Chương 316: Đuổi bắt (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Một tiếng quát chói tai vang lên, một người vượt qua khỏi đám người, đứng ra.
Chính là một vị trung niên hung hãn mang theo khí thế nhiếp người. Y lau nước mưa trên mặt một cái, thần sắc băng lãnh không ngừng quan sát Hàm Sinh.
Hàm Sinh cúi đầu chỉ chờ những người này rời đi, không ngờ bị người ta gọi ra tên, sợ đến mức sắc mặt gã trắng bệch, ngẩng đầu lên đáp vâng:
- Chính là tiểu sinh, không biết đại nhân có ý gì?
Người trung niên kia cười gằn một tiếng, nói:
- Là ngươi là tốt rồi! Theo ta tới Binh mã ty của hoàng thành một chuyến!
Nói rồi y không cần suy nghĩ vung tay lên, lập tức ở một bên có hai người nhảy xuống, muốn tróc nã Hàm Sinh.
Mặt Hàm Sinh như màu đất hoảng sợ không có cách nào ứng đối. Gã đột nhiên nhảy dựng lên đứng trước mặt xe ngựa hét lớn:
- Ta là tú tài có công danh trên người, các người không thể vô cớ bắt ta được, ta... ta không thể đi!
Dáng vẻ Hàm Sinh hét lên không để ý gì khiến hai tên lính phụ cận giậm chân.
Lập tức, người trung niên kia cười lạnh nói:
- Tối hôm qua thuyền hoa bị người ta phá hủy, trên thuyền hoa không một ai may mắn thoát được, tú mà bị giết ngay tại chỗ, một nữ tử tên là Như Yên bị người ta bắt đi, mà người liên quan tới những chuyện này chính là ngươi!
Mắt Hàm Sinh sáng lên, quả nhiên Như Yên không chết! Gã bắt đầu điên cuồng:
- Vì sao lại là ta! Ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, sao mà làm được việc này? Ta không đi!
Người trung niên khinh thường nhìn Hàm Sinh, hừ lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên là không có bản lĩnh này. Hôm qua ngươi nhảy xuống sông được người ta cứu, còn xin người này giúp ngươi cứu Như Yên ra. Bây giờ, Như Yên kia đã được người ta cứu đi, chỉ tiếc động tĩnh quá lớn, kinh động đến nội thành. Thành thật trở về với ta, giao người nọ ra đây. Nếu không, đai họa khám nhà diệt tộc chỉ sợ một tên thư sinh như ngươi không đảm đương nổi đâu?
Lời nói của người trung niên rơi vào tai Hàm Sinh như sét nổ ngang tai, gã vô lực ngã xuống cạnh xe, thầm nghĩ muốn gặp Như Yên, ai ngờ Lâm Nhất kia lại chọc thành đại họa như vậy. Lúc đầu hành động ở bờ sông bị người ta nhìn thấy, việc này liên lụy tới bản thân không có gì lạ. Chỉ sợ từ đây vĩnh biệt với Như Yên rồi.
Xa phu đã sợ đến mức nhảy xuống khỏi xe ngựa, ngồi xổm ven đường ôm lấy đầu.
Hai tên lính tự tay muốn tróc nã Hàm Sinh, ai ngờ vốn dĩ một thư sinh yếu nhược vốn đã ngây ra như phỗng lại như chợt được thức tỉnh oa oa kêu to, chợt nhảy dựng lên tán loạn xung quanh, trong miệng không ngừng kêu la:
- Ta không thể đi, ta muốn gặp Như Yên, ta không thể đi!
Hơn mười con ngựa đã bao vây xít sao xung quanh, lập tức tên lính cười rộ lên có chút trêu tức nhìn thư sinh điên cuồng trước mắt.
- Mang hắn ta đi!
Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng. Đám lính lĩnh mệnh, đang định ruổi ngựa tiến lên, bắt Hàm Sinh đi, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên cách đó không xa...
-Dừng tay!
Mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy trên đường lất phất mưa phùn đang có một người thanh niên cả người mặc áo bào tro đi tới. Người này lông mày như đao mi mục sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú, hai tay chắp phía sau như đang rảnh rỗi bước trong mưa, thần sắc đạm nhiên. Chỉ là mái tóc tùy ý bay theo gió, cử chỉ hào hiệp, khí độ nhàn nhã. Làm người ta kinh ngạc là mưa bụi như có linh tính, tới gần thân người trẻ tuổi liền bị lệch sang hướng khác.
- Lâm huynh đệ! Ngươi tới rồi, ta muốn gặp mặt Như Yên, ta không đi!
Đang chật vật, Hàm Sinh chỉ cảm thấy bên người khác thường, chợt thấy là Lâm Nhất đến nên ngạc nhiên chạy tới.
Mọi người cảm thấy người tới quái dị, thấy thế thì cũng không ra tay ngăn cản. Đoán chừng chủ nhân đến rồi.
Lâm Nhất bay giữa không trung nhìn thấy khốn cảnh của Hàm Sinh thì bay thẳng xuống, hiện thân hình, vừa lúc ngăn tên lính định hành hung lại. Hắn gật đầu với Hàm Sinh tỏ ra thoải mái, sau đó hộ tống gã ở sau người.
Chính là một vị trung niên hung hãn mang theo khí thế nhiếp người. Y lau nước mưa trên mặt một cái, thần sắc băng lãnh không ngừng quan sát Hàm Sinh.
Hàm Sinh cúi đầu chỉ chờ những người này rời đi, không ngờ bị người ta gọi ra tên, sợ đến mức sắc mặt gã trắng bệch, ngẩng đầu lên đáp vâng:
- Chính là tiểu sinh, không biết đại nhân có ý gì?
Người trung niên kia cười gằn một tiếng, nói:
- Là ngươi là tốt rồi! Theo ta tới Binh mã ty của hoàng thành một chuyến!
Nói rồi y không cần suy nghĩ vung tay lên, lập tức ở một bên có hai người nhảy xuống, muốn tróc nã Hàm Sinh.
Mặt Hàm Sinh như màu đất hoảng sợ không có cách nào ứng đối. Gã đột nhiên nhảy dựng lên đứng trước mặt xe ngựa hét lớn:
- Ta là tú tài có công danh trên người, các người không thể vô cớ bắt ta được, ta... ta không thể đi!
Dáng vẻ Hàm Sinh hét lên không để ý gì khiến hai tên lính phụ cận giậm chân.
Lập tức, người trung niên kia cười lạnh nói:
- Tối hôm qua thuyền hoa bị người ta phá hủy, trên thuyền hoa không một ai may mắn thoát được, tú mà bị giết ngay tại chỗ, một nữ tử tên là Như Yên bị người ta bắt đi, mà người liên quan tới những chuyện này chính là ngươi!
Mắt Hàm Sinh sáng lên, quả nhiên Như Yên không chết! Gã bắt đầu điên cuồng:
- Vì sao lại là ta! Ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, sao mà làm được việc này? Ta không đi!
Người trung niên khinh thường nhìn Hàm Sinh, hừ lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên là không có bản lĩnh này. Hôm qua ngươi nhảy xuống sông được người ta cứu, còn xin người này giúp ngươi cứu Như Yên ra. Bây giờ, Như Yên kia đã được người ta cứu đi, chỉ tiếc động tĩnh quá lớn, kinh động đến nội thành. Thành thật trở về với ta, giao người nọ ra đây. Nếu không, đai họa khám nhà diệt tộc chỉ sợ một tên thư sinh như ngươi không đảm đương nổi đâu?
Lời nói của người trung niên rơi vào tai Hàm Sinh như sét nổ ngang tai, gã vô lực ngã xuống cạnh xe, thầm nghĩ muốn gặp Như Yên, ai ngờ Lâm Nhất kia lại chọc thành đại họa như vậy. Lúc đầu hành động ở bờ sông bị người ta nhìn thấy, việc này liên lụy tới bản thân không có gì lạ. Chỉ sợ từ đây vĩnh biệt với Như Yên rồi.
Xa phu đã sợ đến mức nhảy xuống khỏi xe ngựa, ngồi xổm ven đường ôm lấy đầu.
Hai tên lính tự tay muốn tróc nã Hàm Sinh, ai ngờ vốn dĩ một thư sinh yếu nhược vốn đã ngây ra như phỗng lại như chợt được thức tỉnh oa oa kêu to, chợt nhảy dựng lên tán loạn xung quanh, trong miệng không ngừng kêu la:
- Ta không thể đi, ta muốn gặp Như Yên, ta không thể đi!
Hơn mười con ngựa đã bao vây xít sao xung quanh, lập tức tên lính cười rộ lên có chút trêu tức nhìn thư sinh điên cuồng trước mắt.
- Mang hắn ta đi!
Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng. Đám lính lĩnh mệnh, đang định ruổi ngựa tiến lên, bắt Hàm Sinh đi, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên cách đó không xa...
-Dừng tay!
Mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy trên đường lất phất mưa phùn đang có một người thanh niên cả người mặc áo bào tro đi tới. Người này lông mày như đao mi mục sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú, hai tay chắp phía sau như đang rảnh rỗi bước trong mưa, thần sắc đạm nhiên. Chỉ là mái tóc tùy ý bay theo gió, cử chỉ hào hiệp, khí độ nhàn nhã. Làm người ta kinh ngạc là mưa bụi như có linh tính, tới gần thân người trẻ tuổi liền bị lệch sang hướng khác.
- Lâm huynh đệ! Ngươi tới rồi, ta muốn gặp mặt Như Yên, ta không đi!
Đang chật vật, Hàm Sinh chỉ cảm thấy bên người khác thường, chợt thấy là Lâm Nhất đến nên ngạc nhiên chạy tới.
Mọi người cảm thấy người tới quái dị, thấy thế thì cũng không ra tay ngăn cản. Đoán chừng chủ nhân đến rồi.
Lâm Nhất bay giữa không trung nhìn thấy khốn cảnh của Hàm Sinh thì bay thẳng xuống, hiện thân hình, vừa lúc ngăn tên lính định hành hung lại. Hắn gật đầu với Hàm Sinh tỏ ra thoải mái, sau đó hộ tống gã ở sau người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.