Chương 1905: Không có sợ hãi (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Thuần Vu Phong bỗng nhiên nghe tiếng, vội vàng lấy lại tinh thần, mang theo vài phần cẩn thận chắp tay nói:
- Có gì căn dặn...
Vẻ mặt đối phương thoải mái, cũng không cả vú lấp miệng em như trước đây, giống như chưa từng có gì xảy ra. Trong lòng hắn bình tĩnh lại, xấu hổ nói:
- Không biết là nên xưng hô là Lâm đạo hữu, hay là Lâm tiền bối...
Trước khác giờ khác, không nên mất đi lễ phép mới tốt. Nhất là trước mặt tiên tử, cử chỉ vẫn phải thỏa đáng!
Lâm Nhất nhếch miệng lên, xem thường lắc đầu, nói:
- Vu Phong đạo hữu không phải là người cổ hủ, cần gì phải quan tâm tới lễ tiết của phàm tục, mời ngồi xuống bên này lại nói chuyện...
Lâm Nhất ngược lại không phải cố ý khách sáo, chỉ vì bản tôn chưa tu tới Hợp Thể, còn không muốn tự cho mình là trưởng bối mà thôi. Thuần Vu Phong thấy hắn nói lời lẽ chân thành thì cũng tươi cười nói:
- Nói cũng đúng, ha ha...
Thuần Vu Phong đi về phía trước lại không nhịn được tiến về phía Tiên Nô. Hắn thấy nữ tử kia ngồi sát bên cạnh Lâm Nhất mà, đang lặng lẽ nhìn qua, trong thần sắc dường như có chút không hài lòng. Hắn hơi ngẩn người rồi lập tức hối hận không thôi. Vu Phong à Vu Phong, cần gì phải tranh khí phách dài ngắn nhất thời! Nói chuyện ngang hàng với Lâm đạo hữu chẳng lẽ không phải trở thành trưởng bối của tiên tử? Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, lại nên thu hồi như thế nào đây...
Tiên Nô thấy vẻ mặt Thuần Vu Phong kỳ lạ thì không để ý nhiều. Nàng mở bàn tay trắng như ngọc ra, nói với Lâm Nhất bên cạnh:
- Sư phụ! Còn đây là pháp bảo còn lại của hai huynh đệ Đồng gia, nó được làm bằng mã não, rất hiếm thấy...
Lâm Nhất cúi đầu nhìn. Đó là hai bảo vật dài hơn tấc, đầu đuôi đều tròn với ánh huỳnh quang chớp động, có chút tinh xảo không tầm thường. Hắn tập trung tinh thần, giơ tay lên chộp vào hư không lại từ từ hạ xuống.
Trong lòng bàn tay Tiên Nô có ba bảo vật giống nhau nằm ở cạnh nhau. Miệng nàng hé mở, vẻ mặt vui mừng.
Lâm Nhất áy náy nói:
- Tất cả đều thuộc về ngươi! Còn thiếu một phần lễ bái sư, tương lai sẽ bổ sung!
Trước đây hắn nhận đệ tử này, một không truyền công pháp, hai không tặng bảo vật, làm cho hắn trước sau vẫn băn khoăn. Từ nay về sau, nhất định phải cố gắng bù đắp mới phải.
Tiên Nô nắm bàn tay lại, mừng rỡ và xấu hổ cười nói:
- Đa tạ sư phụ...
Thuần Vu Phong tìm tảng đá cách đó ba trượng ngồi xuống, hãy còn lo được lo mất. Có lẽ thấy hai sư đồ thân thiết, hắn cảm thấy không được tự nhiên, không nhịn được nói xen vào:
- Lâm... Lâm đạo hữu! Di vật của sư huynh tiên tử bị ta nhặt được, vẫn mong ngươi xử lý!
Hắn vươn tay phải đang nắm chặt một vật ra, đó chính là càn khôn giới của Phương Tất để lại.
Lâm Nhất ngước mắt nhìn lại, nói:
- Ngươi một thân một mình bôn ba hơn mười năm, lại giúp ta tìm được Nô Nhi, không có công lao cũng có khổ lao! Một càn khôn giới mà thôi, xem như là bồi thường cho ngươi!
Đây chính là tích góp cả đời của một tu sĩ ngoại giới đấy! Hắn lại tặng người như thế? Thuần Vu Phong hơi kinh ngạc, nói:
- Vậy... Từ chối thì bất kính! Thực ra ta không dám giấu giếm, Tiên Tinh trên người ta đã không còn lại bao nhiêu, ha ha...
Hắn cười khổ lại âm thầm vui mừng. Mấy chục năm qua, Tiên Tinh trên thân chỉ có ra không có vào. Trì hoãn thêm một ít thời gian nữa, sợ rằng cũng không thể về được mất. Bây giờ có thu hoạch ngoài ý muốn, cũng xem như chuyến đi này không tệ! Theo tình hình này, Lâm đạo hữu không phải muốn gây khó dễ cho người. Nếu vậy, hai bên cứ thẳng thắn với nhau mới tốt, vạn lần không thể trở thành ngụy quân tử được!
Lâm Nhất bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát mới nói:
- Vu Phong đạo hữu, ngươi cùng Nô Nhi ở đây nghỉ tạm chữa thương, ta muốn đi xuống hố trời tìm kiếm một lần.
- Sư phụ! Chỗ đó nguy hiểm đáng sợ...
Tiên Nô lo lắng. Trước đây gặp lại, nàng đã truyền âm nói ra sự kỳ lạ trong hố trời, không ngờ được lại làm sư phụ tò mò.
Thuần Vu Phong không rõ ý, lại hiên ngang đứng dậy, có chút dứt khoát đáp:
- Có gì phân phó, cứ việc nói! Trước bảo đảm sẽ bảo vệ ổn thỏa cho tiên tử...
Lâm Nhất khẽ gật đầu, đột nhiên vung ống tay áo lên và lạnh giọng quát:
- Lăn ra đây cho ta!
- Có gì căn dặn...
Vẻ mặt đối phương thoải mái, cũng không cả vú lấp miệng em như trước đây, giống như chưa từng có gì xảy ra. Trong lòng hắn bình tĩnh lại, xấu hổ nói:
- Không biết là nên xưng hô là Lâm đạo hữu, hay là Lâm tiền bối...
Trước khác giờ khác, không nên mất đi lễ phép mới tốt. Nhất là trước mặt tiên tử, cử chỉ vẫn phải thỏa đáng!
Lâm Nhất nhếch miệng lên, xem thường lắc đầu, nói:
- Vu Phong đạo hữu không phải là người cổ hủ, cần gì phải quan tâm tới lễ tiết của phàm tục, mời ngồi xuống bên này lại nói chuyện...
Lâm Nhất ngược lại không phải cố ý khách sáo, chỉ vì bản tôn chưa tu tới Hợp Thể, còn không muốn tự cho mình là trưởng bối mà thôi. Thuần Vu Phong thấy hắn nói lời lẽ chân thành thì cũng tươi cười nói:
- Nói cũng đúng, ha ha...
Thuần Vu Phong đi về phía trước lại không nhịn được tiến về phía Tiên Nô. Hắn thấy nữ tử kia ngồi sát bên cạnh Lâm Nhất mà, đang lặng lẽ nhìn qua, trong thần sắc dường như có chút không hài lòng. Hắn hơi ngẩn người rồi lập tức hối hận không thôi. Vu Phong à Vu Phong, cần gì phải tranh khí phách dài ngắn nhất thời! Nói chuyện ngang hàng với Lâm đạo hữu chẳng lẽ không phải trở thành trưởng bối của tiên tử? Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, lại nên thu hồi như thế nào đây...
Tiên Nô thấy vẻ mặt Thuần Vu Phong kỳ lạ thì không để ý nhiều. Nàng mở bàn tay trắng như ngọc ra, nói với Lâm Nhất bên cạnh:
- Sư phụ! Còn đây là pháp bảo còn lại của hai huynh đệ Đồng gia, nó được làm bằng mã não, rất hiếm thấy...
Lâm Nhất cúi đầu nhìn. Đó là hai bảo vật dài hơn tấc, đầu đuôi đều tròn với ánh huỳnh quang chớp động, có chút tinh xảo không tầm thường. Hắn tập trung tinh thần, giơ tay lên chộp vào hư không lại từ từ hạ xuống.
Trong lòng bàn tay Tiên Nô có ba bảo vật giống nhau nằm ở cạnh nhau. Miệng nàng hé mở, vẻ mặt vui mừng.
Lâm Nhất áy náy nói:
- Tất cả đều thuộc về ngươi! Còn thiếu một phần lễ bái sư, tương lai sẽ bổ sung!
Trước đây hắn nhận đệ tử này, một không truyền công pháp, hai không tặng bảo vật, làm cho hắn trước sau vẫn băn khoăn. Từ nay về sau, nhất định phải cố gắng bù đắp mới phải.
Tiên Nô nắm bàn tay lại, mừng rỡ và xấu hổ cười nói:
- Đa tạ sư phụ...
Thuần Vu Phong tìm tảng đá cách đó ba trượng ngồi xuống, hãy còn lo được lo mất. Có lẽ thấy hai sư đồ thân thiết, hắn cảm thấy không được tự nhiên, không nhịn được nói xen vào:
- Lâm... Lâm đạo hữu! Di vật của sư huynh tiên tử bị ta nhặt được, vẫn mong ngươi xử lý!
Hắn vươn tay phải đang nắm chặt một vật ra, đó chính là càn khôn giới của Phương Tất để lại.
Lâm Nhất ngước mắt nhìn lại, nói:
- Ngươi một thân một mình bôn ba hơn mười năm, lại giúp ta tìm được Nô Nhi, không có công lao cũng có khổ lao! Một càn khôn giới mà thôi, xem như là bồi thường cho ngươi!
Đây chính là tích góp cả đời của một tu sĩ ngoại giới đấy! Hắn lại tặng người như thế? Thuần Vu Phong hơi kinh ngạc, nói:
- Vậy... Từ chối thì bất kính! Thực ra ta không dám giấu giếm, Tiên Tinh trên người ta đã không còn lại bao nhiêu, ha ha...
Hắn cười khổ lại âm thầm vui mừng. Mấy chục năm qua, Tiên Tinh trên thân chỉ có ra không có vào. Trì hoãn thêm một ít thời gian nữa, sợ rằng cũng không thể về được mất. Bây giờ có thu hoạch ngoài ý muốn, cũng xem như chuyến đi này không tệ! Theo tình hình này, Lâm đạo hữu không phải muốn gây khó dễ cho người. Nếu vậy, hai bên cứ thẳng thắn với nhau mới tốt, vạn lần không thể trở thành ngụy quân tử được!
Lâm Nhất bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát mới nói:
- Vu Phong đạo hữu, ngươi cùng Nô Nhi ở đây nghỉ tạm chữa thương, ta muốn đi xuống hố trời tìm kiếm một lần.
- Sư phụ! Chỗ đó nguy hiểm đáng sợ...
Tiên Nô lo lắng. Trước đây gặp lại, nàng đã truyền âm nói ra sự kỳ lạ trong hố trời, không ngờ được lại làm sư phụ tò mò.
Thuần Vu Phong không rõ ý, lại hiên ngang đứng dậy, có chút dứt khoát đáp:
- Có gì phân phó, cứ việc nói! Trước bảo đảm sẽ bảo vệ ổn thỏa cho tiên tử...
Lâm Nhất khẽ gật đầu, đột nhiên vung ống tay áo lên và lạnh giọng quát:
- Lăn ra đây cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.