Chương 1531: Hư vô bia văn (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Nói xong nàng liền nhìn Lâm Nhất chằm chằm, dáng vẻ có chút dụ hoặc. Ai ngờ đối phương cũng khong quay đầu lại, nói:
- Chỉ là một tấm cấm bài mà thôi, quay đầu lại tìm Mặc tiền bối xin là được!
- Lâm Giang Phàm! Còn nhớ rõ Huyễn Linh thuật không...
Trong tình huống không biết làm gì hơn nữa, Hoa Trần Tử đột nhiên đè thấp giọng uy hiếp. Giống như là đã nắm được nhược điểm của người nào đó, nàng vô cùng đắc ý nói:
- Còn có... Ừm... Cái lão đầu đáng giận ở sinh tử chi địa kia! Hừ! Nếu như muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm!
Lâm Nhất ngạc nhiên quay đầu hỏi:
- Chỉ biết ăn nói bậy bạ, tiểu nha đầu ngươi bị điên rồi hay sao?
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn đã bất đắc dĩ lắc đầu, đi thẳng về phía trước. Ai ngờ phía sau lưng hắn, người kia lại cười hì hì nói:
- Lâm đạo hữu, vả lại chờ ta một bước...
Hai người nói đến nói lui, cũng không thể qua mắt được cá vị ở đây. Tùng Vân tán nhân hoàn toàn lơ đếnh với tình hình này, trái lại còn cảm thấy hơi thỏa mãn. Lão vuốt vuốt chòm râu của mình, thầm nghĩ: “Có tiểu nha đầu quấn quít tiểu tử kia, trái lại cũng giảm bớt được không ít phiền toái!”
Cùng lúc đó, một âm thanh thật nhỏ kéo dài truyền đến, cấm chế trước đại điện đã bị phá, cả đám người nhao nhao lao lên trước.
Sau khi xuyên qua cửa điện cao lớn hơi bị lệch nghiêng thì mọi người liền nhìn thấy một tòa cung điện tan hoang. Điện thờ vỡ vụn, vách tường đổ vỡ, chỉ còn lại một tòa đại điện rộng hơn mười trượng được tính là hoàn chỉnh.
Sau khi tiến vào tòa đại điện kia, đám người Lâm Nhất không khỏi hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Chín vị hóa thần tiền bối đi thẳng đến điểm cuối đại điện. Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tử vẫn luôn dẫn đầu. Khi có chỗ phát hiện, cả hai lại không nhịn được mà thầm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại không tỏ ra bất kỳ thái độ gì.
Lâm Nhất đi theo mọi người tiện về phía trước rồi chậm rãi dừng chân lại. Phía trước tòa điện thờ đổ nát vậy mà có một tấm bia đá trơ trọi dựng thẳng. Tấm bia đá kia là được đúc từ Hoàng thổ thạch, rộng ba thước, cao chín thước, dày bà xích, được khắc chế theo phong cách cổ xưa. Nó tản ra một khí thế bức bách vô hình, khiến cho người nhìn đến phải dừng chân.
Giờ phút này, cả chín vị cao nhân hóa thần đều đứng vây quanh tấm bia đá kia, cách tấm bia đá chừng một trượng. Ai cũng đưa mắt đánh giá dáng vẻ của nó, biểu cảm càng lúc càng nặng nề. Chỉ trong tích tắc đó, cả chín người đều đồng thời vung áo bào ngồi xuống. Trong số đó, Văn Huyền Tử còn không quên quay sang giải thích với đám người Ninh Viễn đứng bên cạnh:
- Đây là hư vô bia trong tiên cảnh, huyền duyền khó lường. Ngồi trước văn bi tham ngộ sẽ có thu hoạch!
Ánh mắt ông ta khẽ lướt qua phía Lâm Nhất rồi dừng lại, kế đó lập tức phân phó đệ tử môn hạ của mình làm việc.
Thấy thế, Tùng Vân tán nhân cũng phụ hoa nói theo:
- Lời ấy không sai! Nếu như có thể lĩnh ngộ thì sẽ rất có ích!
Dưới sự phân phó của các vị trưởng bối trong môn, đám nguyên anh tu sĩ lần lượt ngồi xuống trước tấm bia đá, ngưng thần tham ngộ.
Bởi vì đệ tử môn hạ của mình bỏ qua cơ duyên lần này nên Văn Bạch Tử có chút bất bình. Gã ta cười lạnh, khinh thương nói một câu:
- Sự huyền diệu của tấm bia đá này không phải người bình thường có thể tìm hiểu được!
Không cho phép có người trào phúng, Tùng Vân tán nhân trừng lớn hai mắt, sắp sửa phát tác. Thấy cừu gia lại sắp cãi lộn với nhau, Bách Lý Xuyên ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên một câu:
- Mọi cuộc gặp gỡ đều biến hóa thất thường, tiên duyên cũng vì người khác mà khác...
Ở trong đại điện hoang tàn, tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng trước tấm bia đá kỳ dị kia. Mặc Cáp Tề đột nhiên như nhớ ra điều gì, cất cao giọng gọi:
- Lâm Nhất, dù cho không thể tìm hiểu tấm bia này nhưng cũng không được bỏ qua bất kỳ cơ duyên nào...
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách tấm bia đá chừng mười trượng, Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng đứng đó, nét mặt trầm tĩnh, như có điều suy nghĩ. Hoa Trần Tử ngồi cách đó không xa, vẫy vẫy tay gọi hắn, mà hắn thì lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Tùng Vân tán nhân có chút không hiểu lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở:
- Tục truyền, bên trong Hậu Thổ tháp có ba tấm văn bia. Theo thứ tự là Hư Vô bia, Thái Cực bia và Vô cực bia. Chỉ tiếc, hai tấm bia khác đến nay tung tích vẫn chưa rõ, cơ duyên trước mắt không thể bỏ qua được. Lâm đạo hữu không phiền thì hãy đến tìm hiểu một phen.
Vẫy tay vô dụng, Hoa Trần Tử đành phải nhẹ giọng truyền âm nói: “Tiểu tử ngốc! Các vị tiền bối nói không phải là không có lý! Chỉ cần tìm hiểu được một phần huyền diệu của tấm bia đá này, thì hóa thần cũng ở trong tầm tay rồi...”
Chẳng biết là nghe theo lời mời hay là tiếp nhận ý tốt mà Lâm Nhất đã giật mình ngồi xuống. Hoa Trần Tử thấy vậy thì cười hì hì, vội vàng ngưng thần tham ngộ.
Mọi người đều nhao nhao tập trung vào tấm bia đá, chỉ có Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tử vẫn luôn lưu ý đến nhất cử nhất động của người nào đó. Thân là tu sĩ, có thể không quan tâm đến pháp bảo và linh thạch, nhưng lại không một ai có thể thờ ơ với thiên đại cơ duyên này. Mà hành động vừa rồi của tên tiểu tử kia lại rất dị thường. Thật sự là vì hắn ngây thơ, ngu ngốc, hay là bởi vì hắn phát hiện ra điều gì khác...
Sau khi Lâm Nhất xếp bằng ngồi xuống, thì hai mắt lập tức nhắm lại, thần thái an bình. Sau nửa canh giờ, tư thế của hắn cũng không hề thay đổi.
Đại điện im ăng tĩnh lặng. Hơn ba mươi vị tu sĩ đồng loạt tĩnh tọa, khiến cho cảnh tượng nơi này hiện ra cóc hút quỷ dị. Khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào tấm bia đá kia thì Lâm Nhất lại đột nhiên mở hai mắt ra, xích mang chớp động.
Bên dưới cái nhìn của Huyễn Đồng tử, trên tấm bia đá trơ trọi kia mơ hồ hiện ra một nhóm ký tự: Hư vô, minh viết, điềm đạm tịch mịch, hư vô vô vi, thử thiên địa chi bình, vi đạo chi bản...
Ngủ mà không mộng, chính là cảm giác vô ưu, tâm hồn thuần túy, không nhiễm bụi bẩn. Hư vô không màng danh lợi chính là hợp với thiên đạo...
- Chỉ là một tấm cấm bài mà thôi, quay đầu lại tìm Mặc tiền bối xin là được!
- Lâm Giang Phàm! Còn nhớ rõ Huyễn Linh thuật không...
Trong tình huống không biết làm gì hơn nữa, Hoa Trần Tử đột nhiên đè thấp giọng uy hiếp. Giống như là đã nắm được nhược điểm của người nào đó, nàng vô cùng đắc ý nói:
- Còn có... Ừm... Cái lão đầu đáng giận ở sinh tử chi địa kia! Hừ! Nếu như muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm!
Lâm Nhất ngạc nhiên quay đầu hỏi:
- Chỉ biết ăn nói bậy bạ, tiểu nha đầu ngươi bị điên rồi hay sao?
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn đã bất đắc dĩ lắc đầu, đi thẳng về phía trước. Ai ngờ phía sau lưng hắn, người kia lại cười hì hì nói:
- Lâm đạo hữu, vả lại chờ ta một bước...
Hai người nói đến nói lui, cũng không thể qua mắt được cá vị ở đây. Tùng Vân tán nhân hoàn toàn lơ đếnh với tình hình này, trái lại còn cảm thấy hơi thỏa mãn. Lão vuốt vuốt chòm râu của mình, thầm nghĩ: “Có tiểu nha đầu quấn quít tiểu tử kia, trái lại cũng giảm bớt được không ít phiền toái!”
Cùng lúc đó, một âm thanh thật nhỏ kéo dài truyền đến, cấm chế trước đại điện đã bị phá, cả đám người nhao nhao lao lên trước.
Sau khi xuyên qua cửa điện cao lớn hơi bị lệch nghiêng thì mọi người liền nhìn thấy một tòa cung điện tan hoang. Điện thờ vỡ vụn, vách tường đổ vỡ, chỉ còn lại một tòa đại điện rộng hơn mười trượng được tính là hoàn chỉnh.
Sau khi tiến vào tòa đại điện kia, đám người Lâm Nhất không khỏi hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Chín vị hóa thần tiền bối đi thẳng đến điểm cuối đại điện. Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tử vẫn luôn dẫn đầu. Khi có chỗ phát hiện, cả hai lại không nhịn được mà thầm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại không tỏ ra bất kỳ thái độ gì.
Lâm Nhất đi theo mọi người tiện về phía trước rồi chậm rãi dừng chân lại. Phía trước tòa điện thờ đổ nát vậy mà có một tấm bia đá trơ trọi dựng thẳng. Tấm bia đá kia là được đúc từ Hoàng thổ thạch, rộng ba thước, cao chín thước, dày bà xích, được khắc chế theo phong cách cổ xưa. Nó tản ra một khí thế bức bách vô hình, khiến cho người nhìn đến phải dừng chân.
Giờ phút này, cả chín vị cao nhân hóa thần đều đứng vây quanh tấm bia đá kia, cách tấm bia đá chừng một trượng. Ai cũng đưa mắt đánh giá dáng vẻ của nó, biểu cảm càng lúc càng nặng nề. Chỉ trong tích tắc đó, cả chín người đều đồng thời vung áo bào ngồi xuống. Trong số đó, Văn Huyền Tử còn không quên quay sang giải thích với đám người Ninh Viễn đứng bên cạnh:
- Đây là hư vô bia trong tiên cảnh, huyền duyền khó lường. Ngồi trước văn bi tham ngộ sẽ có thu hoạch!
Ánh mắt ông ta khẽ lướt qua phía Lâm Nhất rồi dừng lại, kế đó lập tức phân phó đệ tử môn hạ của mình làm việc.
Thấy thế, Tùng Vân tán nhân cũng phụ hoa nói theo:
- Lời ấy không sai! Nếu như có thể lĩnh ngộ thì sẽ rất có ích!
Dưới sự phân phó của các vị trưởng bối trong môn, đám nguyên anh tu sĩ lần lượt ngồi xuống trước tấm bia đá, ngưng thần tham ngộ.
Bởi vì đệ tử môn hạ của mình bỏ qua cơ duyên lần này nên Văn Bạch Tử có chút bất bình. Gã ta cười lạnh, khinh thương nói một câu:
- Sự huyền diệu của tấm bia đá này không phải người bình thường có thể tìm hiểu được!
Không cho phép có người trào phúng, Tùng Vân tán nhân trừng lớn hai mắt, sắp sửa phát tác. Thấy cừu gia lại sắp cãi lộn với nhau, Bách Lý Xuyên ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên một câu:
- Mọi cuộc gặp gỡ đều biến hóa thất thường, tiên duyên cũng vì người khác mà khác...
Ở trong đại điện hoang tàn, tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng trước tấm bia đá kỳ dị kia. Mặc Cáp Tề đột nhiên như nhớ ra điều gì, cất cao giọng gọi:
- Lâm Nhất, dù cho không thể tìm hiểu tấm bia này nhưng cũng không được bỏ qua bất kỳ cơ duyên nào...
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách tấm bia đá chừng mười trượng, Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng đứng đó, nét mặt trầm tĩnh, như có điều suy nghĩ. Hoa Trần Tử ngồi cách đó không xa, vẫy vẫy tay gọi hắn, mà hắn thì lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Tùng Vân tán nhân có chút không hiểu lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở:
- Tục truyền, bên trong Hậu Thổ tháp có ba tấm văn bia. Theo thứ tự là Hư Vô bia, Thái Cực bia và Vô cực bia. Chỉ tiếc, hai tấm bia khác đến nay tung tích vẫn chưa rõ, cơ duyên trước mắt không thể bỏ qua được. Lâm đạo hữu không phiền thì hãy đến tìm hiểu một phen.
Vẫy tay vô dụng, Hoa Trần Tử đành phải nhẹ giọng truyền âm nói: “Tiểu tử ngốc! Các vị tiền bối nói không phải là không có lý! Chỉ cần tìm hiểu được một phần huyền diệu của tấm bia đá này, thì hóa thần cũng ở trong tầm tay rồi...”
Chẳng biết là nghe theo lời mời hay là tiếp nhận ý tốt mà Lâm Nhất đã giật mình ngồi xuống. Hoa Trần Tử thấy vậy thì cười hì hì, vội vàng ngưng thần tham ngộ.
Mọi người đều nhao nhao tập trung vào tấm bia đá, chỉ có Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tử vẫn luôn lưu ý đến nhất cử nhất động của người nào đó. Thân là tu sĩ, có thể không quan tâm đến pháp bảo và linh thạch, nhưng lại không một ai có thể thờ ơ với thiên đại cơ duyên này. Mà hành động vừa rồi của tên tiểu tử kia lại rất dị thường. Thật sự là vì hắn ngây thơ, ngu ngốc, hay là bởi vì hắn phát hiện ra điều gì khác...
Sau khi Lâm Nhất xếp bằng ngồi xuống, thì hai mắt lập tức nhắm lại, thần thái an bình. Sau nửa canh giờ, tư thế của hắn cũng không hề thay đổi.
Đại điện im ăng tĩnh lặng. Hơn ba mươi vị tu sĩ đồng loạt tĩnh tọa, khiến cho cảnh tượng nơi này hiện ra cóc hút quỷ dị. Khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào tấm bia đá kia thì Lâm Nhất lại đột nhiên mở hai mắt ra, xích mang chớp động.
Bên dưới cái nhìn của Huyễn Đồng tử, trên tấm bia đá trơ trọi kia mơ hồ hiện ra một nhóm ký tự: Hư vô, minh viết, điềm đạm tịch mịch, hư vô vô vi, thử thiên địa chi bình, vi đạo chi bản...
Ngủ mà không mộng, chính là cảm giác vô ưu, tâm hồn thuần túy, không nhiễm bụi bẩn. Hư vô không màng danh lợi chính là hợp với thiên đạo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.