Chương 2141: Hàng long phục hổ (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Ba người đột nhiên mà đến, ai nấy đều phong trần mệt mỏi nhưng thần sắc lại rất phấn chấn. Người béo mập tự nhiên chính là Xuất Vân Tử. Hắn vung tay lia lịa, khá là thân thiết cười nói:
-Ai nha! Cách biệt mấy trăm năm, đúng là nhớ nhung vô cùng a! Nếu không phát giác có người luân phiên độ kiếp, còn không biết nơi đây đã long trời lở đất. Lâm huynh đệ, ca ca ta tới đây...
Hắn hai chân rớt đất, quay đầu thấy động phủ đóng chặt, không cho là đúng lắc đầu nói:
-Xuân quang long lanh, là lúc thiên địa vạn vật động tình, Lâm huynh đệ cớ sao một mình chui rúc trong hang...
-Khái, khái...
Sư đồ Dư Hằng Tử cùng rớt đất theo, lần lượt chắp tay kiến lễ với ba người tại trường, phát giác ra Vân Tử đang hồ ngôn loạn ngữ, vội nhịn không được liên thanh ho nhẹ.
Về nhà! Xuất Vân Tử càng trở nên không chút kiêng kị, đối với nhắc nhở thiện ý từ Dư Hằng Tử đều ra vẻ không biết, quay đầu kêu lên kinh hỉ:
-Hả? Tiên Nô... Bách Lý Xuyên... Oa ha ha! Thì ra là hai ngươi độ kiếp...
Đối phương gật đầu ứng đáp, hắn lại nhìn sang Thiên Trần, cười lên giảo hoạt, nói tiếp:
-Hắc hắc! Tiểu nha đầu ngươi nay đã khác xưa, không bằng sau này gọi ta một tiếng ca ca, tính ngươi chiếm ta tiện nghi...
Thiên Trần mắt sáng chợt lóe, hì hì cười nói:
-Vậy sau này ta liền gọi ngươi Béo ca ca...
Lúc này Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong mới lưu ý đánh giá Thiên Trần, không khỏi song song ngạc nhiên. Nữ tử trước mặt như từng quen biết, giống như một đóa hoa đào kiều diễm vô song, lại uy thế khó lường sâu cạn khó phân. Nhưng Xuất Vân Tử lại xưng người đó là huynh muội, càng khiến hai người bọn hắn thêm phần khó hiểu.
Đôi sư đồ này không biết là, mấy trăm năm trước ở Phục Long Môn, hai người từng cùng Thiên Trần có qua duyên gặp mặt một lần. Nhưng thời quá cảnh dời, nữ tử hương thôn năm đó nay đã trùng tố nhục thân, trở thành một vị tiên nhân chân chính!
Ánh mắt Thuần Vu Phong không rời Tiên Nô, lại vẫn dựa theo lễ số, cùng sư phụ hướng Thiên Trần nhấc tay hàn huyên nói:
-Vị đạo hữu này...
Thiên Trần không đợi Tiên Nô và Xuất Vân Tử giới thiệu đã ra vẻ dè dặt mím môi cười khẽ, nói:
-Ta là Trần Tử, chị… chị ruột của Lâm Nhất!
Hai sư đồ hơi ngớ. Song thấy Xuất Vân Tử và Tiên Nô đều không có gì dị nghị. Dư Hằng Tử đành phải ôn hòa nói:
-Trần Tử đạo hữu! Hạnh ngộ! Tại hạ Hành Thiên Dư Hằng Tử...
Thiên Trần cúi đầu đáp nói:
-Có lễ!
Thuần Vu Phong trợn tròn hai mắt, không khỏi hồ đồ. Lâm Nhất còn có một vị chị ruột mỹ mạo kinh diễm vậy ư? Nếu nói Tiên Nô là một đóa hoa hạnh không nhiễm bụi trần, vậy nữ tử này liền là hoa đào nở rộ, mạnh mẻ mà vũ mị. Bên người Lâm sư thúc sao đều là nhân vật như tiên tử thế này?
-Gặp qua... Sư cô!
Thuần Vu Phong định thần lại, chấp lễ bái kiến. Nhưng hắn vừa lên tiếng liền nghe đối phương “Phốc xuy” khẽ cười. Nói:
-Ta cũng không có sư điệt như ngươi...
Tiếng cười kia uyển chuyển dịu dàng, tựa như gió mát phất qua, khiến người tâm thần thư thái. Nhất là thân ảnh tha thướt đó, tựa như cánh hoa đong đưa, thoáng chốc khiến xuân sắc bao trùm tứ phía!
Thuần Vu Phong thoáng hoảng hốt, nhịn không được nhìn hướng bóng người áo trắng kia. Đối phương băng thanh ngọc khiết, thần sắc đoan trang, khiến lòng người đột nhiên trầm tĩnh lại. Hắn lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy hai mắt mê muội, vẫn cứ khó mà tự nhiên. Đó là hai tuyệt thế tiên tử, đời này mới thấy! So sánh ra, còn là Tiên Nô chọc người thương yêu...
-Đạo huynh! Ngươi mấy năm nay hành tung khó kiếm, khiến người nhớ mong a! Ngay cả Lâm huynh đệ cũng nhiều lần nhắc tới...
Bách Lý Xuyên và Xuất Vân Tử chính là lão huynh đệ, so với người khác tự nhiên quen thuộc rất nhiều. Hắn hỏi thăm một câu, đối phương rướn cổ nhìn hướng động phủ đóng chặt, chẳng hề để ý huy động cánh tay, nói:
-Không cần nhớ mong, mấy năm nay rất khoái hoạt, đến như sư đồ Dư Hằng Tử đạo hữu đều phong lưu không thôi, vui quên đường về...
Dư Hằng Tử vuốt râu lắc đầu, có miệng mà khó tranh biện. Thuần Vu Phong đành chịu nhún nhún vai. Mấy năm nay bôn ba gian khổ, có nói người ngoài cũng sao mà hiểu được!
-Lâm huynh đệ làm gì? Sao không đi ra gặp mặt...
Xuất Vân Tử ôm bụng, hớt hải xông hướng động phủ kêu gào không ngừng.
Tiên Nô bước lên trước một bước phân bua nói:
-Gia sư đang bận tu luyện, không tiện quấy nhiễu...
Nàng âm thầm thở dài trong lòng. Phản hồi sơn môn đến nay đã hơn một năm, sư đồ hai người chẳng nói được mấy câu. Không biết hắn bận rộn chính sự hay là quên mất đệ tử là mình rồi...
Xuất Vân Tử hiếu kỳ hỏi:
-Hơn bốn trăm năm không gặp, Lâm huynh đệ vẫn cần cù như xưa a! Lúc này tu vị hắn thế nào, thu thập yêu tu ra làm sao, các ngươi tới giảng ta nghe...
Sư đồ Dư Hằng Tử lập tức tinh thần khẽ rung, thần sắc mong đợi.
Tiên Nô nhìn Bách Lý Xuyên một cái, đối phương hiểu ý khẽ cười, nói:
-Mời sang bên này nghỉ ngơi, nghe ta nói tới...
...
Ngoài cửa động phủ, sáu người kể lại rất nhiều biến thiên mấy trăm năm qua. Còn ở Thiên Ma kết giới trong động phủ, Lâm Nhất lại đang có một cảm thụ hoàn toàn khác biệt...
-Ai nha! Cách biệt mấy trăm năm, đúng là nhớ nhung vô cùng a! Nếu không phát giác có người luân phiên độ kiếp, còn không biết nơi đây đã long trời lở đất. Lâm huynh đệ, ca ca ta tới đây...
Hắn hai chân rớt đất, quay đầu thấy động phủ đóng chặt, không cho là đúng lắc đầu nói:
-Xuân quang long lanh, là lúc thiên địa vạn vật động tình, Lâm huynh đệ cớ sao một mình chui rúc trong hang...
-Khái, khái...
Sư đồ Dư Hằng Tử cùng rớt đất theo, lần lượt chắp tay kiến lễ với ba người tại trường, phát giác ra Vân Tử đang hồ ngôn loạn ngữ, vội nhịn không được liên thanh ho nhẹ.
Về nhà! Xuất Vân Tử càng trở nên không chút kiêng kị, đối với nhắc nhở thiện ý từ Dư Hằng Tử đều ra vẻ không biết, quay đầu kêu lên kinh hỉ:
-Hả? Tiên Nô... Bách Lý Xuyên... Oa ha ha! Thì ra là hai ngươi độ kiếp...
Đối phương gật đầu ứng đáp, hắn lại nhìn sang Thiên Trần, cười lên giảo hoạt, nói tiếp:
-Hắc hắc! Tiểu nha đầu ngươi nay đã khác xưa, không bằng sau này gọi ta một tiếng ca ca, tính ngươi chiếm ta tiện nghi...
Thiên Trần mắt sáng chợt lóe, hì hì cười nói:
-Vậy sau này ta liền gọi ngươi Béo ca ca...
Lúc này Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong mới lưu ý đánh giá Thiên Trần, không khỏi song song ngạc nhiên. Nữ tử trước mặt như từng quen biết, giống như một đóa hoa đào kiều diễm vô song, lại uy thế khó lường sâu cạn khó phân. Nhưng Xuất Vân Tử lại xưng người đó là huynh muội, càng khiến hai người bọn hắn thêm phần khó hiểu.
Đôi sư đồ này không biết là, mấy trăm năm trước ở Phục Long Môn, hai người từng cùng Thiên Trần có qua duyên gặp mặt một lần. Nhưng thời quá cảnh dời, nữ tử hương thôn năm đó nay đã trùng tố nhục thân, trở thành một vị tiên nhân chân chính!
Ánh mắt Thuần Vu Phong không rời Tiên Nô, lại vẫn dựa theo lễ số, cùng sư phụ hướng Thiên Trần nhấc tay hàn huyên nói:
-Vị đạo hữu này...
Thiên Trần không đợi Tiên Nô và Xuất Vân Tử giới thiệu đã ra vẻ dè dặt mím môi cười khẽ, nói:
-Ta là Trần Tử, chị… chị ruột của Lâm Nhất!
Hai sư đồ hơi ngớ. Song thấy Xuất Vân Tử và Tiên Nô đều không có gì dị nghị. Dư Hằng Tử đành phải ôn hòa nói:
-Trần Tử đạo hữu! Hạnh ngộ! Tại hạ Hành Thiên Dư Hằng Tử...
Thiên Trần cúi đầu đáp nói:
-Có lễ!
Thuần Vu Phong trợn tròn hai mắt, không khỏi hồ đồ. Lâm Nhất còn có một vị chị ruột mỹ mạo kinh diễm vậy ư? Nếu nói Tiên Nô là một đóa hoa hạnh không nhiễm bụi trần, vậy nữ tử này liền là hoa đào nở rộ, mạnh mẻ mà vũ mị. Bên người Lâm sư thúc sao đều là nhân vật như tiên tử thế này?
-Gặp qua... Sư cô!
Thuần Vu Phong định thần lại, chấp lễ bái kiến. Nhưng hắn vừa lên tiếng liền nghe đối phương “Phốc xuy” khẽ cười. Nói:
-Ta cũng không có sư điệt như ngươi...
Tiếng cười kia uyển chuyển dịu dàng, tựa như gió mát phất qua, khiến người tâm thần thư thái. Nhất là thân ảnh tha thướt đó, tựa như cánh hoa đong đưa, thoáng chốc khiến xuân sắc bao trùm tứ phía!
Thuần Vu Phong thoáng hoảng hốt, nhịn không được nhìn hướng bóng người áo trắng kia. Đối phương băng thanh ngọc khiết, thần sắc đoan trang, khiến lòng người đột nhiên trầm tĩnh lại. Hắn lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy hai mắt mê muội, vẫn cứ khó mà tự nhiên. Đó là hai tuyệt thế tiên tử, đời này mới thấy! So sánh ra, còn là Tiên Nô chọc người thương yêu...
-Đạo huynh! Ngươi mấy năm nay hành tung khó kiếm, khiến người nhớ mong a! Ngay cả Lâm huynh đệ cũng nhiều lần nhắc tới...
Bách Lý Xuyên và Xuất Vân Tử chính là lão huynh đệ, so với người khác tự nhiên quen thuộc rất nhiều. Hắn hỏi thăm một câu, đối phương rướn cổ nhìn hướng động phủ đóng chặt, chẳng hề để ý huy động cánh tay, nói:
-Không cần nhớ mong, mấy năm nay rất khoái hoạt, đến như sư đồ Dư Hằng Tử đạo hữu đều phong lưu không thôi, vui quên đường về...
Dư Hằng Tử vuốt râu lắc đầu, có miệng mà khó tranh biện. Thuần Vu Phong đành chịu nhún nhún vai. Mấy năm nay bôn ba gian khổ, có nói người ngoài cũng sao mà hiểu được!
-Lâm huynh đệ làm gì? Sao không đi ra gặp mặt...
Xuất Vân Tử ôm bụng, hớt hải xông hướng động phủ kêu gào không ngừng.
Tiên Nô bước lên trước một bước phân bua nói:
-Gia sư đang bận tu luyện, không tiện quấy nhiễu...
Nàng âm thầm thở dài trong lòng. Phản hồi sơn môn đến nay đã hơn một năm, sư đồ hai người chẳng nói được mấy câu. Không biết hắn bận rộn chính sự hay là quên mất đệ tử là mình rồi...
Xuất Vân Tử hiếu kỳ hỏi:
-Hơn bốn trăm năm không gặp, Lâm huynh đệ vẫn cần cù như xưa a! Lúc này tu vị hắn thế nào, thu thập yêu tu ra làm sao, các ngươi tới giảng ta nghe...
Sư đồ Dư Hằng Tử lập tức tinh thần khẽ rung, thần sắc mong đợi.
Tiên Nô nhìn Bách Lý Xuyên một cái, đối phương hiểu ý khẽ cười, nói:
-Mời sang bên này nghỉ ngơi, nghe ta nói tới...
...
Ngoài cửa động phủ, sáu người kể lại rất nhiều biến thiên mấy trăm năm qua. Còn ở Thiên Ma kết giới trong động phủ, Lâm Nhất lại đang có một cảm thụ hoàn toàn khác biệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.