Chương 376: Lão đạo thành sư huynh (1)
Duệ Quang
02/03/2021
Giang trưởng lão dừng bước lại, thu hồi nụ cười, tướng mạo uy nghiêm. Ông ta xua tay nói với Mạnh Sơn:
- Được rồi! Tiểu bối của Thương Hải bang kia nếu đã tìm Lâm đạo hữu biện hộ cho, coi như hắn thức thời. Việc này đầu đuôi do một lời của Lâm đạo hữu quyết, các người cứ nghe phân phó hành sự là được. Lời của hắn chính là ý của ta.
- Chuyện này...
Mạnh Sơn ngạc nhiên lui ra phía sau một bước, lại thấy sắc mặt của Giang trưởng lão trầm xuống, gã vội vàng cúi đầu đáp:
- Đệ tử tuân mệnh!
Lâm Nhất âm thầm gượng cười, thì ra là tặng mình một ân tình như vậy. Giang trưởng lão này sau khi biết được thân phận của mình chẳng những không trách cứ thêm mà còn cực lực lấy lòng, những người này không ai là dễ đối phó, mình vẫn nên cẩn thận một chút. Hắn chắp tay với Giang trưởng lão, chần chờ một chút rồi thi lễ với Mạnh Sơn một cái.
Mặt Biện Chấn Đạc mang sự vui sướng, nhìn thấy Lâm Nhất nhìn qua thì vội ôm quyền nói:
- Biện mỗ bái kiến Lâm... Lâm công tử!
Đệ tử phía sau ông ta cũng cực kỳ có ánh mắt, cũng thi lễ theo, nói:
- Bái kiến Lâm công tử!
Trong tiếng nói tục tằng còn pha trộn thêm giọng nói của một cô gái.
- Chư vị không cần đa lễ, gọi ta là Lâm Nhất là được.
Nhìn thoáng qua nữ tử mặc y phục rực rỡ trong đám người, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lập tức ôm quyền đáp lễ, lớn tiếng nói:
- Giang trưởng lão của Thiên Long phái không để ý tới hiềm khích lúc trước, suy nghĩ tới tình nghĩa đồng bào nên muốn cho chư vị một con đường sống, đó chính là ý chí đại năng cao đức làm người ta phải kính nể! Chỉ có điều người tốt này lại để ta tới làm.
Nhân tình này của Giang trưởng lão bị Lâm Nhất xuôi theo chuyển đi không ít, dẫn tới mọi người trong Thiên Long phái âm thầm gật đầu. Hắn nói tiếp:
- Ai trong các người nguyện đi theo thì có thể đồng hành theo thuyền. Còn không muốn tiếp tục phiêu bạt trên biển thì có thể ở lại chỗ này, đợi ngày khác có thể quay lại đường cũ mà về. Chỉ có điều người muốn đồng hành theo cần biết tiền đồ khó lường, sinh tử là do thiên mệnh.
- Thù hận cũ giữa Thiên Long phái cùng Thương Hải bang tạm thời bỏ qua. Nhưng khi giao thiệp với nhau e rằng sẽ cố tình gây hấn sinh sự, đó chính là nỗi khổ tâm mà Giang trưởng lão lo lắng. Cơ duyên thiên định, có mấy lời đợi lúc chư vị trở về lại nói cũng không muộn.
- Thương Hải bang ta cộng cả Lê cô nương, tổng cộng mười ba người, từ nay về sau, lấy lời nói của Lâm công tử như thiên lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng không từ nan.
Biện Chấn Đạc tiến lên một bước, ôm quyền lớn tiếng nói. Sau đó mọi người cùng cả Lê Thái Y kia cũng đồng thời nói:
- Núi đao biển lửa cũng không từ nan.
Người không nhiều lắm lại khí thế bất phàm, hơn mười người đều là hạng người bưu hãn sống sót sau đại nạn, dưới sự cầm đầu của Biện Chấn Đạc, trong lòng biết sinh tử của mình nhờ ân của Lâm công tử này, ân tái tạo không dám coi như không quan trọng, thề nghe theo.
Lâm Nhất cũng sầm mặt lại, người này rõ ràng muốn mượn thế bảo toàn bản thân mình, hắn lại không muốn nhận phần thua thiệt này.
- Biện bang chủ, đoàn người chẳng qua là người đi cùng mà thôi, hà tất phải làm như vậy.
Biện Chấn Đạc nhìn thấy Lâm Nhất không thích, vội vàng thành khẩn nói:
- Công tử chắc chắn có ngày hóa rồng phi thiên, bọn ta cũng chỉ là người qua đường trên đường đi của công tử, hưởng ké chút phúc... mong công tử nhìn vào sự thành tâm của bọn ta, nhất định đừng từ chối.
Lâm Nhất hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi cũng quá đề cao Lâm Nhất ta rồi...
- Lâm huynh đệ, ngươi cứ tác thành cho bọn họ đi! Có ngươi ở đây, bọn họ cũng an tâm không ít. Nếu không, còn không biết trên đường sẽ sinh ra chuyện bậc nào, cho dù môn hạ đệ tử của ta cũng yên tâm hơn.
Giang trưởng lão cười ha ha, hợp thời nói một câu.
- Đa tạ công tử thành toàn!
Biện Chấn Đạc không để lỡ cơ hội, máy móc lên tiếng khẩn cầu.
Giang trưởng lão ý tại ngôn ngoại, người là ông ta cứu, những người này về sau nếu như có ý nào khác, cho dù là Lâm Nhất hắn cũng không làm gì được. Nói chung, Biện Chấn Đạc cùng Giang trưởng lão này đều là người dày dạn kinh nghiệm, làm người ta khó có thể ứng đối. Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, bĩu môi, còn gương mặt của đám Biện Chấn Đạc thì nở nụ cười.
- Mạnh Sơn, thu dọn cho Lâm đạo hữu một gian phòng ở tầng mái của thuyền. Lâm đạo hữu, lúc nào ngươi và ta nhàn hạ thì lại nói chuyện tiếp.
Giang trưởng lão chắp tay nói với Lâm Nhất rồi xoay người rời đi.
Thần sắc của Mạnh Sơn âm tình bất định, liền ôm quyền nói với Lâm Nhất:
- Vậy... Lâm...
- Mạnh trưởng lão, không phải khách khí, vẫn gọi ta là Lâm Nhất là được.
Sự thay đổi tình thế nhanh chóng hôm nay làm cho thân phận của Lâm Nhất ở trong Thiên Long phái có vẻ không giống ngày xưa. Mạnh Sơn cũng không biết quan hệ của Lâm Nhất và Giang trưởng lão ra sao, nên xưng hô như thế nào với ngoại môn đệ tử chăn ngựa này, trong chốc lát gã cảm thấy khó xử.
Lời nói của Lâm Nhất làm cho đáy lòng Mạnh Sơn thả lỏng, chí ít mặt mũi sẽ không quá xấu xí. Gã mở miệng cười dài, mặc dù cười không được dễ nhìn nhưng trong ánh mắt đã không còn địch ý.
- Vậy ta sẽ không khách khí nữa, khoang tầng mái thuyền sẽ có người thu thập thỏa đáng, hôm nay ngươi vào ở là được.
- Được rồi! Tiểu bối của Thương Hải bang kia nếu đã tìm Lâm đạo hữu biện hộ cho, coi như hắn thức thời. Việc này đầu đuôi do một lời của Lâm đạo hữu quyết, các người cứ nghe phân phó hành sự là được. Lời của hắn chính là ý của ta.
- Chuyện này...
Mạnh Sơn ngạc nhiên lui ra phía sau một bước, lại thấy sắc mặt của Giang trưởng lão trầm xuống, gã vội vàng cúi đầu đáp:
- Đệ tử tuân mệnh!
Lâm Nhất âm thầm gượng cười, thì ra là tặng mình một ân tình như vậy. Giang trưởng lão này sau khi biết được thân phận của mình chẳng những không trách cứ thêm mà còn cực lực lấy lòng, những người này không ai là dễ đối phó, mình vẫn nên cẩn thận một chút. Hắn chắp tay với Giang trưởng lão, chần chờ một chút rồi thi lễ với Mạnh Sơn một cái.
Mặt Biện Chấn Đạc mang sự vui sướng, nhìn thấy Lâm Nhất nhìn qua thì vội ôm quyền nói:
- Biện mỗ bái kiến Lâm... Lâm công tử!
Đệ tử phía sau ông ta cũng cực kỳ có ánh mắt, cũng thi lễ theo, nói:
- Bái kiến Lâm công tử!
Trong tiếng nói tục tằng còn pha trộn thêm giọng nói của một cô gái.
- Chư vị không cần đa lễ, gọi ta là Lâm Nhất là được.
Nhìn thoáng qua nữ tử mặc y phục rực rỡ trong đám người, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lập tức ôm quyền đáp lễ, lớn tiếng nói:
- Giang trưởng lão của Thiên Long phái không để ý tới hiềm khích lúc trước, suy nghĩ tới tình nghĩa đồng bào nên muốn cho chư vị một con đường sống, đó chính là ý chí đại năng cao đức làm người ta phải kính nể! Chỉ có điều người tốt này lại để ta tới làm.
Nhân tình này của Giang trưởng lão bị Lâm Nhất xuôi theo chuyển đi không ít, dẫn tới mọi người trong Thiên Long phái âm thầm gật đầu. Hắn nói tiếp:
- Ai trong các người nguyện đi theo thì có thể đồng hành theo thuyền. Còn không muốn tiếp tục phiêu bạt trên biển thì có thể ở lại chỗ này, đợi ngày khác có thể quay lại đường cũ mà về. Chỉ có điều người muốn đồng hành theo cần biết tiền đồ khó lường, sinh tử là do thiên mệnh.
- Thù hận cũ giữa Thiên Long phái cùng Thương Hải bang tạm thời bỏ qua. Nhưng khi giao thiệp với nhau e rằng sẽ cố tình gây hấn sinh sự, đó chính là nỗi khổ tâm mà Giang trưởng lão lo lắng. Cơ duyên thiên định, có mấy lời đợi lúc chư vị trở về lại nói cũng không muộn.
- Thương Hải bang ta cộng cả Lê cô nương, tổng cộng mười ba người, từ nay về sau, lấy lời nói của Lâm công tử như thiên lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng không từ nan.
Biện Chấn Đạc tiến lên một bước, ôm quyền lớn tiếng nói. Sau đó mọi người cùng cả Lê Thái Y kia cũng đồng thời nói:
- Núi đao biển lửa cũng không từ nan.
Người không nhiều lắm lại khí thế bất phàm, hơn mười người đều là hạng người bưu hãn sống sót sau đại nạn, dưới sự cầm đầu của Biện Chấn Đạc, trong lòng biết sinh tử của mình nhờ ân của Lâm công tử này, ân tái tạo không dám coi như không quan trọng, thề nghe theo.
Lâm Nhất cũng sầm mặt lại, người này rõ ràng muốn mượn thế bảo toàn bản thân mình, hắn lại không muốn nhận phần thua thiệt này.
- Biện bang chủ, đoàn người chẳng qua là người đi cùng mà thôi, hà tất phải làm như vậy.
Biện Chấn Đạc nhìn thấy Lâm Nhất không thích, vội vàng thành khẩn nói:
- Công tử chắc chắn có ngày hóa rồng phi thiên, bọn ta cũng chỉ là người qua đường trên đường đi của công tử, hưởng ké chút phúc... mong công tử nhìn vào sự thành tâm của bọn ta, nhất định đừng từ chối.
Lâm Nhất hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi cũng quá đề cao Lâm Nhất ta rồi...
- Lâm huynh đệ, ngươi cứ tác thành cho bọn họ đi! Có ngươi ở đây, bọn họ cũng an tâm không ít. Nếu không, còn không biết trên đường sẽ sinh ra chuyện bậc nào, cho dù môn hạ đệ tử của ta cũng yên tâm hơn.
Giang trưởng lão cười ha ha, hợp thời nói một câu.
- Đa tạ công tử thành toàn!
Biện Chấn Đạc không để lỡ cơ hội, máy móc lên tiếng khẩn cầu.
Giang trưởng lão ý tại ngôn ngoại, người là ông ta cứu, những người này về sau nếu như có ý nào khác, cho dù là Lâm Nhất hắn cũng không làm gì được. Nói chung, Biện Chấn Đạc cùng Giang trưởng lão này đều là người dày dạn kinh nghiệm, làm người ta khó có thể ứng đối. Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, bĩu môi, còn gương mặt của đám Biện Chấn Đạc thì nở nụ cười.
- Mạnh Sơn, thu dọn cho Lâm đạo hữu một gian phòng ở tầng mái của thuyền. Lâm đạo hữu, lúc nào ngươi và ta nhàn hạ thì lại nói chuyện tiếp.
Giang trưởng lão chắp tay nói với Lâm Nhất rồi xoay người rời đi.
Thần sắc của Mạnh Sơn âm tình bất định, liền ôm quyền nói với Lâm Nhất:
- Vậy... Lâm...
- Mạnh trưởng lão, không phải khách khí, vẫn gọi ta là Lâm Nhất là được.
Sự thay đổi tình thế nhanh chóng hôm nay làm cho thân phận của Lâm Nhất ở trong Thiên Long phái có vẻ không giống ngày xưa. Mạnh Sơn cũng không biết quan hệ của Lâm Nhất và Giang trưởng lão ra sao, nên xưng hô như thế nào với ngoại môn đệ tử chăn ngựa này, trong chốc lát gã cảm thấy khó xử.
Lời nói của Lâm Nhất làm cho đáy lòng Mạnh Sơn thả lỏng, chí ít mặt mũi sẽ không quá xấu xí. Gã mở miệng cười dài, mặc dù cười không được dễ nhìn nhưng trong ánh mắt đã không còn địch ý.
- Vậy ta sẽ không khách khí nữa, khoang tầng mái thuyền sẽ có người thu thập thỏa đáng, hôm nay ngươi vào ở là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.