Chương 1792: Hung hiểm trùng điệp (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Giữa không trung, năm huynh đệ của Thiên Lang tộc, bốn người trong số đó đang đứng từ trên cao quan sát, chỉ có Tráng Diệp vẫn là dáng vẻ cự lang. Ngay lúc đó, ầm một tiếng giống như bị một tia chớp màu đen chợt đánh trúng phía sau lưng, đau đến mức y quay đầu lại rít gào.
Ngay giây đó, người đánh lén hiện thân ra, chính là một con chim to khoảng ba trượng, cái mỏ lớn cùng lợi trảo, ô lông vũ lượng, quanh thân tỏa ra uy thế rừng rực. Một kích thành công nhưng nó không hề dừng lại, lại kêu to một tiếng chói tai, lập tức hai cánh nhẹ nhàng run lên, quay lại bay đi, rồi ngay lập tức biến mất. Tại chỗ chỉ để lại năm huynh đệ Thiên Lang tộc vẫn giận không kềm được!
- Con chim này tên là Xích Ô, tính ác, dễ cáu giận, mang thù, vô cùng thích tập sát đồng loại, cho dù còn vị thành niên lại có tu vi không cao nhưng bay nhanh như điện mà thần thông quỷ dị...
Đây là Tống Huyền Tử truyền âm phân trần lai lịch của con quái điểu kia, Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái. Tới gần Yêu Vương cốc, từng đám yêu thú xuất hiện nhiều hơn. Lộ trình mười ngàn dặm tiếp theo không dễ đi...
Lâm Nhất lặng lẽ tràn thần thức nhìn bốn phía. Có lẽ là do có núi non cách trở hoặc là tầng tầng lớp lớp mây mù quái dị cấm chế, tình hình ở phía xa mọi người khó mà phân biệt được đầu mối. Chỉ có điều một điểm đen nhỏ trên bầu trời bỗng trở nên lớn hơn, Xích Ô điểu rốt cuộc lại mang theo khí thế hung hăng trở lại. Mà năm huynh đệ của Thiên Lang tộc tựa như đã sớm dự liệu được, không hẹn mà cùng ẩn thân đi, trong nháy mắt hóa thành Thanh Phong Lang Ảnh nhào tới.
Xích Ô điểu giáng từ trên trời xuống, thế tới cực nhanh. Phát hiện tình hình không đúng, mỏ nhọn chợt mổ tạo thành đoàn thành cầu, hỏa diễm đỏ đậm phun từ trong mỏ nó ra, nhiệt sáng quắc cùng khí cơ nóng rực thoáng chốc đã nuốt sống sơn cốc phía dưới. Mà nó chưa kịp đắc ý, thân hình bỗng nhiên dừng lại, hai cánh rung lên muốn bứt ra né tránh.
Lúc suýt gặp đại nạn, một tia ngân mang phá không mà tới, một phát chặt đứt đầu của Xích Ô. Sau đó Tráng Sâm xuất hiện ở một bên, nửa hư nửa thực như thân ảnh của một con chó sói, chân trước sắc bén vẫn chớp động hàn quang làm người ta sợ hãi. Tiếp theo bốn cơn gió mát xuyên thấu qua hỏa diễm, trong thời gian một cái thở dốc đã vây khốn đối thủ lại.
Chim lớn bị giết, mà hai cánh vẫn đang không ngừng vỗ cách mặt đất mấy trượng không ngã. Bị chém đứt cổ cũng không thấy máu bị phun tung tóe mà có một tia hỏa quang yêu dị hiện lên, không thể tưởng nổi lại chợt sinh ra một cái đầu hoàn hảo như lúc ban đầu.
Gần trong gang tấc, Tráng Sâm sao bằng lòng bỏ qua được, hai cái chân trước chợt vung lên, mười tia sáng sắc bén chợt đánh tới. Mấy huynh đệ còn lại bảo vệ bốn phía, hiển nhiên muốn hợp lực lại giết chết con Xích Ô khiêu khích này.
Không chiếm được lợi ích còn bị hãm vào trong nguy cảnh. Mỏ nhọn của Xích Ô há to, thân thể dài ba trượng run rẩy kịch liệt, ầm một cái, mổ ra tựa như một cái lò luyện bị lật úp, lại tựa như nham thạch nóng chảy văng tung tóe, lửa cháy hừng hực vẩy ra bốn phía, thế không thể đỡ.
Thấy thế năm huynh đệ Tráng Sâm không có ý liều mạng, mỗi người xoay người tránh đi. Ai ngờ trong ngọn lửa đột nhiên bay ra một tia hắc quang, bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.
Tự dưng bị bắt nạt một cái, lại phải để mặc đối thủ bỏ chạy mà không thể làm được gì, Tráng Sâm biến lại nguyên hình, lửa giận khó tiêu mở miệng mắng:
- Súc sinh lông lá ghê tởm! Đừng có để lão tử gặp được lần nữa...
Mấy vị huynh đệ khác cũng bị kích động theo, mỗi người đều không ngừng gầm gừ.
Một trận ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh liền không giải thích được mà kết thúc như thế.
Dưới vách núi, bốn người khoanh tay đứng nhìn, thần sắc khác nhau. Thấy năm huynh đệ kia chật vật đi tới, Lâm Nhất nhếch nhếch khóe môi, quay đầu nhìn gã, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị. Ở trong mắt tu sĩ, bất kể ngươi là mèo hay là chỉ có lông thôi cũng đều gọi là súc sinh. Lúc sau, nhìn thấy bốn phía lại làm hắn âm thầm chặc lưỡi.
Sơn cốc này cao khoảng mấy trăm trượng, xung quanh xanh um tươi tốt lại sinh cơ dạt dào, lúc này như có khói xông lửa đốt, từng đống hỗn độn khắp nơi trên đất, khắp nơi đều bị nướng khét. Tu vi của Xích Ô chẳng qua chỉ có Luyện Hư, lại có thể làm đi làm lại nhiều lần như thế! Tuy rằng chưa chắc có thể lấy yếu thắng lạnh nhưng lại có thể làm năm huynh đệ của Thiên Lang tộc không có cách nào, lá gan của con chim kia có thể tưởng được! Theo như chuyện này thì trong Yêu vực không có ai yếu...
- Huynh đệ ta muốn nghỉ ngơi một chút, mấy giờ sau đi tiếp cũng không muộn.
Tráng Sâm không cần suy nghĩ đã phân phó một câu rồi ngồi bịch một tiếng trước vách núi. Năm huynh đệ ngồi thành một hàng, vô tình hoặc cố ý chặn bốn người của Thiên Hồ tộc ở sau lưng.
Năm bóng lưng như năm ngọn núi nhỏ ở ngoài mấy trượng làm lòng người ta chật chội bất an, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử nhìn nhau không nói gì, lại đồng thời nhìn về phía Lâm Nhất. đối phương dựa vách đá ngồi xếp bằng, nhàn nhạt cười một cái nói:
- Lúc đi đường có người cõng, lúc đánh nhau có người giành trước ngăn cản ở phía trước...ha...
Hắn cầm một cái hồ lô nhỏ ở bên hông lên ngửa đầu hớp một ngụm, rồi mới cảm khái:
- ... Xác thực là an nhàn!
Từ trước đó Mỵ Nương cũng là dáng vẻ như thế, nhưng có lẽ là bởi vì hài tử nên khiến nàng ta bị rối loạn. Nàng nhìn thấy Lâm Nhất bình thản ung dung thì không khỏi ngưng thần đoan trang hơn chút, lập tức lại âm thầm lắc đầu. Người trẻ tuổi này mặc dù bất phàm nhưng không khỏi quá mức tự cao...
Ngay giây đó, người đánh lén hiện thân ra, chính là một con chim to khoảng ba trượng, cái mỏ lớn cùng lợi trảo, ô lông vũ lượng, quanh thân tỏa ra uy thế rừng rực. Một kích thành công nhưng nó không hề dừng lại, lại kêu to một tiếng chói tai, lập tức hai cánh nhẹ nhàng run lên, quay lại bay đi, rồi ngay lập tức biến mất. Tại chỗ chỉ để lại năm huynh đệ Thiên Lang tộc vẫn giận không kềm được!
- Con chim này tên là Xích Ô, tính ác, dễ cáu giận, mang thù, vô cùng thích tập sát đồng loại, cho dù còn vị thành niên lại có tu vi không cao nhưng bay nhanh như điện mà thần thông quỷ dị...
Đây là Tống Huyền Tử truyền âm phân trần lai lịch của con quái điểu kia, Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái. Tới gần Yêu Vương cốc, từng đám yêu thú xuất hiện nhiều hơn. Lộ trình mười ngàn dặm tiếp theo không dễ đi...
Lâm Nhất lặng lẽ tràn thần thức nhìn bốn phía. Có lẽ là do có núi non cách trở hoặc là tầng tầng lớp lớp mây mù quái dị cấm chế, tình hình ở phía xa mọi người khó mà phân biệt được đầu mối. Chỉ có điều một điểm đen nhỏ trên bầu trời bỗng trở nên lớn hơn, Xích Ô điểu rốt cuộc lại mang theo khí thế hung hăng trở lại. Mà năm huynh đệ của Thiên Lang tộc tựa như đã sớm dự liệu được, không hẹn mà cùng ẩn thân đi, trong nháy mắt hóa thành Thanh Phong Lang Ảnh nhào tới.
Xích Ô điểu giáng từ trên trời xuống, thế tới cực nhanh. Phát hiện tình hình không đúng, mỏ nhọn chợt mổ tạo thành đoàn thành cầu, hỏa diễm đỏ đậm phun từ trong mỏ nó ra, nhiệt sáng quắc cùng khí cơ nóng rực thoáng chốc đã nuốt sống sơn cốc phía dưới. Mà nó chưa kịp đắc ý, thân hình bỗng nhiên dừng lại, hai cánh rung lên muốn bứt ra né tránh.
Lúc suýt gặp đại nạn, một tia ngân mang phá không mà tới, một phát chặt đứt đầu của Xích Ô. Sau đó Tráng Sâm xuất hiện ở một bên, nửa hư nửa thực như thân ảnh của một con chó sói, chân trước sắc bén vẫn chớp động hàn quang làm người ta sợ hãi. Tiếp theo bốn cơn gió mát xuyên thấu qua hỏa diễm, trong thời gian một cái thở dốc đã vây khốn đối thủ lại.
Chim lớn bị giết, mà hai cánh vẫn đang không ngừng vỗ cách mặt đất mấy trượng không ngã. Bị chém đứt cổ cũng không thấy máu bị phun tung tóe mà có một tia hỏa quang yêu dị hiện lên, không thể tưởng nổi lại chợt sinh ra một cái đầu hoàn hảo như lúc ban đầu.
Gần trong gang tấc, Tráng Sâm sao bằng lòng bỏ qua được, hai cái chân trước chợt vung lên, mười tia sáng sắc bén chợt đánh tới. Mấy huynh đệ còn lại bảo vệ bốn phía, hiển nhiên muốn hợp lực lại giết chết con Xích Ô khiêu khích này.
Không chiếm được lợi ích còn bị hãm vào trong nguy cảnh. Mỏ nhọn của Xích Ô há to, thân thể dài ba trượng run rẩy kịch liệt, ầm một cái, mổ ra tựa như một cái lò luyện bị lật úp, lại tựa như nham thạch nóng chảy văng tung tóe, lửa cháy hừng hực vẩy ra bốn phía, thế không thể đỡ.
Thấy thế năm huynh đệ Tráng Sâm không có ý liều mạng, mỗi người xoay người tránh đi. Ai ngờ trong ngọn lửa đột nhiên bay ra một tia hắc quang, bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất.
Tự dưng bị bắt nạt một cái, lại phải để mặc đối thủ bỏ chạy mà không thể làm được gì, Tráng Sâm biến lại nguyên hình, lửa giận khó tiêu mở miệng mắng:
- Súc sinh lông lá ghê tởm! Đừng có để lão tử gặp được lần nữa...
Mấy vị huynh đệ khác cũng bị kích động theo, mỗi người đều không ngừng gầm gừ.
Một trận ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh liền không giải thích được mà kết thúc như thế.
Dưới vách núi, bốn người khoanh tay đứng nhìn, thần sắc khác nhau. Thấy năm huynh đệ kia chật vật đi tới, Lâm Nhất nhếch nhếch khóe môi, quay đầu nhìn gã, trên mặt hiện lên một nụ cười quái dị. Ở trong mắt tu sĩ, bất kể ngươi là mèo hay là chỉ có lông thôi cũng đều gọi là súc sinh. Lúc sau, nhìn thấy bốn phía lại làm hắn âm thầm chặc lưỡi.
Sơn cốc này cao khoảng mấy trăm trượng, xung quanh xanh um tươi tốt lại sinh cơ dạt dào, lúc này như có khói xông lửa đốt, từng đống hỗn độn khắp nơi trên đất, khắp nơi đều bị nướng khét. Tu vi của Xích Ô chẳng qua chỉ có Luyện Hư, lại có thể làm đi làm lại nhiều lần như thế! Tuy rằng chưa chắc có thể lấy yếu thắng lạnh nhưng lại có thể làm năm huynh đệ của Thiên Lang tộc không có cách nào, lá gan của con chim kia có thể tưởng được! Theo như chuyện này thì trong Yêu vực không có ai yếu...
- Huynh đệ ta muốn nghỉ ngơi một chút, mấy giờ sau đi tiếp cũng không muộn.
Tráng Sâm không cần suy nghĩ đã phân phó một câu rồi ngồi bịch một tiếng trước vách núi. Năm huynh đệ ngồi thành một hàng, vô tình hoặc cố ý chặn bốn người của Thiên Hồ tộc ở sau lưng.
Năm bóng lưng như năm ngọn núi nhỏ ở ngoài mấy trượng làm lòng người ta chật chội bất an, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử nhìn nhau không nói gì, lại đồng thời nhìn về phía Lâm Nhất. đối phương dựa vách đá ngồi xếp bằng, nhàn nhạt cười một cái nói:
- Lúc đi đường có người cõng, lúc đánh nhau có người giành trước ngăn cản ở phía trước...ha...
Hắn cầm một cái hồ lô nhỏ ở bên hông lên ngửa đầu hớp một ngụm, rồi mới cảm khái:
- ... Xác thực là an nhàn!
Từ trước đó Mỵ Nương cũng là dáng vẻ như thế, nhưng có lẽ là bởi vì hài tử nên khiến nàng ta bị rối loạn. Nàng nhìn thấy Lâm Nhất bình thản ung dung thì không khỏi ngưng thần đoan trang hơn chút, lập tức lại âm thầm lắc đầu. Người trẻ tuổi này mặc dù bất phàm nhưng không khỏi quá mức tự cao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.