Chương 1523: Dưới Thái Nghiễm Sơn. (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Thái Nghiễm Sơn cao hơn vạn trượng, quả thật rất khó để trèo lên. Mà tất cả các đệ tử tiên môn phần lớn đều đã vô tình tiến đến Hư Vô giới, đã có người quay đầu lại rồi. Bọn hắn ở trong Thái Nguyên giới, lục tìm bốn phía một phen, nếu như có thu hoạch thì xem như chuyến này khá viên mãn rồi.
Nhưng mà vẫn có người không muốn dừng lại ngang đây.
Sau khi Ninh Viễn dặn dò đồng môn kỹ lưỡng thì lập tức cùng mấy vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó hóa thành mấy đạo lưu quang lao vút lên trời. Cái tên sư đệ đã đắc tội với Lâm Nhất rất biết điều, gã ta ủ rủ dẫn theo các sư huynh đệ khác quay đầu rời khỏi nơi này.
Chẳng bao lâu sau lại có thêm khoảng mười mấy người mượn nhờ ngọc phù để bay lên đỉnh núi. Ở dưới chân núi chỉ còn lại đám người của Đạo Tề môn, Bách An môn và Thiên Đạo môn. Không Huyền và Không Nguyên thì còn chịu trách nhiệm chăm nom sư muội, nhất thời ở hay đi đều khó mà quyết định được.
- Chúng ta không thành thạo luyện chế độn phù thì không thể nào trèo qua ngọn núi này, hiện tại nên làm thế nào đây?
Hoa Trần Tử không để ý đến sự hối thúc của mấy vị sư huynh, vẫn giậm chân nói chuyện phiếm.
Mấy vị đệ tử của Bách An Môn như Minh Tâm cũng không rời đi, từng người một đều đưa mắt nhìn Chức Nương, lộ ra vẻ chần chờ. Hầu như, đối phương đang đắn đo giữa việc đi tiếp hay là bỏ cuộc.
- Tỷ tỷ, nếu như ngươi có phương pháp phi độn thì không ngại đi trước một bước chứ? Muội tử ta có thể liên thủ ở nơi này, cho đến khi Tiên cảnh đóng lại, cho đến lúc kẻ phụ lòng quay lại...
Lúc nói chuyện, Hoa Trần Tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bày ra bộ dạng ai oán lại rung động lòng người.
Được phép đưa ra quyết định, Chức Nương lấy ra một miếng ngọc phù, nói:
- Độn phù sử dụng ở nơi này đa số đều là do đệ tử Bách An môn luyện chế ra. Mà ta vừa hay để lại một miếng để phòng bị. Không ngại thành toàn cho muội tử...
Hoa Trần Tử kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, chuyện này làm sao thế được...
Nàng tuy là nói vậy nhưng đã nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy miếng ngọc phù kia, giọng điệu hết sức kinh hỉ:
- Đa tạ tỷ tỷ! Xin lỗi không tiếp được nữa...
Nói xong thì cũng không hề ở lại nữa, trực tiếp quay người đi về phía sư huynh, liếc mắt ra hiệu. Sau đó thì hóa thành một đạo lưu quang, biến mất.
Một lát sau, lại có thêm mấy người bóp nát Ngọc Phù phi độn, đám đệ tử Thiên Đạo môn còn lại thì tản ra tứ phía.
Minh Tâm thấy thời cơ đã đến, thở dài nói:
- Sư muội! Hoa Trần Tử kia là đồ tôn của Tùng Vân tán nhân, sao có thể không có độn phù được! Ngươi đây là...
Gã ta nhìn sang mấy vị đồng môn khác, lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Miếng ngọc giản kia dùng để đến Hư Vô giới, mà hiện tại lại như vậy, chúng ta sao nỡ bỏ lại sư muội mà đi!
Chức Nương vẫn ngay người, sau khi nghe có người nói bên tài thì quay đầu lại, hiền hòa cười nói:
- Đều là Chức Nương không phải...
- Không sao! Không sao!
Minh Tâm tỏ vẻ độ lượng, phất phất tay, lại nói:
- Nếu như sư muội mạnh khỏe thì đây chính là lúc vân thu tuyết lễ...
....
Thái Nghiễm Sơn cao lớn vẫn tĩnh mịch như trước. Tuyết rơi đầy trời, khắp nơi là một màn trắng xóa. Sau một tiếng động ầm ĩ, dưới vách đá lại nghênh đón chín bóng người. Ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có hơn mười người khác cố chấp thủ nguyên tại chỗ, không chịu rời đi.
- Ha ha! Ở tầng một Thái Nguyên giới tìm kiếm một hồi cũng không phải là không có thu hoạch!
Tiếng cười càng lúc càng gần, dưới chân núi cũng hiện ra chín dáng người. Người vừa lên tiếng chính là Tùng Vân tán nhân, trong lời nói như có ám chỉ gì đó.
Đứng cách đó chừng mười trượng, Văn Bạch Tử nghe vậy thì không cam lòng yếu thế, lạnh lùng lên tiếng:
- Không tìm được tiểu tử kia, nhưng lại gặp được cố nhân của ta, xem như cũng có chút vận khí!
Hắn ta liên tục di chuyển, lao thẳng đến chỗ đám người đang đứng chờ đợi trong gió tuyết.
Tùng Vân tán nhân không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
- Vận khí của chúng ta từ trước đến nay luôn tốt! Dù cho ngươi dùng cấm chế để cản đường thì đã sao? Cuối cùng cũng chẳng phải tốn công vô ích sao...
Sau đó thì Công Dương Lễ cười hặc hặc, mở miệng hòa giải:
- Tiên cảnh rộng lớn, nhưng lại không ngăn được chúng ta tụ họp lần nữa. Có thể thấy được, chúng ta rất có duyên...
Thân hình của Tùng Vân tán nhân chậm rãi rơi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua Văn Huyền Tử, Âm Tán Nhân, Mặc Cáp Tề và Trọng Tôn Đạt đang đứng chung một chỗ cách đó không xa. Rồi lại nhìn sang chỗ mà Công Dương Lễ và Công Dương Tán đang đứng, nói:
- Ta không muốn tổn thương hòa khí với hai vị, mà Tùng Vân ta từ trước đến nay lại ân oán rõ ràng...
Văn Huyền Tử âm thầm lưu ý đến nhất cử nhất động của Văn Bạch Tử, rồi lại quay sang nhìn hai người kia cười cười nói:
- Chúng ta cũng đã quen biết hơn mấy trăm ngàn năm, duyên phận tất nhiên là sâu. Nếu như đã đi đến tận đây, vậy thì không bằng dắt tay đồng hành, không chia tách nữa!
- Ha ha, nói hay lắm...
Âm tán nhân nở nụ cười, phát biểu một câu.
Dưới màn tuyết bay dày đặc, tám vị hóa thần tu sĩ lần lượt đứng cách nhau khoảng mấy trượng, thậm chí là mười trượng, cùng nhau đấu võ mồm. Trong lời nói đều ẩn chứa hàm ý sắc bén, trong lúc nhất thời khiến cho nơi này náo nhiệt vô cùng.
Văn Bạch Tử chạy thẳng về phía trước. Đứng cách đó mười trượng, đám người Cổ Tác chờ đợi đã lâu vội vàng tiến lên trước nghênh đón. Tất cả đồng loạt khom người bái chào.
Văn Bạch Tử dừng chân, hắn ta thả mình trong hư không, cách mặt đất chừng ba trượng. Nhìn hơn mười người trước mắt, hắn ta chắp hai tay sau lưng, không nói một lời.
Cổ Tác không dám ngẩng đầu, vội vàng truyền âm bẩm báo.
Sau một lát, Văn Bạch Tử vung ống tay áo. Mà đối phương thì giống như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, sau đó dẫn theo đồng môn lùi lại phía xa.
Văn Bạch Tử chậm rãi quay người lại, nét mặt âm trầm.
Nhưng mà vẫn có người không muốn dừng lại ngang đây.
Sau khi Ninh Viễn dặn dò đồng môn kỹ lưỡng thì lập tức cùng mấy vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ bóp nát ngọc phù trong tay, sau đó hóa thành mấy đạo lưu quang lao vút lên trời. Cái tên sư đệ đã đắc tội với Lâm Nhất rất biết điều, gã ta ủ rủ dẫn theo các sư huynh đệ khác quay đầu rời khỏi nơi này.
Chẳng bao lâu sau lại có thêm khoảng mười mấy người mượn nhờ ngọc phù để bay lên đỉnh núi. Ở dưới chân núi chỉ còn lại đám người của Đạo Tề môn, Bách An môn và Thiên Đạo môn. Không Huyền và Không Nguyên thì còn chịu trách nhiệm chăm nom sư muội, nhất thời ở hay đi đều khó mà quyết định được.
- Chúng ta không thành thạo luyện chế độn phù thì không thể nào trèo qua ngọn núi này, hiện tại nên làm thế nào đây?
Hoa Trần Tử không để ý đến sự hối thúc của mấy vị sư huynh, vẫn giậm chân nói chuyện phiếm.
Mấy vị đệ tử của Bách An Môn như Minh Tâm cũng không rời đi, từng người một đều đưa mắt nhìn Chức Nương, lộ ra vẻ chần chờ. Hầu như, đối phương đang đắn đo giữa việc đi tiếp hay là bỏ cuộc.
- Tỷ tỷ, nếu như ngươi có phương pháp phi độn thì không ngại đi trước một bước chứ? Muội tử ta có thể liên thủ ở nơi này, cho đến khi Tiên cảnh đóng lại, cho đến lúc kẻ phụ lòng quay lại...
Lúc nói chuyện, Hoa Trần Tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bày ra bộ dạng ai oán lại rung động lòng người.
Được phép đưa ra quyết định, Chức Nương lấy ra một miếng ngọc phù, nói:
- Độn phù sử dụng ở nơi này đa số đều là do đệ tử Bách An môn luyện chế ra. Mà ta vừa hay để lại một miếng để phòng bị. Không ngại thành toàn cho muội tử...
Hoa Trần Tử kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, chuyện này làm sao thế được...
Nàng tuy là nói vậy nhưng đã nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy miếng ngọc phù kia, giọng điệu hết sức kinh hỉ:
- Đa tạ tỷ tỷ! Xin lỗi không tiếp được nữa...
Nói xong thì cũng không hề ở lại nữa, trực tiếp quay người đi về phía sư huynh, liếc mắt ra hiệu. Sau đó thì hóa thành một đạo lưu quang, biến mất.
Một lát sau, lại có thêm mấy người bóp nát Ngọc Phù phi độn, đám đệ tử Thiên Đạo môn còn lại thì tản ra tứ phía.
Minh Tâm thấy thời cơ đã đến, thở dài nói:
- Sư muội! Hoa Trần Tử kia là đồ tôn của Tùng Vân tán nhân, sao có thể không có độn phù được! Ngươi đây là...
Gã ta nhìn sang mấy vị đồng môn khác, lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Miếng ngọc giản kia dùng để đến Hư Vô giới, mà hiện tại lại như vậy, chúng ta sao nỡ bỏ lại sư muội mà đi!
Chức Nương vẫn ngay người, sau khi nghe có người nói bên tài thì quay đầu lại, hiền hòa cười nói:
- Đều là Chức Nương không phải...
- Không sao! Không sao!
Minh Tâm tỏ vẻ độ lượng, phất phất tay, lại nói:
- Nếu như sư muội mạnh khỏe thì đây chính là lúc vân thu tuyết lễ...
....
Thái Nghiễm Sơn cao lớn vẫn tĩnh mịch như trước. Tuyết rơi đầy trời, khắp nơi là một màn trắng xóa. Sau một tiếng động ầm ĩ, dưới vách đá lại nghênh đón chín bóng người. Ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có hơn mười người khác cố chấp thủ nguyên tại chỗ, không chịu rời đi.
- Ha ha! Ở tầng một Thái Nguyên giới tìm kiếm một hồi cũng không phải là không có thu hoạch!
Tiếng cười càng lúc càng gần, dưới chân núi cũng hiện ra chín dáng người. Người vừa lên tiếng chính là Tùng Vân tán nhân, trong lời nói như có ám chỉ gì đó.
Đứng cách đó chừng mười trượng, Văn Bạch Tử nghe vậy thì không cam lòng yếu thế, lạnh lùng lên tiếng:
- Không tìm được tiểu tử kia, nhưng lại gặp được cố nhân của ta, xem như cũng có chút vận khí!
Hắn ta liên tục di chuyển, lao thẳng đến chỗ đám người đang đứng chờ đợi trong gió tuyết.
Tùng Vân tán nhân không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
- Vận khí của chúng ta từ trước đến nay luôn tốt! Dù cho ngươi dùng cấm chế để cản đường thì đã sao? Cuối cùng cũng chẳng phải tốn công vô ích sao...
Sau đó thì Công Dương Lễ cười hặc hặc, mở miệng hòa giải:
- Tiên cảnh rộng lớn, nhưng lại không ngăn được chúng ta tụ họp lần nữa. Có thể thấy được, chúng ta rất có duyên...
Thân hình của Tùng Vân tán nhân chậm rãi rơi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua Văn Huyền Tử, Âm Tán Nhân, Mặc Cáp Tề và Trọng Tôn Đạt đang đứng chung một chỗ cách đó không xa. Rồi lại nhìn sang chỗ mà Công Dương Lễ và Công Dương Tán đang đứng, nói:
- Ta không muốn tổn thương hòa khí với hai vị, mà Tùng Vân ta từ trước đến nay lại ân oán rõ ràng...
Văn Huyền Tử âm thầm lưu ý đến nhất cử nhất động của Văn Bạch Tử, rồi lại quay sang nhìn hai người kia cười cười nói:
- Chúng ta cũng đã quen biết hơn mấy trăm ngàn năm, duyên phận tất nhiên là sâu. Nếu như đã đi đến tận đây, vậy thì không bằng dắt tay đồng hành, không chia tách nữa!
- Ha ha, nói hay lắm...
Âm tán nhân nở nụ cười, phát biểu một câu.
Dưới màn tuyết bay dày đặc, tám vị hóa thần tu sĩ lần lượt đứng cách nhau khoảng mấy trượng, thậm chí là mười trượng, cùng nhau đấu võ mồm. Trong lời nói đều ẩn chứa hàm ý sắc bén, trong lúc nhất thời khiến cho nơi này náo nhiệt vô cùng.
Văn Bạch Tử chạy thẳng về phía trước. Đứng cách đó mười trượng, đám người Cổ Tác chờ đợi đã lâu vội vàng tiến lên trước nghênh đón. Tất cả đồng loạt khom người bái chào.
Văn Bạch Tử dừng chân, hắn ta thả mình trong hư không, cách mặt đất chừng ba trượng. Nhìn hơn mười người trước mắt, hắn ta chắp hai tay sau lưng, không nói một lời.
Cổ Tác không dám ngẩng đầu, vội vàng truyền âm bẩm báo.
Sau một lát, Văn Bạch Tử vung ống tay áo. Mà đối phương thì giống như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, sau đó dẫn theo đồng môn lùi lại phía xa.
Văn Bạch Tử chậm rãi quay người lại, nét mặt âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.