Chương 305: Gặp gỡ (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Trong chốc lát, Như Yên cẩn thận từng tí một vươn ngón tay non như cọng hành cầm lấy ngọc bội trong tay Lâm Nhất, lại lấy ngọc bội trước ngực mình xuống, nín thở.
Hai miếng ngọc bội hình bán nguyệt hợp lại với nhau, kín kẽ, giữa hai miếng ngọc bội không có khẽ hở. Một vầng trăng tròn bích thúy xuất hiện trong lòng bàn tay của Như Yên.
Lâm Nhất cũng âm thầm kêu một tiếng, Như Yên trước mặt chẳng nhẽ thật sự là nữ nhi của Tô tiên sinh hay sao?
Như Yên nhìn ngọc bội trong tay rất lâu, ngọc bội này một phân thành hai, nàng luôn mang theo bên người, chính là do mẫu thân để lại. Mà trong nhà đột nhiên gặp đại nạn, mẫu thân ốm chết. Cha bị đày đi biên cương, một nửa kia của ngọc bội cũng bặt vô âm tín. Bây giờ, nhìn thấy ngọc bội như nhìn thấy người thân.
Nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống, Như Yên chợt áp hai miếng ngọc bội vào ngực, ngực kịch liệt phập phồng không ngừng. Trong khoảnh khắc, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, gấp rút hỏi:
- Ngọc bội của công tử tới từ đâu?
Lâm Nhất nhìn Như Yên, sắc mặt ngưng trọng, gằn từng chữ nói:
- Tô tiên sinh đang phải ẩn mình. Ông ấy muốn ta cầm vật đó tìm nữ nhi duy nhất của ông.
Thân thể của Như Yên lay động một cái, lui ra phía sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững được thân thể, đã nghẹn lời, nước mắt rơi như mưa.
Vốn tưởng rằng người thân đều đã rời khỏi nhân thế, còn lại một thân một mình hãm sâu trong nhà tù, mỗi ngày miễn cưỡng vui cười, nhẫn nhục sống tạm bợ, dù vậy cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai. Bây giờ đột nhiên nghe được cha còn ở nhân thế, còn đang tìm kiếm mình khắp nơi, Như Yên làm sao không thể buồn vui lẫn lộn được?
Lâm Nhất yên lặng không nói, đứng ở một bên. Nhìn thấy Như Yên không ngừng bi thương lại không biết khuyên giải an ủi như thế nào, chỉ có thể mặc cho nàng ấy phát tiết sự bi ai lâu năm này. Chỉ là nữ nhi của Tô tiên sinh phải tên là Tô Tuyết Vân mới đúng chứ?
- Như Yên! Như Yên! Trần thị lang trong triều tới thăm ngươi đây này, nhanh chóng chải chuốt đi, ra gặp khách quý!
Một tiếng nói chói tai vang từ xa tới, cửa phòng két một cái, bị đẩy ra, phụ nhân lúc trước đó thò đầu vào tò mò nhìn quanh, nhìn thấy Như Yên đang khóc thầm, bà ta chui vào hô lớn hô nhỏ:
- Cô nãi nãi của ta, đừng khóc nữa! Mở cửa kinh doanh thì phải cười nói đến khuôn mặt phát tài chứ, nhanh rửa mặt chải đầu đi, Trần thị lang là khách quý khó có được, còn chậm chễ nữa sẽ không kịp đâu!
Phụ nhân chỉ lo lải nhải, căn bản không để ý tới trong phòng còn có người khác.
Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, tiến lên một bước ngăn ở trước mặt phụ nhân.
- Ai u, vị công tử này còn chưa đi ư? Mười lượng bạc này của ngươi uống trà đã lâu quá rồi đó, xin sớm đi cho, ngươi đừng ở đây làm ta lỡ chuyện kinh doanh nữa!
Phụ nhân kia trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, lập tức hai tay chống thắt lưng, vênh mặt lên thét.
Lâm Nhất nhíu mày một cái, thuận tay ném ra hai mươi lượng bạc vào lòng phụ nhân, lạnh lùng nói:
- Bạc ngươi cầm đi, ta chỉ muốn nói một chút nữa với Như Yên cô nương mà thôi.
Phụ nhân cân nhắc bạc trên tay, mặt có vẻ không ưa rồi ném trả lại cho Lâm Nhất, miệng thoáng nhếch lên khinh thường nói:
- Ta đương nhiên là thích bạc, nhưng đắc tội với Trần thị lang cũng không phải chuyện mà hai mươi lượng bạc có thể giải quyết được. Vị công tử này hay là đi mau đi. Đỡ phải không nể mặt mũi, làm nhau khó coi.
Trong con ngươi của Lâm Nhất dần hiện lên sắc giận dữ. Hắn không để ý tới phụ nhân kia, xoay người nhìn Như Yên đang đắm chìm trong sự bi ai, nhẹ giọng hỏi:
- Như Yên cô nương đừng nên quá mức bi thương, thứ cho tại hạ mạo muội, cô nương có thể nói nguyên danh và sinh thần cho tại hạ biết được không?
- Vị công tử này còn không đi ra đi, liếc mắt đưa tình cũng phải nhìn vào trường hợp thực tế chứ!
Phụ nhân nhìn thấy Lâm Nhất coi lời của bà ta như gió thoảng bên tai thì lập tức tỏ ra giận dữ.
- Câm miệng! Nếu còn huyên náo, đừng trách ta phá hủy thuyền của bà!
Nhìn dáng vẻ bi thương của Như Yên, còn phải bị buộc làm hoạt động bán rẻ tiếng cười này. Huống chi, chuyện nàng có phải con gái của Tô tiên sinh hay không sắp lập tức thấy rõ rồi, lại bị lời tục tĩu của tú bà này cản trở, Lâm Nhất không thể nhịn được nữa.
- Ai u! Khẩu khí của ngươi lớn quá nhỉ! Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, “Thúy Minh hiên” của ta là làm cái gì. Từ vương công, cho tới bách tính, tới thuyền tranh này của ta cũng phải cho ta đào bạc. Người dám phá hủy thuyền hoa của ta, lão nương ta còn chưa sinh ra nữa!
- Hừ!
Sắc mặt Lâm Nhất phát lạnh, không tiếp tục dông dài với bà ta nữa, thuận tay điểm tới. Tiếng kêu gào của phụ nhân kia nhất thời im bặt, hãy còn đứng tại chỗ khuôn mặt hoảng sợ, nhưng không thể động đậy.
Hai miếng ngọc bội hình bán nguyệt hợp lại với nhau, kín kẽ, giữa hai miếng ngọc bội không có khẽ hở. Một vầng trăng tròn bích thúy xuất hiện trong lòng bàn tay của Như Yên.
Lâm Nhất cũng âm thầm kêu một tiếng, Như Yên trước mặt chẳng nhẽ thật sự là nữ nhi của Tô tiên sinh hay sao?
Như Yên nhìn ngọc bội trong tay rất lâu, ngọc bội này một phân thành hai, nàng luôn mang theo bên người, chính là do mẫu thân để lại. Mà trong nhà đột nhiên gặp đại nạn, mẫu thân ốm chết. Cha bị đày đi biên cương, một nửa kia của ngọc bội cũng bặt vô âm tín. Bây giờ, nhìn thấy ngọc bội như nhìn thấy người thân.
Nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống, Như Yên chợt áp hai miếng ngọc bội vào ngực, ngực kịch liệt phập phồng không ngừng. Trong khoảnh khắc, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, gấp rút hỏi:
- Ngọc bội của công tử tới từ đâu?
Lâm Nhất nhìn Như Yên, sắc mặt ngưng trọng, gằn từng chữ nói:
- Tô tiên sinh đang phải ẩn mình. Ông ấy muốn ta cầm vật đó tìm nữ nhi duy nhất của ông.
Thân thể của Như Yên lay động một cái, lui ra phía sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững được thân thể, đã nghẹn lời, nước mắt rơi như mưa.
Vốn tưởng rằng người thân đều đã rời khỏi nhân thế, còn lại một thân một mình hãm sâu trong nhà tù, mỗi ngày miễn cưỡng vui cười, nhẫn nhục sống tạm bợ, dù vậy cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai. Bây giờ đột nhiên nghe được cha còn ở nhân thế, còn đang tìm kiếm mình khắp nơi, Như Yên làm sao không thể buồn vui lẫn lộn được?
Lâm Nhất yên lặng không nói, đứng ở một bên. Nhìn thấy Như Yên không ngừng bi thương lại không biết khuyên giải an ủi như thế nào, chỉ có thể mặc cho nàng ấy phát tiết sự bi ai lâu năm này. Chỉ là nữ nhi của Tô tiên sinh phải tên là Tô Tuyết Vân mới đúng chứ?
- Như Yên! Như Yên! Trần thị lang trong triều tới thăm ngươi đây này, nhanh chóng chải chuốt đi, ra gặp khách quý!
Một tiếng nói chói tai vang từ xa tới, cửa phòng két một cái, bị đẩy ra, phụ nhân lúc trước đó thò đầu vào tò mò nhìn quanh, nhìn thấy Như Yên đang khóc thầm, bà ta chui vào hô lớn hô nhỏ:
- Cô nãi nãi của ta, đừng khóc nữa! Mở cửa kinh doanh thì phải cười nói đến khuôn mặt phát tài chứ, nhanh rửa mặt chải đầu đi, Trần thị lang là khách quý khó có được, còn chậm chễ nữa sẽ không kịp đâu!
Phụ nhân chỉ lo lải nhải, căn bản không để ý tới trong phòng còn có người khác.
Sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, tiến lên một bước ngăn ở trước mặt phụ nhân.
- Ai u, vị công tử này còn chưa đi ư? Mười lượng bạc này của ngươi uống trà đã lâu quá rồi đó, xin sớm đi cho, ngươi đừng ở đây làm ta lỡ chuyện kinh doanh nữa!
Phụ nhân kia trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, lập tức hai tay chống thắt lưng, vênh mặt lên thét.
Lâm Nhất nhíu mày một cái, thuận tay ném ra hai mươi lượng bạc vào lòng phụ nhân, lạnh lùng nói:
- Bạc ngươi cầm đi, ta chỉ muốn nói một chút nữa với Như Yên cô nương mà thôi.
Phụ nhân cân nhắc bạc trên tay, mặt có vẻ không ưa rồi ném trả lại cho Lâm Nhất, miệng thoáng nhếch lên khinh thường nói:
- Ta đương nhiên là thích bạc, nhưng đắc tội với Trần thị lang cũng không phải chuyện mà hai mươi lượng bạc có thể giải quyết được. Vị công tử này hay là đi mau đi. Đỡ phải không nể mặt mũi, làm nhau khó coi.
Trong con ngươi của Lâm Nhất dần hiện lên sắc giận dữ. Hắn không để ý tới phụ nhân kia, xoay người nhìn Như Yên đang đắm chìm trong sự bi ai, nhẹ giọng hỏi:
- Như Yên cô nương đừng nên quá mức bi thương, thứ cho tại hạ mạo muội, cô nương có thể nói nguyên danh và sinh thần cho tại hạ biết được không?
- Vị công tử này còn không đi ra đi, liếc mắt đưa tình cũng phải nhìn vào trường hợp thực tế chứ!
Phụ nhân nhìn thấy Lâm Nhất coi lời của bà ta như gió thoảng bên tai thì lập tức tỏ ra giận dữ.
- Câm miệng! Nếu còn huyên náo, đừng trách ta phá hủy thuyền của bà!
Nhìn dáng vẻ bi thương của Như Yên, còn phải bị buộc làm hoạt động bán rẻ tiếng cười này. Huống chi, chuyện nàng có phải con gái của Tô tiên sinh hay không sắp lập tức thấy rõ rồi, lại bị lời tục tĩu của tú bà này cản trở, Lâm Nhất không thể nhịn được nữa.
- Ai u! Khẩu khí của ngươi lớn quá nhỉ! Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, “Thúy Minh hiên” của ta là làm cái gì. Từ vương công, cho tới bách tính, tới thuyền tranh này của ta cũng phải cho ta đào bạc. Người dám phá hủy thuyền hoa của ta, lão nương ta còn chưa sinh ra nữa!
- Hừ!
Sắc mặt Lâm Nhất phát lạnh, không tiếp tục dông dài với bà ta nữa, thuận tay điểm tới. Tiếng kêu gào của phụ nhân kia nhất thời im bặt, hãy còn đứng tại chỗ khuôn mặt hoảng sợ, nhưng không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.