Chương 1669: Khi đang thấp thỏm (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Thấy đối phương ngây ra, hắn khoát tay bước sang bên cạnh, phân phó:
- Trong một canh giờ dọn dẹp sạch nơi này, nếu trễ một giây, ta sẽ nhặt xác cho ba người các ngươi!
Tra Bưu giật nảy mình, sợ tới mức liên tục vâng dạ. Hắn đến từ đô thành vệ, cũng coi như có chút kiến thức. Chân nhân bất lộ tướng! Vị này chắc chắn là cao nhân dạo chơi phong trần, nếu không thì chính là hào hiệp một phương mai danh lánh đời, tuyệt đối không thể đắc tội! Hơn nữa cứ cung phụng như tổ tông là được, chỉ cần đến quận Đào Lý rồi thì ai đi đường nấy.
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cát An và Hạng Phán rút mũi tên trên người ra. Hai người vội vàng băng bó rồi khập khiễng giúp đỡ Tra Bưu làm việc. Lâm Nhất đi dạo cách đó không xa, còn bảo ba người chớ quên lấy tiền bạc trên xác chết.
Nửa canh giờ trôi qua, ba người Tra Bưu đào hố chân thây mồ hôi như mưa, cũng không dám lơ là. Lâm Nhất chậm rãi bước tới, còn không quên quan sát bản thân một chút. Đạo bào và giày cướp được, dài ngắn rộng chật coi như là vừa. Bộ dạng trước đây quá mức giản dị, không trách bị người khác coi khinh. Hắn dừng chân, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Đứng lại!
Trong khe núi cách đó không xa, hiện ra thân ảnh lén lút của Thanh Mai. Chợt nghe thấy tiếng quát lớn, nữ tử đó cả kinh, không khỏi kêu lên:
- Ái chà! Thì ra là tiểu tử nghèo ngươi, lão nương thiếu chút nữa thì không nhận ra.
Trong sự Ngạc nhiên, mắt nàng ta lập tức sán rực, vung khăn lụa hướng về phía xa xa, nũng nịu kêu:
- Tra đại ca, nô gia tới rồi.
-Cút về đi!
Theo một tiếng gầm to, Thanh Mai sợ tới mức vội vàng ngừng chân, vẫn kinh ngạc khó hiểu. Tra Bưu ở xa xa thần sắc hoảng hoát và đầu đầy mồ hôi, đang cùng hai đồng bạn vội vã làm hoạt động khó hiểu, lại vào lúc này nổi trận lôi đình mắng nàng ta:
- Nếu không cút về thì ăn đòn.
- Tra thượng quan đây là...
Thanh Mai dùng khăn lụa che miệng, vẻ mặt lo sợ không yên. Nữ tử xuất thân Thanh lâu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quan gia đeo đao! Nàng ta không dám có chút nghi ngờ, vội vàng mang theo một tia u oán nói:
- Nô gia tuân mệnh là được rồi.
Khi xoay người, nữ tử này còn không quên lườm một cái về phía Lâm Nhất ở bên cạnh, lại khó nén oán niệm trong lòng, thầm thở dài, nam nhân không có lương tâm, lau miệng rồi không trả tiền.
Chỉ chốc lát sau, Thanh Mai ra khỏi khe núi. Hai nữ tử còn lại trong lòng bất an, ra khỏi xe ngựa đứng chờ ở ven đường. Thấy Can nương quay về, lại vẻ mặt không vui, Tiểu Nhi thân thiết hỏi:
- Tra thượng quan đi đâu rồi, chẳng lẽ xảy ra biến cố à?
Thanh Mai sắc mặt âm tình bất định, khăn lụa trong tay đã bị xé rách, vẫn còn tiếp tục bị nàng ta cầm trong tay xé tiếp. Nàng ta mang theo oán khí nói:
- Vị thượng quan kia bình yên vô sự, còn giở trò uy phong.
Nói tới đây, nữ tử này bũi môi, không ngờ nặn ra hai giọt nước mắt, ôm lấy Tiểu Nhi khóc lóc:
- Can nương nửa đời sau đều trông cậy vào ngươi, cần phải giành được sự sủng ái của quân thượng, hai mẹ con ta mới có thể không lo áo cơm!
Tiểu Nhi còn chưa trả lời, Tang Thậm Nhi đã thừa cơ dựa vào bên cạnh Thanh Mai. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười lấy lòng, nhu thuận nói:
- Can nương, còn ta nữa.
Thanh Mai bực mình nói:
- Nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ.
- Ta rồi sẽ có một ngày lớn lên mà.
Thấy Tang Thậm Nhi vẫn muốn tranh cãi, Tiểu Nhi ôm nàng ta vào lúc. Nữ tử này nhìn hai người thân nhất, khẽ thở dài, lại nỗi lòng khó hiểu. Nàng ta buồn bã nói:
- Bất tri sở dĩ nhiên nhi nhiên, mệnh dã!
Tang Thậm Nhi chớp chớp mắt, tò mò nói:
- Tỷ tỷ! Câu này của ngươi nghe quen quen, nên giải thích thế nào.
Tiểu Nhi cười dịu dàng, nói:
- Đây chính là câu mà tiểu ca đánh xe nói, ta chỉ lấy ra dùng lại thôi.
Thanh Mai đã khôi phục thần thái cũ, thầm oán:
- Hừ! Đừng nhắc tới tiểu tử đó! Lát nữa mướn một xa phu khác, đuổi hắn đi ngay.
Tiểu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, lại không muốn phân trần. Thầm nghĩ, lời nói của tiểu ca đó không phải không có lý.
Nhất thời không thể đi được, ba nữ tử đành phải thấp thỏm chờ đợi trước xe ngựa.
Lại qua nửa canh giờ, trong khe núi lần lượt xuất hiện bốn bóng người. Một đạo nhân trẻ tuổi chắp tay sau lưng đi đằng trước, vững vàng mà thong dong. Hắn mày rậm như đao, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc bất cơ lộ ra vẻ ung dung khó hiểu. Đi theo phía sau hắn là ba người Tra Bưu, đều trông nhếch nhác lại rụt rè.
- Trong một canh giờ dọn dẹp sạch nơi này, nếu trễ một giây, ta sẽ nhặt xác cho ba người các ngươi!
Tra Bưu giật nảy mình, sợ tới mức liên tục vâng dạ. Hắn đến từ đô thành vệ, cũng coi như có chút kiến thức. Chân nhân bất lộ tướng! Vị này chắc chắn là cao nhân dạo chơi phong trần, nếu không thì chính là hào hiệp một phương mai danh lánh đời, tuyệt đối không thể đắc tội! Hơn nữa cứ cung phụng như tổ tông là được, chỉ cần đến quận Đào Lý rồi thì ai đi đường nấy.
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cát An và Hạng Phán rút mũi tên trên người ra. Hai người vội vàng băng bó rồi khập khiễng giúp đỡ Tra Bưu làm việc. Lâm Nhất đi dạo cách đó không xa, còn bảo ba người chớ quên lấy tiền bạc trên xác chết.
Nửa canh giờ trôi qua, ba người Tra Bưu đào hố chân thây mồ hôi như mưa, cũng không dám lơ là. Lâm Nhất chậm rãi bước tới, còn không quên quan sát bản thân một chút. Đạo bào và giày cướp được, dài ngắn rộng chật coi như là vừa. Bộ dạng trước đây quá mức giản dị, không trách bị người khác coi khinh. Hắn dừng chân, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Đứng lại!
Trong khe núi cách đó không xa, hiện ra thân ảnh lén lút của Thanh Mai. Chợt nghe thấy tiếng quát lớn, nữ tử đó cả kinh, không khỏi kêu lên:
- Ái chà! Thì ra là tiểu tử nghèo ngươi, lão nương thiếu chút nữa thì không nhận ra.
Trong sự Ngạc nhiên, mắt nàng ta lập tức sán rực, vung khăn lụa hướng về phía xa xa, nũng nịu kêu:
- Tra đại ca, nô gia tới rồi.
-Cút về đi!
Theo một tiếng gầm to, Thanh Mai sợ tới mức vội vàng ngừng chân, vẫn kinh ngạc khó hiểu. Tra Bưu ở xa xa thần sắc hoảng hoát và đầu đầy mồ hôi, đang cùng hai đồng bạn vội vã làm hoạt động khó hiểu, lại vào lúc này nổi trận lôi đình mắng nàng ta:
- Nếu không cút về thì ăn đòn.
- Tra thượng quan đây là...
Thanh Mai dùng khăn lụa che miệng, vẻ mặt lo sợ không yên. Nữ tử xuất thân Thanh lâu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quan gia đeo đao! Nàng ta không dám có chút nghi ngờ, vội vàng mang theo một tia u oán nói:
- Nô gia tuân mệnh là được rồi.
Khi xoay người, nữ tử này còn không quên lườm một cái về phía Lâm Nhất ở bên cạnh, lại khó nén oán niệm trong lòng, thầm thở dài, nam nhân không có lương tâm, lau miệng rồi không trả tiền.
Chỉ chốc lát sau, Thanh Mai ra khỏi khe núi. Hai nữ tử còn lại trong lòng bất an, ra khỏi xe ngựa đứng chờ ở ven đường. Thấy Can nương quay về, lại vẻ mặt không vui, Tiểu Nhi thân thiết hỏi:
- Tra thượng quan đi đâu rồi, chẳng lẽ xảy ra biến cố à?
Thanh Mai sắc mặt âm tình bất định, khăn lụa trong tay đã bị xé rách, vẫn còn tiếp tục bị nàng ta cầm trong tay xé tiếp. Nàng ta mang theo oán khí nói:
- Vị thượng quan kia bình yên vô sự, còn giở trò uy phong.
Nói tới đây, nữ tử này bũi môi, không ngờ nặn ra hai giọt nước mắt, ôm lấy Tiểu Nhi khóc lóc:
- Can nương nửa đời sau đều trông cậy vào ngươi, cần phải giành được sự sủng ái của quân thượng, hai mẹ con ta mới có thể không lo áo cơm!
Tiểu Nhi còn chưa trả lời, Tang Thậm Nhi đã thừa cơ dựa vào bên cạnh Thanh Mai. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười lấy lòng, nhu thuận nói:
- Can nương, còn ta nữa.
Thanh Mai bực mình nói:
- Nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ.
- Ta rồi sẽ có một ngày lớn lên mà.
Thấy Tang Thậm Nhi vẫn muốn tranh cãi, Tiểu Nhi ôm nàng ta vào lúc. Nữ tử này nhìn hai người thân nhất, khẽ thở dài, lại nỗi lòng khó hiểu. Nàng ta buồn bã nói:
- Bất tri sở dĩ nhiên nhi nhiên, mệnh dã!
Tang Thậm Nhi chớp chớp mắt, tò mò nói:
- Tỷ tỷ! Câu này của ngươi nghe quen quen, nên giải thích thế nào.
Tiểu Nhi cười dịu dàng, nói:
- Đây chính là câu mà tiểu ca đánh xe nói, ta chỉ lấy ra dùng lại thôi.
Thanh Mai đã khôi phục thần thái cũ, thầm oán:
- Hừ! Đừng nhắc tới tiểu tử đó! Lát nữa mướn một xa phu khác, đuổi hắn đi ngay.
Tiểu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, lại không muốn phân trần. Thầm nghĩ, lời nói của tiểu ca đó không phải không có lý.
Nhất thời không thể đi được, ba nữ tử đành phải thấp thỏm chờ đợi trước xe ngựa.
Lại qua nửa canh giờ, trong khe núi lần lượt xuất hiện bốn bóng người. Một đạo nhân trẻ tuổi chắp tay sau lưng đi đằng trước, vững vàng mà thong dong. Hắn mày rậm như đao, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc bất cơ lộ ra vẻ ung dung khó hiểu. Đi theo phía sau hắn là ba người Tra Bưu, đều trông nhếch nhác lại rụt rè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.