Chương 988: Linh Giám (1)
Duệ Quang
04/10/2021
Nghe tiếng, trong lòng Giả huyện úy giật mình, lúc này cơ thể béo lùn mới xoay qua, nhìn lại. Trong cửa phòng đóng chặt đa xuất hiện thêm một người trẻ tuổi mặc áo đạo sĩ, đang lạnh lùng trách mắng lão tiên trưởng.
Lão già nghẹn lời, sắc mặt biến đổi không ngừng. Hai người trung niên bên cạnh không hiểu nguyên nhân, lại ngầm cảm thấy không ổn, đúng lúc nhảy ra nhìn người mới tới như hổ đói rình mồi.
- Vị đạo trưởng này tùy tiện tới chơi không biết ý gì...
Thình lình bị người quấy rầy hứng thú, trong lòng Giả huyện úy không vui. Tuy lời người tới có vẻ kỳ lạ, hắn tự kiêu vì có ba vị tiên trưởng làm chỗ dựa vững chắc, còn bày ra tư thế chủ nhân. Ai ngờ đối phương không hề nhìn qua, đột nhiên khẽ quát một tiếng...
- Lăn...!
Bởi một tiếng quát lớn này giống như một tiếng sấm sét nổ vang. Chỉ cảm thấy hai tai Ong ong, tim đập loạn, hoảng sợ khó có thể chịu nổi, Giả huyện úy kinh hãi không hiểu, há hốc miệng ba, hai chân run rẩy. Ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ người tới cũng là tiên nhân? Nếu không, sao lão tiên trưởng có dáng vẻ như vậy. Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng liên tục gật đầu và khom người rời khỏi gian nhà theo lối nhà bên, mấy tỳ nữ cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
- Lâm huynh đệ, ngươi còn sống... Sao lại tìm đến chỗ? này
Có lẽ lấy lại tinh thần, lão già chắp tay chào người mới tới. Ông ta nhìn đối phương, trong lòng nghi ngờ. Nhìn không rõ tu vi, nhưng tướng mạo không hề thay đổi. Người này đúng là Lâm Nhất sao?
...
Lâm Nhất rời khỏi nhà của Tề Hắc Tử liền lao thẳng đến chỗ này. Dựa vào thần thức của hắn, từng hành động cử chỉ của ba người này đều rõ ràng. Chỉ có điều, hắn vốn định chờ qua vài ngày mới lại tìm lão già này tính sổ, nhưng tất cả những chuyện phát sinh tối nay khiến hắn không thể tha thứ.
Hai người trung niên không biết Lâm Nhất là ai, thấy hắn cùng lão già có quen biết nên đều thở phào nhẹ nhõm. Do dự một lát, hai người vẫn thu hồi phi kiếm trong tay mình lại.
- Linh Giám, ta chỉ hỏi ngươi hai câu. Thứ nhất, vì sao ở cùng một chỗ với hai tu sĩ Hắc Sơn tông? Thứ hai, Nhược Thủy tiên sinh cùng Linh Thuật ở đâu? Nếu như có nửa câu không thật, đừng trách Lâm Nhất ta trở mặt!
Mặt Lâm Nhất trầm như nước, lạnh lùng nói.
Lão già này chính là Linh Giám đồ đệ của Nhược Thủy. Nguyên nhân Lâm Nhất để ý tới chiếc xe đi qua Diệp Gia Tập là vì nhìn lão già giống như đã từng quen biết. Thấy tướng mạo của ông ta có năm sáu phần tương tự với Linh Giám. Tu sĩ trong hai xe ngựa phía sau đầy âm khí, hẳn là khí tức từng chế luyện cờ Quỷ Sát mới có. Vì thế, trong lòng hắn sinh nghi.
Nếu như bản thân lão già là Linh Giám, vì sao lại đi cùng tu sĩ Hắc Sơn tông sống chung một chỗ? Ông ta phản bội sư môn hay là vì nguyên nhân gì khác, tất cả những điều này còn chưa biết. Tuy nhiên trong tra xét sau đó, Lâm Nhất vẫn chứng minh được suy đoán của mình. Lão già này quả nhiên là Linh Giám, mặc dù để râu dài cùng với nếp nhăn, nhưng gương mặt cùng với nói tiếng không thay đổi. Hắn đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ còn muốn thu hai tu sĩ Hắc Sơn tông làm xằng làm bậy thu làm hạ nhân, có ý che chở bọn chúng.
Giữa các tu sĩ làm sao phải phần chủ tớ! Linh Giám làm vậy, không ngoài việc lấy hai tu sĩ Luyện Khí làm vũ khí cho mình mà thôi!
Bỏ thanh tu tham luyến phú quý hồng trần cũng không sao. Nhưng để thủ hạ aác độc hại phàm tục, còn lạm sát kẻ vô tội, đây là đệ tử của Nhược Thủy tiên sinh sao? Chuyện càng khiến cho người ta khó có thể tha thứ là ông ta cuối cùng lại dung túng cho hai tu sĩ Luyện Khí này tàn sát phạm nhân vượt ngục chỉ để lấy lòng một tên hôn quan, đổi lấy tửu sắc giai nhân. Hành vi như thế đã mất đi lương tri làm người, có khác nào tay sai đâu?
- Lâm huynh đệ, đừng hiểu lầm! Ta thật sự không...
Linh Giám đã không còn vẻ trầm ổn vừa rồi, trong giọng nói lộ ra vài phần oan ức. đối phương lại không quan tâm, lắc đầu nói:
- Linh Giám, ta nể tình Nhược Thủy tiên sinh nên không muốn tính toán với ngươi. Ta vốn chỉ muốn dẫn theo một người vô tội rời xa nơi đây, chỉ để tránh cho ngươi cùng Giả huyện úy gây họa. Nhưng ta thật sự không ngờ một tu sĩ cuối cùng lại làm ra chuyện nối giáo cho giặc...
Nghe câu chuyện chói tai này, Linh Giám không nhịn được, vội vàng lên tiếng hỏi vặn:
- Ta đã rời xa tiên môn và ẩn thân trong phàm tục, ở nơi này hưởng thụ mấy ngày nhàn nhã thì có gì không thể? Ngươi nhiều năm không thấy bóng dáng, bây giờ lặng lẽ xuất hiện liền ngang ngược chỉ trích ta. Lâm Nhất, ngươi không quản được ta...
Lâm Nhất đột nhiên hiện thân, tuy là người gây sự nhưng trên thân cũng không có sóng dao động linh lực, tất nhiên chính là dáng vẻ của một phàm nhân. Linh Giám vừa an tâm thì cứng giọng, có vẻ bất mãn. Hai tu sĩ trung niên nháy mắt với nhau, một trái một phải phát ra khí thế. Trong căn phòng vốn ấm áp đã lập tức bị hơi lạnh bao phủ.
Lão già nghẹn lời, sắc mặt biến đổi không ngừng. Hai người trung niên bên cạnh không hiểu nguyên nhân, lại ngầm cảm thấy không ổn, đúng lúc nhảy ra nhìn người mới tới như hổ đói rình mồi.
- Vị đạo trưởng này tùy tiện tới chơi không biết ý gì...
Thình lình bị người quấy rầy hứng thú, trong lòng Giả huyện úy không vui. Tuy lời người tới có vẻ kỳ lạ, hắn tự kiêu vì có ba vị tiên trưởng làm chỗ dựa vững chắc, còn bày ra tư thế chủ nhân. Ai ngờ đối phương không hề nhìn qua, đột nhiên khẽ quát một tiếng...
- Lăn...!
Bởi một tiếng quát lớn này giống như một tiếng sấm sét nổ vang. Chỉ cảm thấy hai tai Ong ong, tim đập loạn, hoảng sợ khó có thể chịu nổi, Giả huyện úy kinh hãi không hiểu, há hốc miệng ba, hai chân run rẩy. Ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ người tới cũng là tiên nhân? Nếu không, sao lão tiên trưởng có dáng vẻ như vậy. Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng liên tục gật đầu và khom người rời khỏi gian nhà theo lối nhà bên, mấy tỳ nữ cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
- Lâm huynh đệ, ngươi còn sống... Sao lại tìm đến chỗ? này
Có lẽ lấy lại tinh thần, lão già chắp tay chào người mới tới. Ông ta nhìn đối phương, trong lòng nghi ngờ. Nhìn không rõ tu vi, nhưng tướng mạo không hề thay đổi. Người này đúng là Lâm Nhất sao?
...
Lâm Nhất rời khỏi nhà của Tề Hắc Tử liền lao thẳng đến chỗ này. Dựa vào thần thức của hắn, từng hành động cử chỉ của ba người này đều rõ ràng. Chỉ có điều, hắn vốn định chờ qua vài ngày mới lại tìm lão già này tính sổ, nhưng tất cả những chuyện phát sinh tối nay khiến hắn không thể tha thứ.
Hai người trung niên không biết Lâm Nhất là ai, thấy hắn cùng lão già có quen biết nên đều thở phào nhẹ nhõm. Do dự một lát, hai người vẫn thu hồi phi kiếm trong tay mình lại.
- Linh Giám, ta chỉ hỏi ngươi hai câu. Thứ nhất, vì sao ở cùng một chỗ với hai tu sĩ Hắc Sơn tông? Thứ hai, Nhược Thủy tiên sinh cùng Linh Thuật ở đâu? Nếu như có nửa câu không thật, đừng trách Lâm Nhất ta trở mặt!
Mặt Lâm Nhất trầm như nước, lạnh lùng nói.
Lão già này chính là Linh Giám đồ đệ của Nhược Thủy. Nguyên nhân Lâm Nhất để ý tới chiếc xe đi qua Diệp Gia Tập là vì nhìn lão già giống như đã từng quen biết. Thấy tướng mạo của ông ta có năm sáu phần tương tự với Linh Giám. Tu sĩ trong hai xe ngựa phía sau đầy âm khí, hẳn là khí tức từng chế luyện cờ Quỷ Sát mới có. Vì thế, trong lòng hắn sinh nghi.
Nếu như bản thân lão già là Linh Giám, vì sao lại đi cùng tu sĩ Hắc Sơn tông sống chung một chỗ? Ông ta phản bội sư môn hay là vì nguyên nhân gì khác, tất cả những điều này còn chưa biết. Tuy nhiên trong tra xét sau đó, Lâm Nhất vẫn chứng minh được suy đoán của mình. Lão già này quả nhiên là Linh Giám, mặc dù để râu dài cùng với nếp nhăn, nhưng gương mặt cùng với nói tiếng không thay đổi. Hắn đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ còn muốn thu hai tu sĩ Hắc Sơn tông làm xằng làm bậy thu làm hạ nhân, có ý che chở bọn chúng.
Giữa các tu sĩ làm sao phải phần chủ tớ! Linh Giám làm vậy, không ngoài việc lấy hai tu sĩ Luyện Khí làm vũ khí cho mình mà thôi!
Bỏ thanh tu tham luyến phú quý hồng trần cũng không sao. Nhưng để thủ hạ aác độc hại phàm tục, còn lạm sát kẻ vô tội, đây là đệ tử của Nhược Thủy tiên sinh sao? Chuyện càng khiến cho người ta khó có thể tha thứ là ông ta cuối cùng lại dung túng cho hai tu sĩ Luyện Khí này tàn sát phạm nhân vượt ngục chỉ để lấy lòng một tên hôn quan, đổi lấy tửu sắc giai nhân. Hành vi như thế đã mất đi lương tri làm người, có khác nào tay sai đâu?
- Lâm huynh đệ, đừng hiểu lầm! Ta thật sự không...
Linh Giám đã không còn vẻ trầm ổn vừa rồi, trong giọng nói lộ ra vài phần oan ức. đối phương lại không quan tâm, lắc đầu nói:
- Linh Giám, ta nể tình Nhược Thủy tiên sinh nên không muốn tính toán với ngươi. Ta vốn chỉ muốn dẫn theo một người vô tội rời xa nơi đây, chỉ để tránh cho ngươi cùng Giả huyện úy gây họa. Nhưng ta thật sự không ngờ một tu sĩ cuối cùng lại làm ra chuyện nối giáo cho giặc...
Nghe câu chuyện chói tai này, Linh Giám không nhịn được, vội vàng lên tiếng hỏi vặn:
- Ta đã rời xa tiên môn và ẩn thân trong phàm tục, ở nơi này hưởng thụ mấy ngày nhàn nhã thì có gì không thể? Ngươi nhiều năm không thấy bóng dáng, bây giờ lặng lẽ xuất hiện liền ngang ngược chỉ trích ta. Lâm Nhất, ngươi không quản được ta...
Lâm Nhất đột nhiên hiện thân, tuy là người gây sự nhưng trên thân cũng không có sóng dao động linh lực, tất nhiên chính là dáng vẻ của một phàm nhân. Linh Giám vừa an tâm thì cứng giọng, có vẻ bất mãn. Hai tu sĩ trung niên nháy mắt với nhau, một trái một phải phát ra khí thế. Trong căn phòng vốn ấm áp đã lập tức bị hơi lạnh bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.