Chương 554: Làm người như vậy (1)
Duệ Quang
13/03/2021
- Ngươi muốn nói gì?
Sư môn vốn có như vậy, không có gì phải để ý. Lâm Nhất lại nghe ra trong lời nói của đối phương có ý không tốt mới hỏi ngược một câu.
Nguyên Thanh cười hì hì:
- Đây là thật sự xuống dốc đấy...
- Không đúng sư thúc, không phải nói có bốn người sao? Còn hai người nữa là ai? Hai người này có bối phận cao hơn sư thúc sao?
Nguyên Phong hỏi tới.
Nếu không phải ngại Nguyên Thanh còn lớn tuổi hơn mình, Lâm Nhất thật muốn lấy ra vai vế trưởng bối ra gõ mạnh một cái lên đầu hắn ta, ngược lại Nguyên Phong phúc hậu hơn.
- Còn có hai người giống với hai huynh đệ ngươi. Về bối phận à? Ta có bối phận cao nhất trong Huyền Nguyên Quan.
Lâm Nhất nói.
Nguyên Phong đảo chòng mắt, thấy Lâm Nhất không giống nói đùa nên liên tục gật đầu, nói:
- Sư thúc, Nguyên Phong đã hiểu rõ. Thật ra Huyền Nguyên Quan chỉ còn lại có một mình sư thúc, nếu không phải sư thúc thu một đồ đệ, ngài đi rồi, Đại Thương có Huyền Nguyên Quan hay không còn chưa biết được!
Nguyên Phong nói chuyện không giữ lại tình cảm, tuy nhiên hắn ta nói là sự thật, làm cho Lâm Nhất không thể nổi nóng được. Suy nghĩ một lát, hắn liếc mắt nhìn hai người nói:
- Có Lâm Nhất ta ở đâu thì Huyền Nguyên Quan lại ở đó! Chẳng lẽ hai ngươi đã hối hận rồi sao?
Vẻ mặt Nguyên Thanh nghiêm túc, nói:
- Sư thúc đừng giận, hai người chúng ta cũng là người không còn phụ mẫu. Sau khi sư phụ đi rồi, hai huynh đệ ta liền thành người không nhà, sư thúc không ngại mà thu nhận hai người chúng ta, chúng ta sao dám nói hối hận chứ?
- Sư thúc, sư huynh của ta nói phải, Huyền Nguyên Quan không chỉ có sư thúc, còn có hai huynh đệ ta nữa!
Vẻ mặt Nguyên Phong cũng trở nên trịnh trọng.
Lâm Nhất nhếch miệng cười nói:
- Huyền Nguyên Quan ta cuối cùng sẽ có ngày thịnh vượng thôi!
Thái độ của Nguyên Thanh cũng bình thường, cười hì hì nói:
- Bây giờ ta mới hiểu, thân người là sư thúc, nói tới nói lui cũng cao thâm khó dò, khiến cho người ta khó phân biệt thật hay giả!
- Sư thúc sao nói láo được!
Nguyên Phong nói nhỏ một câu.
- Ha ha! Nguyên Phong nói không sai, thật ra hai ngươi có thể tiếp tục kéo dài truyền thừa của Huyền Nguyên Quan chính là mong muốn ban đầu của ta, tuy chỉ là nói đùa, ta cũng không có ý ép hai ngươi phải ở lại. Nguyên Thanh, ngươi cũng nên học một chút cách làm người phúc hậu của Nguyên Phong, trong bụng đừng có suốt ngày bất kính đối với trưởng bối nữa!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nghiêm trang nói.
Nguyên Thanh lại cười hì hì nói:
- Ngươi là sư thúc, huynh đệ ta dĩ nhiên là nghe ngươi, cũng không dám mạo phạm trưởng bối.
Có sư phụ thế nào lại có đệ tử như vậy. Nguyên Thanh ngược lại có chút khí phách của Chân Nguyên Tử, lời nói khôi hài, lòng dạ rộng rãi, làm người hào hiệp không bị gò bó. Nguyên Phong trời sinh tính ngay thẳng, có được nghị lực cùng kiên định của sư phụ, hẳn là một người có trách nhiệm.
Ba người ở trên hành lang nói đùa, phóng tầm mắt nhìn lại có thể thấy được trên mặt biển xanh trải dài vạn dặm, thỉnh thoảng có cánh buồm ẩn hiện, còn có thể có thuyền biển lướt qua trước mặt, cho dù cách nhau hơi xa nhưng vẫn dẫn tới trên thuyền vang lên những tiếng hoan hô. Chim biển hiếm thấy cũng dần dần nhiều hơn.
Bầu trời cùng biển xanh thẳm, cánh buồm cùng đảo nhỏ, còn có mây trắng cùng chim bay lượn, làm cho phong cảnh trước mắt này vốn đơn điệu lại trở nên muôn màu muôn vẻ.
- Lâm... Lâm sư đệ?
Lâm Nhất đang ngắm cảnh biển chợt xoay người lại, thấy Từ Tử Huyên đang nói chuyện, gương mặt tuyệt đẹp có hơi gầy, đôi mắt đẹp vẫn trong vắt long lanh ánh nước, lại có thêm chút do dự.
- Từ cô nương có việc gì sao?
Lâm Nhất hỏi.
Thấy mình gọi sư đệ cũng chưa làm cho đối phương bất mãn thì Từ Tử Huyên yên lòng, vén lọn tóc rối bên thái dương và khẽ nói:
- Sư muội có việc muốn gặp sư đệ thỉnh giáo, không biết ngươi có tiện không?
Nàng vòng vo như vậy tìm mình làm gì? Lâm Nhất quay đầu nói với hai người Nguyên Thanh một tiếng, sau đó lại theo Từ Tử Huyên đi tới phòng của Mộc Thanh Nhi.
Mộc Thanh Nhi ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, sắc mặt ửng hồng. Khi thấy Lâm Nhất tới, nàng ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút lúng túng.
Lâm Nhất thấy vậy thì sửng sốt, nhìn về phía Từ Tử Huyên với ánh mắt dò hỏi. Chỉ thấy nàng lắc đầu cười gượng nói:
- Ta cũng không hiểu rõ về tình hình của sư muội, không thể làm gì khác hơn là làm phiền sư đệ.
Lâm Nhất đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống Mộc Thanh Nhi, hỏi:
- Mộc cô nương sao vậy? Có thể nói cho ta biết không?
Mộc Thanh Nhi mím môi, nhưng hơi thở có phần gấp gáp. Qua một lúc, nàng mới có cố hết sức nói:
- Có lẽ là do ta hơi nóng lòng, linh khí không xuất hiện, chân khí trong cơ thể ngược lại trở nên tán loạn khiến cho hai tay, hai chân mệt mỏi, toàn thân không có lực. Rốt cuộc thế nào thì ta cũng không nói rõ được.
- Vậy... sẽ không là hành công xảy ra sai lầm sao!
Lâm Nhất có chút khó xử nói.
- Sư muội tu luyện tiên đạo cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma à?
Từ Tử Huyên có chút lo lắng hỏi.
Sư môn vốn có như vậy, không có gì phải để ý. Lâm Nhất lại nghe ra trong lời nói của đối phương có ý không tốt mới hỏi ngược một câu.
Nguyên Thanh cười hì hì:
- Đây là thật sự xuống dốc đấy...
- Không đúng sư thúc, không phải nói có bốn người sao? Còn hai người nữa là ai? Hai người này có bối phận cao hơn sư thúc sao?
Nguyên Phong hỏi tới.
Nếu không phải ngại Nguyên Thanh còn lớn tuổi hơn mình, Lâm Nhất thật muốn lấy ra vai vế trưởng bối ra gõ mạnh một cái lên đầu hắn ta, ngược lại Nguyên Phong phúc hậu hơn.
- Còn có hai người giống với hai huynh đệ ngươi. Về bối phận à? Ta có bối phận cao nhất trong Huyền Nguyên Quan.
Lâm Nhất nói.
Nguyên Phong đảo chòng mắt, thấy Lâm Nhất không giống nói đùa nên liên tục gật đầu, nói:
- Sư thúc, Nguyên Phong đã hiểu rõ. Thật ra Huyền Nguyên Quan chỉ còn lại có một mình sư thúc, nếu không phải sư thúc thu một đồ đệ, ngài đi rồi, Đại Thương có Huyền Nguyên Quan hay không còn chưa biết được!
Nguyên Phong nói chuyện không giữ lại tình cảm, tuy nhiên hắn ta nói là sự thật, làm cho Lâm Nhất không thể nổi nóng được. Suy nghĩ một lát, hắn liếc mắt nhìn hai người nói:
- Có Lâm Nhất ta ở đâu thì Huyền Nguyên Quan lại ở đó! Chẳng lẽ hai ngươi đã hối hận rồi sao?
Vẻ mặt Nguyên Thanh nghiêm túc, nói:
- Sư thúc đừng giận, hai người chúng ta cũng là người không còn phụ mẫu. Sau khi sư phụ đi rồi, hai huynh đệ ta liền thành người không nhà, sư thúc không ngại mà thu nhận hai người chúng ta, chúng ta sao dám nói hối hận chứ?
- Sư thúc, sư huynh của ta nói phải, Huyền Nguyên Quan không chỉ có sư thúc, còn có hai huynh đệ ta nữa!
Vẻ mặt Nguyên Phong cũng trở nên trịnh trọng.
Lâm Nhất nhếch miệng cười nói:
- Huyền Nguyên Quan ta cuối cùng sẽ có ngày thịnh vượng thôi!
Thái độ của Nguyên Thanh cũng bình thường, cười hì hì nói:
- Bây giờ ta mới hiểu, thân người là sư thúc, nói tới nói lui cũng cao thâm khó dò, khiến cho người ta khó phân biệt thật hay giả!
- Sư thúc sao nói láo được!
Nguyên Phong nói nhỏ một câu.
- Ha ha! Nguyên Phong nói không sai, thật ra hai ngươi có thể tiếp tục kéo dài truyền thừa của Huyền Nguyên Quan chính là mong muốn ban đầu của ta, tuy chỉ là nói đùa, ta cũng không có ý ép hai ngươi phải ở lại. Nguyên Thanh, ngươi cũng nên học một chút cách làm người phúc hậu của Nguyên Phong, trong bụng đừng có suốt ngày bất kính đối với trưởng bối nữa!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nghiêm trang nói.
Nguyên Thanh lại cười hì hì nói:
- Ngươi là sư thúc, huynh đệ ta dĩ nhiên là nghe ngươi, cũng không dám mạo phạm trưởng bối.
Có sư phụ thế nào lại có đệ tử như vậy. Nguyên Thanh ngược lại có chút khí phách của Chân Nguyên Tử, lời nói khôi hài, lòng dạ rộng rãi, làm người hào hiệp không bị gò bó. Nguyên Phong trời sinh tính ngay thẳng, có được nghị lực cùng kiên định của sư phụ, hẳn là một người có trách nhiệm.
Ba người ở trên hành lang nói đùa, phóng tầm mắt nhìn lại có thể thấy được trên mặt biển xanh trải dài vạn dặm, thỉnh thoảng có cánh buồm ẩn hiện, còn có thể có thuyền biển lướt qua trước mặt, cho dù cách nhau hơi xa nhưng vẫn dẫn tới trên thuyền vang lên những tiếng hoan hô. Chim biển hiếm thấy cũng dần dần nhiều hơn.
Bầu trời cùng biển xanh thẳm, cánh buồm cùng đảo nhỏ, còn có mây trắng cùng chim bay lượn, làm cho phong cảnh trước mắt này vốn đơn điệu lại trở nên muôn màu muôn vẻ.
- Lâm... Lâm sư đệ?
Lâm Nhất đang ngắm cảnh biển chợt xoay người lại, thấy Từ Tử Huyên đang nói chuyện, gương mặt tuyệt đẹp có hơi gầy, đôi mắt đẹp vẫn trong vắt long lanh ánh nước, lại có thêm chút do dự.
- Từ cô nương có việc gì sao?
Lâm Nhất hỏi.
Thấy mình gọi sư đệ cũng chưa làm cho đối phương bất mãn thì Từ Tử Huyên yên lòng, vén lọn tóc rối bên thái dương và khẽ nói:
- Sư muội có việc muốn gặp sư đệ thỉnh giáo, không biết ngươi có tiện không?
Nàng vòng vo như vậy tìm mình làm gì? Lâm Nhất quay đầu nói với hai người Nguyên Thanh một tiếng, sau đó lại theo Từ Tử Huyên đi tới phòng của Mộc Thanh Nhi.
Mộc Thanh Nhi ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, sắc mặt ửng hồng. Khi thấy Lâm Nhất tới, nàng ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút lúng túng.
Lâm Nhất thấy vậy thì sửng sốt, nhìn về phía Từ Tử Huyên với ánh mắt dò hỏi. Chỉ thấy nàng lắc đầu cười gượng nói:
- Ta cũng không hiểu rõ về tình hình của sư muội, không thể làm gì khác hơn là làm phiền sư đệ.
Lâm Nhất đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống Mộc Thanh Nhi, hỏi:
- Mộc cô nương sao vậy? Có thể nói cho ta biết không?
Mộc Thanh Nhi mím môi, nhưng hơi thở có phần gấp gáp. Qua một lúc, nàng mới có cố hết sức nói:
- Có lẽ là do ta hơi nóng lòng, linh khí không xuất hiện, chân khí trong cơ thể ngược lại trở nên tán loạn khiến cho hai tay, hai chân mệt mỏi, toàn thân không có lực. Rốt cuộc thế nào thì ta cũng không nói rõ được.
- Vậy... sẽ không là hành công xảy ra sai lầm sao!
Lâm Nhất có chút khó xử nói.
- Sư muội tu luyện tiên đạo cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma à?
Từ Tử Huyên có chút lo lắng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.