Chương 1174: Khó hiểu (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Chủ sạp thấy Lâm Nhất thật thà gật đầu, thần tình bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt sắc bén bức người. Không đợi đối phương lên tiếng, hắn lạnh lùng nói ra:
- Nếu ngươi nhận biết vật này ta phân không lấy.
Lâm Nhất lập tức kinh ngạc há miệng lắc đầu. Thầm nghĩ ta cũng không nói muốn mua vật của ngươi. Chẳng qua là vật này ta còn thực sự nhận thức. Không phải nhận thức thì ta không quan tâm.
Thấy đối phương tại thời điểm mấu chốt ngược lại không nói, trên nét mặt chủ sạp hiện ra mơ hồ khẩn thiết. Hắn không kìm nổi, quan sát người trẻ tuổi trước mắt một hồi, lập tức ánh mắt ngưng tụ lại thúc giục:
- Nói lai lịch của vật này đi.
- Long cốt.
Lâm Nhất vừa thốt lên, chủ sạp tức khắc ép hỏi:
- Vì sao ngươi kết luận như thế. ?
Lâm Nhất lơ đễnh cười cười, muốn hoàn trả hòn đá trong tay, ai ngờ đối phương không chịu ngược lại còn là nhìn kinh sợ. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói ra:
- Long cốt này xem ra là một khối nhỏ bên trong xương cốt rồng, có lẽ niên đại rất xưa, long uy đã biến mất hầu như không còn. Ngoài ra bên ngoài còn có thêm một tầng cấm chế khó hiểu, rốt cuộc lại làm cho người ta khó có thể nhận biết.
Chủ sạp đã mất đi sự trầm ổn, không thể chờ đợi lại hỏi:
- Nếu đã như vậy, làm sao mà ngươi biết là chính nó?
Nói tới đây, bỗng nhiên hắn thay đổi bằng truyền âm nói:
“Chân Long sớm đã tuyệt tích. Chẳng lẽ ngươi tận mắt nhìn thấy long cốt?”
Đâu chỉ thấy qua thân ta liền có một khối xương cốt rồng hoàn hảo a. Trong khối long cốt này ẩn chứa long uy, khí tức mơ hồ vẫn quen thuộc, chỉ có điều tầng cấm chế kia cũng không cách nào trở cách. Từ tu luyện “Thăng Long quyết” sau khi đối với có quan hệ rồng hết thảy Lâm Nhất luôn có một loại thản nhiên thân cận. Nhìn thoáng qua đối phương, hắn vẫn chưa truyền âm mà là nhẹ giọng nói ra:
- Ta chỉ đoán mà thôi. Nếu có sai lầm chớ ngại.
Chủ sạp thần tình lạnh lùng ấy không ngờ lại biến đổi, toét miệng nở nụ cười. Hắn tiếp tục truyền âm nói:
“Sẽ là của ngươi vậy.”
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không kịp hiểu rõ dụng ý trong lời nói thì đã thấy đối phương đột nhiên ném kém tượng điêu khắc đá, tấm bảng và bình nhỏ trực tiếp vào trong ngực của hắn.
Vật cách nhau xa hơn trượng như vậy làm sao lại lập tức đến ngay trong ngực? Lâm Nhất trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, không kịp tránh né thì đã thấy chủ sạp ấy trong lúc chớp mắt đã đến bên cạnh và nắm thật chặt cánh tay của mình. Trong sự kinh hãi, hắn kiệt lực giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi đối phương, nhưng mà quanh thân đã bị trói buộc căn bản không thể nhúc nhích.
Khí lực của mình bao lớn chỉ có mình mới biết, thế nhưng đây là thế nào? Cả kinh, Lâm Nhất muốn phung ra Kim Long kiếm để mạng, thì nhìn thấy chủ sạp gần trong gang tấc bỗng nhoẻn miệng cười quỷ dị, đầu óc hắn lập tức bối rối.
Một con Thanh Long dài trăm trượng từ trên mây lao xuống mặt đất.
Mắt rồng nộ tĩnh ấy, long giáp dữ tợn, long giáp lóe sáng, long trảo sắc bén mà cứng rắn đều tản ra long uy dào dạt. Lúc nó giương nanh múa vuốt, sấm sét ì đùng, cuồng phong rống giận, sóng lớn ngập trời. Quyền ngang dọc cuốn hết thảy khí thế tràn ngập thiên địa. Giờ khắc này nó chính là chúa tể vạn vật, nó chính là vương giả tung hoành, nó chính là chí tôn không tồn tại trong trời đất này.
Đột nhiên phảng phất như thiên địa giao hòa, hỗn độn mới sinh, vang lên một tiếng long ngâm vang dội cả thiên vũ.
Cự Long vùng vẫy, ngẩng đầu rống giận. Tinh vân biến sắc sóng to ngang trời!
Bỗng nhiên Cự Long há miệng rộng gào thét, từ không trung giáng xuống, uy thế thao thao như muốn đạp vạn vật thành phấn vụn.
Tâm hồn Lâm Nhất bị chấn động, toàn thân rúng động. Hắn cũng trợn tròn đôi mắt, trong một tiếng gầm thét kim long ảnh chậm rãi hiện lên mang theo vẻ bất khuất cao ngạo kèm theo khí khái nộ kích bầu trời, muốn liều mạng tắm máu.
Nhưng trong nháy mắt ấy, dường như có một bàn tay vô hình không cho kháng cự, giữ khí thế của một thân Lâm Nhất lại. Lập tức hắn giật mình tỉnh lại khỏi cơn sợ hãi. Hết thảy hình đồng hư huyễn mới tiêu tán trống không. Người chủ sạp đã thả lỏng cánh tay, hai tròng mắt sáng quắc, thấp giọng nói:
- Hai tròng mắt dị tượng, long tức theo dạng vương giả hiện ra. Ngươi rất tốt.
Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, thần sắc có chút chất phác. Đối phương lại thâm ý nói với sâu sắc:
- Ngày khác nếu có thể rời khỏi nơi đây, xin đừng quên hành trình “Long khư'. Nơi đó có người đang chờ ngươi.
Sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch, khóe miệng co giật. Không đợi hắn lên tiếng hỏi thăm, chủ sạp đã tự nhiên xoay người rời đi, bỏ lại những câu nói tiếp theo...
- Chớ hỏi ta là ai. Có duyên lúc gặp lại, hết thảy tự có kết quả.
Trong nháy mắt chủ sạp đã mất bóng, mặc dù vận dụng thần thức đi tìm vẫn không tìm được bóng dáng của hắn. Dường như người kia chưa bao giờ xuất hiện qua. Nhưng hết thảy lại là chân thực đến như thế. Tấm da thú cũ nát còn ở trong ngực, ngoài ra còn có ba món đồ ấy.
Im lặng đứng ngẩn người, sau lưng Lâm Nhất tuôn rơi mồ hôi lạnh. Chốc lát sau, hắn ra sức lắc lắc đầu, bấy giờ mới bỏ qua hết thảy nỗi khiếp sợ và nghi ngờ bất định từ trong huyễn cảnh.
Khủng hoảng vô lực kháng cự ấy khiến cho Lâm Nhất cảm nhận được hèn mọn mà nhỏ nhoi như thế, phảng phất một ý niệm đối phương liền có thể đưa mình vào chỗ chết một cách dễ dàng. Chủ sạp kia rốt cuộc là người nào? Hắn cường đại như vậy khiến người ta khó có thể đối mặt? Hắn là Nguyên Anh hậu kỳ hay là Hóa thần cao nhân? Còn 'Long khư' là nơi nào? Người nào đang chờ ta? Rời khỏi nơi đây. Nếu như rời khỏi Cửu Châu rộng lớn này, ta có thể đi đâu?
Hồi lâu sau, Lâm Nhất ngầm thở dài, bấy giờ mới phảng phất như thần hồn trở về vị trí cũ, khôi phục lại thái độ bình thường. Hắn quay đầu nhìn lại tận cùng sơn động đang náo nhiệt, hoàn toàn không có ai lưu ý những gì đang xảy ra ở bên này, hoặc như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn hòn đá, thạch bài và bình nhỏ trong ngực, chân mày vẫn không kìm nổi nhảy lên nhảy xuống. Hắn thu ba món đồ vào Càn Khôn Giới, bình tĩnh tâm thần lại rồi đi sâu vào trong sơn động.
- Vật này tên là 'Tức thạch' nặng một cân 6 lạng, là vật luyện chế Vạn Lý Truyền Âm Phù ắt không thể thiếu. Người có ý có thể trao đổi bằng 5000 linh thạch hoặc là Xà Tiên Quả 300 năm. Lão thân Nguyệt cốc Thái thị ở chỗ này cám ơn trước.
Chúng nhân đang chăm chú quan sát một lão phụ bạc da mồi đứng cạnh bãi đá, giơ lên một hòn đá nhỏ màu trắng
- Nếu ngươi nhận biết vật này ta phân không lấy.
Lâm Nhất lập tức kinh ngạc há miệng lắc đầu. Thầm nghĩ ta cũng không nói muốn mua vật của ngươi. Chẳng qua là vật này ta còn thực sự nhận thức. Không phải nhận thức thì ta không quan tâm.
Thấy đối phương tại thời điểm mấu chốt ngược lại không nói, trên nét mặt chủ sạp hiện ra mơ hồ khẩn thiết. Hắn không kìm nổi, quan sát người trẻ tuổi trước mắt một hồi, lập tức ánh mắt ngưng tụ lại thúc giục:
- Nói lai lịch của vật này đi.
- Long cốt.
Lâm Nhất vừa thốt lên, chủ sạp tức khắc ép hỏi:
- Vì sao ngươi kết luận như thế. ?
Lâm Nhất lơ đễnh cười cười, muốn hoàn trả hòn đá trong tay, ai ngờ đối phương không chịu ngược lại còn là nhìn kinh sợ. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói ra:
- Long cốt này xem ra là một khối nhỏ bên trong xương cốt rồng, có lẽ niên đại rất xưa, long uy đã biến mất hầu như không còn. Ngoài ra bên ngoài còn có thêm một tầng cấm chế khó hiểu, rốt cuộc lại làm cho người ta khó có thể nhận biết.
Chủ sạp đã mất đi sự trầm ổn, không thể chờ đợi lại hỏi:
- Nếu đã như vậy, làm sao mà ngươi biết là chính nó?
Nói tới đây, bỗng nhiên hắn thay đổi bằng truyền âm nói:
“Chân Long sớm đã tuyệt tích. Chẳng lẽ ngươi tận mắt nhìn thấy long cốt?”
Đâu chỉ thấy qua thân ta liền có một khối xương cốt rồng hoàn hảo a. Trong khối long cốt này ẩn chứa long uy, khí tức mơ hồ vẫn quen thuộc, chỉ có điều tầng cấm chế kia cũng không cách nào trở cách. Từ tu luyện “Thăng Long quyết” sau khi đối với có quan hệ rồng hết thảy Lâm Nhất luôn có một loại thản nhiên thân cận. Nhìn thoáng qua đối phương, hắn vẫn chưa truyền âm mà là nhẹ giọng nói ra:
- Ta chỉ đoán mà thôi. Nếu có sai lầm chớ ngại.
Chủ sạp thần tình lạnh lùng ấy không ngờ lại biến đổi, toét miệng nở nụ cười. Hắn tiếp tục truyền âm nói:
“Sẽ là của ngươi vậy.”
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không kịp hiểu rõ dụng ý trong lời nói thì đã thấy đối phương đột nhiên ném kém tượng điêu khắc đá, tấm bảng và bình nhỏ trực tiếp vào trong ngực của hắn.
Vật cách nhau xa hơn trượng như vậy làm sao lại lập tức đến ngay trong ngực? Lâm Nhất trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, không kịp tránh né thì đã thấy chủ sạp ấy trong lúc chớp mắt đã đến bên cạnh và nắm thật chặt cánh tay của mình. Trong sự kinh hãi, hắn kiệt lực giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi đối phương, nhưng mà quanh thân đã bị trói buộc căn bản không thể nhúc nhích.
Khí lực của mình bao lớn chỉ có mình mới biết, thế nhưng đây là thế nào? Cả kinh, Lâm Nhất muốn phung ra Kim Long kiếm để mạng, thì nhìn thấy chủ sạp gần trong gang tấc bỗng nhoẻn miệng cười quỷ dị, đầu óc hắn lập tức bối rối.
Một con Thanh Long dài trăm trượng từ trên mây lao xuống mặt đất.
Mắt rồng nộ tĩnh ấy, long giáp dữ tợn, long giáp lóe sáng, long trảo sắc bén mà cứng rắn đều tản ra long uy dào dạt. Lúc nó giương nanh múa vuốt, sấm sét ì đùng, cuồng phong rống giận, sóng lớn ngập trời. Quyền ngang dọc cuốn hết thảy khí thế tràn ngập thiên địa. Giờ khắc này nó chính là chúa tể vạn vật, nó chính là vương giả tung hoành, nó chính là chí tôn không tồn tại trong trời đất này.
Đột nhiên phảng phất như thiên địa giao hòa, hỗn độn mới sinh, vang lên một tiếng long ngâm vang dội cả thiên vũ.
Cự Long vùng vẫy, ngẩng đầu rống giận. Tinh vân biến sắc sóng to ngang trời!
Bỗng nhiên Cự Long há miệng rộng gào thét, từ không trung giáng xuống, uy thế thao thao như muốn đạp vạn vật thành phấn vụn.
Tâm hồn Lâm Nhất bị chấn động, toàn thân rúng động. Hắn cũng trợn tròn đôi mắt, trong một tiếng gầm thét kim long ảnh chậm rãi hiện lên mang theo vẻ bất khuất cao ngạo kèm theo khí khái nộ kích bầu trời, muốn liều mạng tắm máu.
Nhưng trong nháy mắt ấy, dường như có một bàn tay vô hình không cho kháng cự, giữ khí thế của một thân Lâm Nhất lại. Lập tức hắn giật mình tỉnh lại khỏi cơn sợ hãi. Hết thảy hình đồng hư huyễn mới tiêu tán trống không. Người chủ sạp đã thả lỏng cánh tay, hai tròng mắt sáng quắc, thấp giọng nói:
- Hai tròng mắt dị tượng, long tức theo dạng vương giả hiện ra. Ngươi rất tốt.
Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, thần sắc có chút chất phác. Đối phương lại thâm ý nói với sâu sắc:
- Ngày khác nếu có thể rời khỏi nơi đây, xin đừng quên hành trình “Long khư'. Nơi đó có người đang chờ ngươi.
Sắc mặt Lâm Nhất trắng bệch, khóe miệng co giật. Không đợi hắn lên tiếng hỏi thăm, chủ sạp đã tự nhiên xoay người rời đi, bỏ lại những câu nói tiếp theo...
- Chớ hỏi ta là ai. Có duyên lúc gặp lại, hết thảy tự có kết quả.
Trong nháy mắt chủ sạp đã mất bóng, mặc dù vận dụng thần thức đi tìm vẫn không tìm được bóng dáng của hắn. Dường như người kia chưa bao giờ xuất hiện qua. Nhưng hết thảy lại là chân thực đến như thế. Tấm da thú cũ nát còn ở trong ngực, ngoài ra còn có ba món đồ ấy.
Im lặng đứng ngẩn người, sau lưng Lâm Nhất tuôn rơi mồ hôi lạnh. Chốc lát sau, hắn ra sức lắc lắc đầu, bấy giờ mới bỏ qua hết thảy nỗi khiếp sợ và nghi ngờ bất định từ trong huyễn cảnh.
Khủng hoảng vô lực kháng cự ấy khiến cho Lâm Nhất cảm nhận được hèn mọn mà nhỏ nhoi như thế, phảng phất một ý niệm đối phương liền có thể đưa mình vào chỗ chết một cách dễ dàng. Chủ sạp kia rốt cuộc là người nào? Hắn cường đại như vậy khiến người ta khó có thể đối mặt? Hắn là Nguyên Anh hậu kỳ hay là Hóa thần cao nhân? Còn 'Long khư' là nơi nào? Người nào đang chờ ta? Rời khỏi nơi đây. Nếu như rời khỏi Cửu Châu rộng lớn này, ta có thể đi đâu?
Hồi lâu sau, Lâm Nhất ngầm thở dài, bấy giờ mới phảng phất như thần hồn trở về vị trí cũ, khôi phục lại thái độ bình thường. Hắn quay đầu nhìn lại tận cùng sơn động đang náo nhiệt, hoàn toàn không có ai lưu ý những gì đang xảy ra ở bên này, hoặc như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Lâm Nhất cúi đầu nhìn hòn đá, thạch bài và bình nhỏ trong ngực, chân mày vẫn không kìm nổi nhảy lên nhảy xuống. Hắn thu ba món đồ vào Càn Khôn Giới, bình tĩnh tâm thần lại rồi đi sâu vào trong sơn động.
- Vật này tên là 'Tức thạch' nặng một cân 6 lạng, là vật luyện chế Vạn Lý Truyền Âm Phù ắt không thể thiếu. Người có ý có thể trao đổi bằng 5000 linh thạch hoặc là Xà Tiên Quả 300 năm. Lão thân Nguyệt cốc Thái thị ở chỗ này cám ơn trước.
Chúng nhân đang chăm chú quan sát một lão phụ bạc da mồi đứng cạnh bãi đá, giơ lên một hòn đá nhỏ màu trắng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.