Chương 1036: Lôi Minh Cốc (1)
Duệ Quang
08/03/2022
- Ngươi cả ngày canh gác ở trong cửa hàng, thấy nhiều người đến người đi, quên một người đi đường như ta cũng không có gì lạ, nhưng ta lại là nhớ ngươi...
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, không để ý tới vẻ kinh ngạc của đối phương, tiếp tục nói:
- Một năm đó, khi ta đi Đan Dương Sơn rời khỏi Đan Dương trấn, từng nghỉ chân ở một cửa hàng bánh bao nhỏ một lát. Lúc đó, chưởng quỹ của cửa hàng bánh bao kia là hai vợ chồng già, nhân bánh bao là thịt tê giác núi...
Phong chưởng quỹ chìm vào trong suy nghĩ, hình như có chút mờ mịt. Lâm Nhất liếc mắt nhìn ông ta, nói tiếp:
- Tổ tiên của lão chưởng quỹ chính là tu sĩ Chính Dương tông, đến lượt thế hệ ông ta, vốn tưởng rằng chỉ có thể làm người phàm, không ngờ được nhi tử bảo bối của ông ta lại trở thành một tu sĩ. Mà tuổi vợ chồng già đã lớn, xương cốt trong người lại không tệ, còn không chịu được rảnh rỗi nên mới mở cửa hàng bánh bao ở Đan Dương trấn, cũng dùng thịt tê giác núi hiếm có do nhi tử đưa tới làm nhân bánh bao. Bánh bao mùi vị ngon, dần dần có chút danh tiếng, thỉnh thoảng cũng sẽ có tu sĩ đến đây ăn... Ở trong cửa hàng này, ta còn gặp phải một cao thủ, cũng đưa cho hắn một vò rượu. Ngươi biết người kia là ai không...?
Phong chưởng quỹ há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn, chỉ tay vào Lâm Nhất và kinh ngạc nói:
- Ta nhớ ra rồi, nhiều năm trước đây có một già một trẻ từng tới cửa hàng của ta, nhưng ngươi...
- Nhưng vì sao ta phải gây sự với ngươi à?
Lâm Nhất thản nhiên hỏi ngược một câu rồi tự nói:
- Vị cao nhân kia chính là Nhạc Thành Tử - cao thủ Nguyên Anh của Huyền Thiên môn. Ha ha, ta cũng không ngờ được! Tuy nhiên, càng làm cho người ta khó có thể tin nổi là hơn tám mươi năm trôi qua, chưởng quỹ ở cửa hàng bánh bao này vẫn còn là dáng vẻ cũ, không khỏi làm ta phải cân nhắc một lúc. Hóa ra...
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Phong chưởng quỹ nói:
- Hóa ra, ngươi đúng là một tu sĩ, còn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ...
Vẻ mặt không ngừng thay đổi, Phong chưởng quỹ mím miệng không cãi lại.
- Ha ha! Một tu sĩ Nguyên Anh chạy đi bán bánh bao, ai sẽ tin được chứ!
Lâm Nhất lại cười tự giễu một tiếng, ngược lại lẩm bẩm:
- Có đôi khi, tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật!
Sự xúc động của Lâm Nhất không phải bắn tên không đích, ai có thể ngờ được trong lúc vô ý tới Đan Dương trấn một chuyến, cuối cùng lại phát hiện những điều mình không sẽ để ý tới chứ! Khi đi ngang qua cửa hàng bánh bao kia, tận mắt nhìn thấy tất cả, không thể không khiến người ta âm thầm kinh ngạc! Phải biết rằng, hơn tám mươi năm trước, hắn từng gặp Nhạc Thành Tử ở đây, cũng lấy một vò rượu đổi lấy trận pháp giới tử trong hồ lô Tử Tinh.
Cho nên khi vừa nhìn thấy cửa hàng bánh bao kia, Lâm Nhất liền nhớ tới chuyện nhiều năm trước. Điều khiến cho hắn kinh ngạc là bánh bao thịt tê giác núi không còn, lão phụ nhân không còn, nhưng lão chưởng quỹ kia vẫn còn là dáng vẻ trước kia. Người phàm tục sao có thể sống lâu được như vậy? Thế nên hắn với để ý hơn, lại không khó phát hiện ra thân phận của đối phương. Không ngờ người này là một tu sĩ che giấu tu vi!
Khi mới tới Đan Dương trấn, Lâm Nhất chỉ có tu vi Luyện Khí nên căn bản không phát hiện ra sự khác thường của Phong chưởng quỹ. Mà tất cả những điều này lại có thể nào giấu diếm được Nhạc Thành Tử! Đây chính là một cao thủ Nguyên Anh, một tiền bối có tâm trí siêu nhân!
Khi lại tới cửa hàng này, cũng phát hiện ra khác thường, Lâm Nhất vô tình hay cố ý ám hiệu vài lần, vẫn không khiến cho Phong chưởng quỹ lưu ý. Trong lòng hắn có nghi ngờ, lại không tiện nói thẳng ra nghi ngờ nên đi ra ngoài trấn chờ. Không ngoài dự đoán, có vài chuyện không muốn người khác biết dù sao sẽ có lúc phải lộ ra.
- Ngược lại cũng thật thú vị! Một mình ngươi là tu sĩ bán bánh bao gần trăm năm, lại không sợ bị hàng xóm láng giềng nhìn ra được thân phận à? Nói ra lai lịch thật sự của ngươi, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Nói thì nói rất thoải mái nhưng trong vẻ mặt Lâm Nhất lộ ra hơi lạnh. Hắn thấy đối phương do dự liền hừ một tiếng, nói:
- Nếu ngươi tu luyện công pháp Hắc Sơn tông, còn tưởng rằng có thể đứng để nghe ta nói sao?
Hai người thủ hạ chính là tu luyện công pháp Hắc Sơn tông, đây cũng là nguyên nhân bọn họ chịu khổ chết đột ngột sao? Nhìn thi thể đầm đìa máu trên mặt đất, Phong chưởng quỹ kinh hồn bạt vía, nói:
- Chẳng lẽ tiền bối có thù oán cùng Hắc Sơn tông...?
Còn chưa nói dứt lời, ông ta đã biết mình mạo muội, trong lòng lại lặng lẽ thở ra một hơi.
Thấy Lâm Nhất nhíu mày, Phong chưởng quỹ vội vàng nâng hai tay lên, nói:
- Tại hạ Phong Lôi, từng là trưởng lão Trúc Cơ của Phong gia ở Lôi Minh Cốc. Trăm năm trước, gia tộc sinh biến, tất cả đều vì Hắc Sơn tông...
Phong chưởng quỹ tên là Lôi Minh, chính là một vị tu sĩ Trúc Cơ của Phong gia Lôi Minh Cốc trong quận Sở Kỳ. Trăm năm trước, gia tộc bị Hắc Sơn tông tiêu diệt, chỉ còn lại mấy người già yếu.
Để bảo vệ được Lôi Minh Cốc và huyết mạch Phong gia, Phong Lôi bị ép dẫn theo mấy tộc nhân trở thành kẻ phụ thuộc vào Hắc Sơn tông. Ông ta đã phải trả giá cao, liền phải giấu đi mối hận diệt tộc, đồng thời còn phải ẩn nấp ở Đan Dương trấn trở thành tai mắt cho bọn họ, cũng để cho nhi tử của mình gia nhập Chính Dương tông.
Nghĩ tới trước đây, sau khi Hắc Sơn tông thu phục Phong gia đã phái ra đệ tử môn hạ khống chế được Lôi Minh Cốc, cho Phong Lôi danh nghĩa cốc chủ này, ông ta lúc đó chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nếu bị người khống chế cũng chỉ đành phải thành thật canh giữ ở Đan Dương trấn bán bánh bao.
- Đan Dương Sơn đại biến đã gây họa cho nhi tử của ta. Khi hắn đang canh giữ đường lui ở Tử Vi cốc, đã bị người của Hắc Sơn tông giết chết. Ban đầu vì muốn bảo vệ được huyết mạch Phong gia, nhưng vẫn không thể như mong muốn!
Nói ra tâm sự nhiều năm qua, Phong Lôi thoáng cái già đi rất nhiều, không còn khủng hoảng lúc trước nữa. Ông ta ngồi xuống ghế đá, vành mắt đỏ lên, bất lực than thở:
- Nhi tử của ta rất đáng thương, thân là nội gian nhưng chưa từng làm qua một chuyện gì xấu a! Ha ha! Đây cũng là báo ứng sao...
Phong Lôi cười bi thương, trên mặt đầy vẻ đau lòng. Ông ta hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Sau đó, tất cả tiên môn trong thiên hạ đều tìm kiếm tung tích của Lâm Nhất, tiếp theo là tổ sư Huyền Thiên môn về núi, Hắc Sơn tông thất bại thảm hại. Trong đại loạn, lại không ai để tới tồn tại thấp hèn như chúng ta. Trong người có huyết thệ, ta ngoại trừ canh giữ ở Đan Dương trấn, còn có thể làm thế nào nữa?
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, không để ý tới vẻ kinh ngạc của đối phương, tiếp tục nói:
- Một năm đó, khi ta đi Đan Dương Sơn rời khỏi Đan Dương trấn, từng nghỉ chân ở một cửa hàng bánh bao nhỏ một lát. Lúc đó, chưởng quỹ của cửa hàng bánh bao kia là hai vợ chồng già, nhân bánh bao là thịt tê giác núi...
Phong chưởng quỹ chìm vào trong suy nghĩ, hình như có chút mờ mịt. Lâm Nhất liếc mắt nhìn ông ta, nói tiếp:
- Tổ tiên của lão chưởng quỹ chính là tu sĩ Chính Dương tông, đến lượt thế hệ ông ta, vốn tưởng rằng chỉ có thể làm người phàm, không ngờ được nhi tử bảo bối của ông ta lại trở thành một tu sĩ. Mà tuổi vợ chồng già đã lớn, xương cốt trong người lại không tệ, còn không chịu được rảnh rỗi nên mới mở cửa hàng bánh bao ở Đan Dương trấn, cũng dùng thịt tê giác núi hiếm có do nhi tử đưa tới làm nhân bánh bao. Bánh bao mùi vị ngon, dần dần có chút danh tiếng, thỉnh thoảng cũng sẽ có tu sĩ đến đây ăn... Ở trong cửa hàng này, ta còn gặp phải một cao thủ, cũng đưa cho hắn một vò rượu. Ngươi biết người kia là ai không...?
Phong chưởng quỹ há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn, chỉ tay vào Lâm Nhất và kinh ngạc nói:
- Ta nhớ ra rồi, nhiều năm trước đây có một già một trẻ từng tới cửa hàng của ta, nhưng ngươi...
- Nhưng vì sao ta phải gây sự với ngươi à?
Lâm Nhất thản nhiên hỏi ngược một câu rồi tự nói:
- Vị cao nhân kia chính là Nhạc Thành Tử - cao thủ Nguyên Anh của Huyền Thiên môn. Ha ha, ta cũng không ngờ được! Tuy nhiên, càng làm cho người ta khó có thể tin nổi là hơn tám mươi năm trôi qua, chưởng quỹ ở cửa hàng bánh bao này vẫn còn là dáng vẻ cũ, không khỏi làm ta phải cân nhắc một lúc. Hóa ra...
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Phong chưởng quỹ nói:
- Hóa ra, ngươi đúng là một tu sĩ, còn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ...
Vẻ mặt không ngừng thay đổi, Phong chưởng quỹ mím miệng không cãi lại.
- Ha ha! Một tu sĩ Nguyên Anh chạy đi bán bánh bao, ai sẽ tin được chứ!
Lâm Nhất lại cười tự giễu một tiếng, ngược lại lẩm bẩm:
- Có đôi khi, tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật!
Sự xúc động của Lâm Nhất không phải bắn tên không đích, ai có thể ngờ được trong lúc vô ý tới Đan Dương trấn một chuyến, cuối cùng lại phát hiện những điều mình không sẽ để ý tới chứ! Khi đi ngang qua cửa hàng bánh bao kia, tận mắt nhìn thấy tất cả, không thể không khiến người ta âm thầm kinh ngạc! Phải biết rằng, hơn tám mươi năm trước, hắn từng gặp Nhạc Thành Tử ở đây, cũng lấy một vò rượu đổi lấy trận pháp giới tử trong hồ lô Tử Tinh.
Cho nên khi vừa nhìn thấy cửa hàng bánh bao kia, Lâm Nhất liền nhớ tới chuyện nhiều năm trước. Điều khiến cho hắn kinh ngạc là bánh bao thịt tê giác núi không còn, lão phụ nhân không còn, nhưng lão chưởng quỹ kia vẫn còn là dáng vẻ trước kia. Người phàm tục sao có thể sống lâu được như vậy? Thế nên hắn với để ý hơn, lại không khó phát hiện ra thân phận của đối phương. Không ngờ người này là một tu sĩ che giấu tu vi!
Khi mới tới Đan Dương trấn, Lâm Nhất chỉ có tu vi Luyện Khí nên căn bản không phát hiện ra sự khác thường của Phong chưởng quỹ. Mà tất cả những điều này lại có thể nào giấu diếm được Nhạc Thành Tử! Đây chính là một cao thủ Nguyên Anh, một tiền bối có tâm trí siêu nhân!
Khi lại tới cửa hàng này, cũng phát hiện ra khác thường, Lâm Nhất vô tình hay cố ý ám hiệu vài lần, vẫn không khiến cho Phong chưởng quỹ lưu ý. Trong lòng hắn có nghi ngờ, lại không tiện nói thẳng ra nghi ngờ nên đi ra ngoài trấn chờ. Không ngoài dự đoán, có vài chuyện không muốn người khác biết dù sao sẽ có lúc phải lộ ra.
- Ngược lại cũng thật thú vị! Một mình ngươi là tu sĩ bán bánh bao gần trăm năm, lại không sợ bị hàng xóm láng giềng nhìn ra được thân phận à? Nói ra lai lịch thật sự của ngươi, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Nói thì nói rất thoải mái nhưng trong vẻ mặt Lâm Nhất lộ ra hơi lạnh. Hắn thấy đối phương do dự liền hừ một tiếng, nói:
- Nếu ngươi tu luyện công pháp Hắc Sơn tông, còn tưởng rằng có thể đứng để nghe ta nói sao?
Hai người thủ hạ chính là tu luyện công pháp Hắc Sơn tông, đây cũng là nguyên nhân bọn họ chịu khổ chết đột ngột sao? Nhìn thi thể đầm đìa máu trên mặt đất, Phong chưởng quỹ kinh hồn bạt vía, nói:
- Chẳng lẽ tiền bối có thù oán cùng Hắc Sơn tông...?
Còn chưa nói dứt lời, ông ta đã biết mình mạo muội, trong lòng lại lặng lẽ thở ra một hơi.
Thấy Lâm Nhất nhíu mày, Phong chưởng quỹ vội vàng nâng hai tay lên, nói:
- Tại hạ Phong Lôi, từng là trưởng lão Trúc Cơ của Phong gia ở Lôi Minh Cốc. Trăm năm trước, gia tộc sinh biến, tất cả đều vì Hắc Sơn tông...
Phong chưởng quỹ tên là Lôi Minh, chính là một vị tu sĩ Trúc Cơ của Phong gia Lôi Minh Cốc trong quận Sở Kỳ. Trăm năm trước, gia tộc bị Hắc Sơn tông tiêu diệt, chỉ còn lại mấy người già yếu.
Để bảo vệ được Lôi Minh Cốc và huyết mạch Phong gia, Phong Lôi bị ép dẫn theo mấy tộc nhân trở thành kẻ phụ thuộc vào Hắc Sơn tông. Ông ta đã phải trả giá cao, liền phải giấu đi mối hận diệt tộc, đồng thời còn phải ẩn nấp ở Đan Dương trấn trở thành tai mắt cho bọn họ, cũng để cho nhi tử của mình gia nhập Chính Dương tông.
Nghĩ tới trước đây, sau khi Hắc Sơn tông thu phục Phong gia đã phái ra đệ tử môn hạ khống chế được Lôi Minh Cốc, cho Phong Lôi danh nghĩa cốc chủ này, ông ta lúc đó chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nếu bị người khống chế cũng chỉ đành phải thành thật canh giữ ở Đan Dương trấn bán bánh bao.
- Đan Dương Sơn đại biến đã gây họa cho nhi tử của ta. Khi hắn đang canh giữ đường lui ở Tử Vi cốc, đã bị người của Hắc Sơn tông giết chết. Ban đầu vì muốn bảo vệ được huyết mạch Phong gia, nhưng vẫn không thể như mong muốn!
Nói ra tâm sự nhiều năm qua, Phong Lôi thoáng cái già đi rất nhiều, không còn khủng hoảng lúc trước nữa. Ông ta ngồi xuống ghế đá, vành mắt đỏ lên, bất lực than thở:
- Nhi tử của ta rất đáng thương, thân là nội gian nhưng chưa từng làm qua một chuyện gì xấu a! Ha ha! Đây cũng là báo ứng sao...
Phong Lôi cười bi thương, trên mặt đầy vẻ đau lòng. Ông ta hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Sau đó, tất cả tiên môn trong thiên hạ đều tìm kiếm tung tích của Lâm Nhất, tiếp theo là tổ sư Huyền Thiên môn về núi, Hắc Sơn tông thất bại thảm hại. Trong đại loạn, lại không ai để tới tồn tại thấp hèn như chúng ta. Trong người có huyết thệ, ta ngoại trừ canh giữ ở Đan Dương trấn, còn có thể làm thế nào nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.