Chương 2194: Kim tịch hà tịch (1)
Duệ Quang
22/01/2023
..
Trên sườn núi, hai gian nhà cỏ đơn sơ, cùng một bãi cỏ nhỏ xốc xếch, trở thành nơi Trần Tử tạm dừng tại Cửu Mục.
Chỗ này vốn là tất cả của Hoàng bà bà. Nàng ta bị thương nặng trong người, kính hành bế quan trị thương.
Trần Tử đã trở thành chủ nhân nơi đây.
Nơi này còn có một cái tên, Mộc Linh viên. Dùng tục ngữ mà nói, chính là một vườn dược thảo.
Nhưng trong vườn từ khi trồng một loại tiên thảo, không còn thích hợp cho linh dược tầm thường sống sót. Mà Hoàng bà bà cũng mất đi tâm tư đùa nghịch, mặc cho vườn thuốc cứ hoang phế như vậy. Loại tiên thảo đó rất kỳ dị, sau mỗi cơn mưa thì tỏa ra như sao như mây trên trời. . .
Lúc này, một nữ tử từ đàng xa nhẹ nhàng bay tới. Áo nàng trắng hơn tuyết, dung mạo xinh đẹp kinh người, chỉ có điều trong dung nhan lãnh diễm thoát tục ấy nhiều hơn mấy phần thần sắc lạnh nhạt và cô đơn!
Không biết là có điều phát hiện, hay là có thần giao cách cảm, trước cửa nhà cỏ cũng đồng thời lòe ra một bóng người mặc y phục màu hồng nhạt. Nàng nhìn bốn phía rồi đi tới trước vài bước, ngoái đầu nhìn lại giống hệt như Hoa Trần Tử linh động giảo hoạt năm đó. Mà thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, vật không thuộc mình cũng không phải. Năm tháng thấm thoát, chiều nay lại là hà tịch!
- Nhàn cư ở đây ngược lại cũng yên tĩnh . . .
Thấy bốn phía thảo mộc xanh tươi, sắc núi điềm tĩnh, Trần Tử tự hưởng thụ. Khi nàng ta nhớ lại thánh nữ cao thâm khó lường kia và những lời đã từng nói, không kìm nổi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, thầm nghĩ:
“Bà bà bế quan, gặp đúng thời. . . Đôi mắt nàng sáng lóe lên một cái, xoay người lại, giơ tay lên phất phất tay ra hiệu cho một người từ trên trời hạ xuống, hô lên ra vẻ ngoài ý muốn:
- Vị này chính là. . .
- Vũ Tử.
Nữ nhân áo trắng lượn lờ rơi xuống, đạp hư mà đứng. Nàng ta nói tục danh của mình xong, quan sát một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi chính là Trần Tử đến từ Cửu Châu môn trong giới.
Tuổi tác của nàng xem ra cùng trang lứa với Trần Tử, lại thần nhạt như nước, mang vẻ thánh khiết xuất trần ý nhị như tự nhiên mà thành.
- YAA.A.A..! Đẹp quá nha. . .
Trần Tử ngơ ngác nhìn người đến, dường như thức tỉnh chợt hiểu, vội vàng gật đầu kinh ngạc nói:
- Ngài chính là Vũ tiên tử. . . Tiền bối.
Người tới tu vi đã là cảnh giới Tiên Quân, hơn nữa dung nhan kinh diễm thoát tục khiến cho nữ tử này không khỏi vui mừng. Tuy tự đáy lòng tán thưởng, vẫn là ngầm sinh mơ ước ghen tỵ, tâm tư của nữ nhi không có ai thấu hiểu được!
Vũ Tử khẽ cau đôi mi thanh tú, lãnh đạm cất lời:
- Ngươi quả là có thế thiên nhân, cần gì phải tự xem nhẹ mình.
Thần sắc nàng ta cứng lại, hỏi:
- Ngươi. . . nhận ra ta?
Bãi đất trống trước nhà cỏ, hai nữ tử đánh giá lẫn nhau.
Trần Tử vẫn giữ lễ phép, khom người một chút, cười nói:
- Hì hì! Quá khen rồi.
Thấy đối phương vẫn mang thần sắc thăm dò, nàng ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tiếp đó trả lời:
- Trần Tử không nhận ra tiền bối, nhưng sớm có nghe nói. Tục truyền, năm đó Tử Vi trong tiên cảnh, Lâm Nhất chính là bại vào tay tiền bối và La gia chủ liên thủ. . .
Vũ Tử xoay người, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng ta giơ tay lên khẽ che, tự nhiên thanh dài một tiếng. Vội vã bỏ lỡ, vẫn còn Như Mộng bên trong. Lúc quay đầu, không biết nên tìm như thế nào, đối mặt như thế nào. . .
- Lâm Nhất dám là địch cùng Cửu Mục, thật là không tự lượng sức a! May mà gặp được bà bà, Trần Tử bấy giờ mới phải lạc đường quay trở lên bờ. Trần Tử dường như đã cắt đứt với quá khứ, rất cung kính lại hỏi:
- Tiền bối, có chuyện xin cứ việc phân phó nha.
Vũ Tử lắc lắc đầu, hãy còn nhìn sương mù bay khắp núi, nói ra:
- Ta tới đây không hề có ác ý, cũng không phải nghe ngươi biểu lộ cõi lòng. Ta chỉ muốn. . .
Trần Tử liếc mắt bóng lưng động lòng người ấy một cái, trong thần sắc lóe lên một chút hồ nghi. Hết thảy những gì có liên quan đến Tử Vi tiên cảnh năm đó, đều đến từ truyền thuyết hoành thiên và tu sĩ Cửu Châu môn. Tới Vu Lâm một bản nhân, đối với chuyện cũ không nhắc tới một lời. Vũ tiên tử này tuổi còn quá trẻ, lại có thể khám phá ra tâm tư của mình. Nàng ta rốt cuộc ý gì?
- Ta chỉ muốn biết. . .
Vũ Tử chần chờ một lát, xoay người lại, trên dung nhan lãnh nhược băng sương không ngờ lại là lộ ra một chút khẩn thiết, nói ra:
- Hắn có mạnh khỏe hay không, có hận ta hay không. . .
- Là tiền bối nói Lâm Nhất. . .
Trần Tử thoáng sửng sốt, ấp úng nhưng trả lời:
- Hắn nha, vẫn khỏe, nhưng mà lợi hại, có hận ngài hay không, ta sao mà biết được. . .
Quả nhiên, không ngờ đối phương lại chắp hai tay, thần sắc biến ảo, mang theo vài phần giọng điệu khẩn cầu:
- Từ chỗ Hoàng bà bà biết được, ngươi và Lâm Nhất quen biết đã lâu, không biết. . . không biết có thể nghe một chút. . . ?
Trên đầu chữ sắc có cây đao nha! Trách không được tiểu tử kia bị thua thiệt nhiều trong Tử Vi tiên cảnh, thì ra là thế, đáng đời!
Trần Tử bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc hơi động, không trả lời mà lại hỏi:
- Vị tiền bối này, ngài và Lâm Nhất có ân oán gì, không biết muốn ta nói những điều gì?
Vũ Tử thoáng dừng một chút, chăm chú nhìn Trần Tử, nói:
- Các loại quan hệ đến hắn ngày xưa.
Trên sườn núi, hai gian nhà cỏ đơn sơ, cùng một bãi cỏ nhỏ xốc xếch, trở thành nơi Trần Tử tạm dừng tại Cửu Mục.
Chỗ này vốn là tất cả của Hoàng bà bà. Nàng ta bị thương nặng trong người, kính hành bế quan trị thương.
Trần Tử đã trở thành chủ nhân nơi đây.
Nơi này còn có một cái tên, Mộc Linh viên. Dùng tục ngữ mà nói, chính là một vườn dược thảo.
Nhưng trong vườn từ khi trồng một loại tiên thảo, không còn thích hợp cho linh dược tầm thường sống sót. Mà Hoàng bà bà cũng mất đi tâm tư đùa nghịch, mặc cho vườn thuốc cứ hoang phế như vậy. Loại tiên thảo đó rất kỳ dị, sau mỗi cơn mưa thì tỏa ra như sao như mây trên trời. . .
Lúc này, một nữ tử từ đàng xa nhẹ nhàng bay tới. Áo nàng trắng hơn tuyết, dung mạo xinh đẹp kinh người, chỉ có điều trong dung nhan lãnh diễm thoát tục ấy nhiều hơn mấy phần thần sắc lạnh nhạt và cô đơn!
Không biết là có điều phát hiện, hay là có thần giao cách cảm, trước cửa nhà cỏ cũng đồng thời lòe ra một bóng người mặc y phục màu hồng nhạt. Nàng nhìn bốn phía rồi đi tới trước vài bước, ngoái đầu nhìn lại giống hệt như Hoa Trần Tử linh động giảo hoạt năm đó. Mà thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, vật không thuộc mình cũng không phải. Năm tháng thấm thoát, chiều nay lại là hà tịch!
- Nhàn cư ở đây ngược lại cũng yên tĩnh . . .
Thấy bốn phía thảo mộc xanh tươi, sắc núi điềm tĩnh, Trần Tử tự hưởng thụ. Khi nàng ta nhớ lại thánh nữ cao thâm khó lường kia và những lời đã từng nói, không kìm nổi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, thầm nghĩ:
“Bà bà bế quan, gặp đúng thời. . . Đôi mắt nàng sáng lóe lên một cái, xoay người lại, giơ tay lên phất phất tay ra hiệu cho một người từ trên trời hạ xuống, hô lên ra vẻ ngoài ý muốn:
- Vị này chính là. . .
- Vũ Tử.
Nữ nhân áo trắng lượn lờ rơi xuống, đạp hư mà đứng. Nàng ta nói tục danh của mình xong, quan sát một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi chính là Trần Tử đến từ Cửu Châu môn trong giới.
Tuổi tác của nàng xem ra cùng trang lứa với Trần Tử, lại thần nhạt như nước, mang vẻ thánh khiết xuất trần ý nhị như tự nhiên mà thành.
- YAA.A.A..! Đẹp quá nha. . .
Trần Tử ngơ ngác nhìn người đến, dường như thức tỉnh chợt hiểu, vội vàng gật đầu kinh ngạc nói:
- Ngài chính là Vũ tiên tử. . . Tiền bối.
Người tới tu vi đã là cảnh giới Tiên Quân, hơn nữa dung nhan kinh diễm thoát tục khiến cho nữ tử này không khỏi vui mừng. Tuy tự đáy lòng tán thưởng, vẫn là ngầm sinh mơ ước ghen tỵ, tâm tư của nữ nhi không có ai thấu hiểu được!
Vũ Tử khẽ cau đôi mi thanh tú, lãnh đạm cất lời:
- Ngươi quả là có thế thiên nhân, cần gì phải tự xem nhẹ mình.
Thần sắc nàng ta cứng lại, hỏi:
- Ngươi. . . nhận ra ta?
Bãi đất trống trước nhà cỏ, hai nữ tử đánh giá lẫn nhau.
Trần Tử vẫn giữ lễ phép, khom người một chút, cười nói:
- Hì hì! Quá khen rồi.
Thấy đối phương vẫn mang thần sắc thăm dò, nàng ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tiếp đó trả lời:
- Trần Tử không nhận ra tiền bối, nhưng sớm có nghe nói. Tục truyền, năm đó Tử Vi trong tiên cảnh, Lâm Nhất chính là bại vào tay tiền bối và La gia chủ liên thủ. . .
Vũ Tử xoay người, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng ta giơ tay lên khẽ che, tự nhiên thanh dài một tiếng. Vội vã bỏ lỡ, vẫn còn Như Mộng bên trong. Lúc quay đầu, không biết nên tìm như thế nào, đối mặt như thế nào. . .
- Lâm Nhất dám là địch cùng Cửu Mục, thật là không tự lượng sức a! May mà gặp được bà bà, Trần Tử bấy giờ mới phải lạc đường quay trở lên bờ. Trần Tử dường như đã cắt đứt với quá khứ, rất cung kính lại hỏi:
- Tiền bối, có chuyện xin cứ việc phân phó nha.
Vũ Tử lắc lắc đầu, hãy còn nhìn sương mù bay khắp núi, nói ra:
- Ta tới đây không hề có ác ý, cũng không phải nghe ngươi biểu lộ cõi lòng. Ta chỉ muốn. . .
Trần Tử liếc mắt bóng lưng động lòng người ấy một cái, trong thần sắc lóe lên một chút hồ nghi. Hết thảy những gì có liên quan đến Tử Vi tiên cảnh năm đó, đều đến từ truyền thuyết hoành thiên và tu sĩ Cửu Châu môn. Tới Vu Lâm một bản nhân, đối với chuyện cũ không nhắc tới một lời. Vũ tiên tử này tuổi còn quá trẻ, lại có thể khám phá ra tâm tư của mình. Nàng ta rốt cuộc ý gì?
- Ta chỉ muốn biết. . .
Vũ Tử chần chờ một lát, xoay người lại, trên dung nhan lãnh nhược băng sương không ngờ lại là lộ ra một chút khẩn thiết, nói ra:
- Hắn có mạnh khỏe hay không, có hận ta hay không. . .
- Là tiền bối nói Lâm Nhất. . .
Trần Tử thoáng sửng sốt, ấp úng nhưng trả lời:
- Hắn nha, vẫn khỏe, nhưng mà lợi hại, có hận ngài hay không, ta sao mà biết được. . .
Quả nhiên, không ngờ đối phương lại chắp hai tay, thần sắc biến ảo, mang theo vài phần giọng điệu khẩn cầu:
- Từ chỗ Hoàng bà bà biết được, ngươi và Lâm Nhất quen biết đã lâu, không biết. . . không biết có thể nghe một chút. . . ?
Trên đầu chữ sắc có cây đao nha! Trách không được tiểu tử kia bị thua thiệt nhiều trong Tử Vi tiên cảnh, thì ra là thế, đáng đời!
Trần Tử bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc hơi động, không trả lời mà lại hỏi:
- Vị tiền bối này, ngài và Lâm Nhất có ân oán gì, không biết muốn ta nói những điều gì?
Vũ Tử thoáng dừng một chút, chăm chú nhìn Trần Tử, nói:
- Các loại quan hệ đến hắn ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.