Chương 1823: Là nhân là quả (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Tống Huyền Tử giật mình tỉnh ngộ, kéo chòm râu gật gật đầu. Tiên Nô bên cạnh nhìn Lâm Nhất với ánh mắt khâm phục, thần sắc buông lỏng hơn nhiều.
Đúng lúc này, tựa như không chịu nổi sóng gió, tinh chu lại khẽ run lên, khiến năm người trong đó đều biến sắc. Tống Huyền Tử giật mình kinh hãi nói:
- Đây là bố trí thần thức quấy nhiễu, Yêu Vương đuổi tới, nên làm thế nào cho phải?
Nên làm thế nào cho phải? Một người đều chạy không thoát, tu vi Phạm Thiên cảnh, cường đại đến mức vượt qua dự đoán. Tuy đối thủ còn xa không thấy, Lâm Nhất vẫn nhận ra có người đang tới gần. Mà bên trên Thạch Thai pháp trận đã đắp lên một tầng Tiên Tinh thật dày, tinh chu đi đến trình độ cực hạn.
Nhìn thấy Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô không biết làm sao, Lâm Nhất nhíu mày, hắn cân nhắc, bỗng nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, hỏi:
- Tống huynh, có phải ngươi hiểu về phương pháp tinh chu ngự cơ hay không?
Nghe lời nói khác lạ này, Tống Huyền Tử vội gật đầu đáp:
- Tất nhiên hiểu được, Lâm… Lâm lão đệ muốn…
Lâm Nhất thoải mái nói:
- Như thế thật tốt, Tiên Nô liền phó phác cho ngươi…
Tống Huyền Tử khẽ giật mình, đây là muốn xả thân ở phía sau ngăn cản sao?
Tiên Nô biến sắc cả kinh:
- Sư phụ…
Lâm Nhất nhìn Tiên Nô, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cùng ta có duyên sư đồ, tự sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong, hắn không nói thêm lời nào, trầm giọng phân phó:
- Tráng Căn, Tráng Diệp, hãy vào yêu vòng của ta!
Hai huynh đệ hô vâng mà lên, lập tức thân ảnh biến mất tại chỗ, cửa khoang phần đuôi tinh chu mở ra, cũng không quay đầu một bước liền xông ra ngoài.
- Lâm đạo hữu việc gì phải khổ như thế!
Tống Huyền Tử oán trách nói nhưng vẫn đánh ra pháp quyết đóng cửa khoang lại. Gã nhìn thấy Tiên Nô vẫn đang thất thần, còn muốn an ủi hai câu, đối phương lại tỏ vẻ không có gì, lẩm bẩm:
- Dù là chủ tớ hay là thầy trò, đều là duyên phần đã được ông trời định trước, Nô nhi tin tưởng, ngày đó nhất định sẽ tới.
Tinh chu không chút ngừng lại, vẫn bay như cũ.
Lâm Nhất đứng bên trong không gian trống trải đen tối, phía sau hắn là một đạo Lưu Tinh lặng yên rời xa dương thế. Trong bốn phía vô tận thâm thúy, vẫn có tinh quang lấp lóe như cũ.
Chỗ này không có gió, càng không cung cấp thu nạp nguyên khí cùng linh khí, chỉ có lẻ loi cùng tĩnh mịch không bờ bến. Lâm Nhất đặt mình vào trong đó, tựa như hạt bụi nhỏ bé, mà trên dưới quanh người Huyền Thiên Thuẫn lấp lóe quang mang, nơi lấp lóe quang mang kia tựa như cùng ngôi sao tranh nhau phát sáng, muốn đoạt một điểm thuộc về mình vĩnh viễn. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng hất cằm lên, vẻ mặt đạm nhiên bình tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, phía xa trăm trượng bỗng hiện lên sáu đạo quang mang, tiếp sau đó hiện lên sáu bóng người. Trong đó năm vị Yêu Vương Yêu vực, theo thứ tự là râu vàng Kim Thánh, râu xám Đông Sơn, râu rậm Bạch lão giả, râu dài Đoan Mộc, râu bạc trắng Giam Dần. Mà mấy người này vây quanh vị kia, chính là người cường tráng có thân hình khỏe mạnh, người kia cùng Lâm Nhất có chút tương tự, không phải Hổ Đầu thì còn là ai? Có lẽ hắn không còn là Hổ Đầu trước kia, toàn thân không còn sự ngây thơ ngày trước, mà khí thế bưu hãn lại sâu không lường được. Ngoài ra trong đôi mắt vàng rực chớp động kia ẩn ẩn sát cơ, khiến cho người đối diện không rét mà run.
Có lẽ thấy Lâm Nhất một mình lưu lại cản phía sau, sáu vị Yêu Vương cảm thấy khá kinh ngạc. Trong đó hai mắt Kim Thánh hung quang lóe lên, hơi suy nghĩ, không nói lời này, lại ra tay đánh về phía Lâm Nhất. Những người khác không cản trở mà chỉ nhìn về phía người cầm đầu.
Sắc mặt Hổ Đầu có chút âm trầm, không nói một lời.
Kim Thánh ra tay có chút chần chừ, lập tức dũng khí trở nên mạnh mẽ, hung dữ kêu gào:
- Lâm Nhất, nếu không có Yên Tôn pháp luật cao cường, ta còn chưa tìm được ngươi, còn không mau giao ra bảo vật, nhận lấy cái chết...
Lời còn chưa dứt, y đã toàn lực nhất kích. Trong hư không nhất thời một đạo yêu phong màu vàng hóa thành một ảnh đầu hổ, mang theo tiếng theo tiếng thét, không thể đỡ nhào về phía trước.
Lúc Hổ Đầu mới hiện thân, Lâm Nhất liền yên lặng theo dõi hắn. Năm đó hắn chỉ có tu vi Kim Đan mang theo hổ hồn trên người, ai có thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Hiện tại tu vi của đối phương mơ hồ cao hơn Hợp Thể cảnh giới, có thể thấy được một giọt tinh huyết của truyền thừa uy lực to lớn thế nào. Mà trước mắt, hắn lại mang một đám đến truy sát, vì bảo vật trên người Lâm Nhất hay vì mối hận cũ Long tu do Yêu vực truyền lại? Dù có thế nào, cũng là quả, đã không né tránh được thì cứ thản nhiên đối mặt.
Có điều ánh mắt Hổ Đầu có chút trốn tránh, có lẽ là lương tri chưa cạn, mà tên Kim Thánh này quả thật đáng giận.
Trong tích tắc chạm mặt, sát cơ giảm đột ngột, vạn bất đắc dĩ, hai hàng chân mày Lâm Nhất sát khí lóe lên, nhanh chóng xuất thủ Thiên Ma Cửu Ấn.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, liệt diễm Cự Phủ đụng phải hổ ảnh rào rạt, ầm một tiếng vang vọng, uy thế mạnh mẽ nổ tung bốn phía, giữa không trung như có bão táp kéo đến.
Lâm Nhất rên lên một tiếng thê thảm, bay ngược ra ngoài, bay ra phía sau mấy trăm trượng hắn mới lảo đảo ngừng lại, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Máu đỏ tươi còn chưa rơi xuống, còn đang trôi nổi thành từng hạt li ti giữa không trung, nhìn vừa quái dị vừa yêu diễm.
Cho dù có thi triển ra sát chiêu mạnh nhất vẫn không phải là đối thủ của cao nhân Phạm Thiên cảnh. Kết quả này, Lâm Nhất đã sớm dự đoán được, nên vẫn không hề lo lắng. Máu in trên khóe môi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hổ Đầu, trên mặt lộ ra sự cay đắng cùng cô đơn khó tả.
Đối với Kim Thánh mà nói, một chiêu không giết được một tiểu bối Luyện Hư, xem như mất hết mặt mũi. Tuy biết tiểu tử kia có chút bản lĩnh, nhưng có cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ lỡ. Y cười gằn một tiếng, thân hình khẽ động liền muốn hạ sát thủ, chợt nghe có người trầm giọng nói:
- Khoan đã..
Kim Thánh khẽ giật mình, nhưng lại không thể tạm thời không ngừng. Trong lòng ông ta có chút không cam lòng, nhìn lại mấy vị Yêu Vương khác. Nhưng Hổ Đầu tiến lên một bước, quanh thân tản ra khí thế ngạo nghễ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi:
- Trong cơ thể ta thần hồn cấm chế vẫn còn tồn tại, vì sao ngươi lại không động thủ giết ta.
Đúng lúc này, tựa như không chịu nổi sóng gió, tinh chu lại khẽ run lên, khiến năm người trong đó đều biến sắc. Tống Huyền Tử giật mình kinh hãi nói:
- Đây là bố trí thần thức quấy nhiễu, Yêu Vương đuổi tới, nên làm thế nào cho phải?
Nên làm thế nào cho phải? Một người đều chạy không thoát, tu vi Phạm Thiên cảnh, cường đại đến mức vượt qua dự đoán. Tuy đối thủ còn xa không thấy, Lâm Nhất vẫn nhận ra có người đang tới gần. Mà bên trên Thạch Thai pháp trận đã đắp lên một tầng Tiên Tinh thật dày, tinh chu đi đến trình độ cực hạn.
Nhìn thấy Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô không biết làm sao, Lâm Nhất nhíu mày, hắn cân nhắc, bỗng nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, hỏi:
- Tống huynh, có phải ngươi hiểu về phương pháp tinh chu ngự cơ hay không?
Nghe lời nói khác lạ này, Tống Huyền Tử vội gật đầu đáp:
- Tất nhiên hiểu được, Lâm… Lâm lão đệ muốn…
Lâm Nhất thoải mái nói:
- Như thế thật tốt, Tiên Nô liền phó phác cho ngươi…
Tống Huyền Tử khẽ giật mình, đây là muốn xả thân ở phía sau ngăn cản sao?
Tiên Nô biến sắc cả kinh:
- Sư phụ…
Lâm Nhất nhìn Tiên Nô, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cùng ta có duyên sư đồ, tự sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong, hắn không nói thêm lời nào, trầm giọng phân phó:
- Tráng Căn, Tráng Diệp, hãy vào yêu vòng của ta!
Hai huynh đệ hô vâng mà lên, lập tức thân ảnh biến mất tại chỗ, cửa khoang phần đuôi tinh chu mở ra, cũng không quay đầu một bước liền xông ra ngoài.
- Lâm đạo hữu việc gì phải khổ như thế!
Tống Huyền Tử oán trách nói nhưng vẫn đánh ra pháp quyết đóng cửa khoang lại. Gã nhìn thấy Tiên Nô vẫn đang thất thần, còn muốn an ủi hai câu, đối phương lại tỏ vẻ không có gì, lẩm bẩm:
- Dù là chủ tớ hay là thầy trò, đều là duyên phần đã được ông trời định trước, Nô nhi tin tưởng, ngày đó nhất định sẽ tới.
Tinh chu không chút ngừng lại, vẫn bay như cũ.
Lâm Nhất đứng bên trong không gian trống trải đen tối, phía sau hắn là một đạo Lưu Tinh lặng yên rời xa dương thế. Trong bốn phía vô tận thâm thúy, vẫn có tinh quang lấp lóe như cũ.
Chỗ này không có gió, càng không cung cấp thu nạp nguyên khí cùng linh khí, chỉ có lẻ loi cùng tĩnh mịch không bờ bến. Lâm Nhất đặt mình vào trong đó, tựa như hạt bụi nhỏ bé, mà trên dưới quanh người Huyền Thiên Thuẫn lấp lóe quang mang, nơi lấp lóe quang mang kia tựa như cùng ngôi sao tranh nhau phát sáng, muốn đoạt một điểm thuộc về mình vĩnh viễn. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng hất cằm lên, vẻ mặt đạm nhiên bình tĩnh.
Chỉ trong chốc lát, phía xa trăm trượng bỗng hiện lên sáu đạo quang mang, tiếp sau đó hiện lên sáu bóng người. Trong đó năm vị Yêu Vương Yêu vực, theo thứ tự là râu vàng Kim Thánh, râu xám Đông Sơn, râu rậm Bạch lão giả, râu dài Đoan Mộc, râu bạc trắng Giam Dần. Mà mấy người này vây quanh vị kia, chính là người cường tráng có thân hình khỏe mạnh, người kia cùng Lâm Nhất có chút tương tự, không phải Hổ Đầu thì còn là ai? Có lẽ hắn không còn là Hổ Đầu trước kia, toàn thân không còn sự ngây thơ ngày trước, mà khí thế bưu hãn lại sâu không lường được. Ngoài ra trong đôi mắt vàng rực chớp động kia ẩn ẩn sát cơ, khiến cho người đối diện không rét mà run.
Có lẽ thấy Lâm Nhất một mình lưu lại cản phía sau, sáu vị Yêu Vương cảm thấy khá kinh ngạc. Trong đó hai mắt Kim Thánh hung quang lóe lên, hơi suy nghĩ, không nói lời này, lại ra tay đánh về phía Lâm Nhất. Những người khác không cản trở mà chỉ nhìn về phía người cầm đầu.
Sắc mặt Hổ Đầu có chút âm trầm, không nói một lời.
Kim Thánh ra tay có chút chần chừ, lập tức dũng khí trở nên mạnh mẽ, hung dữ kêu gào:
- Lâm Nhất, nếu không có Yên Tôn pháp luật cao cường, ta còn chưa tìm được ngươi, còn không mau giao ra bảo vật, nhận lấy cái chết...
Lời còn chưa dứt, y đã toàn lực nhất kích. Trong hư không nhất thời một đạo yêu phong màu vàng hóa thành một ảnh đầu hổ, mang theo tiếng theo tiếng thét, không thể đỡ nhào về phía trước.
Lúc Hổ Đầu mới hiện thân, Lâm Nhất liền yên lặng theo dõi hắn. Năm đó hắn chỉ có tu vi Kim Đan mang theo hổ hồn trên người, ai có thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Hiện tại tu vi của đối phương mơ hồ cao hơn Hợp Thể cảnh giới, có thể thấy được một giọt tinh huyết của truyền thừa uy lực to lớn thế nào. Mà trước mắt, hắn lại mang một đám đến truy sát, vì bảo vật trên người Lâm Nhất hay vì mối hận cũ Long tu do Yêu vực truyền lại? Dù có thế nào, cũng là quả, đã không né tránh được thì cứ thản nhiên đối mặt.
Có điều ánh mắt Hổ Đầu có chút trốn tránh, có lẽ là lương tri chưa cạn, mà tên Kim Thánh này quả thật đáng giận.
Trong tích tắc chạm mặt, sát cơ giảm đột ngột, vạn bất đắc dĩ, hai hàng chân mày Lâm Nhất sát khí lóe lên, nhanh chóng xuất thủ Thiên Ma Cửu Ấn.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, liệt diễm Cự Phủ đụng phải hổ ảnh rào rạt, ầm một tiếng vang vọng, uy thế mạnh mẽ nổ tung bốn phía, giữa không trung như có bão táp kéo đến.
Lâm Nhất rên lên một tiếng thê thảm, bay ngược ra ngoài, bay ra phía sau mấy trăm trượng hắn mới lảo đảo ngừng lại, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Máu đỏ tươi còn chưa rơi xuống, còn đang trôi nổi thành từng hạt li ti giữa không trung, nhìn vừa quái dị vừa yêu diễm.
Cho dù có thi triển ra sát chiêu mạnh nhất vẫn không phải là đối thủ của cao nhân Phạm Thiên cảnh. Kết quả này, Lâm Nhất đã sớm dự đoán được, nên vẫn không hề lo lắng. Máu in trên khóe môi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hổ Đầu, trên mặt lộ ra sự cay đắng cùng cô đơn khó tả.
Đối với Kim Thánh mà nói, một chiêu không giết được một tiểu bối Luyện Hư, xem như mất hết mặt mũi. Tuy biết tiểu tử kia có chút bản lĩnh, nhưng có cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ lỡ. Y cười gằn một tiếng, thân hình khẽ động liền muốn hạ sát thủ, chợt nghe có người trầm giọng nói:
- Khoan đã..
Kim Thánh khẽ giật mình, nhưng lại không thể tạm thời không ngừng. Trong lòng ông ta có chút không cam lòng, nhìn lại mấy vị Yêu Vương khác. Nhưng Hổ Đầu tiến lên một bước, quanh thân tản ra khí thế ngạo nghễ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi:
- Trong cơ thể ta thần hồn cấm chế vẫn còn tồn tại, vì sao ngươi lại không động thủ giết ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.