Chương 95: Giải vây (1)
Duệ Quang
21/10/2020
Trên mặt Mộc Thanh Nhi mang theo vẻ vui mừng, duyên dáng gọi to một tiếng:
- Mạnh thúc thúc...
Xích y nhân vững vàng rơi xuống đất, sắc mặt uy nghiêm, vóc người chắc chắn, khí thế bức người.
Sau khi ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt của xích y nhân rơi vào trên người Mộc Thanh Nhi, trong thần sắc lộ ra trìu mến, nhưng lại tức giận quát lên:
- Nhận được đệ tử đưa tin, thấy chỗ này có lửa khói cảnh báo, vừa vặn Mạnh mỗ ở cách đây không xa, sợ Thanh nhi trở về núi gặp nạn, liền lòng nóng như lửa đốt chạy tới. Quả nhiên cháu gái của ta gặp phiền phức, nói cho thúc thúc, là cái nào không có mắt dám trêu cháu gái ta, ta không róc xương của hắn mới lạ!
Lại một trận ngựa hí, bốn con ngựa lao tới, nhảy xuống bốn người trẻ tuổi mặc thanh y, xoạt một tiếng, từng người rút trường kiếm bên hông, sư muội dài, sư muội ngắn hô réo không ngừng, qua trong giây lát đã giơ kiếm vây quanh ở bên người Mộc Thanh Nhi, còn không quên nhìn chằm chằm xung quanh.
Đám người Lâm Nhất thấy thế, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Loại trận thế này, uy phong như vậy, còn có ai dám trêu chọc Mộc Thanh Nhi!
Thầy trò Chân Nguyên Tử thì dáng vẻ thản nhiên, nhất thời không tiện nói chen vào.
- Mạnh thúc thúc, sự tình gặp nạn trở về núi lại nói cũng không muộn, ngược lại phải cảm tạ ba vị đạo trưởng này!
Mộc Thanh Nhi không dây dưa sự tình Lâm Nhất thô bạo, nàng nở nụ cười xinh đẹp, lôi kéo xích y nhân đi về phía đám người Chân Nguyên Tử.
- May mà có đạo trưởng ra tay cứu giúp, Thanh nhi mới chuyển nguy thành an!
- Đằng Vân Phong, Bạch Vân Quan Chân Nguyên Tử, mang tiểu đồ Nguyên Thanh, Nguyên Phong đến Thiên Long phái bái sơn!
Chân Nguyên Tử bật cười, nhìn xích y nhân ôm quyền.
Xích y nhân ngẩn ra, không dám thất lễ, vội hỏi:
- Nguyên lai là Bạch Vân Quan chủ giá lâm, lại trượng nghĩa ra tay, cứu người Thiên Long phái ta, xin đạo trưởng nhận Mạnh Sơn ta cúi đầu!
Nói xong thần sắc hắn cung kính thi lễ.
Xa xa Lâm Nhất thấy vậy không khỏi thầm than, lão đạo này thực sự giỏi tính toán, thời cơ hiện thân vừa đúng. Vài câu miệng lưỡi liền để Thiên Long phái nhận một ân tình thật lớn.
Mặc dù không biết ba thầy trò này tới đây như thế nào, nhưng Thiên Long phái vì danh dự, chỉ sợ cũng không dễ chối từ.
Lúc ba thầy trò này rời khỏi lều trà, Lâm Nhất liền âm thầm cảnh giác. Dọc theo đường đi, hắn luôn có loại cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng, thần thức bao phủ trước sau phạm vi một dặm, không dám có chút lười biếng.
Người bịt mặt sớm bị hắn phát hiện, để hắn tiếc nuối không rõ là, ba thầy trò này dĩ nhiên cũng ẩn núp ở phụ cận.
Vừa rồi thấy Mộc Thanh Nhi hấp hối, trong lòng Lâm Nhất không đành lòng, lại không tiện lộ ra thân thủ của mình, bất đắc dĩ, khi hắn muốn lấy ra tiểu nỏ cứu, lại thấy ba thầy trò kia chạy tới.
Trong lòng biết có biến, không ngoài dự đoán, Chân Nguyên Tử này thật là một thần tiên sống, để xích y nhân, cũng chính là Mạnh Sơn cực kỳ cảm kích. Loại tâm kế này, hoặc nói là tâm trí sâu, để Lâm Nhất cảm xúc rất nhiều.
- Không dám nhận đại lễ của Mạnh trưởng lão, lão đạo cũng là đúng lúc gặp gỡ. Cái này cũng là Thanh nhi cô nương phúc trạch thâm hậu, thiên đạo chiếu cố!
Chân Nguyên Tử khiêm tốn nho nhã, ngôn ngữ hiền hoà, nhẹ nhàng đỡ Mạnh Sơn dậy. Người sau đứng dậy nói:
- Phân ân tình này, Thiên Long phái tự có thuyết pháp. Kính xin đợi trong chốc lát, Mạnh mỗ sẽ bồi đạo trưởng đi Cửu Long Sơn ta làm khách!
- Mạnh trưởng lão xin cứ tự nhiên!
Chân Nguyên Tử khiêm tốn đưa tay ra hiệu.
Nguyên Thanh, Nguyên Phong đối với sư phụ kính phục lại nồng hậu mấy phần.
Vốn ba thầy trò vẫn vì vào Mộc Thiên thành không có lý do tốt mà không vui, ai biết trong nháy mắt đã thành thượng tân của Thiên Long phái. Này là mệnh a!
Mạnh Sơn phân phó bốn đệ tử thanh y một tiếng, mấy người này vội cứu trị tiêu sư và Mộc quản gia thụ thương. Thiên Long phái tự có thánh dược chữa thương, chỉ một lát, mũi tên bị lấy ra, vết thương cũng được băng bó thỏa đáng.
Thương thế của Mộc quản gia nặng nhất, nhưng sau khi thoa thuốc ngoài da và uống thuốc trị thương, đã có thể đứng dậy đi lại, xem ra cưỡi ngựa cũng là vấn đề không lớn. Thuốc trị thương này thật mạnh, để Lâm Nhất âm thầm kỳ lạ.
Mộc quản gia này hẳn là lão nhân của Mộc gia, Mạnh Sơn cũng tiến lên không ngừng an ủi, còn hứa sẽ giúp hắn thỉnh công. Mộc quản gia cảm động đến mặt đen hiện ra ánh sáng, kích động không thôi. Này cùng ở trước Lãm Nguyệt Lâu, Lâm Nhất lần đầu gặp Mộc gia, giống như là hai người.
Người này đến tột cùng có bao nhiêu bộ mặt, cái nào nhìn thấy mới là chân thực?
- Mấy người này là ai?
Mạnh Sơn chỉ vào đám người Lâm Nhất cách đó không xa, trong thần sắc lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Mộc Thanh Nhi liếc chéo một chút, vẻ mặt không thèm để ý, thuận miệng nói:
- Là Mộc quản gia đưa tới mấy đệ tử ngoại môn
- Hừ! Gặp chuyện co vòi, người hèn yếu nhát gan như vậy, không triển vọng!
- Đây là...
Quan cảm của Mạnh Sơn đối với đám người Lâm Nhất đại giảm, ngược lại chỉ vào Kim Khoa đang đỡ Mộc quản gia hỏi.
- Này cũng là đệ tử ngoại môn đi cùng.
Hẳn là biết được thân phận của Kim Khoa, trên mặt Mộc Thanh Nhi lộ ra nụ cười. Mộc quản gia hấp hối không sợ, người này hẳn cũng không kém a!
Ý nghĩ của nữ nhân không cần cân nhắc! Bởi vì nàng là nữ nhân, còn là công chúa của Thiên Long phái!
- Người này cũng không kém!
Mạnh Sơn tự nhận ánh mắt già dặn, nhìn Kim Khoa tán thưởng.
Kim Khoa lộ kinh hỉ, vội cung kính thi lễ:
- Kim Khoa bái kiến Mạnh trưởng lão!
Có thể làm một đệ tử ngoại môn của Thiên Long phái là uy phong! Có thể kết bạn trưởng lão Thiên Long phái, này là rất uy phong! Có thể được trưởng lão tán dương, thì cực kỳ uy phong!
Trong lòng Kim Khoa đắc ý, hắn thấy đám người Lâm Nhất ăn quả đắng, trong lòng đắc ý, chỉ là cảm thấy oan ức thay Hứa Nguyệt.
Trong mắt nam nhân, mỹ nữ là không được chỉ trích.
Lâm Nhất nghe rõ ràng, nhưng không để ý lắm. Bản thân không cần chứng thực cái gì, cần gì phải để vị trưởng lão này thưởng thức!
Đám người Tương Phương Địa cảm thấy ánh mắt không vui của xích y trưởng lão, trong lòng phiền muộn, cũng không biết đến tột cùng nơi nào đắc tội vị trưởng lão này.
Có đôi khi đắc tội với người, không để ý ngươi làm cái gì, mà ở tâm tình nhất thời của đối phương.
Chỉ là bọn hắn không biết, nếu không phải Lâm Nhất ở thời khắc cuối cùng, nhớ tới tình cảm hai ngày qua của mấy người, có thể thụ thương ngã xuống đất mà bất tử, đối với bọn hắn mà nói, dĩ nhiên là một kết cục may mắn.
Được mất trong lúc đó, ai có thể nói rõ ràng. Khi quan tâm mất đi, có lưu ý ngươi chiếm được càng nhiều hay không!
- Mạnh thúc thúc...
Xích y nhân vững vàng rơi xuống đất, sắc mặt uy nghiêm, vóc người chắc chắn, khí thế bức người.
Sau khi ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt của xích y nhân rơi vào trên người Mộc Thanh Nhi, trong thần sắc lộ ra trìu mến, nhưng lại tức giận quát lên:
- Nhận được đệ tử đưa tin, thấy chỗ này có lửa khói cảnh báo, vừa vặn Mạnh mỗ ở cách đây không xa, sợ Thanh nhi trở về núi gặp nạn, liền lòng nóng như lửa đốt chạy tới. Quả nhiên cháu gái của ta gặp phiền phức, nói cho thúc thúc, là cái nào không có mắt dám trêu cháu gái ta, ta không róc xương của hắn mới lạ!
Lại một trận ngựa hí, bốn con ngựa lao tới, nhảy xuống bốn người trẻ tuổi mặc thanh y, xoạt một tiếng, từng người rút trường kiếm bên hông, sư muội dài, sư muội ngắn hô réo không ngừng, qua trong giây lát đã giơ kiếm vây quanh ở bên người Mộc Thanh Nhi, còn không quên nhìn chằm chằm xung quanh.
Đám người Lâm Nhất thấy thế, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Loại trận thế này, uy phong như vậy, còn có ai dám trêu chọc Mộc Thanh Nhi!
Thầy trò Chân Nguyên Tử thì dáng vẻ thản nhiên, nhất thời không tiện nói chen vào.
- Mạnh thúc thúc, sự tình gặp nạn trở về núi lại nói cũng không muộn, ngược lại phải cảm tạ ba vị đạo trưởng này!
Mộc Thanh Nhi không dây dưa sự tình Lâm Nhất thô bạo, nàng nở nụ cười xinh đẹp, lôi kéo xích y nhân đi về phía đám người Chân Nguyên Tử.
- May mà có đạo trưởng ra tay cứu giúp, Thanh nhi mới chuyển nguy thành an!
- Đằng Vân Phong, Bạch Vân Quan Chân Nguyên Tử, mang tiểu đồ Nguyên Thanh, Nguyên Phong đến Thiên Long phái bái sơn!
Chân Nguyên Tử bật cười, nhìn xích y nhân ôm quyền.
Xích y nhân ngẩn ra, không dám thất lễ, vội hỏi:
- Nguyên lai là Bạch Vân Quan chủ giá lâm, lại trượng nghĩa ra tay, cứu người Thiên Long phái ta, xin đạo trưởng nhận Mạnh Sơn ta cúi đầu!
Nói xong thần sắc hắn cung kính thi lễ.
Xa xa Lâm Nhất thấy vậy không khỏi thầm than, lão đạo này thực sự giỏi tính toán, thời cơ hiện thân vừa đúng. Vài câu miệng lưỡi liền để Thiên Long phái nhận một ân tình thật lớn.
Mặc dù không biết ba thầy trò này tới đây như thế nào, nhưng Thiên Long phái vì danh dự, chỉ sợ cũng không dễ chối từ.
Lúc ba thầy trò này rời khỏi lều trà, Lâm Nhất liền âm thầm cảnh giác. Dọc theo đường đi, hắn luôn có loại cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng, thần thức bao phủ trước sau phạm vi một dặm, không dám có chút lười biếng.
Người bịt mặt sớm bị hắn phát hiện, để hắn tiếc nuối không rõ là, ba thầy trò này dĩ nhiên cũng ẩn núp ở phụ cận.
Vừa rồi thấy Mộc Thanh Nhi hấp hối, trong lòng Lâm Nhất không đành lòng, lại không tiện lộ ra thân thủ của mình, bất đắc dĩ, khi hắn muốn lấy ra tiểu nỏ cứu, lại thấy ba thầy trò kia chạy tới.
Trong lòng biết có biến, không ngoài dự đoán, Chân Nguyên Tử này thật là một thần tiên sống, để xích y nhân, cũng chính là Mạnh Sơn cực kỳ cảm kích. Loại tâm kế này, hoặc nói là tâm trí sâu, để Lâm Nhất cảm xúc rất nhiều.
- Không dám nhận đại lễ của Mạnh trưởng lão, lão đạo cũng là đúng lúc gặp gỡ. Cái này cũng là Thanh nhi cô nương phúc trạch thâm hậu, thiên đạo chiếu cố!
Chân Nguyên Tử khiêm tốn nho nhã, ngôn ngữ hiền hoà, nhẹ nhàng đỡ Mạnh Sơn dậy. Người sau đứng dậy nói:
- Phân ân tình này, Thiên Long phái tự có thuyết pháp. Kính xin đợi trong chốc lát, Mạnh mỗ sẽ bồi đạo trưởng đi Cửu Long Sơn ta làm khách!
- Mạnh trưởng lão xin cứ tự nhiên!
Chân Nguyên Tử khiêm tốn đưa tay ra hiệu.
Nguyên Thanh, Nguyên Phong đối với sư phụ kính phục lại nồng hậu mấy phần.
Vốn ba thầy trò vẫn vì vào Mộc Thiên thành không có lý do tốt mà không vui, ai biết trong nháy mắt đã thành thượng tân của Thiên Long phái. Này là mệnh a!
Mạnh Sơn phân phó bốn đệ tử thanh y một tiếng, mấy người này vội cứu trị tiêu sư và Mộc quản gia thụ thương. Thiên Long phái tự có thánh dược chữa thương, chỉ một lát, mũi tên bị lấy ra, vết thương cũng được băng bó thỏa đáng.
Thương thế của Mộc quản gia nặng nhất, nhưng sau khi thoa thuốc ngoài da và uống thuốc trị thương, đã có thể đứng dậy đi lại, xem ra cưỡi ngựa cũng là vấn đề không lớn. Thuốc trị thương này thật mạnh, để Lâm Nhất âm thầm kỳ lạ.
Mộc quản gia này hẳn là lão nhân của Mộc gia, Mạnh Sơn cũng tiến lên không ngừng an ủi, còn hứa sẽ giúp hắn thỉnh công. Mộc quản gia cảm động đến mặt đen hiện ra ánh sáng, kích động không thôi. Này cùng ở trước Lãm Nguyệt Lâu, Lâm Nhất lần đầu gặp Mộc gia, giống như là hai người.
Người này đến tột cùng có bao nhiêu bộ mặt, cái nào nhìn thấy mới là chân thực?
- Mấy người này là ai?
Mạnh Sơn chỉ vào đám người Lâm Nhất cách đó không xa, trong thần sắc lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Mộc Thanh Nhi liếc chéo một chút, vẻ mặt không thèm để ý, thuận miệng nói:
- Là Mộc quản gia đưa tới mấy đệ tử ngoại môn
- Hừ! Gặp chuyện co vòi, người hèn yếu nhát gan như vậy, không triển vọng!
- Đây là...
Quan cảm của Mạnh Sơn đối với đám người Lâm Nhất đại giảm, ngược lại chỉ vào Kim Khoa đang đỡ Mộc quản gia hỏi.
- Này cũng là đệ tử ngoại môn đi cùng.
Hẳn là biết được thân phận của Kim Khoa, trên mặt Mộc Thanh Nhi lộ ra nụ cười. Mộc quản gia hấp hối không sợ, người này hẳn cũng không kém a!
Ý nghĩ của nữ nhân không cần cân nhắc! Bởi vì nàng là nữ nhân, còn là công chúa của Thiên Long phái!
- Người này cũng không kém!
Mạnh Sơn tự nhận ánh mắt già dặn, nhìn Kim Khoa tán thưởng.
Kim Khoa lộ kinh hỉ, vội cung kính thi lễ:
- Kim Khoa bái kiến Mạnh trưởng lão!
Có thể làm một đệ tử ngoại môn của Thiên Long phái là uy phong! Có thể kết bạn trưởng lão Thiên Long phái, này là rất uy phong! Có thể được trưởng lão tán dương, thì cực kỳ uy phong!
Trong lòng Kim Khoa đắc ý, hắn thấy đám người Lâm Nhất ăn quả đắng, trong lòng đắc ý, chỉ là cảm thấy oan ức thay Hứa Nguyệt.
Trong mắt nam nhân, mỹ nữ là không được chỉ trích.
Lâm Nhất nghe rõ ràng, nhưng không để ý lắm. Bản thân không cần chứng thực cái gì, cần gì phải để vị trưởng lão này thưởng thức!
Đám người Tương Phương Địa cảm thấy ánh mắt không vui của xích y trưởng lão, trong lòng phiền muộn, cũng không biết đến tột cùng nơi nào đắc tội vị trưởng lão này.
Có đôi khi đắc tội với người, không để ý ngươi làm cái gì, mà ở tâm tình nhất thời của đối phương.
Chỉ là bọn hắn không biết, nếu không phải Lâm Nhất ở thời khắc cuối cùng, nhớ tới tình cảm hai ngày qua của mấy người, có thể thụ thương ngã xuống đất mà bất tử, đối với bọn hắn mà nói, dĩ nhiên là một kết cục may mắn.
Được mất trong lúc đó, ai có thể nói rõ ràng. Khi quan tâm mất đi, có lưu ý ngươi chiếm được càng nhiều hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.