Chương 1411: Hổ Khiếu Thiên Sát (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- Ha ha! Sư đệ phúc duyên sâu, toàn kết giao với nữ tử của đại tiên môn! Mà ca ca ta vẫn thích Hoa Trần Tử hơn.
Nói xong, hắn lại chột dạ nhìn trận pháp cách đó không xa. Với tính nết của người đó, e là thích Chức Nương lan chất huệ tâm tính tình dịu dàng hơn.
Vung tay, Thiên Chấn Tử nói với thầy trò Tử Ngọc:
- Cứ chờ ở đây thêm mấy ngày, xem sư đệ luyện chế ra pháp bảo gì.
...
Bên trong trận pháp, Lâm Nhất không quan tâm tới sự rời đi của Bách Lý Xuyên và Chức Nương, mà đang chuyên chú với vật ở trước người.
Hổ Khiếu Hồn Đao đó không thấy đâu, hai đoạn Huyền Kim Thiết Bổng trên đất cũng không thấy bóng dáng. Trước người Lâm Nhất mấy thước là một cây thiết bổng mới tinh đang bồng bềnh. Nó to bằng trứng gà, dài năm thước rưỡi, thẳng tắp mà bóng loáng, lờ mờ chớp động quang mang màu đen, cũng tỏa ra khí thế hùng hồn càn quét vạn vật, khiến người ta thấy mà sợ!
Lần luyện khí này bản sự tiến rất xa! Nhìn Huyền Kim Thiết Bổng sáng bừng, Nhất thầm tự đắc. Qua sự thối luyện của thiên sát lôi hỏa, Hổ Khiếu Hồn Đao rất nhanh liền hóa thành dịch thể. Mà hắn lại không muốn bỏ phí, sau khi hòa vào Huyền Kim Thiết Bổng và hơn mười kiện pháp bảo Nguyên Anh, cũng khảm vào rất nhiều trận pháp, lúc này mới cô đọng thành hình. Huyền Kim Thiết Bổng Lúc trước thô lậu vô cùng, còn chẳng được tính là linh khí, toàn là dựa vào lực lớn để ép người! Mà hiện giờ nó đã thoát thai hoán cốt, thay đổi diện mạo, chân chính trở thành một kiện pháp bảo!
Lâm Nhất ta há có thể là pháp bảo tầm thường! Cân nhắc một phen, hắn lấy bình ngọc bên cạnh. Phá cấm chế, thuận tay chộp tới. Một con bạch hổ dài hơn trượng nhảy ra, rất sống động, uy thế mười phần.
Khi bạch hổ sắp điên cuồng, Lâm Nhất nhanh chóng đánh ra chuỗi thủ quyết, cũng thuận thế bắn ra một giọt tinh huyết. Hồng quang mong manh lóe lên, tinh huyết chia thành hai nửa, chui vào trong thân hổ và thiết bổng.
Dưới ấn ký của tinh huyết, bạch hổ lập tức uể oải. Lâm Nhất lại điểm một chỉ, hổ ảnh mờ đi, một dòng hổ hồn đột nhiên bay vào trong thiết bổng. Mắt hắn lóe sáng, mỉm cười. Sau này, pháp bảo thiết bổng này sẽ tên là Thiên Sát!
Chỉ có điều, Huyền Kim Thiết Bổngtrước kia biến thành pháp bảo, có thể uẩn dưỡng trong khí hải, mà Nguyên Anh có ba, vậy Thiên Sát này thuộc về ai? Trong đây có uy thế của thiên sát lôi hỏa, lại trầm trọng dị thường. . .
Sau khi cân nhắc một lúc, Lâm Nhất vung vay vẫy một cái, trên thiết bổng Thiên Sát đang bồng bềnh lóe hắc quang, không thấy bóng dáng đâu nữa. Ngay sau đó nó bay vào trong khí hải, nhỏ như kim hoa, được đặt trên hai đầu gối của Long Anh đang ngồi xếp bằng. Như vậy, Kim Long kiếm thì thuộc về Đạo Anh. Trong tam anh chỉ độc có Ma Anh là tay không, chỉ có hai tay nâng hờ vẫn lấp lánh ánh lửa.
Cùng lúc đó, lão long ở trong khí hải như phát hiện ra gì đó. Vừa tĩnh tọa vừa lặng lẽ quan sát Thiên Sát, hắn khinh thường lắc đầu, lập tức lại nhắm mắt lại.
....
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, Lâm Nhất triệt hồi trận pháp đi gặp đám người Thiên Chấn Tử.
Thiên Chấn Tử vội vàng đưa vân bào, cũng thuật lại một lần những gì Chức Nương dặn dò, rồi bỗng nhiên nói một câu.
- Sư đệ, Chức Nương đó cũng không tồi!
Lời này nghe rất khó hiểu! Nhìn mấy vị đồng bạn cách đó không xa, Lâm Nhất có chút ngỡ ngàng.
Thiên Chấn Tử cười ha ha, lại liên tục gật đầu liên tục gật đầu, thần thái ám muội. Tử Ngọc nhìn hắn, giống như người vô sự. Liễu Hề Hồ cúi đầu, ánh mắt lại liếc sư huynh ở bên cạnh. Mà Viêm Hâm thì thần sắc xấu hổ, sau khi ho khan một tiếng thì lại vẻ mặt thờ ơ.
Lâm Nhất vẫn không hiểu, thế là nhìn ra xa. Trong sơn cốc từng náo nhiệt nhất thời lại tĩnh lặng như lúc ban đầu, chỉ có hố sâu đó vẫn còn, giống như chứng kiến tất cả những gì từng phát sinh. Lúc này trên Cửu Vũ đã không thấy bóng người khác, mà xa ngoài mấy vạn dặm.
Chỉ trong hơi thở, thần thức đã trải rộng ra mặt hồ bảy tám ngàn dặm, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Sau đó hắn hừ một tiếng, lúc này mới nhìn lên tay. So sánh với trước kia, đạo bào màu xám đã không còn vẻ xa hoa, có thêm mấy phần đơn giản. Nó nhẹ như nước, như sa, lờ mờ có ba quang dũng động, giống như mây nước bồng bềnh, lộ hết vẻ bất phàm.
Vân bào và vân ngoa phải tế luyện mới mặc được! Nếu không phải Chức Nương nói trước thì ai mà biết được những cái này!
Lâm Nhất cười khổ, trên tay lại nhiều có thêm một đôi vân ngoa.
- Lâm sư đệ! Ca ca ta thật sự là nhìn nhầm rồi! Thì ra ngươi và Chức Nương đã sớm có thông đồng! Nếu không, vân ngoa tại sao lại có?
Thiên Chấn Tử giống như nắm được thóp, rất là ngạc nhiên. Hắn lại liên tục thúc giục:
- Mau tế luyện đi, để chúng ta có thêm kiến thức.
Thầy trò Tử Ngọc cũng theo tiếng nhìn lại, vẻ mặt tò mò!
Lâm Nhất kinh ngạc! Vân ngoa từ đâu mà có á? Ta có từ lâu rồi, nhưng làm sao mà nói rõ được! Hắn nhếch miệng cười với Thiên Chấn Tử, giả bộ hồ đồ rồi tế luyện trên tay trên tay.
Sau giây lát, hai thứ trên tay Lâm Nhất đã không còn. Theo tâm niệm của hắn khẽ động, giày da 'Bùm ' một tiếng nứt toác, thay vào bằng vân ngoa. Hắn lại thuận tay cởi đạo bào màu bụi đi, để lộ ra một thân vân bào phiêu dật bất phàm.
Lâm Nhất cúi đầu quan sát bản thân, thầm lấy làm lạ. Vân bào, vân ngoa này đều có thể ẩn vào trong cơ thể, mặc vào thật sự là tiện hơn nhiều. Mà lời nói của Chức Nương có diệu dụng khác, để ngày sau thử thêm mới biết được.
- Ái chà! Đúng là ứng với câu châm ngôn dân gian, người đẹp vì lụa! Ngươi vốn là không đẹp trai bằng ca ca, nhưng sau khi thay vân bào vào, thật đúng là bộ dạng biến đổi lớn, trở nên ngọc thụ lâm phong.
Thiên Chấn Tử cười ha ha nói. Tử Ngọc lườm hắn một cái, nhưng vẫn cùng hai đệ tử ngưng thần đoan trang. Bảo vật được các chủ Vân Hiên các luyện chế, tất có chỗ bất phàm, vừa hay thừa cơ kiến thức một phen.
Khi còn trẻ, thân thể Lâm Nhất yếu ớt mà cao gầy. Sau khi Tu luyện Thăng Long quyết, tứ chi của hắn trở nên cân xứng cường tráng. Hiện giờ sau khi có vân bào phiêu dật mà vừa người, càng để lộ dáng người cao ngất xuất sắc. Chỉ là mái tóc đen vẫn lộ xộn, lại thêm khóe miệng động chút là nở nụ cười khó hiểu, khiến trong vẻ bướng bỉnh bất cơ của hắn lại có thêm mấy phần tùy ý thờ ơ.
Thấy ánh mắt của mấy người cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ. Thầm nghĩ có Thiên Chấn Tử ở đây, ai dám nói chỉ có nữ tử mới yêu quý dung mạo của mình? Hắn thuận tay lấy ra Tử Kim Hồ Lô muốn dắt bên hông, thắt lưng trên vân bào bỗng nhiên tự động.
Khi Lâm Nhất đang kinh ngạc, dây lụa đã xuyên qua Tử Kim Hồ Lô. Không ngờ vân bàocó thể tùy tâm sở dục, diệu thay!
Cười ha ha, Lâm Nhất gọi:
- Chư vị, đến lúc phải lên đường rồi.
Nói xong, hắn lại chột dạ nhìn trận pháp cách đó không xa. Với tính nết của người đó, e là thích Chức Nương lan chất huệ tâm tính tình dịu dàng hơn.
Vung tay, Thiên Chấn Tử nói với thầy trò Tử Ngọc:
- Cứ chờ ở đây thêm mấy ngày, xem sư đệ luyện chế ra pháp bảo gì.
...
Bên trong trận pháp, Lâm Nhất không quan tâm tới sự rời đi của Bách Lý Xuyên và Chức Nương, mà đang chuyên chú với vật ở trước người.
Hổ Khiếu Hồn Đao đó không thấy đâu, hai đoạn Huyền Kim Thiết Bổng trên đất cũng không thấy bóng dáng. Trước người Lâm Nhất mấy thước là một cây thiết bổng mới tinh đang bồng bềnh. Nó to bằng trứng gà, dài năm thước rưỡi, thẳng tắp mà bóng loáng, lờ mờ chớp động quang mang màu đen, cũng tỏa ra khí thế hùng hồn càn quét vạn vật, khiến người ta thấy mà sợ!
Lần luyện khí này bản sự tiến rất xa! Nhìn Huyền Kim Thiết Bổng sáng bừng, Nhất thầm tự đắc. Qua sự thối luyện của thiên sát lôi hỏa, Hổ Khiếu Hồn Đao rất nhanh liền hóa thành dịch thể. Mà hắn lại không muốn bỏ phí, sau khi hòa vào Huyền Kim Thiết Bổng và hơn mười kiện pháp bảo Nguyên Anh, cũng khảm vào rất nhiều trận pháp, lúc này mới cô đọng thành hình. Huyền Kim Thiết Bổng Lúc trước thô lậu vô cùng, còn chẳng được tính là linh khí, toàn là dựa vào lực lớn để ép người! Mà hiện giờ nó đã thoát thai hoán cốt, thay đổi diện mạo, chân chính trở thành một kiện pháp bảo!
Lâm Nhất ta há có thể là pháp bảo tầm thường! Cân nhắc một phen, hắn lấy bình ngọc bên cạnh. Phá cấm chế, thuận tay chộp tới. Một con bạch hổ dài hơn trượng nhảy ra, rất sống động, uy thế mười phần.
Khi bạch hổ sắp điên cuồng, Lâm Nhất nhanh chóng đánh ra chuỗi thủ quyết, cũng thuận thế bắn ra một giọt tinh huyết. Hồng quang mong manh lóe lên, tinh huyết chia thành hai nửa, chui vào trong thân hổ và thiết bổng.
Dưới ấn ký của tinh huyết, bạch hổ lập tức uể oải. Lâm Nhất lại điểm một chỉ, hổ ảnh mờ đi, một dòng hổ hồn đột nhiên bay vào trong thiết bổng. Mắt hắn lóe sáng, mỉm cười. Sau này, pháp bảo thiết bổng này sẽ tên là Thiên Sát!
Chỉ có điều, Huyền Kim Thiết Bổngtrước kia biến thành pháp bảo, có thể uẩn dưỡng trong khí hải, mà Nguyên Anh có ba, vậy Thiên Sát này thuộc về ai? Trong đây có uy thế của thiên sát lôi hỏa, lại trầm trọng dị thường. . .
Sau khi cân nhắc một lúc, Lâm Nhất vung vay vẫy một cái, trên thiết bổng Thiên Sát đang bồng bềnh lóe hắc quang, không thấy bóng dáng đâu nữa. Ngay sau đó nó bay vào trong khí hải, nhỏ như kim hoa, được đặt trên hai đầu gối của Long Anh đang ngồi xếp bằng. Như vậy, Kim Long kiếm thì thuộc về Đạo Anh. Trong tam anh chỉ độc có Ma Anh là tay không, chỉ có hai tay nâng hờ vẫn lấp lánh ánh lửa.
Cùng lúc đó, lão long ở trong khí hải như phát hiện ra gì đó. Vừa tĩnh tọa vừa lặng lẽ quan sát Thiên Sát, hắn khinh thường lắc đầu, lập tức lại nhắm mắt lại.
....
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, Lâm Nhất triệt hồi trận pháp đi gặp đám người Thiên Chấn Tử.
Thiên Chấn Tử vội vàng đưa vân bào, cũng thuật lại một lần những gì Chức Nương dặn dò, rồi bỗng nhiên nói một câu.
- Sư đệ, Chức Nương đó cũng không tồi!
Lời này nghe rất khó hiểu! Nhìn mấy vị đồng bạn cách đó không xa, Lâm Nhất có chút ngỡ ngàng.
Thiên Chấn Tử cười ha ha, lại liên tục gật đầu liên tục gật đầu, thần thái ám muội. Tử Ngọc nhìn hắn, giống như người vô sự. Liễu Hề Hồ cúi đầu, ánh mắt lại liếc sư huynh ở bên cạnh. Mà Viêm Hâm thì thần sắc xấu hổ, sau khi ho khan một tiếng thì lại vẻ mặt thờ ơ.
Lâm Nhất vẫn không hiểu, thế là nhìn ra xa. Trong sơn cốc từng náo nhiệt nhất thời lại tĩnh lặng như lúc ban đầu, chỉ có hố sâu đó vẫn còn, giống như chứng kiến tất cả những gì từng phát sinh. Lúc này trên Cửu Vũ đã không thấy bóng người khác, mà xa ngoài mấy vạn dặm.
Chỉ trong hơi thở, thần thức đã trải rộng ra mặt hồ bảy tám ngàn dặm, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Sau đó hắn hừ một tiếng, lúc này mới nhìn lên tay. So sánh với trước kia, đạo bào màu xám đã không còn vẻ xa hoa, có thêm mấy phần đơn giản. Nó nhẹ như nước, như sa, lờ mờ có ba quang dũng động, giống như mây nước bồng bềnh, lộ hết vẻ bất phàm.
Vân bào và vân ngoa phải tế luyện mới mặc được! Nếu không phải Chức Nương nói trước thì ai mà biết được những cái này!
Lâm Nhất cười khổ, trên tay lại nhiều có thêm một đôi vân ngoa.
- Lâm sư đệ! Ca ca ta thật sự là nhìn nhầm rồi! Thì ra ngươi và Chức Nương đã sớm có thông đồng! Nếu không, vân ngoa tại sao lại có?
Thiên Chấn Tử giống như nắm được thóp, rất là ngạc nhiên. Hắn lại liên tục thúc giục:
- Mau tế luyện đi, để chúng ta có thêm kiến thức.
Thầy trò Tử Ngọc cũng theo tiếng nhìn lại, vẻ mặt tò mò!
Lâm Nhất kinh ngạc! Vân ngoa từ đâu mà có á? Ta có từ lâu rồi, nhưng làm sao mà nói rõ được! Hắn nhếch miệng cười với Thiên Chấn Tử, giả bộ hồ đồ rồi tế luyện trên tay trên tay.
Sau giây lát, hai thứ trên tay Lâm Nhất đã không còn. Theo tâm niệm của hắn khẽ động, giày da 'Bùm ' một tiếng nứt toác, thay vào bằng vân ngoa. Hắn lại thuận tay cởi đạo bào màu bụi đi, để lộ ra một thân vân bào phiêu dật bất phàm.
Lâm Nhất cúi đầu quan sát bản thân, thầm lấy làm lạ. Vân bào, vân ngoa này đều có thể ẩn vào trong cơ thể, mặc vào thật sự là tiện hơn nhiều. Mà lời nói của Chức Nương có diệu dụng khác, để ngày sau thử thêm mới biết được.
- Ái chà! Đúng là ứng với câu châm ngôn dân gian, người đẹp vì lụa! Ngươi vốn là không đẹp trai bằng ca ca, nhưng sau khi thay vân bào vào, thật đúng là bộ dạng biến đổi lớn, trở nên ngọc thụ lâm phong.
Thiên Chấn Tử cười ha ha nói. Tử Ngọc lườm hắn một cái, nhưng vẫn cùng hai đệ tử ngưng thần đoan trang. Bảo vật được các chủ Vân Hiên các luyện chế, tất có chỗ bất phàm, vừa hay thừa cơ kiến thức một phen.
Khi còn trẻ, thân thể Lâm Nhất yếu ớt mà cao gầy. Sau khi Tu luyện Thăng Long quyết, tứ chi của hắn trở nên cân xứng cường tráng. Hiện giờ sau khi có vân bào phiêu dật mà vừa người, càng để lộ dáng người cao ngất xuất sắc. Chỉ là mái tóc đen vẫn lộ xộn, lại thêm khóe miệng động chút là nở nụ cười khó hiểu, khiến trong vẻ bướng bỉnh bất cơ của hắn lại có thêm mấy phần tùy ý thờ ơ.
Thấy ánh mắt của mấy người cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ. Thầm nghĩ có Thiên Chấn Tử ở đây, ai dám nói chỉ có nữ tử mới yêu quý dung mạo của mình? Hắn thuận tay lấy ra Tử Kim Hồ Lô muốn dắt bên hông, thắt lưng trên vân bào bỗng nhiên tự động.
Khi Lâm Nhất đang kinh ngạc, dây lụa đã xuyên qua Tử Kim Hồ Lô. Không ngờ vân bàocó thể tùy tâm sở dục, diệu thay!
Cười ha ha, Lâm Nhất gọi:
- Chư vị, đến lúc phải lên đường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.