núi này, nếu không đại họa lâm đầu.
Dưới chân Lưỡng Giới sơn, hơn mười thân ảnh tu sĩ đang ngồi trong mây mù ảm đạm. Lúc này một người trong đó đứng dậy, biểu lộ khá là đột ngột.
Đó là một lão giả mặc huyền bào, cái đầu cao lớn mà vóc người cũng to lớn. Lão hơi có vẻ kinh hoảng liền trấn định lại. Chốc lát, dưới chân chần chờ chưa hề rời đi, mà vuốt râu nhìn chung quanh.
Trong khoảnh khắc đó, một đạo hào quang nhỏ bé yếu ớt bay vào trong cơ thể Lâm Nhất không thấy. Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lập tức rung tay áo đứng lên, bước đi thong thả vài bước bấy giờ mới trở về đánh giá Hoa Trần Tử vẫn còn ngồi tĩnh tọa.
Sau một lát, dường như tránh thoát phong trần trăm năm, sương lạnh tầng tầng quanh thân Hoa Trần Tử nhẹ nhàng rơi xuống. Sau một lát, nàng ta khẽ mở mi mắt, ánh mắt lưu chuyển hơi có vẻ kinh ngạc, tiếp đó phát ra một tiếng than thở. Nàng ta thu hồi bình ngọc vào trong tay áo, lại vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, thần sắc có chút suy nghĩ.
Đã nhận ra Lâm Nhất ở cách đó không xa, Hoa Trần Tử chậm rãi đứng dậy, tiến nhanh tới vài bước rồi ngừng lại. Hai gò má mịn màng không tỳ vết có vẻ tươi cười, chỉ có sự xinh đẹp lạnh lùng yên tĩnh của hoa đêm hiển hiện.
- Khó có thể quên được, không có cách nào dứt bỏ, không ngại mang theo đồng hành.
Hoa Trần Tử mở miệng yếu ớt, ánh mắt chăm chú nhìn lão đầu mặt mang nụ cười ấy.
Lâm Nhất đưa tay sờ râu dài, chậm rãi nói:
- Tiểu nha đầu, tỉnh là tốt rồi.
- Ngươi có hiểu rõ lời mới nói kia?
Hoa Trần Tử hỏi tới.
Lâm Nhất gật gật đầu, tán thành nói:
- Không quên được liền buông ra. Không buông được vậy dẫn theo lên đường là được. Tiểu nha đầu nói có lý, lão gia ta thụ giáo.
- Lời này không phải ta nói.
Hoa Trần Tử lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Ngươi không muốn biết người đó là ai?
Lâm Nhất không hề để ý cười nói:
- Ai nói thì sao, có đạo lý là được.
Hắn chợt ngừng, thần sắc có vẻ không hiểu lại lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tiểu nha đầu biến thành người khác, sao lại có diện mạo như vậy?
Ánh mắt Hoa Trần Tử lóe lên một cái, bất động thanh sắc nói:
- Từng có câu, người đó chính là cơ duyên, ta một mực không tin. Ai ngờ tại sống chết trước mắt vẫn là hắn đã cứu ta, cũng một lời vạch trần đạo cảnh mê chướng.
Lâm Nhất tò mò nói:
- Ha ha. Tiểu nha đầu còn chưa được cao nhân đoán chữ coi bói, không ngại cho hắn đến gieo một quẻ, đoán xem khi nào lão già ta đắc đạo thành tiên.
Hoa Trần Tử thấy lão đầu này hồn nhiên ngây thơ, không khỏi âm thầm lắc đầu. Có lẽ là bản thân mình đa nghi, bất quá là ảo giác tiên cảnh mà thôi, như thế nào lại có liên quan đến một vị tu sĩ tầm thường ở trước mắt. Nhưng nàng ta vẫn hỏi:
- Ngươi đã tỉnh dậy bao lâu?
Lâm Nhất chợt hiểu, xoay người đi ngay lập tức, còn lớn tiếng nói:
- Nơi này không nên ở lâu.
Sắc mặt Hoa Trần Tử lại quay về vẻ xuân ấm áp, dần dần mỉm cười. Nhiều lần nàng ta bỗng nhiên nhảy cởn lên, kêu hướng tới bóng lưng vội vã đi xa ấy:
- Lão đầu, chạy đâu?
..
Một ngọn núi cao đứng sừng sững trong bóng đêm, hai bên chung quanh hắn chẳng qua là hơn mười dặm, như vách tường dựng đứng, đột ngột từ mặt đất mọc lên, một trụ kình không.
Chưa tới gần, Lâm Nhất và Hoa Trần Tử lần lượt dừng bước. Sương trắng mịt m ù vọt tới trong bóng đen trầm âm, như nhau dừng lại anh sáng âm, liền lâu như vậy lâu bồi hồi tại ngày đêm giữa.
Trong lúc bất tri bất giác, trong bóng đêm nồng đậm và sắc trời ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được tình hình cách đó không xa.
- Cửu Nguyên Lưỡng Giới Sơn, nhất đạo sinh tử quan.
Hoa Trần Tử nhẹ giọng nói. Lâm Nhất nghe tiếng xoay người, thần sắc của đối phương giảo hoạt như trước, nhưng giữa hai lông mày lại thiếu vẻ vũ mị mà càng thêm thanh tân xuất trần. Trải qua lần sinh tử, cảm ngộ tâm cảnh của nữ tử này đã có khác biệt. Sinh tử quan nhìn tưởng hung hiểm, nhưng không có cơ duyên
- Đây chính là các tiền bối truyền miệng, có từng nghe thấy?
Phát hiện có người chú ý, Hoa Trần Tử hỏi.
Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại ngưng mắt ngắm nhìn. Ngọn núi đứng sừng sững, bốn phía sương mù quấn quanh, có khí thế khó hiểu chậm rãi bức tới khiến cho người tâm thần bất định, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Trong dư đồ tiên cảnh cũng không tường thuật Lưỡng Giới Sơn, có thể thấy chỗ này quỷ dị khó lường. Ánh mắt rơi xuống chân núi, hai hàng lông mày nhẹ nhàng dựng lên.
- Tục truyền, bất kể tu vi như thế nào, mặc kệ ai cũng không chạy thoát được sinh tử quan Lưỡng Giới Sơn. Mà ta và ngươi đã trải luyện một lần.
Hoa Trần Tử có chút may mắn ngầm thở dài. Vượt qua Cửu Nguyên Sinh Tử Chi Địa, mặc dù là trên đường bình yên vô sự, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Lưỡng Giới sơn sinh tử khốn nhiễu. Người khám phá sinh tử có thể sống sót tiếp tục tiến lên; ngược lại tất ngồi quên hóa thành bụi trần.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hoa Trần Tử xuyên thấu qua mây mù mờ ảo. Khi nàng ta mơ hồ thấy rõ hết thảy dưới chân núi, thần sắc liền thay đổi, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lão đầu, ta và ngươi phải mau mau đi vòng qua núi này, nếu không đại họa lâm đầu.
Dưới chân Lưỡng Giới sơn, hơn mười thân ảnh tu sĩ đang ngồi trong mây mù ảm đạm. Lúc này một người trong đó đứng dậy, biểu lộ khá là đột ngột.
Đó là một lão giả mặc huyền bào, cái đầu cao lớn mà vóc người cũng to lớn. Lão hơi có vẻ kinh hoảng liền trấn định lại. Chốc lát, dưới chân chần chờ chưa hề rời đi, mà vuốt râu nhìn chung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.