Chương 1891: Được cái này mất cái khác (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Lôi Thiên cười khổ, vẻ mặt khó xử nói:
- Chuyện trong La gia, người ngoài không tiện nhúng tay! Tu vi của Lôi mỗ còn kém hơn với La trưởng lão tới i một bậc, sao có thể ngăn được Lâm Nhất này...
Hắn quay sang La Khôn Tử, áy náy nói:
- Nấn ná đã lâu, đã làm phiền nhiều rồi! Ta nhận được thịnh tình khoản đãi, hôm nay đành từ biệt rời đi...
Vẻ mặt La Khôn Tử hơi chấn động, trầm ngâm không nói. Trước đó tinh không đấu pháp kinh động, hắn còn chưa để ở trong lòng. Thiên La có rất nhiều tu sĩ tiên môn, thỉnh thoảng có tranh chấp cũng là chuyện bình thường. Ai ngờ La Hận Tử bị đánh tới tổn thương, hắn mới biết không thể coi thường được. Khi hắn hiện thân đuổi theo, người hành hung dĩ nhiên đã thoát đi chẳng biết từ bao giờ...
La Hận Tử trừng mắt, quát:
- Cái gì gọi là không tiện nhúng tay? Trước đây vì Vũ Tử, ngươi còn mặt dày đổ thừa không đi, dây dưa với lão thân cũng đuổi theo Lâm Nhất tới chỗ này, nhưng khi đối mặt với nguy cấp lại giả vờ giả vịt, thật sự không phải là kẻ ra gì!
Bà lão này tức giận lên, thực sự khiến người ta đau đầu! Vẻ mặt Lôi Thiên xấu hổ, đang nghĩ ngợi nên giải thích vài câu thế nào, La Khôn Tử lại đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Người kia gọi là Lâm Nhất... ?
Lôi Thiên còn chưa trả lời, hơi tò mò nhìn về phía La Khôn Tử.
La Hận Tử thở hổn hển, giọng căm hận nói:
- Tên xấu xa kia tự xưng là Lâm Nhất...
La Khôn Tử ung dung thản nhiên, xua tay ngắt lời rồi chuyển hướng nhìn Lôi Thiên ở cách đó hơn mười trượng, nói:
- Nếu Lôi đạo hữu muốn từ biệt rời đi, La gia ta có việc không tiện giữ lại lâu. Chúc thuận buồm xuôi gió...
Những lời vừa nói ra như hắt nước ra ngoài, hối hận cũng muộn! Rơi vào đường cùng, Lôi Thiên chỉ đành phải chắp tay, cười hào hiệp nói:
- Ha ha! Sau này còn gặp lại!
Hắn gật đầu ra hiệu với hai người rồi xoay người lao về phía tinh không xa xôi.
Mặc dù tính tình La Hận Tử kỳ lạ, nhưng không phải là người gian ngoan không thay đổi. La Khôn Tử có cử chỉ kỳ lạ, tất nhiên có chút dụng ý. Nàng phân phó các đệ tử rời đi, lúc này mới nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết Lâm Nhất kia sao?
Trong tinh không chỉ còn lại có hai vị trưởng lão của La gia.
La Khôn Tử nhìn về phía gương mặt đầy lệ khí của La Hận Tử, khẽ lắc đầu. Thầm nghĩ, năm đó là một mỹ nhân, giờ gương mặt đã mất hết vẻ quyến rũ! Đau lòng cho cây cỏ gặp sương, hận đa tình dễ già! Người phàm khổ não chẳng qua chỉ hơn mười năm, tiên nhân cô độc lại tới nghìn năm, hơn vạn năm...
- Hừ! Nếu không có lời nào để nói, xin lỗi không tiếp được...
La Hận Tử vừa nói dứt lời thì làm ra vẻ muốn rời đi.
La Khôn Tử không ngăn cản, nói:
- Sư muội! Nàng đang có thương tích trong người, quay đầu lại nói cũng không muộn...
- Hừ! Nếu không phải người kia che giấu tu vi lại không thêm đề phòng, làm sao có thể tổn thương được ta! Một lát không chết được...
La Hận Tử trừng mắt, rất khó chịu nói:
- Ngươi lại trách ta thu kẻ xấu vào trong môn...
Trong ngày thường nàng tự cao tự phụ, lại vì sơ ý nhất thời thiếu chút nữa mất đi tính mạng, khó tránh khỏi mất mặt.
- Cũng không phải! Các đệ tử ngoại môn đa số đều là tu sĩ họ khác, tốt xấu lẫn lộn không thể tránh được...
La Khôn Tử do dự, cười tự giễu nói:
- La gia cho dù gặp phải kẻ địch, cũng không trách được sư muội! Ta với gia chủ đều không thể dự đoán được, người một lòng muốn tìm cuối cùng lại trốn ở trong kết giới phía sau núi, thật đúng là được cái này mất cái khác...
- Ngoài giới có nhà ai dám đối địch với ta...
La Hận Tử thoáng ngẩn người, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng. Nếu có Tiên Vực khác âm thầm quấy phá, vẫn nên thật sự điều tra lai lịch của Lâm Nhất kia. Nếu không, La gia sau này sẽ lắm thị phi.
- Có phải cùng một người hay không còn chưa biết, ngươi lại nói ra những gì đa biết thử xem...
La Khôn Tử vẫn cẩn thận, ra hiệu như vậy.
La Hận Tử suy nghĩ một lát, nói:
- Vào sáu năm trước, người kia, giữ lệnh bài nhập môn nói thất lạc khỏi La gia khi còn nhỏ. Lúc đó hắn chỉ có tu vi Luyện Hư, không lộ ra tài năng, ngược lại cũng giữ bổn phận. Tuy nhiên, khi Vũ Tử trở về nhà, hắn lại lưu luyến ở Thính Vũ Tiểu Trúc không đi, từng vì thế mà có tranh chấp cùng Lôi Thiên...
Nói tới đây, La Hận Tử lấy ra hai hạt đan dược nuốt vào, chậm rãi nói tiếp:
- Người kia ở chung mờ ám cùng một nữ đệ tử, cũng khuyến khích đối phương đánh cắp bức tranh cuộn Vũ Tử, bởi vậy mới có chuyện xảy ra. Hắn chạy ra kết giới, sau đó bị ta dẫn người đuổi theo. Ai ngờ hắn đột nhiên có phân thân yêu, ma hợp thể, tu vi tăng mạnh, lại có thần thông kỳ lạ, có thể phá Thiên La Lạc Hỏa Cấm của ta ung dung rời đi...
Nghe vậy, La Khôn Tử khẽ gật đầu, trong cảm giác may mắn còn có chút xúc động nói:
- Không chỉ thần thông kỳ lạ, ngay cả độn pháp cũng cực kỳ hiếm thấy!
Người kia vừa có phân thân yêu, ma hợp thể, lẻn vào La gia mà ngay cả bản tôn cũng không thể nghi ngờ. Một người trẻ tuổi tu luyện ba đạo, tướng mạo, thần thông mạnh mẽ, Lâm Nhất này nếu không phải là người đang được bên trong giới truyền tụng thì là ai...
- Chuyện trong La gia, người ngoài không tiện nhúng tay! Tu vi của Lôi mỗ còn kém hơn với La trưởng lão tới i một bậc, sao có thể ngăn được Lâm Nhất này...
Hắn quay sang La Khôn Tử, áy náy nói:
- Nấn ná đã lâu, đã làm phiền nhiều rồi! Ta nhận được thịnh tình khoản đãi, hôm nay đành từ biệt rời đi...
Vẻ mặt La Khôn Tử hơi chấn động, trầm ngâm không nói. Trước đó tinh không đấu pháp kinh động, hắn còn chưa để ở trong lòng. Thiên La có rất nhiều tu sĩ tiên môn, thỉnh thoảng có tranh chấp cũng là chuyện bình thường. Ai ngờ La Hận Tử bị đánh tới tổn thương, hắn mới biết không thể coi thường được. Khi hắn hiện thân đuổi theo, người hành hung dĩ nhiên đã thoát đi chẳng biết từ bao giờ...
La Hận Tử trừng mắt, quát:
- Cái gì gọi là không tiện nhúng tay? Trước đây vì Vũ Tử, ngươi còn mặt dày đổ thừa không đi, dây dưa với lão thân cũng đuổi theo Lâm Nhất tới chỗ này, nhưng khi đối mặt với nguy cấp lại giả vờ giả vịt, thật sự không phải là kẻ ra gì!
Bà lão này tức giận lên, thực sự khiến người ta đau đầu! Vẻ mặt Lôi Thiên xấu hổ, đang nghĩ ngợi nên giải thích vài câu thế nào, La Khôn Tử lại đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Người kia gọi là Lâm Nhất... ?
Lôi Thiên còn chưa trả lời, hơi tò mò nhìn về phía La Khôn Tử.
La Hận Tử thở hổn hển, giọng căm hận nói:
- Tên xấu xa kia tự xưng là Lâm Nhất...
La Khôn Tử ung dung thản nhiên, xua tay ngắt lời rồi chuyển hướng nhìn Lôi Thiên ở cách đó hơn mười trượng, nói:
- Nếu Lôi đạo hữu muốn từ biệt rời đi, La gia ta có việc không tiện giữ lại lâu. Chúc thuận buồm xuôi gió...
Những lời vừa nói ra như hắt nước ra ngoài, hối hận cũng muộn! Rơi vào đường cùng, Lôi Thiên chỉ đành phải chắp tay, cười hào hiệp nói:
- Ha ha! Sau này còn gặp lại!
Hắn gật đầu ra hiệu với hai người rồi xoay người lao về phía tinh không xa xôi.
Mặc dù tính tình La Hận Tử kỳ lạ, nhưng không phải là người gian ngoan không thay đổi. La Khôn Tử có cử chỉ kỳ lạ, tất nhiên có chút dụng ý. Nàng phân phó các đệ tử rời đi, lúc này mới nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết Lâm Nhất kia sao?
Trong tinh không chỉ còn lại có hai vị trưởng lão của La gia.
La Khôn Tử nhìn về phía gương mặt đầy lệ khí của La Hận Tử, khẽ lắc đầu. Thầm nghĩ, năm đó là một mỹ nhân, giờ gương mặt đã mất hết vẻ quyến rũ! Đau lòng cho cây cỏ gặp sương, hận đa tình dễ già! Người phàm khổ não chẳng qua chỉ hơn mười năm, tiên nhân cô độc lại tới nghìn năm, hơn vạn năm...
- Hừ! Nếu không có lời nào để nói, xin lỗi không tiếp được...
La Hận Tử vừa nói dứt lời thì làm ra vẻ muốn rời đi.
La Khôn Tử không ngăn cản, nói:
- Sư muội! Nàng đang có thương tích trong người, quay đầu lại nói cũng không muộn...
- Hừ! Nếu không phải người kia che giấu tu vi lại không thêm đề phòng, làm sao có thể tổn thương được ta! Một lát không chết được...
La Hận Tử trừng mắt, rất khó chịu nói:
- Ngươi lại trách ta thu kẻ xấu vào trong môn...
Trong ngày thường nàng tự cao tự phụ, lại vì sơ ý nhất thời thiếu chút nữa mất đi tính mạng, khó tránh khỏi mất mặt.
- Cũng không phải! Các đệ tử ngoại môn đa số đều là tu sĩ họ khác, tốt xấu lẫn lộn không thể tránh được...
La Khôn Tử do dự, cười tự giễu nói:
- La gia cho dù gặp phải kẻ địch, cũng không trách được sư muội! Ta với gia chủ đều không thể dự đoán được, người một lòng muốn tìm cuối cùng lại trốn ở trong kết giới phía sau núi, thật đúng là được cái này mất cái khác...
- Ngoài giới có nhà ai dám đối địch với ta...
La Hận Tử thoáng ngẩn người, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng. Nếu có Tiên Vực khác âm thầm quấy phá, vẫn nên thật sự điều tra lai lịch của Lâm Nhất kia. Nếu không, La gia sau này sẽ lắm thị phi.
- Có phải cùng một người hay không còn chưa biết, ngươi lại nói ra những gì đa biết thử xem...
La Khôn Tử vẫn cẩn thận, ra hiệu như vậy.
La Hận Tử suy nghĩ một lát, nói:
- Vào sáu năm trước, người kia, giữ lệnh bài nhập môn nói thất lạc khỏi La gia khi còn nhỏ. Lúc đó hắn chỉ có tu vi Luyện Hư, không lộ ra tài năng, ngược lại cũng giữ bổn phận. Tuy nhiên, khi Vũ Tử trở về nhà, hắn lại lưu luyến ở Thính Vũ Tiểu Trúc không đi, từng vì thế mà có tranh chấp cùng Lôi Thiên...
Nói tới đây, La Hận Tử lấy ra hai hạt đan dược nuốt vào, chậm rãi nói tiếp:
- Người kia ở chung mờ ám cùng một nữ đệ tử, cũng khuyến khích đối phương đánh cắp bức tranh cuộn Vũ Tử, bởi vậy mới có chuyện xảy ra. Hắn chạy ra kết giới, sau đó bị ta dẫn người đuổi theo. Ai ngờ hắn đột nhiên có phân thân yêu, ma hợp thể, tu vi tăng mạnh, lại có thần thông kỳ lạ, có thể phá Thiên La Lạc Hỏa Cấm của ta ung dung rời đi...
Nghe vậy, La Khôn Tử khẽ gật đầu, trong cảm giác may mắn còn có chút xúc động nói:
- Không chỉ thần thông kỳ lạ, ngay cả độn pháp cũng cực kỳ hiếm thấy!
Người kia vừa có phân thân yêu, ma hợp thể, lẻn vào La gia mà ngay cả bản tôn cũng không thể nghi ngờ. Một người trẻ tuổi tu luyện ba đạo, tướng mạo, thần thông mạnh mẽ, Lâm Nhất này nếu không phải là người đang được bên trong giới truyền tụng thì là ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.