Chương 1002: Kẻ địch (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Một đòn ôm lửa giận không ngờ lại đánh trượt. Vệ Tòng yên tĩnh trở lại, cũng nhìn kỹ kẻ thù này. Hoặc lúc này cũng xem là đối thủ!
Lâm Nhất chẳng qua là tu vi Kim Đan sơ kỳ, sao có sức lực kinh người như vậy! Khí thế hung hãn mà quỷ dị này, sát ý sắc bén hung bạo mạnh mẽ, sợ rằng tu vi Kim Đan trung kỳ cũng chỉ có như vậy! Gân cốt hắn mạnh mẽ với sức lực cực lớn hiếm thấy trong các tu sĩ!
Phi kiếm lẩn quẩn ở trước mắt, thân kiếm không việc gì nhưng vẫn khiến cho Vệ Tòng yên lòng. Lần đầu giao đấu, mình cũng không chiếm lợi ích gì, khiến cho ông ta khó tránh khỏi nổi giận. Hừ! Hắn cho rằng dựa vào một cây gậy sắt lại có thể chu toàn được sao! Tu sĩ tranh đấu, cuối cùng vẫn là so đấu về tu vi! Ta sẽ làm cho ngươi xem thử cái gì gọi là cao thủ!
Khi trong lòng Vệ Tòng nảy ý định ác động, một hai người đứng sừng sững cách đó mấy chục trượng cũng đang nóng lòng muốn thử!
Ánh mắt lướt qua gậy sắt trong tay, phía trên có một vết kiếm mới tinh nhìn thấy mà giật mình, nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn trấn tĩnh! Lần đầu giao đấu cùng cao thủ Kim Đan hậu kỳ, cứng đối cứng một hồi như thế lại không bị đánh ép như hắn tưởng. Ngoài cánh tay hơi đau và tê dại, toàn thân không có việc gì.
Khí cơ không nhanh, pháp lực khó nối liền? Không sai! Nếu như là tu sĩ bình thường rơi ở trong sương mù màu đen này, sợ rằng phải khoanh tay chịu chết! Nhưng sau khi Linh Long Quyết của Thăng Long Quyết của Lâm Nhất đạt được tiểu thành, trong khí hải dường như có hai Kim Đan. Mà long đan chính là Chính Dương cao nhất, tồn tại đã vượt qua giới này, lại sao có thể sợ hãi khí âm sát.
Khi nói chuyện bằng trọng lượng của nắm đấm, ý chí chiến đấu của Lâm Nhất tăng mạnh! Hắn lại vung mạnh gậy sắt, cơ thể thoáng động nhào qua, miệng quát:
- Vệ Tòng, trở lại...
Bóng gậy màu đen giống như mây đen từ trên cao ép xuống. Vệ Tòng hừ lạnh một tiếng, không chịu lùi bước, trái lại giơ tay chộp tới, một Kim Long Thủ dài tới bốn năm trượng lao ra. Phi kiếm của ông ta thừa cơ bổ xuống về phía Lâm Nhất giống như tia chớp.
Thấy đối phương lấy ra Chính Dương Kim Long Thủ, Lâm Nhất đang ở giữa không trung không hề do dự, tay gậy sắt trong mang theo tiếng gió thổi gào thét đánh xuống, từ trên cánh tay hắn bỗng nhiên có một tia sáng bay ra, tiếp theo hóa thành một con Xích Kim Diễm Long dài năm sáu trượng. Theo một tiếng rồng ngâm vang lên, hai con rồng một vàng một đỏ thoáng va chạm vào nhau.
Cùng lúc đó, phi kiếm của Vệ Tòng phát sau đã đến trước mặt của Lâm Nhất. Sau đó ông ta không quan tâm gậy sắt đập xuống, lại há miệng phun ra một đường kiếm quang...
- Keng...
Vệ Tòng thoáng biến sắc. Pháp bảo phi kiếm của ông ta đang lao nhanh, lại vì đối phương phun ra một thanh Kim Long kiếm ngăn cản. Mà gậy sắt đã lao mạnh xuống đầu đỉnh...
Vẻ mặt Vệ Tòng thâm trầm, dưới chân đành phải lùi lại một bước. Không ngờ đấu với một tiểu tử Kim Đan sơ kỳ lại phải lui lại một bước, cũng thật mất mặt! Trong con ngươi của ông ta lóe lên sự tàn khốc, mở miệng lại phun ra một vật. Trên tay ông ta càng không nhàn rỗi, ống tay áo vung lên liền có ba đường kiếm quang bay đi...
Gậy sắt trong tay sắp nện xuống đầu của Vệ Tòng, một cái chuông vuông với kích thước chừng một trượng đột nhiên ngăn cản ở phía trước. Trong ánh sáng chớp giật lại có ba thanh phi kiếm lao tới ở ba hướng trên, giữa và dưới. Lâm Nhất vốn muốn lấy sức ép người, đảo mắt thành thế cưỡi cọp. Trong lúc nguy cấp, hai mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng màu đỏ, Huyền Thiên Thuẫn trên thân xuyên qua cơ thể lao ra, hai cánh tay dùng hết sức lực, thân hình mang theo một long ảnh, hắn chợt hét lớn một tiếng:
- Thái...
Trong chớp mắt khi hắn quát một tiếng này, lại nghe "Ầm” một tiếng, tiếp theo là những tiếng keng keng keng vang dội.
Gậy sắt nện ở trên đỉnh vuông, trong tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, chịu phản lực khó chịu nổi, Lâm Nhất lăn mấy vòng ngược lại, vẫn không tránh được phi kiếm đột kích, đành phải dựa vào Huyền Thiên Thuẫn ngăn cản.
Mà cái đỉnh vuông ngăn cản được lực mạnh của gậy sắt lại "Oong” một tiếng đổ xuống, trở lại kích thước bằng bàn tay, được Vệ Tòng giơ tay đón được. Ông ta run sợ và tâm thần đột nhiên hoảng hốt, cố lấy lại tinh thần, tức giận mắng...
- Đáng giận thật, ngươi lại dám mê hoặc tâm trí của ta, còn hủy Chính Dương Đỉnh của ta...
Chính Dương đỉnh, chính là vật đặc biệt của Chính Dương tông. Nó vốn chỉ có năm cái, thuộc sở hữu của những người đứng đầu mỗi phong, quả thật là pháp bảo phòng thân hiếm có, làm sao có thể bị phá huỷ dễ dàng. Nhưng cái đỉnh nhỏ lại biến về màu đen, pháp lực hẳn đã bị hao tổn, sợ rằng cần phải nuôi dưỡng ở trong Kim Đan mấy ngày.
Lâm Nhất chẳng qua là tu vi Kim Đan sơ kỳ, sao có sức lực kinh người như vậy! Khí thế hung hãn mà quỷ dị này, sát ý sắc bén hung bạo mạnh mẽ, sợ rằng tu vi Kim Đan trung kỳ cũng chỉ có như vậy! Gân cốt hắn mạnh mẽ với sức lực cực lớn hiếm thấy trong các tu sĩ!
Phi kiếm lẩn quẩn ở trước mắt, thân kiếm không việc gì nhưng vẫn khiến cho Vệ Tòng yên lòng. Lần đầu giao đấu, mình cũng không chiếm lợi ích gì, khiến cho ông ta khó tránh khỏi nổi giận. Hừ! Hắn cho rằng dựa vào một cây gậy sắt lại có thể chu toàn được sao! Tu sĩ tranh đấu, cuối cùng vẫn là so đấu về tu vi! Ta sẽ làm cho ngươi xem thử cái gì gọi là cao thủ!
Khi trong lòng Vệ Tòng nảy ý định ác động, một hai người đứng sừng sững cách đó mấy chục trượng cũng đang nóng lòng muốn thử!
Ánh mắt lướt qua gậy sắt trong tay, phía trên có một vết kiếm mới tinh nhìn thấy mà giật mình, nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn trấn tĩnh! Lần đầu giao đấu cùng cao thủ Kim Đan hậu kỳ, cứng đối cứng một hồi như thế lại không bị đánh ép như hắn tưởng. Ngoài cánh tay hơi đau và tê dại, toàn thân không có việc gì.
Khí cơ không nhanh, pháp lực khó nối liền? Không sai! Nếu như là tu sĩ bình thường rơi ở trong sương mù màu đen này, sợ rằng phải khoanh tay chịu chết! Nhưng sau khi Linh Long Quyết của Thăng Long Quyết của Lâm Nhất đạt được tiểu thành, trong khí hải dường như có hai Kim Đan. Mà long đan chính là Chính Dương cao nhất, tồn tại đã vượt qua giới này, lại sao có thể sợ hãi khí âm sát.
Khi nói chuyện bằng trọng lượng của nắm đấm, ý chí chiến đấu của Lâm Nhất tăng mạnh! Hắn lại vung mạnh gậy sắt, cơ thể thoáng động nhào qua, miệng quát:
- Vệ Tòng, trở lại...
Bóng gậy màu đen giống như mây đen từ trên cao ép xuống. Vệ Tòng hừ lạnh một tiếng, không chịu lùi bước, trái lại giơ tay chộp tới, một Kim Long Thủ dài tới bốn năm trượng lao ra. Phi kiếm của ông ta thừa cơ bổ xuống về phía Lâm Nhất giống như tia chớp.
Thấy đối phương lấy ra Chính Dương Kim Long Thủ, Lâm Nhất đang ở giữa không trung không hề do dự, tay gậy sắt trong mang theo tiếng gió thổi gào thét đánh xuống, từ trên cánh tay hắn bỗng nhiên có một tia sáng bay ra, tiếp theo hóa thành một con Xích Kim Diễm Long dài năm sáu trượng. Theo một tiếng rồng ngâm vang lên, hai con rồng một vàng một đỏ thoáng va chạm vào nhau.
Cùng lúc đó, phi kiếm của Vệ Tòng phát sau đã đến trước mặt của Lâm Nhất. Sau đó ông ta không quan tâm gậy sắt đập xuống, lại há miệng phun ra một đường kiếm quang...
- Keng...
Vệ Tòng thoáng biến sắc. Pháp bảo phi kiếm của ông ta đang lao nhanh, lại vì đối phương phun ra một thanh Kim Long kiếm ngăn cản. Mà gậy sắt đã lao mạnh xuống đầu đỉnh...
Vẻ mặt Vệ Tòng thâm trầm, dưới chân đành phải lùi lại một bước. Không ngờ đấu với một tiểu tử Kim Đan sơ kỳ lại phải lui lại một bước, cũng thật mất mặt! Trong con ngươi của ông ta lóe lên sự tàn khốc, mở miệng lại phun ra một vật. Trên tay ông ta càng không nhàn rỗi, ống tay áo vung lên liền có ba đường kiếm quang bay đi...
Gậy sắt trong tay sắp nện xuống đầu của Vệ Tòng, một cái chuông vuông với kích thước chừng một trượng đột nhiên ngăn cản ở phía trước. Trong ánh sáng chớp giật lại có ba thanh phi kiếm lao tới ở ba hướng trên, giữa và dưới. Lâm Nhất vốn muốn lấy sức ép người, đảo mắt thành thế cưỡi cọp. Trong lúc nguy cấp, hai mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng màu đỏ, Huyền Thiên Thuẫn trên thân xuyên qua cơ thể lao ra, hai cánh tay dùng hết sức lực, thân hình mang theo một long ảnh, hắn chợt hét lớn một tiếng:
- Thái...
Trong chớp mắt khi hắn quát một tiếng này, lại nghe "Ầm” một tiếng, tiếp theo là những tiếng keng keng keng vang dội.
Gậy sắt nện ở trên đỉnh vuông, trong tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, chịu phản lực khó chịu nổi, Lâm Nhất lăn mấy vòng ngược lại, vẫn không tránh được phi kiếm đột kích, đành phải dựa vào Huyền Thiên Thuẫn ngăn cản.
Mà cái đỉnh vuông ngăn cản được lực mạnh của gậy sắt lại "Oong” một tiếng đổ xuống, trở lại kích thước bằng bàn tay, được Vệ Tòng giơ tay đón được. Ông ta run sợ và tâm thần đột nhiên hoảng hốt, cố lấy lại tinh thần, tức giận mắng...
- Đáng giận thật, ngươi lại dám mê hoặc tâm trí của ta, còn hủy Chính Dương Đỉnh của ta...
Chính Dương đỉnh, chính là vật đặc biệt của Chính Dương tông. Nó vốn chỉ có năm cái, thuộc sở hữu của những người đứng đầu mỗi phong, quả thật là pháp bảo phòng thân hiếm có, làm sao có thể bị phá huỷ dễ dàng. Nhưng cái đỉnh nhỏ lại biến về màu đen, pháp lực hẳn đã bị hao tổn, sợ rằng cần phải nuôi dưỡng ở trong Kim Đan mấy ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.