Chương 170: Hãnh diện (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Thiên Long quyền chỉ có năm chiêu, chiêu thức đơn giản, là võ công vỡ lòng của đệ tử mới nhập môn. Lâm Nhất dùng năm chiêu này, đánh bất tỉnh cao thủ của Ngoại Sự đường. Tuy hắn không hề sử dụng lực lượng, nhưng cũng không phải người thường có khả năng chịu đựng.
Ba huynh đệ vây quanh Lâm Nhất, ánh mắt Văn Luân hiện ra hào quang, cười đến không ngậm mồm vào được:
- Năm chiêu a! Sư đệ chỉ dùng năm chiêu liền đánh gục Lục Thụ, ha ha! Ngoại Sự đường đệ nhất cao thủ, không phải Lâm sư đệ thì không ai khác!
Trầm Đinh cũng cười ha ha nói:
- Sư đệ, vì sao chỉ dùng năm chiêu? Thiên Long quyền lại lợi hại như vậy, sáng mai ta phải luyện tập mới được.
Hồ Vạn nhe răng cười:
- Phí lời! Thiên Long quyền không phải chỉ có năm chiêu sao! Bất quá Ngoại Sự đường người người đều biết Thiên Long quyền rất bình thường, hơn nữa chiêu thức đơn giản, nhưng đến trong tay Lâm sư đệ, lại hóa mục nát thành thần kỳ, ha ha! Thật sảng khoái! Xem sau này còn có ai dám đến Xa Mã đại viện ta ngang ngược! Xem sau này còn có ai dám bắt nạt mấy huynh đệ ta! Ha ha!
Hồ Vạn nói xong ưỡn ngực, tại chỗ đi vài bước, cảm thấy hãnh diện!
Mấy người nói giỡn nửa ngày, mới nhớ tới Lục Thụ ở trong đống tuyết, nếu giáo huấn qua, mấy người cũng không muốn gây chuyện nhiều, lôi Lục Thụ ra khỏi đống tuyết.
Sau một phen hành hạ, Lục Thụ chung chậm rãi tỉnh lại. Chỉ là con mắt trước sau nhìn chằm chằm Lâm Nhất không tha.
Văn Luân thấy thế, kéo ống tay, bất mãn nói:
- Thế nào! Còn không phục sao? Có muốn đánh thêm một trận không?
Lục Thụ xem thường liếc nhìn Văn Luân, nhắm mắt lại, quơ quơ đầu, còn có từng trận mê muội chưa qua. Hắn khiếp đảm không hiểu, qua hồi lâu mới mở mắt ra, chậm rãi bò dậy.
Phủi tuyết trên người, Lục Thụ ngẩng đầu, đôi mắt cá chết hiện ra âm lãnh, nhìn chòng chọc Lâm Nhất nói:
- Ta đúng là nhìn nhầm rồi, không nghĩ tới ở trong các đệ tử nuôi ngựa, còn có cao thủ như vậy. Đặc biệt làm cho ta không ngờ là, ngươi dùng chính là Thiên Long quyền đơn giản nhất, ta cũng sống không qua năm chiêu. Thực sự là cao nhân bất lộ tương! Nếu ngươi dùng võ công khác đánh ta...
Giọng nói của Lục Thụ xoay chuyển, âm trầm nói:
- Nếu ngươi dùng võ công khác, nói vậy ta một chiêu cũng chống đỡ không được a?
Nói xong trong con ngươi âm lãnh của hắn, loé lên một tia quỷ quyệt.
Ba người Hồ Vạn chỉ nghĩ Lục Thụ phát tiết không cam lòng, không có hiểu hàm ý trong lời nói.
Nhưng tròng mắt của Lâm Nhất thì thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm Lục Thụ.
Trong lời nói của Lục Thụ có ý gì? Tuy bại ở trong tay mình, nhưng không có một tia kiêng kỵ, còn nói lời đe doạ, lại giống như nói bóng nói gió. Tâm cơ của người này thâm trầm như vậy, rõ ràng là hoài nghi lai lịch của mình.
Vẫn cho rằng mình ở trong Thiên Long phái ẩn dấu rất tốt. Hiện tại mới biết được, không phải mình ẩn dấu tốt, mà là không người chú ý mình mà thôi, bằng không ngay cả đệ tử ngoại môn như Lục Thụ cũng không thể gạt được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất phát lạnh, để Lục Thụ run rẩy, không khỏi lui về sau một bước.
Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói:
- Người thay cha mẹ ta giáo huấn ta, đã không còn sống trên cõi đời này, trước mắt ta tạm thời buông tha ngươi, tự thu xếp ổn thoả đi!
Lục Thụ ngẩn ra, trong lòng run rẩy, loại khí tức kai hắn không xa lạ gì. Làm đệ tử Ngoại Sự đường, nhiều năm qua, hắn ở trong giang hồ cũng giết qua không ít người, chỉ có thời điểm đối mặt với tử vong mới sẽ như vậy.
Loại khí tức làm cho người tuyệt vọng này, là băng lãnh và đáng sợ như thế.
Tuy mình thua đối phương, nhưng không phục, tâm có suy đoán nên buột miệng nói ra. Mình ở trong Ngoại Sự đường hơn mười năm, cũng không phải sống vô ích. Một đệ tử nhập môn mấy tháng, dựa vào Thiên Long quyền dễ dàng đánh bại mình, người khác không thèm để ý, nhưng mình tuyệt đối không tin loại kì tích này tồn tại.
Cảnh giới võ học tăng cao rất khó, chớ nói chi là một đệ tử nuôi ngựa ở trong thời gian ngăn ngắn trở thành cao thủ. Thật như thế, còn chia ngoại môn và nội môn gì, tất cả đều đến nuôi ngựa a.
Mình chỉ lo hả giận, lại không để ý nói ra suy đoán trong lòng. Nếu người này đúng như mình suy nghĩ, như vậy lời vừa rồi quá sáng tỏ, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua mình, có khi ngay cả đêm nay cũng trốn không qua được.
Thiếu niên này võ công phi phàm, bây giờ nghĩ một thoáng, đối phương hời hợt đánh bại mình, căn bản chưa hết toàn lực. Lẽ nào mình ở trước mặt một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, lại không địch nổi một chiêu?
Nếu thật như vậy, có nên bẩm báo lên trên hay không? Nhưng trước khi tông môn bắt lấy người này, mình cũng như đối phương nói, đã không còn ở nhân thế?
Trong lòng hoảng loạn, Lục Thụ không dám tiếp tục nhìn Lâm Nhất, hắn cúi đầu, âm thanh trầm thấp nói:
- Vị huynh đệ này, Lục mỗ nhớ kỹ!
Lục Thụ xoay người yên lặng rời đi, không còn càn rỡ ương ngạnh như khi đến.
Mà ba người Hồ Vạn thì vênh váo tự đắc, tâm tình khoan khoái.
- Con mẹ nó, không đi nữa sẽ cho hắn đẹp mặt!
Văn Luân múa lấy nửa đoạn cào gỗ, lớn tiếng ồn ào.
Hồ Vạn cũng phụ họa nói:
- Huynh đệ chúng ta cũng không phải dễ trêu!
Trầm Đinh thì cười cộc lốc.
Ba huynh đệ vây quanh Lâm Nhất, ánh mắt Văn Luân hiện ra hào quang, cười đến không ngậm mồm vào được:
- Năm chiêu a! Sư đệ chỉ dùng năm chiêu liền đánh gục Lục Thụ, ha ha! Ngoại Sự đường đệ nhất cao thủ, không phải Lâm sư đệ thì không ai khác!
Trầm Đinh cũng cười ha ha nói:
- Sư đệ, vì sao chỉ dùng năm chiêu? Thiên Long quyền lại lợi hại như vậy, sáng mai ta phải luyện tập mới được.
Hồ Vạn nhe răng cười:
- Phí lời! Thiên Long quyền không phải chỉ có năm chiêu sao! Bất quá Ngoại Sự đường người người đều biết Thiên Long quyền rất bình thường, hơn nữa chiêu thức đơn giản, nhưng đến trong tay Lâm sư đệ, lại hóa mục nát thành thần kỳ, ha ha! Thật sảng khoái! Xem sau này còn có ai dám đến Xa Mã đại viện ta ngang ngược! Xem sau này còn có ai dám bắt nạt mấy huynh đệ ta! Ha ha!
Hồ Vạn nói xong ưỡn ngực, tại chỗ đi vài bước, cảm thấy hãnh diện!
Mấy người nói giỡn nửa ngày, mới nhớ tới Lục Thụ ở trong đống tuyết, nếu giáo huấn qua, mấy người cũng không muốn gây chuyện nhiều, lôi Lục Thụ ra khỏi đống tuyết.
Sau một phen hành hạ, Lục Thụ chung chậm rãi tỉnh lại. Chỉ là con mắt trước sau nhìn chằm chằm Lâm Nhất không tha.
Văn Luân thấy thế, kéo ống tay, bất mãn nói:
- Thế nào! Còn không phục sao? Có muốn đánh thêm một trận không?
Lục Thụ xem thường liếc nhìn Văn Luân, nhắm mắt lại, quơ quơ đầu, còn có từng trận mê muội chưa qua. Hắn khiếp đảm không hiểu, qua hồi lâu mới mở mắt ra, chậm rãi bò dậy.
Phủi tuyết trên người, Lục Thụ ngẩng đầu, đôi mắt cá chết hiện ra âm lãnh, nhìn chòng chọc Lâm Nhất nói:
- Ta đúng là nhìn nhầm rồi, không nghĩ tới ở trong các đệ tử nuôi ngựa, còn có cao thủ như vậy. Đặc biệt làm cho ta không ngờ là, ngươi dùng chính là Thiên Long quyền đơn giản nhất, ta cũng sống không qua năm chiêu. Thực sự là cao nhân bất lộ tương! Nếu ngươi dùng võ công khác đánh ta...
Giọng nói của Lục Thụ xoay chuyển, âm trầm nói:
- Nếu ngươi dùng võ công khác, nói vậy ta một chiêu cũng chống đỡ không được a?
Nói xong trong con ngươi âm lãnh của hắn, loé lên một tia quỷ quyệt.
Ba người Hồ Vạn chỉ nghĩ Lục Thụ phát tiết không cam lòng, không có hiểu hàm ý trong lời nói.
Nhưng tròng mắt của Lâm Nhất thì thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm Lục Thụ.
Trong lời nói của Lục Thụ có ý gì? Tuy bại ở trong tay mình, nhưng không có một tia kiêng kỵ, còn nói lời đe doạ, lại giống như nói bóng nói gió. Tâm cơ của người này thâm trầm như vậy, rõ ràng là hoài nghi lai lịch của mình.
Vẫn cho rằng mình ở trong Thiên Long phái ẩn dấu rất tốt. Hiện tại mới biết được, không phải mình ẩn dấu tốt, mà là không người chú ý mình mà thôi, bằng không ngay cả đệ tử ngoại môn như Lục Thụ cũng không thể gạt được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất phát lạnh, để Lục Thụ run rẩy, không khỏi lui về sau một bước.
Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói:
- Người thay cha mẹ ta giáo huấn ta, đã không còn sống trên cõi đời này, trước mắt ta tạm thời buông tha ngươi, tự thu xếp ổn thoả đi!
Lục Thụ ngẩn ra, trong lòng run rẩy, loại khí tức kai hắn không xa lạ gì. Làm đệ tử Ngoại Sự đường, nhiều năm qua, hắn ở trong giang hồ cũng giết qua không ít người, chỉ có thời điểm đối mặt với tử vong mới sẽ như vậy.
Loại khí tức làm cho người tuyệt vọng này, là băng lãnh và đáng sợ như thế.
Tuy mình thua đối phương, nhưng không phục, tâm có suy đoán nên buột miệng nói ra. Mình ở trong Ngoại Sự đường hơn mười năm, cũng không phải sống vô ích. Một đệ tử nhập môn mấy tháng, dựa vào Thiên Long quyền dễ dàng đánh bại mình, người khác không thèm để ý, nhưng mình tuyệt đối không tin loại kì tích này tồn tại.
Cảnh giới võ học tăng cao rất khó, chớ nói chi là một đệ tử nuôi ngựa ở trong thời gian ngăn ngắn trở thành cao thủ. Thật như thế, còn chia ngoại môn và nội môn gì, tất cả đều đến nuôi ngựa a.
Mình chỉ lo hả giận, lại không để ý nói ra suy đoán trong lòng. Nếu người này đúng như mình suy nghĩ, như vậy lời vừa rồi quá sáng tỏ, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua mình, có khi ngay cả đêm nay cũng trốn không qua được.
Thiếu niên này võ công phi phàm, bây giờ nghĩ một thoáng, đối phương hời hợt đánh bại mình, căn bản chưa hết toàn lực. Lẽ nào mình ở trước mặt một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, lại không địch nổi một chiêu?
Nếu thật như vậy, có nên bẩm báo lên trên hay không? Nhưng trước khi tông môn bắt lấy người này, mình cũng như đối phương nói, đã không còn ở nhân thế?
Trong lòng hoảng loạn, Lục Thụ không dám tiếp tục nhìn Lâm Nhất, hắn cúi đầu, âm thanh trầm thấp nói:
- Vị huynh đệ này, Lục mỗ nhớ kỹ!
Lục Thụ xoay người yên lặng rời đi, không còn càn rỡ ương ngạnh như khi đến.
Mà ba người Hồ Vạn thì vênh váo tự đắc, tâm tình khoan khoái.
- Con mẹ nó, không đi nữa sẽ cho hắn đẹp mặt!
Văn Luân múa lấy nửa đoạn cào gỗ, lớn tiếng ồn ào.
Hồ Vạn cũng phụ họa nói:
- Huynh đệ chúng ta cũng không phải dễ trêu!
Trầm Đinh thì cười cộc lốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.