Chương 953: Hậu nhân (2)
Duệ Quang
04/10/2021
- Ha ha, người nhà găp lại là đại hỷ sự.
Lại có người nói nói:
- Tổ mẫu, gậy của ngài đây!
Sau khi nỗi lòng biến đổi liên tục, Thúy Nhi đã bình tĩnh hơn nhiều, một tay nắm chặt lấy Lâm Nhất, tay kia thì vung vung, trên nét mặt tràn đầy vẻ vui mừng, nói:
- Có đại ca của ta ở thì cần gì gậy ữa? Còn không bái kiến tổ phụ đại nhân của ngươi? Thiên Phúc, nhiều năm không gặp, ta tưởng rằng ngươi đã chết rồi, mau tới hành lễ với sư cô của ngươi đi.
Thiên Phúc cười ha ha tiến lên chắp tay hành lễ bái kiến sư cô, lại không khỏi đắc ý nói:
- Sư phụ không về núi thì ta sao dám một mình bỏ đi!
Lúc này nam tử trung niên đang cầm trượng gỗ kia, chắc là hậu nhân của Thúy Nhi, cũng vẻ mặt kinh hỉ vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng nói bái kiến tổ phụ đại nhân. Lâm Nhất cười cười gật đầu, ý bảo không cần đa lễ. Thúy Nhi cười ha ha, kéo hắn bước về phía chính sảnh, cũng ra hiệu cho nam tử trung niên đó nhanh đi triệu tập người của Lâm phủ, còn không quên quay đầu lại nói:
- Thiên Phúc, đừng tưởng rằng có sư phụ che chở thì dám làm càn, sư cô ta vẫn sẽ giáo huấn ngươi! Đừng quên, sư phụ ngươi chính là đại ca của ta!
Ở trước mặt Thiên Phúc, Thúy Nhi vẫn đầy điệu bộ của một trưởng bối, nhưng hai người họ lại không hề cố kỵ gì nhau, cực kỳ quen thuộc với nhau.
Ba người tới chính sảnh, Lâm Nhất bị Thúy Nhi kéo tới một ghế bắt ngồi xuống, bản nhân nàng ta và Thiên Phúc thì ngồi bên cạnh, có chút thư thái cười nói:
- Đại ca! Đây là nhà của ngươi! Là một tay Thúy Nhi kiến tạo cho ngươi.
Ngồi trên chủ vị, nghe thấy Thúy Nhi nói như vậy, Lâm Nhất đã nhận ra mấy phần bất đồng. Hắn mỉm cười, đợi câu tiếp theo, cũng quan sát tỉnh cảnh trước mặt. Chính sảnh cao lớn mà rộng rãi, trên một dẫy ghế cao ở sau còn bày ngọc khí tinh xảo. Dưới chân thì lát gạch vuông, mát mẻ sạch sẽ.
Trong phút chốc, một đám người ùa vào sảnh, mấy trung niên nhân dẫn đầu đi vào đều mang theo vẻ mặt trang trọng.
Phía trước mấy người này là nam tử cầm gậy vừa rồi. Hắn chắp tay nói:
- Tôn nhi Lâm Bình, cùng ba đời của Lâm gia ta, ba mươi sáu người bái kiến tổ phụ đại nhân!
Nói xong hắn và ba người phía sau quỳ xuống lễ bái. Mà nam nữ già trẻ trong sảnh có tới hơn ba mươi người, đều quỳ xuống hành lễ!
Tuy trong lòng có suy đoán, nhưng vẫn kinh ngạc. Nhìn mấy chục người quỳ lạy này, lại quay sang nhìn về phía Thúy Nhi, Lâm Nhất ngồi trên chủ vị vẫn lộ ra thần sắc khó hiểu.
Các vãn bối đang quỳ lạy đều mang bộ dạng tất cung tất kính. Thúy Nhi vui mừng cười nói:
- Đám này đều là con cháu đích hệ của đại ca!
Thiên Phúc ở bên cạnh chắc là biết ngọn nguồn trong đây, nói:
- Ta giải thích nghi hoặc cho sư phụ.
Thì ra, khi Thúy Nhi mười lăm tuổi vì nhớ thương đại ca liền một mình tìm tới Huyền Nguyên quan, gặp được đôi phụ tử đó. Thiên Phúc lúc đó trẻ tuổi khí thịnh, đối với sư cô đột nhiên mọc ra này căn bản không thèm để ý tới, ngược lại còn tránh xa, sợ xảy ra phiền phức!
Hai người đều có tính tình không chịu thua, một lời không hợp liền động thủ. Võ công của Thúy Nhi là Lâm Nhất cầm tay dạy, hơn nữa so với Thiên Phúc thì lớn hơn một hai tuổi. Hai người đọ sức, người trước tất nhiên là cao hơn một bậc. Sau khi giao thủ nàng ta liền đánh cho đối phương một trận, tọa thực thân phận sư cô của mình, lúc này mới bỏ qua. Từ đó về sau Tiểu Thiên ao và Huyền Nguyên quan liền có qua lại.
Sau khi đám người Nguyên Phong tới Huyền Nguyên quan, nhìn thấy Thúy Nhi thì dùng lễ đối đãi. Mà nàng ta trong ba năm đã làm ra mấy hành động vĩ đại trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa, hơn nữa được Thái Bình tiêu cục cùng với đám người của Thiên Long phái giúp đỡ, rất được người giang hồ tán dương, danh đầu của cao thủ cân quắc Lâm Thúy Nhi này liền vang xa. Tiểu Thiên ao Lâm gia sau đó cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành một nơi thanh danh hiển hách, cũng dẫn tới rất nhiều người đến đầu sư bái nghệ.
Trong đám này có một người họ Đồ trẻ tuổi, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã thích võ. Khi mộ danh tới Tiểu Thiên ao, võ công của người này chưa luyện thành, lại thích hiệp nữ, năn nỉ người nhà mang theo hậu lễ tới cửa cầu thân. Cha mẹ Thúy Nhi thấy hắn tướng mạo anh tuấn, lại thêm tính tình ngay thẳng phúc hậu, liền đáp ứng hôn sự này. Mà Lâm Thúy Nhi thì lại không nỡ bị gả đi xa, rơi vào đường cùng, Đồ gia liền bỏ một số tiền lớn ở trong Tiểu Thiên ao xây nhà cho đôi tân nhân này.
Lâm Thúy Nhi sinh ra ba trai hai gái cho Đồ gia, dưới sự khăng khăng một mực của nàng ta, nhị tử thành con thừa tự của đại ca Lâm Nhất, cũng đổi sang họ Lâm, vào từ đường của Lâm gia, truyền hương khói của Lâm gia.
Mấy chục năm sau, trượng phu của Lâm Thúy Nhi qua đời, nhị tử cũng chết bệnh, nàng ta liền ở trong Lâm phủ chăm non cho hậu nhân nhất mạch của đại ca.
Lại có người nói nói:
- Tổ mẫu, gậy của ngài đây!
Sau khi nỗi lòng biến đổi liên tục, Thúy Nhi đã bình tĩnh hơn nhiều, một tay nắm chặt lấy Lâm Nhất, tay kia thì vung vung, trên nét mặt tràn đầy vẻ vui mừng, nói:
- Có đại ca của ta ở thì cần gì gậy ữa? Còn không bái kiến tổ phụ đại nhân của ngươi? Thiên Phúc, nhiều năm không gặp, ta tưởng rằng ngươi đã chết rồi, mau tới hành lễ với sư cô của ngươi đi.
Thiên Phúc cười ha ha tiến lên chắp tay hành lễ bái kiến sư cô, lại không khỏi đắc ý nói:
- Sư phụ không về núi thì ta sao dám một mình bỏ đi!
Lúc này nam tử trung niên đang cầm trượng gỗ kia, chắc là hậu nhân của Thúy Nhi, cũng vẻ mặt kinh hỉ vội vàng quỳ xuống dập đầu, miệng nói bái kiến tổ phụ đại nhân. Lâm Nhất cười cười gật đầu, ý bảo không cần đa lễ. Thúy Nhi cười ha ha, kéo hắn bước về phía chính sảnh, cũng ra hiệu cho nam tử trung niên đó nhanh đi triệu tập người của Lâm phủ, còn không quên quay đầu lại nói:
- Thiên Phúc, đừng tưởng rằng có sư phụ che chở thì dám làm càn, sư cô ta vẫn sẽ giáo huấn ngươi! Đừng quên, sư phụ ngươi chính là đại ca của ta!
Ở trước mặt Thiên Phúc, Thúy Nhi vẫn đầy điệu bộ của một trưởng bối, nhưng hai người họ lại không hề cố kỵ gì nhau, cực kỳ quen thuộc với nhau.
Ba người tới chính sảnh, Lâm Nhất bị Thúy Nhi kéo tới một ghế bắt ngồi xuống, bản nhân nàng ta và Thiên Phúc thì ngồi bên cạnh, có chút thư thái cười nói:
- Đại ca! Đây là nhà của ngươi! Là một tay Thúy Nhi kiến tạo cho ngươi.
Ngồi trên chủ vị, nghe thấy Thúy Nhi nói như vậy, Lâm Nhất đã nhận ra mấy phần bất đồng. Hắn mỉm cười, đợi câu tiếp theo, cũng quan sát tỉnh cảnh trước mặt. Chính sảnh cao lớn mà rộng rãi, trên một dẫy ghế cao ở sau còn bày ngọc khí tinh xảo. Dưới chân thì lát gạch vuông, mát mẻ sạch sẽ.
Trong phút chốc, một đám người ùa vào sảnh, mấy trung niên nhân dẫn đầu đi vào đều mang theo vẻ mặt trang trọng.
Phía trước mấy người này là nam tử cầm gậy vừa rồi. Hắn chắp tay nói:
- Tôn nhi Lâm Bình, cùng ba đời của Lâm gia ta, ba mươi sáu người bái kiến tổ phụ đại nhân!
Nói xong hắn và ba người phía sau quỳ xuống lễ bái. Mà nam nữ già trẻ trong sảnh có tới hơn ba mươi người, đều quỳ xuống hành lễ!
Tuy trong lòng có suy đoán, nhưng vẫn kinh ngạc. Nhìn mấy chục người quỳ lạy này, lại quay sang nhìn về phía Thúy Nhi, Lâm Nhất ngồi trên chủ vị vẫn lộ ra thần sắc khó hiểu.
Các vãn bối đang quỳ lạy đều mang bộ dạng tất cung tất kính. Thúy Nhi vui mừng cười nói:
- Đám này đều là con cháu đích hệ của đại ca!
Thiên Phúc ở bên cạnh chắc là biết ngọn nguồn trong đây, nói:
- Ta giải thích nghi hoặc cho sư phụ.
Thì ra, khi Thúy Nhi mười lăm tuổi vì nhớ thương đại ca liền một mình tìm tới Huyền Nguyên quan, gặp được đôi phụ tử đó. Thiên Phúc lúc đó trẻ tuổi khí thịnh, đối với sư cô đột nhiên mọc ra này căn bản không thèm để ý tới, ngược lại còn tránh xa, sợ xảy ra phiền phức!
Hai người đều có tính tình không chịu thua, một lời không hợp liền động thủ. Võ công của Thúy Nhi là Lâm Nhất cầm tay dạy, hơn nữa so với Thiên Phúc thì lớn hơn một hai tuổi. Hai người đọ sức, người trước tất nhiên là cao hơn một bậc. Sau khi giao thủ nàng ta liền đánh cho đối phương một trận, tọa thực thân phận sư cô của mình, lúc này mới bỏ qua. Từ đó về sau Tiểu Thiên ao và Huyền Nguyên quan liền có qua lại.
Sau khi đám người Nguyên Phong tới Huyền Nguyên quan, nhìn thấy Thúy Nhi thì dùng lễ đối đãi. Mà nàng ta trong ba năm đã làm ra mấy hành động vĩ đại trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa, hơn nữa được Thái Bình tiêu cục cùng với đám người của Thiên Long phái giúp đỡ, rất được người giang hồ tán dương, danh đầu của cao thủ cân quắc Lâm Thúy Nhi này liền vang xa. Tiểu Thiên ao Lâm gia sau đó cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành một nơi thanh danh hiển hách, cũng dẫn tới rất nhiều người đến đầu sư bái nghệ.
Trong đám này có một người họ Đồ trẻ tuổi, gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã thích võ. Khi mộ danh tới Tiểu Thiên ao, võ công của người này chưa luyện thành, lại thích hiệp nữ, năn nỉ người nhà mang theo hậu lễ tới cửa cầu thân. Cha mẹ Thúy Nhi thấy hắn tướng mạo anh tuấn, lại thêm tính tình ngay thẳng phúc hậu, liền đáp ứng hôn sự này. Mà Lâm Thúy Nhi thì lại không nỡ bị gả đi xa, rơi vào đường cùng, Đồ gia liền bỏ một số tiền lớn ở trong Tiểu Thiên ao xây nhà cho đôi tân nhân này.
Lâm Thúy Nhi sinh ra ba trai hai gái cho Đồ gia, dưới sự khăng khăng một mực của nàng ta, nhị tử thành con thừa tự của đại ca Lâm Nhất, cũng đổi sang họ Lâm, vào từ đường của Lâm gia, truyền hương khói của Lâm gia.
Mấy chục năm sau, trượng phu của Lâm Thúy Nhi qua đời, nhị tử cũng chết bệnh, nàng ta liền ở trong Lâm phủ chăm non cho hậu nhân nhất mạch của đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.