Chương 336: Gông cùm xiềng xích - sinh tử (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Lâm Nhất ngoài ý muốn được miễn tội, vì thế nở nụ cười, không thể thiếu mấy người Mộc thanh Nhi và Chân Nguyên Tử. Mấy người Mạnh Sơn cũng thở ra một hơi dài, xem ra Thiên Long phái cũng không phải là không đáng một đồng, Bình Vương điện hạ vẫn đã hết lực vì chuyện này. Chỉ là trong hàng đệ tử cũng không thiếu hạng người đang phẫn nộ.
Nhìn thấy lão đạo sĩ đã mất tăm tích mới khiến đám lính bỏ xiềng xích của Lâm Nhất. Nhưng vẻ mặt đám binh lính đau khổ bẩm báo, xiềng xích đã bị méo hết, sau phải tìm thợ rèn mới được. Xem ra lúc bọn họ bắt Lâm Nhất lại thì phải không được thả người còn sống đi ra ngoài.
Hai tên lính tạm giam Lâm Nhất trên mặt nở nụ cười lạnh lùng xấu xa. Quan viên giám trảm cũng không để ý tới những việc vặt này, không nhịn được vẫy tay để cho Lâm Nhất tránh qua một bên, chớ cản trở việc hành hình.
Còn Lâm Nhất thì lập tức đứng tại chỗ, nhìn thấy lão đạo sĩ kia thực sự đi xa thì hắn mới hơi yên lòng một chút. Nước đã đến chân lại không giết mình, ngược lại cũng kỳ quặc! Lúc đó vốn đã không thể nhịn được nữa, vốn định đại náo kinh thành, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện một tên Hộ quốc chân nhân, xem ra chỗ này thật sự là nơi tàng long ngọa hổ.
Thân hãm khốn cảnh không quên kiên nhẫn, nhưng có một phần chuyển cơ luôn luôn có kết quả không thể tưởng được. Việc này làm cho Lâm Nhất tràn đầy cảm xúc.
Nhìn tên rối bù đang ở trên hình đài kia, đang quỳ chờ mất đầu. Tên tử tù này chẳng qua là một kẻ chết thay mà thôi, trên thế gian này, mạng người đúng là như cỏ rác! Lâm Nhất thầm thở dài một tiếng, hắn nhìn bên ngoài từ xa ôm quyền, sau đó xoay người lại.
- Cút đi! Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn!
Hai tên lính hùng hùng hổ hổ xua đuổi Lâm Nhất.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn xiềng xích trên người, hờ hững với tiếng mắng của đám lính. Hai mắt hắn lóe lên sự tức giận, cánh tay chợt động, tiếng leng keng chói tai vang lên. Bùm một tiếng, xiềng xích hơn mười cân trong nháy mắt đã nổ thành mảnh nhỏ.
Không để ý hai tên binh lính đang ngạc nhiên, Lâm Nhất tiến lên một bước, đối phương không kịp trốn tránh, bị một cước đá bay ra ngoài xa hơn hai trượng, bị đạp ngã tới mức miệng gặm đất.
- Cũng coi như hai tiểu tử ngươi mạng lớn! Hừ!
Lâm Nhất cầm mảnh nhỏ xiềng xích trong tay lui về phía sau ném đi, sau đó cất bước rời đi.
Đám quan viên và tên lính còn lại cũng bị sự kiêu ngạo của Lâm Nhất làm cho sợ bắn lên, đây chính là pháp trường đó! Người trẻ tuổi này làm sao lại có khí lực lớn như vậy được? Đảo mắt đã đánh tên lính chấp pháp rồi.
Nhưng Lâm Nhất đã được đặc xá, lúc này thân vô tội, Hộ quốc chân nhân vừa mới rời đi, đám quan viên và binh lính này ngược lại không tiện bắt hắn lại.
Hai tên lính chưa tỉnh hồn mà đứng lên, cân nhắc lời Lâm Nhất mới vừa nói, cũng sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Người này đã thật sự nổi giận, bản thân mình đúng là không rắn chắc như xiềng xích mà hắn mang.
Lâm Nhất một mình đi ra khỏi đó.
Tất cả xung quanh hắn làm như có mắt không tròng, dường như trong thiên địa chỉ còn mình hắn thôi vậy.
Bước chân của Lâm Nhất ổn định, thần sắc đạm nhiên, thân thể đơn bạc ưỡn rất thẳng, như đá lớn trong mưa gió, nhai thạch trong mây mù, bình thường lại có phần bất phàm. Bụi bặm trên mặt hắn, trên đầu là cỏ rơm, quần áo không hoàn chỉnh nhưng cũng không che giấu được thần thái trong tròng mắt.
Tâm trạng ung dung chưa từng có làm cho Lâm Nhất cảm thấy như đã trải qua nhiều chuyện trong trần thế vậy, đã ném hết gông xiềng mang trên người đi.
Mấy năm qua, Lâm Nhất vẫn luôn giống như một hài tử tách khỏi sự chăm sóc của người lớn, luôn cẩn thận chặt chẽ, mọi việc đều cẩn thận từng li từng tí. Hắn mới mười bảy tuổi, tâm tư lại thâm trầm tựa như một người trung niên, không có sự an nhàn và vui sướng của người trẻ tuổi bình thường.
Tất cả đây đều là sự bất đắc dĩ khi phải đưa thân vào trong chốn hồng trần. Hắn muốn rời xa trần thế hỗn loạn, hắn muốn tâm vô bàng vụ chuyên tâm tu đạo. Nhưng hắn vẫn như một người hành tẩu trong đêm đen, vẫn luôn bị vây trong sự hoảng loạn, trong lòng có quá nhiều thứ không hiểu và không biết làm người ta cảm thấy mờ mịt.
Hắn tuổi còn nhỏ nên nghĩ nhiều lắm. Nghĩ tới thân nhân trong tương lai, lo lắng tới an nguy của bằng hữu, thể nghiệm và quan sát nhân tình ấm lạnh, cho dù Tô Tuyết Vân cũng khiến cho hắn không yên lòng.
Hành tẩu càng lâu trong nhân thế, sự ràng buộc cũng nhiều hơn, như vậy làm sao có thể làm tâm thể trong suốt, linh đài thanh minh được chứ! Không bỏ xuống được, luyến tiếc thì nói gì tới tu hành?
Đi một lượt trên pháp trường, trong nháy mắt mặt đối mặt với sinh tử, đối mặt với đám người như thú nhân, hắn thoát khỏi gông xiềng, cũng loại bỏ xiềng xích trong lòng.
Một khắc mà sư phụ rời đi kia tâm tình của hắn vẫn nằm trong sự buồn bực. Hắn cũng chỉ cười cho qua, chỉ là đáy lòng của hắn chưa từng được ung dung. Hắn học sự âm trầm của người khác, học người khác tính toán, học người khác sự lõi đời. Mà sau cùng, hắn phát giác, hắn vẫn là Lâm Nhất. Hắn không làm được như người khác, người khác cũng không sửa đổi được hắn.
Hành sự không rời bản tâm, hành tẩu ở thế gian này, làm sao cần phải làm bản tính trở nên tà đạo chứ!
Tên lính gạt đoàn người ra, bách tính tự giác mau chóng tránh ra một con đường, như nước sông bị phân nhánh, lóe lên một cái khe hở huyên náo.
Lâm Nhất chậm rãi xuyên qua đám người, giống như hành tẩu bên bờ hồng trần. Hồng trần cách hắn rất gần, mà hắn muốn một mình đi xa.
...
Trong một khu trạch viện bên trong kinh thành, Lam Bình vẫn nằm thẳng trên giường, thần trí vẫn mơ hồ như trước.
Bên ngoài, phu nhân ở một bên khuôn mặt rầu rĩ. Nghe người trong thiên lao nói lão gia nhà mình phạm vào chứng động kinh, nhưng đã tìm lang trung tới xem rồi lại không có thuốc để trị. Lang trung nói chứng bệnh này rất giống bệnh thần kinh, hoặc là trong thiên lao có sát khí quá nặng, đụng phải tà khí cũng khó nói trước được.
Bên ngoài tiếng trống canh đã qua, bóng đêm dần sâu.
Phu nhân thở dài một tiếng, đổi lại một nha đầu coi chừng đêm rồi liền tự đi an giấc.
Tiểu nha đầu nhìn thấy phu nhân đã đi xa thì cũng trốn ra gian ngoài đi ngủ.
Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hát nói ê a, buổi tối ở kinh thành chính là thời điểm tốt để tầm hoan tác nhạc.
Trong phòng chỉ còn đĩa sáp ong lẳng lặng thiêu đốt, Lam Bình si ngốc mở tròn hai mắt, trố mắt nhìn không khí, nước bọt chảy xuống gối, nào còn là đô úy uy phong bát diện như trước nữa.
Một cơn gió lạnh thổi tới, ánh sáng nến sáp ong lay động một chút, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lam Bình.
Lam Bình nằm ngửa như đã nhận ra cái gì, lệch đầu, con ngươi si ngốc vô thần tỏa ra sự hoang mang khó tả. Gã run rẩy đưa ngón tay ra.
- Ngươi...
Người đến mặc một thân áo bào tro rách nát, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Lâm Nhất.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Lam Bình trên giường, điểm ngón tay một cái, một luồng chỉ phong lăng không điểm vào tử huyệt của gã.
Lam Bình thở ra một hơi dài, cánh tay vô lực hạ xuống. Hai mắt của gã trợn to, chỉ là con ngươi đã tan rã, không còn sức sống nữa.
Lâm Nhất đưa tay chộp một cái, bên cạnh giường bay ra hai thứ, chính là túi càn khôn cùng Tử Kim hồ lô. Lúc này hắn mới thoáng an tâm, bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh nhàn nhạt biến mất.
...
Di Hồng lâu, thân là một kỹ viện nổi danh trong kinh thành.
Nhìn thấy lão đạo sĩ đã mất tăm tích mới khiến đám lính bỏ xiềng xích của Lâm Nhất. Nhưng vẻ mặt đám binh lính đau khổ bẩm báo, xiềng xích đã bị méo hết, sau phải tìm thợ rèn mới được. Xem ra lúc bọn họ bắt Lâm Nhất lại thì phải không được thả người còn sống đi ra ngoài.
Hai tên lính tạm giam Lâm Nhất trên mặt nở nụ cười lạnh lùng xấu xa. Quan viên giám trảm cũng không để ý tới những việc vặt này, không nhịn được vẫy tay để cho Lâm Nhất tránh qua một bên, chớ cản trở việc hành hình.
Còn Lâm Nhất thì lập tức đứng tại chỗ, nhìn thấy lão đạo sĩ kia thực sự đi xa thì hắn mới hơi yên lòng một chút. Nước đã đến chân lại không giết mình, ngược lại cũng kỳ quặc! Lúc đó vốn đã không thể nhịn được nữa, vốn định đại náo kinh thành, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện một tên Hộ quốc chân nhân, xem ra chỗ này thật sự là nơi tàng long ngọa hổ.
Thân hãm khốn cảnh không quên kiên nhẫn, nhưng có một phần chuyển cơ luôn luôn có kết quả không thể tưởng được. Việc này làm cho Lâm Nhất tràn đầy cảm xúc.
Nhìn tên rối bù đang ở trên hình đài kia, đang quỳ chờ mất đầu. Tên tử tù này chẳng qua là một kẻ chết thay mà thôi, trên thế gian này, mạng người đúng là như cỏ rác! Lâm Nhất thầm thở dài một tiếng, hắn nhìn bên ngoài từ xa ôm quyền, sau đó xoay người lại.
- Cút đi! Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn!
Hai tên lính hùng hùng hổ hổ xua đuổi Lâm Nhất.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn xiềng xích trên người, hờ hững với tiếng mắng của đám lính. Hai mắt hắn lóe lên sự tức giận, cánh tay chợt động, tiếng leng keng chói tai vang lên. Bùm một tiếng, xiềng xích hơn mười cân trong nháy mắt đã nổ thành mảnh nhỏ.
Không để ý hai tên binh lính đang ngạc nhiên, Lâm Nhất tiến lên một bước, đối phương không kịp trốn tránh, bị một cước đá bay ra ngoài xa hơn hai trượng, bị đạp ngã tới mức miệng gặm đất.
- Cũng coi như hai tiểu tử ngươi mạng lớn! Hừ!
Lâm Nhất cầm mảnh nhỏ xiềng xích trong tay lui về phía sau ném đi, sau đó cất bước rời đi.
Đám quan viên và tên lính còn lại cũng bị sự kiêu ngạo của Lâm Nhất làm cho sợ bắn lên, đây chính là pháp trường đó! Người trẻ tuổi này làm sao lại có khí lực lớn như vậy được? Đảo mắt đã đánh tên lính chấp pháp rồi.
Nhưng Lâm Nhất đã được đặc xá, lúc này thân vô tội, Hộ quốc chân nhân vừa mới rời đi, đám quan viên và binh lính này ngược lại không tiện bắt hắn lại.
Hai tên lính chưa tỉnh hồn mà đứng lên, cân nhắc lời Lâm Nhất mới vừa nói, cũng sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Người này đã thật sự nổi giận, bản thân mình đúng là không rắn chắc như xiềng xích mà hắn mang.
Lâm Nhất một mình đi ra khỏi đó.
Tất cả xung quanh hắn làm như có mắt không tròng, dường như trong thiên địa chỉ còn mình hắn thôi vậy.
Bước chân của Lâm Nhất ổn định, thần sắc đạm nhiên, thân thể đơn bạc ưỡn rất thẳng, như đá lớn trong mưa gió, nhai thạch trong mây mù, bình thường lại có phần bất phàm. Bụi bặm trên mặt hắn, trên đầu là cỏ rơm, quần áo không hoàn chỉnh nhưng cũng không che giấu được thần thái trong tròng mắt.
Tâm trạng ung dung chưa từng có làm cho Lâm Nhất cảm thấy như đã trải qua nhiều chuyện trong trần thế vậy, đã ném hết gông xiềng mang trên người đi.
Mấy năm qua, Lâm Nhất vẫn luôn giống như một hài tử tách khỏi sự chăm sóc của người lớn, luôn cẩn thận chặt chẽ, mọi việc đều cẩn thận từng li từng tí. Hắn mới mười bảy tuổi, tâm tư lại thâm trầm tựa như một người trung niên, không có sự an nhàn và vui sướng của người trẻ tuổi bình thường.
Tất cả đây đều là sự bất đắc dĩ khi phải đưa thân vào trong chốn hồng trần. Hắn muốn rời xa trần thế hỗn loạn, hắn muốn tâm vô bàng vụ chuyên tâm tu đạo. Nhưng hắn vẫn như một người hành tẩu trong đêm đen, vẫn luôn bị vây trong sự hoảng loạn, trong lòng có quá nhiều thứ không hiểu và không biết làm người ta cảm thấy mờ mịt.
Hắn tuổi còn nhỏ nên nghĩ nhiều lắm. Nghĩ tới thân nhân trong tương lai, lo lắng tới an nguy của bằng hữu, thể nghiệm và quan sát nhân tình ấm lạnh, cho dù Tô Tuyết Vân cũng khiến cho hắn không yên lòng.
Hành tẩu càng lâu trong nhân thế, sự ràng buộc cũng nhiều hơn, như vậy làm sao có thể làm tâm thể trong suốt, linh đài thanh minh được chứ! Không bỏ xuống được, luyến tiếc thì nói gì tới tu hành?
Đi một lượt trên pháp trường, trong nháy mắt mặt đối mặt với sinh tử, đối mặt với đám người như thú nhân, hắn thoát khỏi gông xiềng, cũng loại bỏ xiềng xích trong lòng.
Một khắc mà sư phụ rời đi kia tâm tình của hắn vẫn nằm trong sự buồn bực. Hắn cũng chỉ cười cho qua, chỉ là đáy lòng của hắn chưa từng được ung dung. Hắn học sự âm trầm của người khác, học người khác tính toán, học người khác sự lõi đời. Mà sau cùng, hắn phát giác, hắn vẫn là Lâm Nhất. Hắn không làm được như người khác, người khác cũng không sửa đổi được hắn.
Hành sự không rời bản tâm, hành tẩu ở thế gian này, làm sao cần phải làm bản tính trở nên tà đạo chứ!
Tên lính gạt đoàn người ra, bách tính tự giác mau chóng tránh ra một con đường, như nước sông bị phân nhánh, lóe lên một cái khe hở huyên náo.
Lâm Nhất chậm rãi xuyên qua đám người, giống như hành tẩu bên bờ hồng trần. Hồng trần cách hắn rất gần, mà hắn muốn một mình đi xa.
...
Trong một khu trạch viện bên trong kinh thành, Lam Bình vẫn nằm thẳng trên giường, thần trí vẫn mơ hồ như trước.
Bên ngoài, phu nhân ở một bên khuôn mặt rầu rĩ. Nghe người trong thiên lao nói lão gia nhà mình phạm vào chứng động kinh, nhưng đã tìm lang trung tới xem rồi lại không có thuốc để trị. Lang trung nói chứng bệnh này rất giống bệnh thần kinh, hoặc là trong thiên lao có sát khí quá nặng, đụng phải tà khí cũng khó nói trước được.
Bên ngoài tiếng trống canh đã qua, bóng đêm dần sâu.
Phu nhân thở dài một tiếng, đổi lại một nha đầu coi chừng đêm rồi liền tự đi an giấc.
Tiểu nha đầu nhìn thấy phu nhân đã đi xa thì cũng trốn ra gian ngoài đi ngủ.
Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hát nói ê a, buổi tối ở kinh thành chính là thời điểm tốt để tầm hoan tác nhạc.
Trong phòng chỉ còn đĩa sáp ong lẳng lặng thiêu đốt, Lam Bình si ngốc mở tròn hai mắt, trố mắt nhìn không khí, nước bọt chảy xuống gối, nào còn là đô úy uy phong bát diện như trước nữa.
Một cơn gió lạnh thổi tới, ánh sáng nến sáp ong lay động một chút, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lam Bình.
Lam Bình nằm ngửa như đã nhận ra cái gì, lệch đầu, con ngươi si ngốc vô thần tỏa ra sự hoang mang khó tả. Gã run rẩy đưa ngón tay ra.
- Ngươi...
Người đến mặc một thân áo bào tro rách nát, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Lâm Nhất.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Lam Bình trên giường, điểm ngón tay một cái, một luồng chỉ phong lăng không điểm vào tử huyệt của gã.
Lam Bình thở ra một hơi dài, cánh tay vô lực hạ xuống. Hai mắt của gã trợn to, chỉ là con ngươi đã tan rã, không còn sức sống nữa.
Lâm Nhất đưa tay chộp một cái, bên cạnh giường bay ra hai thứ, chính là túi càn khôn cùng Tử Kim hồ lô. Lúc này hắn mới thoáng an tâm, bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh nhàn nhạt biến mất.
...
Di Hồng lâu, thân là một kỹ viện nổi danh trong kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.