Chương 454: Kẻ địch mạnh đuổi theo. (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Đám người Hoằng An không hiểu Lâm Nhất có ý gì, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, đôi lông mày nhíu lại, khí thế đáng sợ lan tràn, làm cho người khác không thể chống lại được, ngay cả Mộc Thanh Nhi cũng ngẩn ra, trong lòng thầm nói có chuyện gì rồi, cũng không dám do dự, nàng vội vàng đi theo Từ Tử Huyên và Hoằng An xuống dưới, rời khỏi lầu thai.
- Lâm đạo hữu! Bọn chúng đến rồi sao?
Giang trưởng lão vội vã nhảy lên lầu thai, đi đến bên cạnh Lâm Nhất.
Lâm Nhất ngẩng đầu, hất cằm ra hiệu.
- Ngài nhìn…
Giang trưởng lão nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhất, sắc mặt cứng đờ, lắp bắp nói.
- Này, đó là…
Chỉ thấy một chấm đen ở xa xa, đang bay từ ngoài mấy dặm xa đến, chỉ trong chốc lát đã thấy một con chim lớn màu đen, hót lên một tiếng cao vút, gào thét đập về phía con thuyền.
Con chim xòe hai cánh ra, cánh dài hơn ba trượng. Làm cho mọi người trên thuyền kinh hãi hơn, vì trên con chim kia có một nam tử cường tráng đang đứng, người kia cực kỳ giận dữ, gào lên như sét đánh giữa không trung.
- Trốn đi đâu! Chết hết đi cho ta!
- A! Hắn có tu vi gì?
Giang trưởng lão đã cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lùi về sau một bước.
Lâm Nhất nhướng lông mày lên, giơ tay triệu hồi Lang Nha Kiếm. Hắn không quan tâm được đến Giang trưởng lão, bóng người bay lên như gió, trong tiếng hét dài, người đã bay lên không trung, liều mạng chém kiếm trong tay ra, chém ra một vệt ánh sáng, nghênh đón con chim lớn kia.
Nếu như cứ để cho con chim lớn kia vọt đến, ngay lập tức, con thuyền sẽ bị phá hủy. Tất nhiên, ý đồ của đối phương quá rõ ràng. Lúc Lâm Nhất tĩnh tọa trong phòng đã nhận ra có một người một chim đang bay đến, mặc dù không nhìn ra tu vi của người này, nhưng hắn không thể không nhanh chóng quyết định, phi người nhảy ra.
Lâm Nhất cảm thấy may mắn, vì đối phương không phải là cao nhân Trúc Cơ. Trong lúc chiến đấu, có lẽ hắn còn tìm được con đường sống.
Người ở trên không trung chính là Nhan Thủ Tín, lúc này, trong lòng hắn cũng cực kỳ căm tức.
Hôm qua hắn chạy suốt đêm đến Toại Đảo, đến nơi, nhìn thấy con thuyền hỏng mắc cạn trên bờ, hỏi thăm rõ tình hình, sau đó chôn cất thi thể hai huynh đệ Nhan Bỉnh, Nhan Thủ Tin giận đến mức không nhịn nổi.
Những người này không biết chui ra từ chỗ nào, thật sự là to gan lớn mật, không chỉ giết con cháu Nhan Gia, vậy mà còn cướp sạch thuyền. Thật sự không hề để Nhan Gia vào trong mắt, muốn nhịn cũng không nhịn được!
Nhan Thủ Tín đã nổi lên sát ý. Hắn muốn phá hủy thuyền, giết chết tất cả bọn chúng, nếu không thì không thể giải nỗi giận trong lòng được.
Từ miệng tộc nhân biết được, đối phương giết người cướp thuyền xong, nhân dịp trời tối chạy trốn, không biết đi đâu. Nhan Thủ Tín tự nghĩ rằng, những người này gặp chuyện lớn, khiếp sợ quá nên chạy ngược về. Nếu đối phương vẫn còn đi tiếp thì hắn đã gặp trên đường đi mới đúng.
Nhan Thủ Tín cho Kim Đỉnh Điểu ăn uống, nghỉ ngơi một chút, sau đó đuổi theo về phía Tây Bắc. Hắn đuổi theo mấy canh giờ cũng chẳng thấy bóng con thuyền nào. Nghĩ về tốc độ của thuyền, không thể nào không đuổi kịp được. Điều này nói rõ là, hắn đã đuổi sai đường rồi.
Nhờ vào tốc độ của Kim Đỉnh Điểu, Nhan Thủ Tín đi vòng trên biển, kiểm tra những nơi mà con thuyền có khả năng đi đến, nhưng chẳng nhìn thấy cái bóng của đối phương.
Mất rất nhiều thời gian, Nhan Thủ Tín mới thầm mắng mình ngu xuẩn. Hắn còn khỏe, nhưng chim đã mệt muốn chết rồi, bất đắc dĩ quá, hắn phải đi xuống cho linh cầm ăn uống no đủ, hồi phục lại thể lực, sau đó mới đuổi đúng về phía thuyền Phái Thiên Long bỏ chạy.
Không thể không nói, Kim Đỉnh Điều này được xem là vua trong các loại chim cũng không quá đáng! Bay cực nhanh, hơn nữa nó còn được cho ăn thiên tài địa bảo từ bé, càng có thêm linh tính. Đây cũng là điều mà Nhan Thủ Tín dựa vào, nếu không, muốn tìm một con thuyền trên biển cả mênh mông, chẳng khác nào mò kim đáy biển hết.
Bây giờ, Nhan Thủ Tín dựa vào tốc độ kinh khủng của con chim kia, đuổi kịp được con thuyền phái Thiên Long.
Từ trên cao nhìn xuống, Nhan Thủ Tín nhanh chóng thấy được con thuyền đang chạy nhanh hết tốc độ, hắn ngồi trên lưng chim, lại bị một thần thức từ trên thuyền quét qua làm cho sợ hết hồn. Thần thức mạnh mẽ như vậy, còn hơn chứ không hề kém hắn. Trên dưới Nhan Gia, chỉ sợ cả đại ca hắn cũng không có thần thức mạnh đến vậy! Chẳng lẽ, trên thuyền này có cả cao nhân Trúc Cơ.
Nếu như vậy, thù này đừng mong báo được.
Làm cho Nhan Thủ Tín thở phào nhẹ nhõm đó là lúc đến gần con thuyền, hắn thấy rõ tu vi của đối phương, Người trẻ tuổi đứng trên lầu thai chỉ có tu vi tầng bảy, không quá hắn. Mà lão già bên cạnh thì yếu không thể tả, tu vi dưới tầng bốn thì hắn chẳng để vào mắt.
Người, chắc chắn Nhan Thủ Tín sẽ giết, thuyền, chắc chắn sẽ phải phá hủy!
Trong lúc Nhan Thủ Tín quát lên, sát ý ngập trời, một vệt ánh sáng bay đến, chém về phía Kim Đỉnh Điêu bên dưới.
Nhan Thủ Tín giận dữ, giơ tay tạo ra một luồng ánh sáng đón đỡ.
Bùm!
- Lâm đạo hữu! Bọn chúng đến rồi sao?
Giang trưởng lão vội vã nhảy lên lầu thai, đi đến bên cạnh Lâm Nhất.
Lâm Nhất ngẩng đầu, hất cằm ra hiệu.
- Ngài nhìn…
Giang trưởng lão nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhất, sắc mặt cứng đờ, lắp bắp nói.
- Này, đó là…
Chỉ thấy một chấm đen ở xa xa, đang bay từ ngoài mấy dặm xa đến, chỉ trong chốc lát đã thấy một con chim lớn màu đen, hót lên một tiếng cao vút, gào thét đập về phía con thuyền.
Con chim xòe hai cánh ra, cánh dài hơn ba trượng. Làm cho mọi người trên thuyền kinh hãi hơn, vì trên con chim kia có một nam tử cường tráng đang đứng, người kia cực kỳ giận dữ, gào lên như sét đánh giữa không trung.
- Trốn đi đâu! Chết hết đi cho ta!
- A! Hắn có tu vi gì?
Giang trưởng lão đã cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lùi về sau một bước.
Lâm Nhất nhướng lông mày lên, giơ tay triệu hồi Lang Nha Kiếm. Hắn không quan tâm được đến Giang trưởng lão, bóng người bay lên như gió, trong tiếng hét dài, người đã bay lên không trung, liều mạng chém kiếm trong tay ra, chém ra một vệt ánh sáng, nghênh đón con chim lớn kia.
Nếu như cứ để cho con chim lớn kia vọt đến, ngay lập tức, con thuyền sẽ bị phá hủy. Tất nhiên, ý đồ của đối phương quá rõ ràng. Lúc Lâm Nhất tĩnh tọa trong phòng đã nhận ra có một người một chim đang bay đến, mặc dù không nhìn ra tu vi của người này, nhưng hắn không thể không nhanh chóng quyết định, phi người nhảy ra.
Lâm Nhất cảm thấy may mắn, vì đối phương không phải là cao nhân Trúc Cơ. Trong lúc chiến đấu, có lẽ hắn còn tìm được con đường sống.
Người ở trên không trung chính là Nhan Thủ Tín, lúc này, trong lòng hắn cũng cực kỳ căm tức.
Hôm qua hắn chạy suốt đêm đến Toại Đảo, đến nơi, nhìn thấy con thuyền hỏng mắc cạn trên bờ, hỏi thăm rõ tình hình, sau đó chôn cất thi thể hai huynh đệ Nhan Bỉnh, Nhan Thủ Tin giận đến mức không nhịn nổi.
Những người này không biết chui ra từ chỗ nào, thật sự là to gan lớn mật, không chỉ giết con cháu Nhan Gia, vậy mà còn cướp sạch thuyền. Thật sự không hề để Nhan Gia vào trong mắt, muốn nhịn cũng không nhịn được!
Nhan Thủ Tín đã nổi lên sát ý. Hắn muốn phá hủy thuyền, giết chết tất cả bọn chúng, nếu không thì không thể giải nỗi giận trong lòng được.
Từ miệng tộc nhân biết được, đối phương giết người cướp thuyền xong, nhân dịp trời tối chạy trốn, không biết đi đâu. Nhan Thủ Tín tự nghĩ rằng, những người này gặp chuyện lớn, khiếp sợ quá nên chạy ngược về. Nếu đối phương vẫn còn đi tiếp thì hắn đã gặp trên đường đi mới đúng.
Nhan Thủ Tín cho Kim Đỉnh Điểu ăn uống, nghỉ ngơi một chút, sau đó đuổi theo về phía Tây Bắc. Hắn đuổi theo mấy canh giờ cũng chẳng thấy bóng con thuyền nào. Nghĩ về tốc độ của thuyền, không thể nào không đuổi kịp được. Điều này nói rõ là, hắn đã đuổi sai đường rồi.
Nhờ vào tốc độ của Kim Đỉnh Điểu, Nhan Thủ Tín đi vòng trên biển, kiểm tra những nơi mà con thuyền có khả năng đi đến, nhưng chẳng nhìn thấy cái bóng của đối phương.
Mất rất nhiều thời gian, Nhan Thủ Tín mới thầm mắng mình ngu xuẩn. Hắn còn khỏe, nhưng chim đã mệt muốn chết rồi, bất đắc dĩ quá, hắn phải đi xuống cho linh cầm ăn uống no đủ, hồi phục lại thể lực, sau đó mới đuổi đúng về phía thuyền Phái Thiên Long bỏ chạy.
Không thể không nói, Kim Đỉnh Điều này được xem là vua trong các loại chim cũng không quá đáng! Bay cực nhanh, hơn nữa nó còn được cho ăn thiên tài địa bảo từ bé, càng có thêm linh tính. Đây cũng là điều mà Nhan Thủ Tín dựa vào, nếu không, muốn tìm một con thuyền trên biển cả mênh mông, chẳng khác nào mò kim đáy biển hết.
Bây giờ, Nhan Thủ Tín dựa vào tốc độ kinh khủng của con chim kia, đuổi kịp được con thuyền phái Thiên Long.
Từ trên cao nhìn xuống, Nhan Thủ Tín nhanh chóng thấy được con thuyền đang chạy nhanh hết tốc độ, hắn ngồi trên lưng chim, lại bị một thần thức từ trên thuyền quét qua làm cho sợ hết hồn. Thần thức mạnh mẽ như vậy, còn hơn chứ không hề kém hắn. Trên dưới Nhan Gia, chỉ sợ cả đại ca hắn cũng không có thần thức mạnh đến vậy! Chẳng lẽ, trên thuyền này có cả cao nhân Trúc Cơ.
Nếu như vậy, thù này đừng mong báo được.
Làm cho Nhan Thủ Tín thở phào nhẹ nhõm đó là lúc đến gần con thuyền, hắn thấy rõ tu vi của đối phương, Người trẻ tuổi đứng trên lầu thai chỉ có tu vi tầng bảy, không quá hắn. Mà lão già bên cạnh thì yếu không thể tả, tu vi dưới tầng bốn thì hắn chẳng để vào mắt.
Người, chắc chắn Nhan Thủ Tín sẽ giết, thuyền, chắc chắn sẽ phải phá hủy!
Trong lúc Nhan Thủ Tín quát lên, sát ý ngập trời, một vệt ánh sáng bay đến, chém về phía Kim Đỉnh Điêu bên dưới.
Nhan Thủ Tín giận dữ, giơ tay tạo ra một luồng ánh sáng đón đỡ.
Bùm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.