Chương 1640: Hành Thiên Tiên Vực (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Đây là một sơn môn, nhưng lại không cửa không cột, chỉ có xa xa trên sườn núi dựng một khối tinh thạch cao mấy trượng, bên trên khắc hai chữ to 'Hành Thiên' phong cách cổ xưa!
Dưới triền núi, ngoài hai lão giả ra thì không còn bóng người nào khác. Mà hai người này lại thần sắc trịnh trọng, khoanh tay đứng nghiêm, cung kính ngẩng đầu nhìn lên. Lướt qua tinh thạch 'Hành Thiên' nhìn lên trên, sâu trong sương mù có một ngọn núi cao ngất, mơ hồ có thể thấy được lâu đài điện các dưới sự che phủ của cây cối xanh um, cũng có mây tía lượn lờ, khí tượng bất phàm!
Hai lão giả đều là xám trắng râu tóc bạc trắng, chỉ là kiểu tóc và quần áo là hơi có chút bất đồng. Mặc đạo bào màu vàng, hơi gầy gò là Thiên Uy môn Thân Nhạc. Đạo bào màu đen hơn nữa thân thể chắc nịch là Phục Long môn Tổ Uyên. Hai người đứng ngây ra ở đây hơn nửa canh giờ vẫn chưa chờ được một bóng người nào.
Thân Nhạc quay đầu lại nhìn, trong lòng lo sợ bất an. Trong không trung xa xa giống như trêu một cái khay tròn cực lớn, bên trên sông núi ngang dọc, đại dương mênh mông, cảnh tượng hùng tráng! Đó chính là chỗ tới của hai người, Hành tinh!
Hành Thiên Tiên Vực có chủ tinh và hộ tinh, phân biệt tên là Hành tinh và Thiên Tinh. Ngoài ra còn có vô số tòng tinh lớn nhỏ.
Nơi mà hai người Thân Nhạc và Tổ Uyên đang đứng chính là Hành Thiên phong của Thiên Tinh. Hành Thiên môn nằm ở đây, nắm trong tay toàn bộ Hành Thiên Tiên Vực. Có điều, hai người này từ Hành tinh tới để bẩm báo chuyện Hạo Thiên tháp bị hủy mà mãi vẫn chưa được triệu kiến, chỉ có thể khổ sở chờ đợi, không dám có nửa phần oán hận!
- A! Tới rồi.
Nghe thấy Tổ Uyên bên cạnh ở bên cạnh ra hiệu, Thân Nhạc xoay người lại, giương mắt nhìn lên. Phía trước khối tinh thạch đó xuất hiện một nam tử áo xanh. Người này chừng hai ba mươi tuổi, để râu xanh, tướng mạo tuấn lãng và diện mạo bất phàm. Hắn theo đường đá trên sườn núi chậm rãi đi xuống, vẻ mặt kiêu căng, nói với hai người:
- Có chuyện gì thì cứ nói đi, để ta chuyển cáo với gia sư là được rồi!
Tổ Uyên vừa thở phào lại quýnh lên, vội vàng chắp tay năn nỉ nói:
- Vu Phong đạo hữu! Việc này cần phải báo cáo trực tiếp mới được, làm phiền dẫn kiến....
Thân Nhạc ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu theo, không quên nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Nam tử đó tới gần hai người, từ từ dừng chân, mang theo vẻ bực mình nói:
- Ta không thích nói hai lời! Gia sư đang tiếp khách, không rảnh triệu kiến người khác. Nếu các ngươi cố ý như vậy, đừng ngại ngày khác hẵng tới! Thứ cho không thể bồi tiếp!
Nói xong hắn vung tay lên, xoay người muốn rời đi.
Thấy tình hình không ổn, Thân Nhạc tiến lên giơ tay nói:
- Vu Phong đạo hữu! Xin thứ cho chúng ta lời nói không được xuôi tai, chỉ vì chuyện quá trọng đại.
Sắc mặt Tổ Uyên biến ảo mấy lần, cũng nhận lỗi nói:
- Tình thế cấp bách nên thất thố! Xin đạo hữu bỏ quá cho!
Nam tử tên là Thuần Vu Phong hơi do dự một chút, lúc này mới không tình nguyện quay người lại, ánh mắt liếc về phía xa xa, nói:
- Gia sư đã sớm biết về Hạo Thiên tiên cảnh chi biến rồi! Hai tiên môn các ngươi bắt người gây họa tới là được, sao phải nhiều lời thế.
Thân Nhạc sắc mặt sầu khổ, cúi người, mang theo vẻ áy náy nói:
- Đã là chức trách, chúng ta không dám lơ là! Chỉ là kẻ hủy tháp đoạt bảo đó không phải tầm thường, hơn nữa... tung tích không rõ, chỉ có bẩm báo cho Hành Thiên môn để định đoạt!
Tổ Uyên cúi đầu, thầm hừ một tiếng. Nếu không phải có sư môn để dựa vào thì ai sợ ai chứ! Tuy hắn Trong lòng khó chịu, nhưng vẫn thành thật đưa lên một chiếc ngọc giản, phân trần nói:
- Chúng ghi lại ngọn nguồn trước sau trong đây.
Ánh mắt Thuần Vu Phong lướt qua hai người, giơ tay lên tiếp nhận ngọc giản. Sau đó, hắn hơi nhíu mày, lại suy tư một lát, nói:
- Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho gia sư! Hai người các ngươi cứ về núi đợi lệnh đi.
Hắn phất nhẹ tay áo, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.
...
Trong một tòa đình ngọc tám mặt đón gió trên Hành Thiên phong, trên chiếu cỏ, hai lão già ngồi khoanh chân đối diện nhau. Người thứ nhất sắc mặt hồng nhuận, mi dài rủ xuống, đang vuốt râu nói:
- Vừa hay đi ngang qua Hành Thiên, biết Hạo Thiên tiên cảnh sinh biến, muốn tìm lão hữu để hỏi cho rõ, không biết có thể chỉ cho ta không.
Lão giả Nói chuyện chính là bộ dạng hơn năm mươi tuổi, mặc đạo bào màu nhạt, thần thái tùy ý bình thản, chỉ có đôi mắt thâm thúy là sáng ngời hữu thần. Hắn thấy đối phương trầm ngâm không nói gì, lại ha ha cười, rất hiểu ý người nói:
- Hai nhà chúng ta tuy là hàng xóm, nhưng lại ít qua lại, Dư Hằng Tử đạo hữu trong lòng có băn khoăn cũng là điều bình thường.
Hắn thôi cười, lại buông tiếng thở dài nói:
- Ài! Tám nhà chúng ta cùng thuộc Giới Nội Tiên minh, chỉ tại tinh đồ xa xôi mà trời nam đất bắc, khó có thể bổ sung cho nhau, đành phải để mặc Tiên Vực của giới ngoại cao cao tại thượng.
Lão giả mặc đạo bào màu đậm còn lại, khuôn mặt gầy guộc, râu dài phiêu nhiên, thần quang nội liễm, vẫn ngồi ngay ngắn không lên tiếng. Đúng lúc này, hắn lắc đầu cười cười, nói với đạo hữu ở bên cạnh:
- Qua Linh Tử đạo hữu! Tiên cảnh khó lường, Hạo Thiên tháp đột nhiên biến mất cũng là bình thường! Về phần bảo vật trong tháp thì cuối cùng vẫn là lời đồn thôi, không đáng tin!
Một phen khổ tâm rơi vào khoảng không, Qua Linh Tử bất đắc dĩ nhìn Dư Hằng Tử, nói:
- Bảo vật trong Hạo Thiên tháp liên quan tới bí mật của viễn cổ viễn cổ, há có thể là giả.
Hắn hơi khựng lại một chút, hai tay dang ra, mang theo bộ dạng vô cùng đau lòng nói:
- Hành động này của đạo hữu, không gì ngoài lừa mình dối người! Chỉ có bước tới giới ngoại mới có thể trở thành tiên nhân! Bằng không, tất cả đều là uổng công.
Hắn còn chưa nói hết đã dứt khoát đứng dậy, bước nhanh ra khỏi ngọc đình.
Dư Hằng Tử đứng dậy đưa tiễn, bất động thanh sắc chắp tay nói:
- Ngày khác nếu có thu hoạch, ta tuyệt sẽ không quên những lời hay của đạo hữu hôm nay!
Qua Linh Tử khựng người lại, quay lại hỏi:
- Đạo hữu là ám chỉ tung tích của bảo vật trong Hạo Thiên tháp à.
Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, mỉm cười gật đầu.
Qua Linh Tử vẻ mặt hòa hoãn lại, cười ha ha nói:
- Một khi đã như vậy, ta xin cám ơn trước! Ngày khác có rảnh sẽ lại tới, cáo từ!
Hắn chắp tay, thân hình bay lên trời, trong giây lát đã không còn bóng dáng.
Dư Hằng Tử im lặng một thoáng, lại vén vạt áo ngồi xuống. Sau đó, Thuần Vu Phong lúc trước hiện ra thân hình cách đó không xa, cúi người hành lễ, đi vào ngọc đình, dâng lên một chiếc ngọc giản, phân trần:
- Sư phụ! Đây là tình hình cụ thể trước sau Hạo Thiên tháp bị hủy! Do hai vị đương gia của Thiên Uy và Phục Long tự mình đưa tới.
- Tình hình cụ thể.
Dưới triền núi, ngoài hai lão giả ra thì không còn bóng người nào khác. Mà hai người này lại thần sắc trịnh trọng, khoanh tay đứng nghiêm, cung kính ngẩng đầu nhìn lên. Lướt qua tinh thạch 'Hành Thiên' nhìn lên trên, sâu trong sương mù có một ngọn núi cao ngất, mơ hồ có thể thấy được lâu đài điện các dưới sự che phủ của cây cối xanh um, cũng có mây tía lượn lờ, khí tượng bất phàm!
Hai lão giả đều là xám trắng râu tóc bạc trắng, chỉ là kiểu tóc và quần áo là hơi có chút bất đồng. Mặc đạo bào màu vàng, hơi gầy gò là Thiên Uy môn Thân Nhạc. Đạo bào màu đen hơn nữa thân thể chắc nịch là Phục Long môn Tổ Uyên. Hai người đứng ngây ra ở đây hơn nửa canh giờ vẫn chưa chờ được một bóng người nào.
Thân Nhạc quay đầu lại nhìn, trong lòng lo sợ bất an. Trong không trung xa xa giống như trêu một cái khay tròn cực lớn, bên trên sông núi ngang dọc, đại dương mênh mông, cảnh tượng hùng tráng! Đó chính là chỗ tới của hai người, Hành tinh!
Hành Thiên Tiên Vực có chủ tinh và hộ tinh, phân biệt tên là Hành tinh và Thiên Tinh. Ngoài ra còn có vô số tòng tinh lớn nhỏ.
Nơi mà hai người Thân Nhạc và Tổ Uyên đang đứng chính là Hành Thiên phong của Thiên Tinh. Hành Thiên môn nằm ở đây, nắm trong tay toàn bộ Hành Thiên Tiên Vực. Có điều, hai người này từ Hành tinh tới để bẩm báo chuyện Hạo Thiên tháp bị hủy mà mãi vẫn chưa được triệu kiến, chỉ có thể khổ sở chờ đợi, không dám có nửa phần oán hận!
- A! Tới rồi.
Nghe thấy Tổ Uyên bên cạnh ở bên cạnh ra hiệu, Thân Nhạc xoay người lại, giương mắt nhìn lên. Phía trước khối tinh thạch đó xuất hiện một nam tử áo xanh. Người này chừng hai ba mươi tuổi, để râu xanh, tướng mạo tuấn lãng và diện mạo bất phàm. Hắn theo đường đá trên sườn núi chậm rãi đi xuống, vẻ mặt kiêu căng, nói với hai người:
- Có chuyện gì thì cứ nói đi, để ta chuyển cáo với gia sư là được rồi!
Tổ Uyên vừa thở phào lại quýnh lên, vội vàng chắp tay năn nỉ nói:
- Vu Phong đạo hữu! Việc này cần phải báo cáo trực tiếp mới được, làm phiền dẫn kiến....
Thân Nhạc ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu theo, không quên nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Nam tử đó tới gần hai người, từ từ dừng chân, mang theo vẻ bực mình nói:
- Ta không thích nói hai lời! Gia sư đang tiếp khách, không rảnh triệu kiến người khác. Nếu các ngươi cố ý như vậy, đừng ngại ngày khác hẵng tới! Thứ cho không thể bồi tiếp!
Nói xong hắn vung tay lên, xoay người muốn rời đi.
Thấy tình hình không ổn, Thân Nhạc tiến lên giơ tay nói:
- Vu Phong đạo hữu! Xin thứ cho chúng ta lời nói không được xuôi tai, chỉ vì chuyện quá trọng đại.
Sắc mặt Tổ Uyên biến ảo mấy lần, cũng nhận lỗi nói:
- Tình thế cấp bách nên thất thố! Xin đạo hữu bỏ quá cho!
Nam tử tên là Thuần Vu Phong hơi do dự một chút, lúc này mới không tình nguyện quay người lại, ánh mắt liếc về phía xa xa, nói:
- Gia sư đã sớm biết về Hạo Thiên tiên cảnh chi biến rồi! Hai tiên môn các ngươi bắt người gây họa tới là được, sao phải nhiều lời thế.
Thân Nhạc sắc mặt sầu khổ, cúi người, mang theo vẻ áy náy nói:
- Đã là chức trách, chúng ta không dám lơ là! Chỉ là kẻ hủy tháp đoạt bảo đó không phải tầm thường, hơn nữa... tung tích không rõ, chỉ có bẩm báo cho Hành Thiên môn để định đoạt!
Tổ Uyên cúi đầu, thầm hừ một tiếng. Nếu không phải có sư môn để dựa vào thì ai sợ ai chứ! Tuy hắn Trong lòng khó chịu, nhưng vẫn thành thật đưa lên một chiếc ngọc giản, phân trần nói:
- Chúng ghi lại ngọn nguồn trước sau trong đây.
Ánh mắt Thuần Vu Phong lướt qua hai người, giơ tay lên tiếp nhận ngọc giản. Sau đó, hắn hơi nhíu mày, lại suy tư một lát, nói:
- Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho gia sư! Hai người các ngươi cứ về núi đợi lệnh đi.
Hắn phất nhẹ tay áo, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.
...
Trong một tòa đình ngọc tám mặt đón gió trên Hành Thiên phong, trên chiếu cỏ, hai lão già ngồi khoanh chân đối diện nhau. Người thứ nhất sắc mặt hồng nhuận, mi dài rủ xuống, đang vuốt râu nói:
- Vừa hay đi ngang qua Hành Thiên, biết Hạo Thiên tiên cảnh sinh biến, muốn tìm lão hữu để hỏi cho rõ, không biết có thể chỉ cho ta không.
Lão giả Nói chuyện chính là bộ dạng hơn năm mươi tuổi, mặc đạo bào màu nhạt, thần thái tùy ý bình thản, chỉ có đôi mắt thâm thúy là sáng ngời hữu thần. Hắn thấy đối phương trầm ngâm không nói gì, lại ha ha cười, rất hiểu ý người nói:
- Hai nhà chúng ta tuy là hàng xóm, nhưng lại ít qua lại, Dư Hằng Tử đạo hữu trong lòng có băn khoăn cũng là điều bình thường.
Hắn thôi cười, lại buông tiếng thở dài nói:
- Ài! Tám nhà chúng ta cùng thuộc Giới Nội Tiên minh, chỉ tại tinh đồ xa xôi mà trời nam đất bắc, khó có thể bổ sung cho nhau, đành phải để mặc Tiên Vực của giới ngoại cao cao tại thượng.
Lão giả mặc đạo bào màu đậm còn lại, khuôn mặt gầy guộc, râu dài phiêu nhiên, thần quang nội liễm, vẫn ngồi ngay ngắn không lên tiếng. Đúng lúc này, hắn lắc đầu cười cười, nói với đạo hữu ở bên cạnh:
- Qua Linh Tử đạo hữu! Tiên cảnh khó lường, Hạo Thiên tháp đột nhiên biến mất cũng là bình thường! Về phần bảo vật trong tháp thì cuối cùng vẫn là lời đồn thôi, không đáng tin!
Một phen khổ tâm rơi vào khoảng không, Qua Linh Tử bất đắc dĩ nhìn Dư Hằng Tử, nói:
- Bảo vật trong Hạo Thiên tháp liên quan tới bí mật của viễn cổ viễn cổ, há có thể là giả.
Hắn hơi khựng lại một chút, hai tay dang ra, mang theo bộ dạng vô cùng đau lòng nói:
- Hành động này của đạo hữu, không gì ngoài lừa mình dối người! Chỉ có bước tới giới ngoại mới có thể trở thành tiên nhân! Bằng không, tất cả đều là uổng công.
Hắn còn chưa nói hết đã dứt khoát đứng dậy, bước nhanh ra khỏi ngọc đình.
Dư Hằng Tử đứng dậy đưa tiễn, bất động thanh sắc chắp tay nói:
- Ngày khác nếu có thu hoạch, ta tuyệt sẽ không quên những lời hay của đạo hữu hôm nay!
Qua Linh Tử khựng người lại, quay lại hỏi:
- Đạo hữu là ám chỉ tung tích của bảo vật trong Hạo Thiên tháp à.
Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, mỉm cười gật đầu.
Qua Linh Tử vẻ mặt hòa hoãn lại, cười ha ha nói:
- Một khi đã như vậy, ta xin cám ơn trước! Ngày khác có rảnh sẽ lại tới, cáo từ!
Hắn chắp tay, thân hình bay lên trời, trong giây lát đã không còn bóng dáng.
Dư Hằng Tử im lặng một thoáng, lại vén vạt áo ngồi xuống. Sau đó, Thuần Vu Phong lúc trước hiện ra thân hình cách đó không xa, cúi người hành lễ, đi vào ngọc đình, dâng lên một chiếc ngọc giản, phân trần:
- Sư phụ! Đây là tình hình cụ thể trước sau Hạo Thiên tháp bị hủy! Do hai vị đương gia của Thiên Uy và Phục Long tự mình đưa tới.
- Tình hình cụ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.