Chương 1716: Lời nói là thật (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Tinh Xảo môn mở cửa luyện khí, kết thúc ở đây.
Tinh chu chắc đã luyện chế được bảy tám phần rồi, sở dĩ đợi cho tới hôm nay mới chạm tới là thành, thoạt nhìn thì giống như là một hồi khoe khoang có chủ đích. Ít nhất thì Lâm Nhất cho rằng là như vậy.
Mà tinh chu đó nhìn thì kỳ dị bất phàm, tại sao lại nói là tiểu thành, chứ không phải là đại công cáo thành?
Có điều, chưa đợi mọi người thấy nhìn rõ, Thiên Tinh Tử đã thu hồi bảo vật vừa được luyện chế, sau đó ngồi xuống nói về đạo luyện khí. Lâm Nhất đành phải chú ý lắng nghe, cũng có được chút thu hoạch.
Mấy trăm năm qua, Lâm Nhất tu luyện rất nhiều, đối với đạo luyện đan, luyện khí và trận pháp cũng có nghiên tu. Hơn nữa hắn vốn chính là xuất thân từ đệ tử luyện khí, lại trước sau được thầy trò Bách Lý Xuyên chỉ điểm, hiện giờ muốn từ trong lời nói của Thiên Tinh Tử nghe ra chút môn đạo cũng không khó.
Nửa ngày trôi qua, khi mọi người giải tán. Thiên Tinh Tử đứng dậy đưa tiễn, mọi người cáo biệt rời đi, Lâm Nhất theo mọi người đi xuống sơn bình ra khỏi sơn môn, tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan tụ tập ở đây sớm đã không còn, chỉ có mấy đệ tử Tinh Xảo môn ở cửa tiễn các vị tiền bối cao nhân. Hắn vẫn còn tâm sự, tùy ý chắp tay về phía sau, xem như là chào mười lăm vị đạo hữu, không quay đầu lại mà đạp không bay lên. Mọi người chỉ là bình thủy tương phùng, ai đi đường nấy thôi! Chỉ là tinh chu kia thật sự không tồi.
Lâm Nhất vừa ra khỏi sơn cốc thì phía sau có người lên tiếng gọi. Hắn ngừng lại trong không trung, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Ngô Huyền đạo hữu! Mười khối tiên tinh, chắc giá. . .
Người tới chính là Ngô Huyền, người còn chưa tới trước mặt, liền cười ha ha nói:
- Ta tìm ngươi không phải là vì pháp bảo.
Từ một trăm khối tiên tinh, hạ xuống còn mười khối, ta dễ chịu lắm sao? Lâm Nhất bực mình vung tay áo, nói:
- Nếu vậy thì thôi.
Ngô Huyền vội nói:
- Xin cho ta được nói hết đã.
Thấy đối phương làm bộ muốn đi, hắn bất đắc dĩ nói tiếp:
- Lâm quan chủ, niệm tình ngươi thành tâm mua bán, kiện pháp bảo đó ta mua.
Có nhiều pháp bảo đến mấy cũng không thực tế bằng tiên tinh! Lâm Nhất xoay người lại, mỉm cười vươn tay ra.
Ngô Huyền hơi ngẩn ra, lập tức giật mình thở dài:
- Tốt xấu gì cũng là chủ của một quan, mà sao lại nghèo như ăn mày.
Hắn vung tay áo, mười điểm hào quang bay ra, bị đối phương tiện tay bắt lấy, lại thuận thế ném tới một thanh phi kiếm.
Tiền trao cháo múc xong, hai bên mua bán đều được như ước nguyện. Ngô Huyền cười ha ha nói:
- Nếu là ở nơi khác, thanh phi kiếm này ít nhất cũng bán được hai mươi khối tiên tinh.
Lâm Nhất nhướn mày, không cho là đúng cười gượng hai tiếng. Ngô Huyền thu hồi pháp bảo, mang theo mấy phần đắc ý nhắc nhở:
- Tinh Xảo môn dùng luyện khí để nổi danh, ngươi bán pháp bảo ở đây thì sao mà bán được giá tốt!
Được tiện nghi còn khoe mẽ! Lâm Nhất gắt thầm một tiếng, miễn cưỡng hỏi:
- Ngươi bám theo đến tận đây là muốn làm gì.
Ngô Huyền nhìn quanh bốn phía, thần sắc hơi lộ vẻ do dự. Sau đó, hắn tay vuốt râu dài nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hỏi dò:
- Lâm quan chủ đường xa đến tận đây, ý ở tiên tinh và thiên tài địa bảo, lại tình cảnh gian nan mà thu hoạch ít ỏi. Mà ta trước đây từng. . .
Lão giả trước mặt khuôn mặt gầy gò, râu tóc bạc trắng, mâu quang bình tĩnh, khi nói chuyện thần sắc không rõ, khiến người ta khó có thể đoán được ý đồ. Lâm Nhất nhún vai, không cho là đúng nhìn về phía Phi Vân chướng ở xa xa, nghe đối phương nói tiếp:
- ... Từng ngẫu nhiên có được tung tích của một bí cảnh, chắc là tiên nhân viễn cổ lưu lại, bên trong chắc có vô số cơ duyên! Chỉ tiếc ta thân đơn lực bạc, sau khi thử mấy lần, vẫn không có được thu hoạch gì.
Lâm Nhất nhìn Ngô Huyền mỉm cười, giống như không có hứng thú với những lời vừa rồi của đối phương. Đối phương thấy hắn lộ vẻ cẩn thận, giống như sớm đã đoán được, giơ tay lên tung ra một vật, nói:
- Ta và Lâm quan chủ có thể coi là vừa gặp được có duyên, cho nên mới mời đi cùng. Định đoạt thế nào, tất nhiên là tùy ngươi.
Bên trong một đồ giản sứt mẻ, vẽ chính là một mảng sơn cốc, còn có mấy dấu hiệu mơ hồ không rõ, khiến người ta không nhìn ra nguyên cớ. Mà niên đại lại rất lâu, không giống như lâm thời làm giả. Sau một thoáng, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến hỏi:
- Nói thế nào.
Ngô Huyền không nói gì, mà học theo bộ dạng của người nào đó, mắt chớp chớp vươn tay ra. Lâm Nhất lắc đầu, đành phải ném ngọc giản ra.
- Ha ha! Ở cách nơi này mấy trăm vạn dặm, nếu không có ta dẫn đường, khó mà tìm được.
Sau khi Ngô Huyền thu hồi ngọc giản, lộ ra nụ cười thần bí, lại nói:
- Chuyến này mà có thu hoạch, còn hơn ngươi bán mấy kiện pháp bảo! Cơ duyên không đợi người, không biết ý của Lâm quan chủ thế nào?
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn trời, gãi cằm suy nghĩ, nói:
- Bán mấy pháp bảo, Đạo hữu có hảo ý, từ chối thì bất kính!
Sau đó, hắn như được ăn cả ngã về không phất tay nói:
- Ta sẽ theo ngươi đi một chuyến, mời.
Ngô Huyền thu hết vào đáy mắt vẻ làm bộ làm tịch của người nào đó, cười nói:
Tinh chu chắc đã luyện chế được bảy tám phần rồi, sở dĩ đợi cho tới hôm nay mới chạm tới là thành, thoạt nhìn thì giống như là một hồi khoe khoang có chủ đích. Ít nhất thì Lâm Nhất cho rằng là như vậy.
Mà tinh chu đó nhìn thì kỳ dị bất phàm, tại sao lại nói là tiểu thành, chứ không phải là đại công cáo thành?
Có điều, chưa đợi mọi người thấy nhìn rõ, Thiên Tinh Tử đã thu hồi bảo vật vừa được luyện chế, sau đó ngồi xuống nói về đạo luyện khí. Lâm Nhất đành phải chú ý lắng nghe, cũng có được chút thu hoạch.
Mấy trăm năm qua, Lâm Nhất tu luyện rất nhiều, đối với đạo luyện đan, luyện khí và trận pháp cũng có nghiên tu. Hơn nữa hắn vốn chính là xuất thân từ đệ tử luyện khí, lại trước sau được thầy trò Bách Lý Xuyên chỉ điểm, hiện giờ muốn từ trong lời nói của Thiên Tinh Tử nghe ra chút môn đạo cũng không khó.
Nửa ngày trôi qua, khi mọi người giải tán. Thiên Tinh Tử đứng dậy đưa tiễn, mọi người cáo biệt rời đi, Lâm Nhất theo mọi người đi xuống sơn bình ra khỏi sơn môn, tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan tụ tập ở đây sớm đã không còn, chỉ có mấy đệ tử Tinh Xảo môn ở cửa tiễn các vị tiền bối cao nhân. Hắn vẫn còn tâm sự, tùy ý chắp tay về phía sau, xem như là chào mười lăm vị đạo hữu, không quay đầu lại mà đạp không bay lên. Mọi người chỉ là bình thủy tương phùng, ai đi đường nấy thôi! Chỉ là tinh chu kia thật sự không tồi.
Lâm Nhất vừa ra khỏi sơn cốc thì phía sau có người lên tiếng gọi. Hắn ngừng lại trong không trung, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Ngô Huyền đạo hữu! Mười khối tiên tinh, chắc giá. . .
Người tới chính là Ngô Huyền, người còn chưa tới trước mặt, liền cười ha ha nói:
- Ta tìm ngươi không phải là vì pháp bảo.
Từ một trăm khối tiên tinh, hạ xuống còn mười khối, ta dễ chịu lắm sao? Lâm Nhất bực mình vung tay áo, nói:
- Nếu vậy thì thôi.
Ngô Huyền vội nói:
- Xin cho ta được nói hết đã.
Thấy đối phương làm bộ muốn đi, hắn bất đắc dĩ nói tiếp:
- Lâm quan chủ, niệm tình ngươi thành tâm mua bán, kiện pháp bảo đó ta mua.
Có nhiều pháp bảo đến mấy cũng không thực tế bằng tiên tinh! Lâm Nhất xoay người lại, mỉm cười vươn tay ra.
Ngô Huyền hơi ngẩn ra, lập tức giật mình thở dài:
- Tốt xấu gì cũng là chủ của một quan, mà sao lại nghèo như ăn mày.
Hắn vung tay áo, mười điểm hào quang bay ra, bị đối phương tiện tay bắt lấy, lại thuận thế ném tới một thanh phi kiếm.
Tiền trao cháo múc xong, hai bên mua bán đều được như ước nguyện. Ngô Huyền cười ha ha nói:
- Nếu là ở nơi khác, thanh phi kiếm này ít nhất cũng bán được hai mươi khối tiên tinh.
Lâm Nhất nhướn mày, không cho là đúng cười gượng hai tiếng. Ngô Huyền thu hồi pháp bảo, mang theo mấy phần đắc ý nhắc nhở:
- Tinh Xảo môn dùng luyện khí để nổi danh, ngươi bán pháp bảo ở đây thì sao mà bán được giá tốt!
Được tiện nghi còn khoe mẽ! Lâm Nhất gắt thầm một tiếng, miễn cưỡng hỏi:
- Ngươi bám theo đến tận đây là muốn làm gì.
Ngô Huyền nhìn quanh bốn phía, thần sắc hơi lộ vẻ do dự. Sau đó, hắn tay vuốt râu dài nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hỏi dò:
- Lâm quan chủ đường xa đến tận đây, ý ở tiên tinh và thiên tài địa bảo, lại tình cảnh gian nan mà thu hoạch ít ỏi. Mà ta trước đây từng. . .
Lão giả trước mặt khuôn mặt gầy gò, râu tóc bạc trắng, mâu quang bình tĩnh, khi nói chuyện thần sắc không rõ, khiến người ta khó có thể đoán được ý đồ. Lâm Nhất nhún vai, không cho là đúng nhìn về phía Phi Vân chướng ở xa xa, nghe đối phương nói tiếp:
- ... Từng ngẫu nhiên có được tung tích của một bí cảnh, chắc là tiên nhân viễn cổ lưu lại, bên trong chắc có vô số cơ duyên! Chỉ tiếc ta thân đơn lực bạc, sau khi thử mấy lần, vẫn không có được thu hoạch gì.
Lâm Nhất nhìn Ngô Huyền mỉm cười, giống như không có hứng thú với những lời vừa rồi của đối phương. Đối phương thấy hắn lộ vẻ cẩn thận, giống như sớm đã đoán được, giơ tay lên tung ra một vật, nói:
- Ta và Lâm quan chủ có thể coi là vừa gặp được có duyên, cho nên mới mời đi cùng. Định đoạt thế nào, tất nhiên là tùy ngươi.
Bên trong một đồ giản sứt mẻ, vẽ chính là một mảng sơn cốc, còn có mấy dấu hiệu mơ hồ không rõ, khiến người ta không nhìn ra nguyên cớ. Mà niên đại lại rất lâu, không giống như lâm thời làm giả. Sau một thoáng, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến hỏi:
- Nói thế nào.
Ngô Huyền không nói gì, mà học theo bộ dạng của người nào đó, mắt chớp chớp vươn tay ra. Lâm Nhất lắc đầu, đành phải ném ngọc giản ra.
- Ha ha! Ở cách nơi này mấy trăm vạn dặm, nếu không có ta dẫn đường, khó mà tìm được.
Sau khi Ngô Huyền thu hồi ngọc giản, lộ ra nụ cười thần bí, lại nói:
- Chuyến này mà có thu hoạch, còn hơn ngươi bán mấy kiện pháp bảo! Cơ duyên không đợi người, không biết ý của Lâm quan chủ thế nào?
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn trời, gãi cằm suy nghĩ, nói:
- Bán mấy pháp bảo, Đạo hữu có hảo ý, từ chối thì bất kính!
Sau đó, hắn như được ăn cả ngã về không phất tay nói:
- Ta sẽ theo ngươi đi một chuyến, mời.
Ngô Huyền thu hết vào đáy mắt vẻ làm bộ làm tịch của người nào đó, cười nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.