Chương 587: Giao long nổi trên mặt nước (2)
Duệ Quang
25/06/2021
Nguyên Thanh đứng thẳng nhìn về phía Tạ tiểu thư, cười ôn hòa nói:
- Tạ cô nương nhắc tới ta có chuyện gì vậy?
- Đừng nghe Liễu nhi nói linh tinh, ta... ta...
Tạ tiểu thư còn chưa nói dứt lời thì má đã ửng đỏ.
Liễu nhi vội nói:
- Ta không nói lung tung, tiểu thư sợ những người xấu tìm được ngươi! Nhưng ta cũng lo lắng cho Nguyên Thanh đại ca đấy!
Tạ tiểu thư có chút hoảng loạn, ngượng ngùng rúi đầu. Trong lòng Nguyên Thanh nóng lên, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào lại nghe được Nguyên Phong la lên:
- Sư huynh! Nhanh tới đây!
Nguyên Thanh gật đầu ra hiệu với Tạ tiểu thư, ánh mắt đối phương lưu chuyển, cũng khẽ gật đầu, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác trong làn thu thủy ẩn chứa phong tình vô hạn, khiến tâm thần người ta chợt hoảng hốt!
- Sư huynh nhanh tới đây!
Nguyên Phong lại gọi gấp, sau đó có tiếng bước chân vang lên.
Nguyên Thanh đi tới khe núi phía tây, trên sườn núi bậc thang đá đi xuống phía sâu tới mấy trượng, cuối thang đá là một hồ nước sâu nối liền với nước sông phía bắc.
Trên vách núi đá có người đang đi xuống quan sát, Nguyên Thanh đi tới bên cạnh, thấy đầm nước chảy không ngừng về phía trước cảm thấy rất kỳ lạ!
- Phía dưới có quái vật!
- Đây là rồng ẩn dưới vực muốn bay lên!
- Nói lung tung! Đây là con suối!
- Có con suối lớn như vậy sao? Không phải hang rồng chứ?
Những đệ tử Thiên Long phái kia nhìn thấy thì ngạc nhiên, suy đoán không ngừng. Nguyên Phong quay đầu nhìn Nguyên Thanh, nói:
- Sư huynh, phía dưới này có thể thật sự có thứ gì không?
Trong đầu Nguyên Thanh đầy bóng dáng tuyệt đẹp của giai nhân, nghe Nguyên Phong hỏi vậy thì lắc đầu nói:
- Còn tưởng là chuyện gì! Ta làm sao biết được những chuyện này! Ngươi đừng quá căng thẳng nữa!
Hắn nói xong muốn xoay người chạy. Trong đầm nước đột nhiên phát ra tiếng sôi trào, làm cho hắn phải dừng lại.
- Ầm...!
Đầm nước phát ra động tĩnh càng lớn lơn. Nguyên Thanh vươn cổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong đầm nước có bọt sóng văng ra khắp nơi, tình cảnh dần dần trở nên kịch liệt giống như thật sự có giao long nổi trên mặt nước, dẫn tới mọi người bên cạnh đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đầm nước phun trào một lát, thế nước rời đi rất nhanh. Trong lúc Nguyên Thanh cũng cho rằng hiện tượng kỳ lạ trong đầm nước này sẽ dừng lại ở đây, chợt có một cột nước ầm ầm bắn nhanh lên, cuối cùng cao hơn cả vách núi nơi mọi người đang đứng. Nước bắn lên như mưa khiến người ta không kịp né tránh, cột nước lại nổ tung ra, một bóng xám đột nhiên bay ra.
Bóng xám này bay ra hơn mười trượng cao mới dừng lại giữa không trung, giống như thần linh xuất thế. Đám người đứng trên khe núi đều khiếp sợ tới mức ngây người. Chỉ trong chớp mắt, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Gò má như dao khắc, dưới hàng lông mày đao là đôi mắt sáng rực, khóe miệng vẫn tươi cười thản nhiên! Chính là người mọi người chờ đợi đã lâu... Lâm Nhất trở về!
Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong nhảy dựng lên, kêu lớn:
- Sư thúc...!
- Tạ cô nương nhắc tới ta có chuyện gì vậy?
- Đừng nghe Liễu nhi nói linh tinh, ta... ta...
Tạ tiểu thư còn chưa nói dứt lời thì má đã ửng đỏ.
Liễu nhi vội nói:
- Ta không nói lung tung, tiểu thư sợ những người xấu tìm được ngươi! Nhưng ta cũng lo lắng cho Nguyên Thanh đại ca đấy!
Tạ tiểu thư có chút hoảng loạn, ngượng ngùng rúi đầu. Trong lòng Nguyên Thanh nóng lên, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào lại nghe được Nguyên Phong la lên:
- Sư huynh! Nhanh tới đây!
Nguyên Thanh gật đầu ra hiệu với Tạ tiểu thư, ánh mắt đối phương lưu chuyển, cũng khẽ gật đầu, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác trong làn thu thủy ẩn chứa phong tình vô hạn, khiến tâm thần người ta chợt hoảng hốt!
- Sư huynh nhanh tới đây!
Nguyên Phong lại gọi gấp, sau đó có tiếng bước chân vang lên.
Nguyên Thanh đi tới khe núi phía tây, trên sườn núi bậc thang đá đi xuống phía sâu tới mấy trượng, cuối thang đá là một hồ nước sâu nối liền với nước sông phía bắc.
Trên vách núi đá có người đang đi xuống quan sát, Nguyên Thanh đi tới bên cạnh, thấy đầm nước chảy không ngừng về phía trước cảm thấy rất kỳ lạ!
- Phía dưới có quái vật!
- Đây là rồng ẩn dưới vực muốn bay lên!
- Nói lung tung! Đây là con suối!
- Có con suối lớn như vậy sao? Không phải hang rồng chứ?
Những đệ tử Thiên Long phái kia nhìn thấy thì ngạc nhiên, suy đoán không ngừng. Nguyên Phong quay đầu nhìn Nguyên Thanh, nói:
- Sư huynh, phía dưới này có thể thật sự có thứ gì không?
Trong đầu Nguyên Thanh đầy bóng dáng tuyệt đẹp của giai nhân, nghe Nguyên Phong hỏi vậy thì lắc đầu nói:
- Còn tưởng là chuyện gì! Ta làm sao biết được những chuyện này! Ngươi đừng quá căng thẳng nữa!
Hắn nói xong muốn xoay người chạy. Trong đầm nước đột nhiên phát ra tiếng sôi trào, làm cho hắn phải dừng lại.
- Ầm...!
Đầm nước phát ra động tĩnh càng lớn lơn. Nguyên Thanh vươn cổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong đầm nước có bọt sóng văng ra khắp nơi, tình cảnh dần dần trở nên kịch liệt giống như thật sự có giao long nổi trên mặt nước, dẫn tới mọi người bên cạnh đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đầm nước phun trào một lát, thế nước rời đi rất nhanh. Trong lúc Nguyên Thanh cũng cho rằng hiện tượng kỳ lạ trong đầm nước này sẽ dừng lại ở đây, chợt có một cột nước ầm ầm bắn nhanh lên, cuối cùng cao hơn cả vách núi nơi mọi người đang đứng. Nước bắn lên như mưa khiến người ta không kịp né tránh, cột nước lại nổ tung ra, một bóng xám đột nhiên bay ra.
Bóng xám này bay ra hơn mười trượng cao mới dừng lại giữa không trung, giống như thần linh xuất thế. Đám người đứng trên khe núi đều khiếp sợ tới mức ngây người. Chỉ trong chớp mắt, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Gò má như dao khắc, dưới hàng lông mày đao là đôi mắt sáng rực, khóe miệng vẫn tươi cười thản nhiên! Chính là người mọi người chờ đợi đã lâu... Lâm Nhất trở về!
Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong nhảy dựng lên, kêu lớn:
- Sư thúc...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.