Chương 308: Hồng trần như mộng (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Tô Tuyết Vân đang cầm hai miếng ngọc bội bỏ không được buông không xong, tâm thần bất định bất an nhìn cửa phòng rộng mở.
Thanh niên hành sự lỗ mãng này làm sao lại như thần tiên vậy, qua lại vô ảnh. Người có bản lĩnh thật sự sẽ có lời nói và việc làm không cố kỵ như thế sao? Hắn thật sự có thể mang mình rời khỏi nơi này sao? Nếu như vậy mà làm liên lụy tới người ta, Tô Tuyết Vân nàng có chết trăm lần cũng không đủ.
Một cơn gió mát phất qua, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Tuyết Vân.
- Tô cô nương, cô xem thử một chút...
Tô Tuyết Vân giấu ngọc bội, có chút chần chờ nhìn Lâm Nhất, chậm rãi nhận lấy giấy tờ vào tay.
Trong chốc lát, khuôn mặt bề ngoài vẫn luôn trầm tĩnh lại nổi lên sự hồng nhuận. Nàng gật đầu nói:
- Những thứ này chính là giấy tờ thân tịch của ta!
Nói xong, thân thể nhu nhược trịnh trọng thi lễ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần phải làm những nghi thức xã giao này! Ta hỏi cô, thân tịch đã ở đây, muốn đi muốn ở, Tô cô nương hãy một lần quyết định! Ta coi như có thể ăn nói được với Tô tiên sinh.
Tô Tuyết Vân lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Nhất trong khoảnh khắc, thu thủy trong vắt, tựa như mưa lại tựa như sương mù. Lập tức tự nhiên cười nói, không cần phải nhiều lời nữa. Nàng thuận tay vén một cái bọc lên, tháo ngọc tiêu trên vách tường xuống, cầm trong tay nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Nhất.
Hai gò má lê hoa đái vũ thoáng qua đã cảm thấy xuân sắc xinh đẹp, nắng đẹp vạn dặm.
Lâm Nhất âm thầm than khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ thuyền...
Xa xa đèn trên thuyền chài như trước, mưa bụi mờ ảo; trong bóng đêm tĩnh mật kiều diễm tựa gió.
- Lâm huynh, làm phiền rồi!
Tô Tuyết Vân mặc váy sắc vân hà, một cái khăn lụa búi mái tóc lại, mang một cái bọc, tay cầm ngọc tiêu. Người thanh lệ thoát tục, trên má hiện ra nụ cười như có như không.
Tô Tuyết Vân trước mắt, so với Như Yên quạnh quẽ kiêu ngạo trước kia tưởng như hai người.
Lâm Nhất thầm nói may mắn, nghĩ tới lúc trước Tô Tuyết Vân lo lắng tới chuyện rời khỏi kinh thành trong lòng. Mình đã rơi vào đường cùng, sau khi cầm được thân tịch của nàng cũng đã giải được mối buồn phiền.
Từ đó, Tuyết Vân cũng không còn lưỡng lự không quết nữa, hành sự dứt khoát, không còn chút xấu hổ và nhát gan nào nữa.
Đối với việc sắp xếp cho Tô Tuyết Vân như thế nào, Lâm Nhất vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng nhất định không thể để mặc nàng đợi trên thuyền tranh bị người ta lăng nhục được.
Có một số việc có thể phòng ngừa chu đáo, dự tính mưu toan; mà có một số việc, tới đột nhiên, khi cần quyết đoán thì sẽ phải quyết đoán.
Người trong chốn phàm tục đừng nên hối tiếc và trù trừ làm phí hoài cả một đời. Có đôi khi lựa chọn rất đơn giản, nhấc chân lên bước ra, chỉ như vậy mà thôi. Vừa vặn một bước này, rất nhiều người dốc thời gian cả một đời còn lòng vòng ở tại chỗ.
Có câu thường nói, kiểm điểm trong khi rảnh rỗi, tự suy nghĩ kỹ. Từ khi Lâm Nhất xuống núi tới nay hành sự vẫn luôn theo nguyên tắc cẩn thận dè chừng, nhưng lúc nước đã đến chân, đối mặt với chuyện này, hắn sẽ không né tránh.
- Cô và ta rời khỏi đây trước đã.
Lâm Nhất nhẹ nói với Tô Tuyết Vân rồi đi ra ngoài cửa. Tô Tuyết Vân nhắm mắt theo đuôi, theo ở phía sau.
- Có đạo tặc giết người phóng hỏa! Mau bắt hắn ta lại!
Một tiếng kêu the thé của phụ nữ đột nhiên vang lên trên thuyền tranh, tiếp theo tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi ầm ĩ không ngừng, còn có một đội lính cầm vũ khí chạy lên thuyền hoa.
Xa xa trên mấy chiếc thuyền tam bản* đèn đuốc rực sáng, cũng vây quanh thuyền hoa, bóng người lay động, đao kiếm lóe lên.
*Thuyền tam bản: giống xuồng ba lá ở Việt Nam
Lâm Nhất đứng trước cửa tầng hai của thuyền hoa, quan sát đột biến trước mặt.
Sắc mặt của Tô Tuyết Vân trầm tĩnh, hàm răng cắn chặt. Nàng đã bị bao vây, nhưng không hề có ý nao núng, vẻ mặt dứt khoát.
Một buổi ở nhà tù, mười năm sẽ mịt mờ. Tô Tuyết Vân đã biết được tin tức của cha, giấy tờ thân tịch đã cất trong ngực, nàng đã sớm không lưu luyến cẩm tú chốn kinh thành nữa rồi, chỉ mong mau mau đi xa. Nhiều năm dày vò, cuối cùng cũng có ngày được thoát khỏi. Nhưng nước đến chân lại dâng cao ngất, bản thân và Lâm Nhất cùng hãm trùng vây. Lúc này nếu muốn bình yên rời đi, sợ chỉ là vọng tưởng.
Lâm Nhất đối mặt với khốn cảnh thì vẻ mặt vẫn tự nhiên khiến trong lòng Tô Tuyết Vân thêm mấy phần trấn định.
Vốn ý hy sinh vì nghĩa, chỉ sợ làm phiền hà người khác. Vị Lâm huynh này thân thủ bí hiểm, một mình thoát thân chắc chắn không khó!
Nghĩ đến đây, Tô Tuyết Vân lấy ra một cây kéo trong bọc, chỉ đầu sắc nhọn về phía ngực mình. Nàng mang theo thần sắc quyết tuyệt lạnh lùng nói:
- Mời Lâm huynh nhanh chóng rời đi...
Lâm Nhất đang quan sát tình hình chung quanh, nghe tiếng, quay người lại. Thấy thế, đuôi lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, vẫn chưa khuyên can, mà nhếch khóe miệng lên ôn hòa nói:
- Nếu Tô cô nương tin tưởng Lâm Nhất thì xin hãy cầm lấy bọc đồ của cô lên!
Người bên cạnh hơi không kềm chế được nụ cười, cùng với hai tròng mắt rực rỡ khiến Tô Tuyết Vân đã quyết chí, trong lòng buông bỏ một tia do dự. Tay nàng nắm chặt cây kéo, chậm rãi để xuống. Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, có ý đồng ý.
Trên thuyền hoa còn cả trên mặt sông càng lúc càng nhiều người hơn. Phụ nhân kia cũng chen đến hành lang của tầng hai, trốn phía sau vài tên binh lính, chỉ vào Lâm Nhất giơ chân tức giận mắng.
Thấy thế, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Xem ra thế lực sau lưng thuyền tranh này thực sự là không nhỏ, đừng nói là Hàm Sinh bất đắc dĩ nhảy xuống nước, cho dù là cao thủ tầm thường trong giang hồ, trong kinh thành, đối mặt với đám binh lính giơ nanh múa vuốt này cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh, sơ sẩy một cái còn bị hãm thân trong đó, khó có thể bảo toàn.
- Bắt tên tiểu tử thối kia lại cho ta, đưa vào đại lao xử trí một phen! Một tên tạp chủng không biết nhô ra từ nơi nào, tên trời không dung đất không tha cũng dám động vào lão nương, ngươi ra oai với ai!
Phụ nhân kia thét lên, trên mặt của mấy tên lính cũng mang một nụ cười lạnh lùng, cầm đơn đao trong tay đánh tới.
- Còn con bé chết dầm kia, còn muốn chạy? Nuôi không ngươi mấy năm nay, còn không bằng nuôi một con chó! Tiện chủng không có lương tâm, đêm nay sẽ bắt ngươi lại cho tám hán tử tới luân phiên trị ngươi, ngươi còn không biết thủ đoạn của lão nương thế nào!
Phụ nhân càng thêm càn rỡ.
Không nói đến hai hàng lông mày của Lâm Nhất đã dựng thẳng lên, trên mặt hiện rõ vẻ giận dữ, Tô Tuyết Vân bên người cũng phát run cả người, mặt như sương lạnh.
Thanh niên hành sự lỗ mãng này làm sao lại như thần tiên vậy, qua lại vô ảnh. Người có bản lĩnh thật sự sẽ có lời nói và việc làm không cố kỵ như thế sao? Hắn thật sự có thể mang mình rời khỏi nơi này sao? Nếu như vậy mà làm liên lụy tới người ta, Tô Tuyết Vân nàng có chết trăm lần cũng không đủ.
Một cơn gió mát phất qua, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Tuyết Vân.
- Tô cô nương, cô xem thử một chút...
Tô Tuyết Vân giấu ngọc bội, có chút chần chờ nhìn Lâm Nhất, chậm rãi nhận lấy giấy tờ vào tay.
Trong chốc lát, khuôn mặt bề ngoài vẫn luôn trầm tĩnh lại nổi lên sự hồng nhuận. Nàng gật đầu nói:
- Những thứ này chính là giấy tờ thân tịch của ta!
Nói xong, thân thể nhu nhược trịnh trọng thi lễ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần phải làm những nghi thức xã giao này! Ta hỏi cô, thân tịch đã ở đây, muốn đi muốn ở, Tô cô nương hãy một lần quyết định! Ta coi như có thể ăn nói được với Tô tiên sinh.
Tô Tuyết Vân lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Nhất trong khoảnh khắc, thu thủy trong vắt, tựa như mưa lại tựa như sương mù. Lập tức tự nhiên cười nói, không cần phải nhiều lời nữa. Nàng thuận tay vén một cái bọc lên, tháo ngọc tiêu trên vách tường xuống, cầm trong tay nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lâm Nhất.
Hai gò má lê hoa đái vũ thoáng qua đã cảm thấy xuân sắc xinh đẹp, nắng đẹp vạn dặm.
Lâm Nhất âm thầm than khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ thuyền...
Xa xa đèn trên thuyền chài như trước, mưa bụi mờ ảo; trong bóng đêm tĩnh mật kiều diễm tựa gió.
- Lâm huynh, làm phiền rồi!
Tô Tuyết Vân mặc váy sắc vân hà, một cái khăn lụa búi mái tóc lại, mang một cái bọc, tay cầm ngọc tiêu. Người thanh lệ thoát tục, trên má hiện ra nụ cười như có như không.
Tô Tuyết Vân trước mắt, so với Như Yên quạnh quẽ kiêu ngạo trước kia tưởng như hai người.
Lâm Nhất thầm nói may mắn, nghĩ tới lúc trước Tô Tuyết Vân lo lắng tới chuyện rời khỏi kinh thành trong lòng. Mình đã rơi vào đường cùng, sau khi cầm được thân tịch của nàng cũng đã giải được mối buồn phiền.
Từ đó, Tuyết Vân cũng không còn lưỡng lự không quết nữa, hành sự dứt khoát, không còn chút xấu hổ và nhát gan nào nữa.
Đối với việc sắp xếp cho Tô Tuyết Vân như thế nào, Lâm Nhất vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng nhất định không thể để mặc nàng đợi trên thuyền tranh bị người ta lăng nhục được.
Có một số việc có thể phòng ngừa chu đáo, dự tính mưu toan; mà có một số việc, tới đột nhiên, khi cần quyết đoán thì sẽ phải quyết đoán.
Người trong chốn phàm tục đừng nên hối tiếc và trù trừ làm phí hoài cả một đời. Có đôi khi lựa chọn rất đơn giản, nhấc chân lên bước ra, chỉ như vậy mà thôi. Vừa vặn một bước này, rất nhiều người dốc thời gian cả một đời còn lòng vòng ở tại chỗ.
Có câu thường nói, kiểm điểm trong khi rảnh rỗi, tự suy nghĩ kỹ. Từ khi Lâm Nhất xuống núi tới nay hành sự vẫn luôn theo nguyên tắc cẩn thận dè chừng, nhưng lúc nước đã đến chân, đối mặt với chuyện này, hắn sẽ không né tránh.
- Cô và ta rời khỏi đây trước đã.
Lâm Nhất nhẹ nói với Tô Tuyết Vân rồi đi ra ngoài cửa. Tô Tuyết Vân nhắm mắt theo đuôi, theo ở phía sau.
- Có đạo tặc giết người phóng hỏa! Mau bắt hắn ta lại!
Một tiếng kêu the thé của phụ nữ đột nhiên vang lên trên thuyền tranh, tiếp theo tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi ầm ĩ không ngừng, còn có một đội lính cầm vũ khí chạy lên thuyền hoa.
Xa xa trên mấy chiếc thuyền tam bản* đèn đuốc rực sáng, cũng vây quanh thuyền hoa, bóng người lay động, đao kiếm lóe lên.
*Thuyền tam bản: giống xuồng ba lá ở Việt Nam
Lâm Nhất đứng trước cửa tầng hai của thuyền hoa, quan sát đột biến trước mặt.
Sắc mặt của Tô Tuyết Vân trầm tĩnh, hàm răng cắn chặt. Nàng đã bị bao vây, nhưng không hề có ý nao núng, vẻ mặt dứt khoát.
Một buổi ở nhà tù, mười năm sẽ mịt mờ. Tô Tuyết Vân đã biết được tin tức của cha, giấy tờ thân tịch đã cất trong ngực, nàng đã sớm không lưu luyến cẩm tú chốn kinh thành nữa rồi, chỉ mong mau mau đi xa. Nhiều năm dày vò, cuối cùng cũng có ngày được thoát khỏi. Nhưng nước đến chân lại dâng cao ngất, bản thân và Lâm Nhất cùng hãm trùng vây. Lúc này nếu muốn bình yên rời đi, sợ chỉ là vọng tưởng.
Lâm Nhất đối mặt với khốn cảnh thì vẻ mặt vẫn tự nhiên khiến trong lòng Tô Tuyết Vân thêm mấy phần trấn định.
Vốn ý hy sinh vì nghĩa, chỉ sợ làm phiền hà người khác. Vị Lâm huynh này thân thủ bí hiểm, một mình thoát thân chắc chắn không khó!
Nghĩ đến đây, Tô Tuyết Vân lấy ra một cây kéo trong bọc, chỉ đầu sắc nhọn về phía ngực mình. Nàng mang theo thần sắc quyết tuyệt lạnh lùng nói:
- Mời Lâm huynh nhanh chóng rời đi...
Lâm Nhất đang quan sát tình hình chung quanh, nghe tiếng, quay người lại. Thấy thế, đuôi lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, vẫn chưa khuyên can, mà nhếch khóe miệng lên ôn hòa nói:
- Nếu Tô cô nương tin tưởng Lâm Nhất thì xin hãy cầm lấy bọc đồ của cô lên!
Người bên cạnh hơi không kềm chế được nụ cười, cùng với hai tròng mắt rực rỡ khiến Tô Tuyết Vân đã quyết chí, trong lòng buông bỏ một tia do dự. Tay nàng nắm chặt cây kéo, chậm rãi để xuống. Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, có ý đồng ý.
Trên thuyền hoa còn cả trên mặt sông càng lúc càng nhiều người hơn. Phụ nhân kia cũng chen đến hành lang của tầng hai, trốn phía sau vài tên binh lính, chỉ vào Lâm Nhất giơ chân tức giận mắng.
Thấy thế, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Xem ra thế lực sau lưng thuyền tranh này thực sự là không nhỏ, đừng nói là Hàm Sinh bất đắc dĩ nhảy xuống nước, cho dù là cao thủ tầm thường trong giang hồ, trong kinh thành, đối mặt với đám binh lính giơ nanh múa vuốt này cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh, sơ sẩy một cái còn bị hãm thân trong đó, khó có thể bảo toàn.
- Bắt tên tiểu tử thối kia lại cho ta, đưa vào đại lao xử trí một phen! Một tên tạp chủng không biết nhô ra từ nơi nào, tên trời không dung đất không tha cũng dám động vào lão nương, ngươi ra oai với ai!
Phụ nhân kia thét lên, trên mặt của mấy tên lính cũng mang một nụ cười lạnh lùng, cầm đơn đao trong tay đánh tới.
- Còn con bé chết dầm kia, còn muốn chạy? Nuôi không ngươi mấy năm nay, còn không bằng nuôi một con chó! Tiện chủng không có lương tâm, đêm nay sẽ bắt ngươi lại cho tám hán tử tới luân phiên trị ngươi, ngươi còn không biết thủ đoạn của lão nương thế nào!
Phụ nhân càng thêm càn rỡ.
Không nói đến hai hàng lông mày của Lâm Nhất đã dựng thẳng lên, trên mặt hiện rõ vẻ giận dữ, Tô Tuyết Vân bên người cũng phát run cả người, mặt như sương lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.