Chương 1762: Hôm nay náo nhiệt quá (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Hôm nay rất náo nhiệt!
Trước khi Lâm Nhất rời khỏi đại mạc đã âm thầm có tính toán.
Cái nên đến thì rồi cũng sẽ đến, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Giống như tất cả những gì từng gặp phải trong mấy trăm năm nay, cũng không vì ý nguyện cá nhân mà thay đổi. Khi nó tới, vẫn phải đối mặt.
Con đường này rốt cuộc là dài bao nhiêu, có bao xa, có thể sống sót mà bước qua từng khe rãnh hay không, vẫn phải tiếp tục đi.
Mà bốn người đột nhiên hiện thân vẫn khiến Lâm Nhất phải đánh giá cao một tên béo trong đó. Hắn biết đối phương đang thực hiện một lời hứa. Mà hắn không biết, phía sau khuôn mặt tươi cười đó của đối phương còn cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.
Lâm Nhất một mình đứng trong không trung, thần sắc không rõ.
Lúc này Thân Nhạc lại vẻ mặt xấu hổ, có khổ mà khó nói. Đến không phải người ngoài, chính là Phục Long môn Tổ Uyên và hai đệ tử, không nhịn được oán hận liếc về phía cỗ tử thi trên sơn bình phía dưới, sau đó thầm hừ một tiếng với tên mập đang thần sắc đắc ý.
Năm sáu năm trước, Công Lương Tán đầu nhập Thiên Uy môn, cũng nói ra tung tích của Hạo Thiên chí bảo, thật sự khiến Thân Nhạc vui mừng quá đỗi. Để trấn an lòng người, hắn đã nhận đối phương làm đệ tử. Có điều, có nên vì một kẻ phản bội sư môn mà đắc tội với Phục Long môn hay không, đương nhiên vẫn phải châm chước.
Hành động này của Công Lương Tán cũng là bất đắc dĩ. Sau khi Phục Long môn biết được tất cả những gì có liên quan tới Lâm Nhất, hắn liền không còn tác dụng nữa. Mà môn chủ Tổ Uyên chỉ sợ để lộ phong thanh, khó tránh khỏi muốn giết người diệt khẩu. Hắn tự cảm thấy không ổn, cho nên mới giả vờ nói là đi tìm kiếm đạo hữu Cửu Châu để có thể tạm thời thoát thân.
Có môn chủ Thiên Uy môn thu mình làm đồ đệ, Công Lương Tán cho rằng đã tìm được chỗ dựa. Hắn nóng lòng đền đáp sư môn, có lẽ còn có tư tâm khác, liền âm thầm điều tra nghe ngóng thì của mấy vị đạo hữu Cửu Châu.
Vận khí không tồi! Không quá hai năm, Công Lương Tán ở một trấn nhỏ hẻo lánh gặp được Xuất Vân Tử. Có thân hay không thân thì vẫn là người cố hương! Phí một phen miệng lưỡi, hai người bỏ qua hiềm xưa. Hắn tự cho là đắc kế, liền dẫn đối phương về Thiên Uy môn.
Công Lương Tán làm việc có phương pháp, tất nhiên được sư môn khen ngợi. Có điều Xuất Vân Tử là hạng người gian xảo, Thân Nhạc lợi dụng cấm chế huyết mạch để áp chế. Không ngờ đối phương sau mấy ngày do dự vẫn thống khoái đáp ứng. Ở trong mắt hắn, tên mập này mạng đã không còn là của mình, hơn nữa tu vi khí tức còn bị khống chế.
Sau khi tìm được tung tích của Lâm Nhất, Thân Nhạc có chút phấn chấn. Hắn âm thầm vận trù, cũng bày ra một tòa trận pháp, chỉ còn chờ khoảnh khắc đại công cáo thành. Ai ngờ kết quả là vẫn dính bẫy của tên mập đó. Hiện giờ cá chưa chết mà lưới đã rách.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, thần sắc biến ảo không ngừng, Thân Nhạc nhìn lướt qua bốn phía, vẫn chắp tay, chột dạ nói:
- Tổ Uyên đạo hữu, việc này có hiểu lầm.
Ngoài mấy trăm trượng, bốn người xếp thành hình chữ nhất. Trong đó Tổ Uyên một thân huyền bào vẻ mặt giận dữ, cao giọng quát:
- Hừ! Uổng cho hai nhà tương giao nhiều năm, ngươi lại nhận tên đệ tử phản nghịch của ta làm đồ đệ.
Thân Nhạc vội vàng nói:
- Ta nhận Công Lương Tán chỉ là kế quyền nghi. Chỉ đợi ngày sự thành, chắc chắn sẽ bắt hắn đưa tới Phục Long môn quy tội.
- Như thế nào là ngày sự thành?
Tổ Uyên xua tay chặn lại, không buông tha nói:
- Ngươi đơn giản là lòng tham không đáy, muốn chiếm Hạo Thiên chí bảo làm của riêng mà thôi! Như vậy ngươi để Hành Thiên Tiên Vực ta ở đâu? Trong mắt ngươi còn có Hành Thiên môn không? Còn có Dư Hằng Tử tiền bối không?
Chất vấn Liên tiếp khiến Thân Nhạc có chút ngây ngốc. Tổ Uyên là người thế nào, hắn hiểu nhất. Nghiêm nghị ra vẻ ta đây như vậy, thực sự khác một trời một vực với ngày xưa. Còn lôi cả Hành Thiên môn Dư Hằng Tử ra, dụng tâm thật sự vô cùng ác độc.
Tất cả lo lắng vẫn khó tránh khỏi phát sinh. Trong lòng Thân Nhạc thắt lại. Hôm nay không chỉ đơn giản như vậy. Phía sau bọ ngựa bắt ve sầu, còn một đôi mắt đang nhìn chằm chằm. Nhưng nhận ra thì đã muộn rồi, không thể vãn hồi được nữa.
Thân Nhạc không khỏi cố kỵ ngẩng đầu nhìn, do dự không thôi. Lúc này ba phương giằng co, tiểu tử đó loại giống như người ngoài cuộc. Còn cả tên mập tội đáng chết vạn lần kia nữa.
- Tổ Uyên đạo hữu! Chớ có ngậm máu phun người!
Việc đã đến nước này, đã không cho Thân Nhạc nghĩ nhiều. Sau khi lên tiếng bác bỏ, hắn thở hắt ra, cố gắng trấn định nói:
- Lúc Công Lương Tán nương tựa Phục Long môn, ngươi đã từ trên người hắn biết được tung tích của bảo vật Hạo Thiên tháp, lại giấu diếm tới giờ, còn muốn giết người diệt khẩu, dụng ý rất dễ thấy! Sau khi Công Lương Tán quay sang đầu nhập Thiên Uy môn, ngươi tự biết đại sự đã lộ, liền sai Xuất Vân Tử dùng gian kế lừa ta. Lúc này còn lôi Hành Thiên môn ra, chẳng qua là kỹ xảo giấu đầu hở đuôi, lại không ngờ cả hai nhà chúng ta đều bị người ta tính kế.
Tổ Uyên giả vờ không hiểu, hỏi:
- Xin chỉ giáo?
Hắn vẫn mang theo tư thế không buông tha, trên mặt lại hiện lên một tia thần sắc khinh thường. Xuất Vân Tử ở bên cạnh cách hắn không xa hai tay ôm bụng cười.
Thân Nhạc nhẫn nại phân trần:
- Ngươi và ta sống mái với nhau sẽ tiện nghi cho ai? Cừu nhân của ngươi và ta là ai? Mà ngươi để mặc cho tên mập đó ở giữa ly gián, lại quên mất hắn cũng là tu sĩ hạ giới. Việc cấp bách vẫn là bắt tiểu tử này, cuối cùng xử lý nên như thế nào còn không phải là vẫn do ngươi và ta định đoạt sao.
- Đạo hữu ăn nói tích đức đi! Ta béo thì liên quan gì tới ngươi?
Tổ Uyên chưa lên tiếng trả lời, Xuất Vân Tử đã không vui nói. Hắn thu hồi nụ cười, chính khí nghiêm nghị nói:
- Công Lương Tán khi sư diệt tổ, xúc phạm điều tối kỵ của tiên môn, ai cũng phải tru! Thiên Uy môn bội bạc, cho đến lúc này vẫn không biết tỉnh ngộ, quả thật là bất hạnh của Hành Thiên Tiên Vực!
- Mập mạp, nói rất hay!
Tổ Uyên hài lòng khen một câu.
Tên mập lại không thích người ta gọi là mập, đặc biệt là lúc có hàm ý châm biếm. Xuất Vân Tử nghĩ như thế nào thì không ai biết. Hắn cười ha ha, bộ dạng không có tâm cơ, còn chắp tay tỏ lòng biết ơn với người bên cạnh.
Tổ Uyên thì nhìn Thân Nhạc ở xa xa, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, sau đó phân phó:
- Mập mạp cùng ta mời Lâm Nhất nhập môn, từ nay về sau ngươi chính là trưởng lão của Phục Long môn!
Trước khi Lâm Nhất rời khỏi đại mạc đã âm thầm có tính toán.
Cái nên đến thì rồi cũng sẽ đến, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Giống như tất cả những gì từng gặp phải trong mấy trăm năm nay, cũng không vì ý nguyện cá nhân mà thay đổi. Khi nó tới, vẫn phải đối mặt.
Con đường này rốt cuộc là dài bao nhiêu, có bao xa, có thể sống sót mà bước qua từng khe rãnh hay không, vẫn phải tiếp tục đi.
Mà bốn người đột nhiên hiện thân vẫn khiến Lâm Nhất phải đánh giá cao một tên béo trong đó. Hắn biết đối phương đang thực hiện một lời hứa. Mà hắn không biết, phía sau khuôn mặt tươi cười đó của đối phương còn cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.
Lâm Nhất một mình đứng trong không trung, thần sắc không rõ.
Lúc này Thân Nhạc lại vẻ mặt xấu hổ, có khổ mà khó nói. Đến không phải người ngoài, chính là Phục Long môn Tổ Uyên và hai đệ tử, không nhịn được oán hận liếc về phía cỗ tử thi trên sơn bình phía dưới, sau đó thầm hừ một tiếng với tên mập đang thần sắc đắc ý.
Năm sáu năm trước, Công Lương Tán đầu nhập Thiên Uy môn, cũng nói ra tung tích của Hạo Thiên chí bảo, thật sự khiến Thân Nhạc vui mừng quá đỗi. Để trấn an lòng người, hắn đã nhận đối phương làm đệ tử. Có điều, có nên vì một kẻ phản bội sư môn mà đắc tội với Phục Long môn hay không, đương nhiên vẫn phải châm chước.
Hành động này của Công Lương Tán cũng là bất đắc dĩ. Sau khi Phục Long môn biết được tất cả những gì có liên quan tới Lâm Nhất, hắn liền không còn tác dụng nữa. Mà môn chủ Tổ Uyên chỉ sợ để lộ phong thanh, khó tránh khỏi muốn giết người diệt khẩu. Hắn tự cảm thấy không ổn, cho nên mới giả vờ nói là đi tìm kiếm đạo hữu Cửu Châu để có thể tạm thời thoát thân.
Có môn chủ Thiên Uy môn thu mình làm đồ đệ, Công Lương Tán cho rằng đã tìm được chỗ dựa. Hắn nóng lòng đền đáp sư môn, có lẽ còn có tư tâm khác, liền âm thầm điều tra nghe ngóng thì của mấy vị đạo hữu Cửu Châu.
Vận khí không tồi! Không quá hai năm, Công Lương Tán ở một trấn nhỏ hẻo lánh gặp được Xuất Vân Tử. Có thân hay không thân thì vẫn là người cố hương! Phí một phen miệng lưỡi, hai người bỏ qua hiềm xưa. Hắn tự cho là đắc kế, liền dẫn đối phương về Thiên Uy môn.
Công Lương Tán làm việc có phương pháp, tất nhiên được sư môn khen ngợi. Có điều Xuất Vân Tử là hạng người gian xảo, Thân Nhạc lợi dụng cấm chế huyết mạch để áp chế. Không ngờ đối phương sau mấy ngày do dự vẫn thống khoái đáp ứng. Ở trong mắt hắn, tên mập này mạng đã không còn là của mình, hơn nữa tu vi khí tức còn bị khống chế.
Sau khi tìm được tung tích của Lâm Nhất, Thân Nhạc có chút phấn chấn. Hắn âm thầm vận trù, cũng bày ra một tòa trận pháp, chỉ còn chờ khoảnh khắc đại công cáo thành. Ai ngờ kết quả là vẫn dính bẫy của tên mập đó. Hiện giờ cá chưa chết mà lưới đã rách.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, thần sắc biến ảo không ngừng, Thân Nhạc nhìn lướt qua bốn phía, vẫn chắp tay, chột dạ nói:
- Tổ Uyên đạo hữu, việc này có hiểu lầm.
Ngoài mấy trăm trượng, bốn người xếp thành hình chữ nhất. Trong đó Tổ Uyên một thân huyền bào vẻ mặt giận dữ, cao giọng quát:
- Hừ! Uổng cho hai nhà tương giao nhiều năm, ngươi lại nhận tên đệ tử phản nghịch của ta làm đồ đệ.
Thân Nhạc vội vàng nói:
- Ta nhận Công Lương Tán chỉ là kế quyền nghi. Chỉ đợi ngày sự thành, chắc chắn sẽ bắt hắn đưa tới Phục Long môn quy tội.
- Như thế nào là ngày sự thành?
Tổ Uyên xua tay chặn lại, không buông tha nói:
- Ngươi đơn giản là lòng tham không đáy, muốn chiếm Hạo Thiên chí bảo làm của riêng mà thôi! Như vậy ngươi để Hành Thiên Tiên Vực ta ở đâu? Trong mắt ngươi còn có Hành Thiên môn không? Còn có Dư Hằng Tử tiền bối không?
Chất vấn Liên tiếp khiến Thân Nhạc có chút ngây ngốc. Tổ Uyên là người thế nào, hắn hiểu nhất. Nghiêm nghị ra vẻ ta đây như vậy, thực sự khác một trời một vực với ngày xưa. Còn lôi cả Hành Thiên môn Dư Hằng Tử ra, dụng tâm thật sự vô cùng ác độc.
Tất cả lo lắng vẫn khó tránh khỏi phát sinh. Trong lòng Thân Nhạc thắt lại. Hôm nay không chỉ đơn giản như vậy. Phía sau bọ ngựa bắt ve sầu, còn một đôi mắt đang nhìn chằm chằm. Nhưng nhận ra thì đã muộn rồi, không thể vãn hồi được nữa.
Thân Nhạc không khỏi cố kỵ ngẩng đầu nhìn, do dự không thôi. Lúc này ba phương giằng co, tiểu tử đó loại giống như người ngoài cuộc. Còn cả tên mập tội đáng chết vạn lần kia nữa.
- Tổ Uyên đạo hữu! Chớ có ngậm máu phun người!
Việc đã đến nước này, đã không cho Thân Nhạc nghĩ nhiều. Sau khi lên tiếng bác bỏ, hắn thở hắt ra, cố gắng trấn định nói:
- Lúc Công Lương Tán nương tựa Phục Long môn, ngươi đã từ trên người hắn biết được tung tích của bảo vật Hạo Thiên tháp, lại giấu diếm tới giờ, còn muốn giết người diệt khẩu, dụng ý rất dễ thấy! Sau khi Công Lương Tán quay sang đầu nhập Thiên Uy môn, ngươi tự biết đại sự đã lộ, liền sai Xuất Vân Tử dùng gian kế lừa ta. Lúc này còn lôi Hành Thiên môn ra, chẳng qua là kỹ xảo giấu đầu hở đuôi, lại không ngờ cả hai nhà chúng ta đều bị người ta tính kế.
Tổ Uyên giả vờ không hiểu, hỏi:
- Xin chỉ giáo?
Hắn vẫn mang theo tư thế không buông tha, trên mặt lại hiện lên một tia thần sắc khinh thường. Xuất Vân Tử ở bên cạnh cách hắn không xa hai tay ôm bụng cười.
Thân Nhạc nhẫn nại phân trần:
- Ngươi và ta sống mái với nhau sẽ tiện nghi cho ai? Cừu nhân của ngươi và ta là ai? Mà ngươi để mặc cho tên mập đó ở giữa ly gián, lại quên mất hắn cũng là tu sĩ hạ giới. Việc cấp bách vẫn là bắt tiểu tử này, cuối cùng xử lý nên như thế nào còn không phải là vẫn do ngươi và ta định đoạt sao.
- Đạo hữu ăn nói tích đức đi! Ta béo thì liên quan gì tới ngươi?
Tổ Uyên chưa lên tiếng trả lời, Xuất Vân Tử đã không vui nói. Hắn thu hồi nụ cười, chính khí nghiêm nghị nói:
- Công Lương Tán khi sư diệt tổ, xúc phạm điều tối kỵ của tiên môn, ai cũng phải tru! Thiên Uy môn bội bạc, cho đến lúc này vẫn không biết tỉnh ngộ, quả thật là bất hạnh của Hành Thiên Tiên Vực!
- Mập mạp, nói rất hay!
Tổ Uyên hài lòng khen một câu.
Tên mập lại không thích người ta gọi là mập, đặc biệt là lúc có hàm ý châm biếm. Xuất Vân Tử nghĩ như thế nào thì không ai biết. Hắn cười ha ha, bộ dạng không có tâm cơ, còn chắp tay tỏ lòng biết ơn với người bên cạnh.
Tổ Uyên thì nhìn Thân Nhạc ở xa xa, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai, sau đó phân phó:
- Mập mạp cùng ta mời Lâm Nhất nhập môn, từ nay về sau ngươi chính là trưởng lão của Phục Long môn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.