Chương 1146: Không kịp trở tay (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Cửu Châu lệnh?
Bộ dạng tin tưởng tràn đầy của sư đồ Thiên Chấn Tử làm Lâm Nhất hoang mang. Chỉ là một tấm lệnh bài, liên quan gì với ta? Ngươi cầm thứ đó nên ta phải tham gia vào Thiên Chấn môn của ngươi?
Nhưng một tấm lệnh bài khiến hai sư đồ xem trọng như thế thì đúng là không tầm thường.
Trong khi Lâm Nhất suy nghĩ thì Thiên Chấn Tử cất lệnh bài, vênh váo nói:
- Như thế nào? Đừng không biết điều, bỏ qua rồi là không có cơ hội thứ hai!
Thiên Chấn Tử tạm dừng, chắp hai tay sau lưng, khoe khoang nói:
- Thiên Chấn môn ta mới mở trăm năm nhưng đã nổi tiếng điếc tai trên đảo Ngọc Sơn.
Nổi tiếng điếc tai? Là tiếng xấu lan xa mới đúng.
Lâm Nhất nghe Thiên Chấn Tử khoác lác, không cho là đúng lắc đầu nói:
- Đa tạ nâng đỡ nhưng tại hạ không nhận nổi.
Thiên Chấn Tử hoang mang:
- Ý của ngươi là sao?
Đã dưa ra Cửu Châu lệnh mà sao tiểu tử này vẫn thờ ơ?
Thấy bộ dạng của Lâm Nhất không giống như giả vờ, Thiên Chấn Tử trầm ngâm một lúc rồi tò mò hỏi:
- Hay là ngươi không biết lai lịch và tác dụng của Cửu Châu lệnh?
Lâm Nhất không quan tâm, hờ hững hừ mũi.
Thiên Chấn Tử cười khẩy nói:
- Chỉ là tán tu thì làm gì có nhiều kiến thức, thôi.
Thiên Chấn Tử lấy ra một miếng ngọc giản trống, ngẫm nghĩ giây lát rồi ném về phía Lâm Nhất.
Thiên Chấn Tử giải thích rằng:
- Đây là lý do thật sự lão phu muốn mời ngươi tham gia Thiên Chấn môn, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Thiết Thất . . .
Thiết Thất ngầm hiểu, phụ họa nói:
- Nhớ năm đó ta cũng giống như thế này đi theo sư phụ đến đảo Ngọc Sơn.
Thiết Thất nói rồi hậm hực trừng mắt Lâm Nhất.
Lúc trước gã vì linh thạch có thể nói là không từ thủ đoạn, giờ tốn bao công sức cố kéo hắn nhập môn, Lâm Nhất ngày càng không xem thấu Thiên Chấn Tử. Lão tham lam mà xảo trá, bất thường mà cuồng vọng, giỏi tính toán, khôn ngoan. Thiên Chấn Tử đưa cho hắn một miếng ngọc giản là có ý đồ gì?
Trong khi Lâm Nhất nhìn ngọc giản trong tay thì đám người Liễu gia đang xôn xao đoán lia lịch của tấm lệnh bài.
- Đó Mạc Hộ thủ lĩnh là Cửu Châu lệnh?
- Nghe đồn lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy vật thực.
- Có lệnh bài trong tay là ta có tạo hóa, chậc chậc.
- . . .
Bọn họ đều là người trong gia tộc ở yên một góc hẻo lánh, không hiểu nhiều về những thứ trong tiên môn. Bọn họ đoán tới đoán lui về lệnh bài, tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Liễu gia chủ cũng vậy, ôm một bụng thắc mắc, không kiềmđược chỉ vào thuyền ngọc ở bên cạnh, hỏi Liễu Hề Hồ là người duy nhất trong tộc đến từ tiên môn:
- Muội tử ở Hư Đỉnh môn trên Nam Bình sơn, kiến thức không tầm thường, xin giải đáp chút thắc mắc.
Liễu Hề Hồ nuốt đan dược vào đã trị thương đôi chút, đang khoanh chân ngồi trong thuyền ngọc, sắc mặt bình thản. Nghe Liễu Phương, mắt nàng lóe tia sáng, dường như tỉnh táo lại từ trong tĩnh tư.
Liễu Hề Hồ khẽ ừ:
- Đại ca có gì cứ hỏi.
Liễu Phương gật đầu, hỏi tiếp:
- Vì sao Thiên Chấn Tử trở nên ân cần như vậy? Có khi nào định làm chuyện gì hại Lâm đạo hữu không? Nếu đúng như thế thì Liễu gia ta không thể khoanh tay ngồi nhìn, phải giúp đỡ một phen! Còn nữa, nghe đồn Cửu Châu lệnh là vật riêng của Cửu Châu Minh, tiên môn không vào Cửu Châu Minh thì không có được lệnh bài. Thiên Chấn môn mới mở tông trăm năm, chuyện xấu loang lổ nhưng sao sở hữu thứ đó được? Tin đồn ‘có lệnh bài trong tay là ta có tạo hóa’ càng gây xôn xao, khiến người khó hiểu.
Trong hàng loạt lời nói của Liễu gia chủ chất chứa quan tâm Lâm Nhất, lo lắng về Thiên Chấn Tử, ngưỡng mộ và tò mò về tạo hóa.
Liễu Hề Hồ nhìn bóng lưng xa xôi kia, nàng nhẹ giọng nói:
- Muội có nghe sư phụ nói đôi chút về Thiên Chấn môn và Cửu Châu lệnh, đại ca hãy nghe ta nói . . .
Sư phụ của Liễu Hề Hồ tên là Tử Ngọc Chân Nhân, biết nhiều về Hạ Châu, thậm chí là tiên môn Cửu Châu, ngẫu nhiên sẽ nói chút hiểu biết tiên đạo cho các đệ tử tăng kiến thức.
Trăm năm trước, trên đảo Ngọc Sơn đột nhiên chui ra Thiên Chấn môn chiêu lãm đệ tử khắp nơi, thường hay làm chuyện uy hiếp dụ dỗ như đang làm với Lâm Nhất, gây ồn ào. Hư Đỉnh môn độc chiếm một mình cực kỳ bất mãn với Thiên Chấn môn, nhưng sau khi biết chưởng môn của đối phương là Thiên Chấn Tử thì không hiểu sao Tử Ngọc Chân Nhân chẳng còn nhúng tay vào việc này, mặc kệ Thiên Chấn môn.
Từ đó thấy được các loại thủ đoạn Thiên Chấn Tử đã dùng với Lâm Nhất có lẽ là hành vi thường ngày từ khi lão khai tông lập pháp.
Như trong tin đồn, Cửu Châu lệnh là tin vật mà Cửu Châu Minh ban cho tiên môn, cái gọi là Cửu Châu Minh tức là liên minh tiên môn Cửu Châu, do chín tu sĩ Hóa Thần cùng quản lý. Có ngàn vạn tiên môn lớn nhỏ dưới tay, cầm lệnh bài Cửu Châu lệnh, làm việc theo lệnh.
Suy ra tiên môn trong Cửu Châu phải có được Cửu Châu lệnh của Cửu Châu Minh mới xem như thành viên chính thức.
Trên Ngọc Sơn đảo cách mười vạn dặm chỉ có một mình Hư Đỉnh môn được Cửu Châu Minh thừa nhận, ban cho Cửu Châu lệnh để chính danh. Thiên Chấn môn mới kahi tông lập phái chưa đầy trăm năm cũng nắm giữ lệnh bài này, thật khiến người bất ngờ.
Liễu Hề Hồ từ từ kể ra:
- Còn về tạo hóa từ Cửu Châu lệnh thì có lẽ liên quan tới Hậu Thổ cảnh, không rõ ràng tình hình cụ thể thế nào.
Đám người Liễu gia đã hiểu.
. . .
Lâm Nhất buông ngọc giản trong tay xuống, suy tư thật lâu. Hắn đã biết những gì Liễu Hề Hồ nói, còn nhìn thấy vài thứ người khác không biết trong ngọc giản.
Thiên Chấn Tử hơi không kiên nhẫn quát:
- Tiểu tử, trong ngọc giản này lão phu không nói dối nửa câu, muốn đi hay ở thì mau quyết định!
Lâm Nhất nhếch mép nói:
- Làm trưởng lão Thiên Chấn môn một lúc cũng được.
Bộ dạng dửng dưng của hắn làm Thiết Thất thầm hừ mũi.
Mắt Thiên Chấn Tử sáng rực cười nói:
- Vậy thì tốt rồi!
Bộ dạng tin tưởng tràn đầy của sư đồ Thiên Chấn Tử làm Lâm Nhất hoang mang. Chỉ là một tấm lệnh bài, liên quan gì với ta? Ngươi cầm thứ đó nên ta phải tham gia vào Thiên Chấn môn của ngươi?
Nhưng một tấm lệnh bài khiến hai sư đồ xem trọng như thế thì đúng là không tầm thường.
Trong khi Lâm Nhất suy nghĩ thì Thiên Chấn Tử cất lệnh bài, vênh váo nói:
- Như thế nào? Đừng không biết điều, bỏ qua rồi là không có cơ hội thứ hai!
Thiên Chấn Tử tạm dừng, chắp hai tay sau lưng, khoe khoang nói:
- Thiên Chấn môn ta mới mở trăm năm nhưng đã nổi tiếng điếc tai trên đảo Ngọc Sơn.
Nổi tiếng điếc tai? Là tiếng xấu lan xa mới đúng.
Lâm Nhất nghe Thiên Chấn Tử khoác lác, không cho là đúng lắc đầu nói:
- Đa tạ nâng đỡ nhưng tại hạ không nhận nổi.
Thiên Chấn Tử hoang mang:
- Ý của ngươi là sao?
Đã dưa ra Cửu Châu lệnh mà sao tiểu tử này vẫn thờ ơ?
Thấy bộ dạng của Lâm Nhất không giống như giả vờ, Thiên Chấn Tử trầm ngâm một lúc rồi tò mò hỏi:
- Hay là ngươi không biết lai lịch và tác dụng của Cửu Châu lệnh?
Lâm Nhất không quan tâm, hờ hững hừ mũi.
Thiên Chấn Tử cười khẩy nói:
- Chỉ là tán tu thì làm gì có nhiều kiến thức, thôi.
Thiên Chấn Tử lấy ra một miếng ngọc giản trống, ngẫm nghĩ giây lát rồi ném về phía Lâm Nhất.
Thiên Chấn Tử giải thích rằng:
- Đây là lý do thật sự lão phu muốn mời ngươi tham gia Thiên Chấn môn, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Thiết Thất . . .
Thiết Thất ngầm hiểu, phụ họa nói:
- Nhớ năm đó ta cũng giống như thế này đi theo sư phụ đến đảo Ngọc Sơn.
Thiết Thất nói rồi hậm hực trừng mắt Lâm Nhất.
Lúc trước gã vì linh thạch có thể nói là không từ thủ đoạn, giờ tốn bao công sức cố kéo hắn nhập môn, Lâm Nhất ngày càng không xem thấu Thiên Chấn Tử. Lão tham lam mà xảo trá, bất thường mà cuồng vọng, giỏi tính toán, khôn ngoan. Thiên Chấn Tử đưa cho hắn một miếng ngọc giản là có ý đồ gì?
Trong khi Lâm Nhất nhìn ngọc giản trong tay thì đám người Liễu gia đang xôn xao đoán lia lịch của tấm lệnh bài.
- Đó Mạc Hộ thủ lĩnh là Cửu Châu lệnh?
- Nghe đồn lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy vật thực.
- Có lệnh bài trong tay là ta có tạo hóa, chậc chậc.
- . . .
Bọn họ đều là người trong gia tộc ở yên một góc hẻo lánh, không hiểu nhiều về những thứ trong tiên môn. Bọn họ đoán tới đoán lui về lệnh bài, tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Liễu gia chủ cũng vậy, ôm một bụng thắc mắc, không kiềmđược chỉ vào thuyền ngọc ở bên cạnh, hỏi Liễu Hề Hồ là người duy nhất trong tộc đến từ tiên môn:
- Muội tử ở Hư Đỉnh môn trên Nam Bình sơn, kiến thức không tầm thường, xin giải đáp chút thắc mắc.
Liễu Hề Hồ nuốt đan dược vào đã trị thương đôi chút, đang khoanh chân ngồi trong thuyền ngọc, sắc mặt bình thản. Nghe Liễu Phương, mắt nàng lóe tia sáng, dường như tỉnh táo lại từ trong tĩnh tư.
Liễu Hề Hồ khẽ ừ:
- Đại ca có gì cứ hỏi.
Liễu Phương gật đầu, hỏi tiếp:
- Vì sao Thiên Chấn Tử trở nên ân cần như vậy? Có khi nào định làm chuyện gì hại Lâm đạo hữu không? Nếu đúng như thế thì Liễu gia ta không thể khoanh tay ngồi nhìn, phải giúp đỡ một phen! Còn nữa, nghe đồn Cửu Châu lệnh là vật riêng của Cửu Châu Minh, tiên môn không vào Cửu Châu Minh thì không có được lệnh bài. Thiên Chấn môn mới mở tông trăm năm, chuyện xấu loang lổ nhưng sao sở hữu thứ đó được? Tin đồn ‘có lệnh bài trong tay là ta có tạo hóa’ càng gây xôn xao, khiến người khó hiểu.
Trong hàng loạt lời nói của Liễu gia chủ chất chứa quan tâm Lâm Nhất, lo lắng về Thiên Chấn Tử, ngưỡng mộ và tò mò về tạo hóa.
Liễu Hề Hồ nhìn bóng lưng xa xôi kia, nàng nhẹ giọng nói:
- Muội có nghe sư phụ nói đôi chút về Thiên Chấn môn và Cửu Châu lệnh, đại ca hãy nghe ta nói . . .
Sư phụ của Liễu Hề Hồ tên là Tử Ngọc Chân Nhân, biết nhiều về Hạ Châu, thậm chí là tiên môn Cửu Châu, ngẫu nhiên sẽ nói chút hiểu biết tiên đạo cho các đệ tử tăng kiến thức.
Trăm năm trước, trên đảo Ngọc Sơn đột nhiên chui ra Thiên Chấn môn chiêu lãm đệ tử khắp nơi, thường hay làm chuyện uy hiếp dụ dỗ như đang làm với Lâm Nhất, gây ồn ào. Hư Đỉnh môn độc chiếm một mình cực kỳ bất mãn với Thiên Chấn môn, nhưng sau khi biết chưởng môn của đối phương là Thiên Chấn Tử thì không hiểu sao Tử Ngọc Chân Nhân chẳng còn nhúng tay vào việc này, mặc kệ Thiên Chấn môn.
Từ đó thấy được các loại thủ đoạn Thiên Chấn Tử đã dùng với Lâm Nhất có lẽ là hành vi thường ngày từ khi lão khai tông lập pháp.
Như trong tin đồn, Cửu Châu lệnh là tin vật mà Cửu Châu Minh ban cho tiên môn, cái gọi là Cửu Châu Minh tức là liên minh tiên môn Cửu Châu, do chín tu sĩ Hóa Thần cùng quản lý. Có ngàn vạn tiên môn lớn nhỏ dưới tay, cầm lệnh bài Cửu Châu lệnh, làm việc theo lệnh.
Suy ra tiên môn trong Cửu Châu phải có được Cửu Châu lệnh của Cửu Châu Minh mới xem như thành viên chính thức.
Trên Ngọc Sơn đảo cách mười vạn dặm chỉ có một mình Hư Đỉnh môn được Cửu Châu Minh thừa nhận, ban cho Cửu Châu lệnh để chính danh. Thiên Chấn môn mới kahi tông lập phái chưa đầy trăm năm cũng nắm giữ lệnh bài này, thật khiến người bất ngờ.
Liễu Hề Hồ từ từ kể ra:
- Còn về tạo hóa từ Cửu Châu lệnh thì có lẽ liên quan tới Hậu Thổ cảnh, không rõ ràng tình hình cụ thể thế nào.
Đám người Liễu gia đã hiểu.
. . .
Lâm Nhất buông ngọc giản trong tay xuống, suy tư thật lâu. Hắn đã biết những gì Liễu Hề Hồ nói, còn nhìn thấy vài thứ người khác không biết trong ngọc giản.
Thiên Chấn Tử hơi không kiên nhẫn quát:
- Tiểu tử, trong ngọc giản này lão phu không nói dối nửa câu, muốn đi hay ở thì mau quyết định!
Lâm Nhất nhếch mép nói:
- Làm trưởng lão Thiên Chấn môn một lúc cũng được.
Bộ dạng dửng dưng của hắn làm Thiết Thất thầm hừ mũi.
Mắt Thiên Chấn Tử sáng rực cười nói:
- Vậy thì tốt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.