Chương 969: Long hài (2)
Duệ Quang
04/10/2021
- Trần truồng mà đến trần truồng mà đi, chẳng lẽ không phải trong sáng vô tư!
Ai ngờ lão long trầm mặc một hồi, nói tiếp:
- Nói không sai, ngươi chỉ là một đứa bé, cởi truồng cũng chẳng sao!
Lâm Nhất Dở khóc dở cười, á khẩu không nói được gì. Cũng may lão long lại nói:
- Chân nhân cái cứt! Không phải là tiểu tu sĩ kia sao, đồ không có kiến thức, không ngờ cầm kim kiếm làm linh khí. Lão long ta tức quá đi ngủ, khi tỉnh lại thì tiểu tử đó đã thành tro rồi, tiếp theo lại gặp một tiểu tử ngốc khác.
Một đạo cầu vồng vàng xẹt qua trên bầu trời, Lâm Nhất ra khỏi Xà đảo. Căn cứ vào lần trước khi về Đại Thương mấy lần lạc đường, hắn dứt khoát theo phương hướng hành tẩu của hải thuyền lần trước mà bay.
Vốn tưởng rằng Lang Nha kiếm bay đủ nhanh, nhưng so sánh với Kim Long kiếm, Lâm Nhất mới biết sự khác biệt giữa hai bên, không thể không suy nghĩ. Tốc độ độn của Kim Long kiếm so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì không kém hơn chút nào. Theo tu vi ngày sau đề thăng, hắn tin ở Đại Hạ không ai có thể đuổi được hắn. Có điều nếu gặp phải hai tu sĩ Nguyên Anh đó thì sao? Đã có Phong Độn thuật làm chỗ dựa, hắn việc gì phải sợ!
Chưa lo thắng, trước tiên chỉ lo thua! Chỉ cần có thể chạy trốn được, lần này về Đại Hạ không phải cố kỵ bất kỳ ai nữa! Lâm Nhất hắn không phải là khiêm khiêm quân quân tử, chỉ là thiện tâm chưa mất, giữa một phần chân ngã mà thôi! Khi Đối mặt với địch thủ, điều hắn có thể làm chính là Lang Vương trong mưa đêm.
Khi mới đến Đại Hạ, Lâm Nhất coi nó là thánh địa của người tu tiên, trong lòng cũng mang theo sự kính nể. Khi bị ép phải rời khó nó, lại kính nể này đã không còn chút nào, thay vào đó là miệt thị, là phẫn hận, là bất đắc dĩ. Mộc Thanh Nhi lựa chọn lảng tránh, còn hắn thì không. Nếu còn muốn tiến xa hơn, chỉ có bước qua ổ gà này, bỏ lại nó phía sau!
Trên mặt biển bình tĩnh, một bóng người bồng bềnh ở đó. Lâm Nhất Vừa hay đi ngang qua nơi này, không nhịn được mà ngừng lại.
Đây là một dãy hải đảo nối nhau.
Quan sát từ trên không trung, những hòn đảo phân tán này chính là hình thành một vòng tròn, hơi lộ ra chút kỳ dị, chính là nơi lúc trước gặp phải đêm trăng kinh hồn. trên bãi biển đêm trăng đó, trong nước biển xuất hiện một đám quái vật tiếng kêu như giao long, tứ chi như cá nghê, hung ác vô cùng. Đột nhiên bị tập kích, Thiên Long phái vì thế mà chết hai gã đệ tử.
Khiến cho Lâm Nhất dừng lại tất nhiên không phải vì những quái vật lúc trước, mà là hắn nhớ tới một nghi hoặc trong lòng, chính là toàn bộ những gì mà đêm đó xuống biển tra xét không có kết quả mà liên tưởng tới.
Chính là phía dưới hải vực hơn mười dặm này, không chỉ có địa thế giống như cái phễu, còn có nước biển va đập kinh người, khiến cho Lâm Nhất chỉ lặn xuống năm trăm trượng đã không dám tiếp tục tra xét nữa. Nhớ rõ, sâu dưới nghìn trượng là một đáy biển phạm vi bốn năm mươi trượng, giống như có sương mù bốc lên, còn kèm theo dao động như linh khí, khác với linh khí mà mình biết. Loại dao động linh khí quỷ dị này mơ hồ mang theo khí cơ khiến người ta tim đập nhanh.
Phía dưới cái này rốt cuộc cất giấu điều gì, hắn lúc ấy rất nghi hoặc. Hôm nay tiện đường tới đây, khiến người không thể không lại sinh ra lòng hiếu kỳ.
Trong nháy mắt thần thức của Lâm Nhất xâm nhập xuống đáy biển, lão long đột nhiên ồ một tiếng, thúc giục nói:
- Ngươi sao lại tìm tới được đây? Đi xuống, mau đi xuống đi.
- Ta từng tới nơi này, không cũng biết à?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi, lại rước lấy sự oán giận của lão long:
- Nói thừa, ngươi làm lão long ta không ngủ được. Thất thần ra đó làm gì, mau xuống đi!
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lại đứng yên trong không trung, hỏi ngược lại:
- Ta vì sao phải xuống?
Hắn vừa dứt lời, lão long đã rít gào:
- Xú tiểu tử, không phát hiện phía dưới phía dưới à? Phía dưới có thứ tốt ngàn vàng khó tìm, nói không chừng sau này sẽ giúp ngươi rất nhiều đó. Ngươi không xuống à? Ta... Xú tiểu tử, ngươi có gan đó.
Lão long hừ một tiếng, lại không còn vẻ tức giận vừa rồi.
Lâm Nhất thì giật mình, thầm nghĩ, yêu khí? Thì ra dao động linh lực kỳ dị kỳ dị chính là yêu khí! Hắn không do dự nữa, bấm Tị Thủy quyết, thu hồi Kim Long kiếm, chìm xuống mặt biển. Trên mặt biển còn chưa nổi lên bọt sóng thì người đã lập tức chìm sâu xuống đáy biển.
Khi lần trước xuống biển tra xét, Lâm Nhất chỉ là tu sĩ Luyện Khí, khi xuống sâu năm trăm trượng thì không dám tiếp tục xuống nữa. Mà hiện giờ hắn đã có tu vi Kim Đan, lại được lão long gợi ý, không dừng lại một chút nào, trong nháy máy đã xuống sâu nghìn trượng. Chỉ là khi tới gần đáy biển thân hình vẫn khựng lại một chút, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Con mẹ nó, đã chết rồi...Chỉ để lại hài cốt, so với lão long thì may mắn hơn nhiều!
Lời nói của Lão lonanh vang lên, lại mang theo vẻ tang thương và thương cảm, khiến cho Lâm Nhất cũng trở nên nghiêm túc. Phía dưới đáy biển phạm vi bốn năm mươi trượng, tình hình nhìn cái là rõ.
Phía dưới bùn lắng dày mấy chục trượng, chính là một khối long hài dài trăm trượng, đang tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Ai ngờ lão long trầm mặc một hồi, nói tiếp:
- Nói không sai, ngươi chỉ là một đứa bé, cởi truồng cũng chẳng sao!
Lâm Nhất Dở khóc dở cười, á khẩu không nói được gì. Cũng may lão long lại nói:
- Chân nhân cái cứt! Không phải là tiểu tu sĩ kia sao, đồ không có kiến thức, không ngờ cầm kim kiếm làm linh khí. Lão long ta tức quá đi ngủ, khi tỉnh lại thì tiểu tử đó đã thành tro rồi, tiếp theo lại gặp một tiểu tử ngốc khác.
Một đạo cầu vồng vàng xẹt qua trên bầu trời, Lâm Nhất ra khỏi Xà đảo. Căn cứ vào lần trước khi về Đại Thương mấy lần lạc đường, hắn dứt khoát theo phương hướng hành tẩu của hải thuyền lần trước mà bay.
Vốn tưởng rằng Lang Nha kiếm bay đủ nhanh, nhưng so sánh với Kim Long kiếm, Lâm Nhất mới biết sự khác biệt giữa hai bên, không thể không suy nghĩ. Tốc độ độn của Kim Long kiếm so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì không kém hơn chút nào. Theo tu vi ngày sau đề thăng, hắn tin ở Đại Hạ không ai có thể đuổi được hắn. Có điều nếu gặp phải hai tu sĩ Nguyên Anh đó thì sao? Đã có Phong Độn thuật làm chỗ dựa, hắn việc gì phải sợ!
Chưa lo thắng, trước tiên chỉ lo thua! Chỉ cần có thể chạy trốn được, lần này về Đại Hạ không phải cố kỵ bất kỳ ai nữa! Lâm Nhất hắn không phải là khiêm khiêm quân quân tử, chỉ là thiện tâm chưa mất, giữa một phần chân ngã mà thôi! Khi Đối mặt với địch thủ, điều hắn có thể làm chính là Lang Vương trong mưa đêm.
Khi mới đến Đại Hạ, Lâm Nhất coi nó là thánh địa của người tu tiên, trong lòng cũng mang theo sự kính nể. Khi bị ép phải rời khó nó, lại kính nể này đã không còn chút nào, thay vào đó là miệt thị, là phẫn hận, là bất đắc dĩ. Mộc Thanh Nhi lựa chọn lảng tránh, còn hắn thì không. Nếu còn muốn tiến xa hơn, chỉ có bước qua ổ gà này, bỏ lại nó phía sau!
Trên mặt biển bình tĩnh, một bóng người bồng bềnh ở đó. Lâm Nhất Vừa hay đi ngang qua nơi này, không nhịn được mà ngừng lại.
Đây là một dãy hải đảo nối nhau.
Quan sát từ trên không trung, những hòn đảo phân tán này chính là hình thành một vòng tròn, hơi lộ ra chút kỳ dị, chính là nơi lúc trước gặp phải đêm trăng kinh hồn. trên bãi biển đêm trăng đó, trong nước biển xuất hiện một đám quái vật tiếng kêu như giao long, tứ chi như cá nghê, hung ác vô cùng. Đột nhiên bị tập kích, Thiên Long phái vì thế mà chết hai gã đệ tử.
Khiến cho Lâm Nhất dừng lại tất nhiên không phải vì những quái vật lúc trước, mà là hắn nhớ tới một nghi hoặc trong lòng, chính là toàn bộ những gì mà đêm đó xuống biển tra xét không có kết quả mà liên tưởng tới.
Chính là phía dưới hải vực hơn mười dặm này, không chỉ có địa thế giống như cái phễu, còn có nước biển va đập kinh người, khiến cho Lâm Nhất chỉ lặn xuống năm trăm trượng đã không dám tiếp tục tra xét nữa. Nhớ rõ, sâu dưới nghìn trượng là một đáy biển phạm vi bốn năm mươi trượng, giống như có sương mù bốc lên, còn kèm theo dao động như linh khí, khác với linh khí mà mình biết. Loại dao động linh khí quỷ dị này mơ hồ mang theo khí cơ khiến người ta tim đập nhanh.
Phía dưới cái này rốt cuộc cất giấu điều gì, hắn lúc ấy rất nghi hoặc. Hôm nay tiện đường tới đây, khiến người không thể không lại sinh ra lòng hiếu kỳ.
Trong nháy mắt thần thức của Lâm Nhất xâm nhập xuống đáy biển, lão long đột nhiên ồ một tiếng, thúc giục nói:
- Ngươi sao lại tìm tới được đây? Đi xuống, mau đi xuống đi.
- Ta từng tới nơi này, không cũng biết à?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi, lại rước lấy sự oán giận của lão long:
- Nói thừa, ngươi làm lão long ta không ngủ được. Thất thần ra đó làm gì, mau xuống đi!
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lại đứng yên trong không trung, hỏi ngược lại:
- Ta vì sao phải xuống?
Hắn vừa dứt lời, lão long đã rít gào:
- Xú tiểu tử, không phát hiện phía dưới phía dưới à? Phía dưới có thứ tốt ngàn vàng khó tìm, nói không chừng sau này sẽ giúp ngươi rất nhiều đó. Ngươi không xuống à? Ta... Xú tiểu tử, ngươi có gan đó.
Lão long hừ một tiếng, lại không còn vẻ tức giận vừa rồi.
Lâm Nhất thì giật mình, thầm nghĩ, yêu khí? Thì ra dao động linh lực kỳ dị kỳ dị chính là yêu khí! Hắn không do dự nữa, bấm Tị Thủy quyết, thu hồi Kim Long kiếm, chìm xuống mặt biển. Trên mặt biển còn chưa nổi lên bọt sóng thì người đã lập tức chìm sâu xuống đáy biển.
Khi lần trước xuống biển tra xét, Lâm Nhất chỉ là tu sĩ Luyện Khí, khi xuống sâu năm trăm trượng thì không dám tiếp tục xuống nữa. Mà hiện giờ hắn đã có tu vi Kim Đan, lại được lão long gợi ý, không dừng lại một chút nào, trong nháy máy đã xuống sâu nghìn trượng. Chỉ là khi tới gần đáy biển thân hình vẫn khựng lại một chút, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Con mẹ nó, đã chết rồi...Chỉ để lại hài cốt, so với lão long thì may mắn hơn nhiều!
Lời nói của Lão lonanh vang lên, lại mang theo vẻ tang thương và thương cảm, khiến cho Lâm Nhất cũng trở nên nghiêm túc. Phía dưới đáy biển phạm vi bốn năm mươi trượng, tình hình nhìn cái là rõ.
Phía dưới bùn lắng dày mấy chục trượng, chính là một khối long hài dài trăm trượng, đang tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.