Chương 357: Ly đảo (2)
Duệ Quang
02/03/2021
Hải Sinh dừng bước lại, con mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất hỏi.
Lâm Nhất cười ha hả nói:
- Được mà, Hải Sinh, nhà đệ ở đâu?
Hải Sinh mừng rỡ lộn mèo trên bãi cát, hô:
- Nhà đệ ở phía trước, Lâm đại ca đi theo đệ!
Lâm Nhất đi theo Hải Sinh không bao xa liền tới một rừng cây, thấy được mấy gian thảo xá. Trước thảo xá có một lão nhân mặc quần áo cũ nát nếp nhăn đầy mặt cười xoa hai tay, liên tiếp gật đầu ra hiệu.
Hải Sinh nói, đây là gia gia của nó, Lâm Nhất không hề câu nệ cung kính tiến lên vấn an.
Vẻ mặt của lão nhân hơi chút câu nệ, mời Lâm Nhất ngồi lên băng ghế ở trước nhà, còn Hải Sinh thì bận trước bận sau bưng cơm canh tới, không ngừng hỏi những chuyện trên biển cùng với tình hình Đại Thương.
Lâm Nhất cũng biết những người này rời xa cố thổ, hương tình khó quên, liền nói chuyện với hai ông cháu. Thì ra bách tính trên đảo cũng không phải là hạp tộc di chuyển đến tận đây. Những người này rời xa Đại Thương tị nạn đến tận đây đều là người luân lạc chân trời, lúc nhớ nhung cố thổ đều tự xưng là người Ly tộc.
Hải đảo cách Đại Thương xa hơn hai nghìn dặm. Lúc trước những người này còn nghĩ người của Thiên Long phái là hải tặc, vì vậy mặt mới tỏ ra hoang mang.
- Lão bá, ngài mới vừa nói trên biển này có hải tặc sao?
Lâm Nhất tò mò hỏi.
Nghe được Lâm Nhất hỏi như vậy, khuôn mặt tươi cười của Hải Sinh chậm rãi cứng ngắc. Lão nhân thở dài một cái, nói với Lâm Nhất:
- Từ đây đi về hướng bắc có một “Vô Nhân đảo”, trên đảo có một đám tặc nhân chiếm giữ thường xuyên cướp bóc thuyền bè qua lại, có lúc cũng sẽ gây họa cho bách tính trên đảo phụ cận. Cha mẹ của Hải Sinh chính là trong một lần rời bến bắt cá nên rơi vào tay của bọn họ.
Thì ra Hải Sinh sống cùng tổ phụ nương tựa lẫn nhau, tuổi còn nhỏ, xác thực là không dễ. Lâm Nhất âm thầm cảm khái, hỏi tiếp:
- Hải đảo mà đám hải tặc ở vốn là đảo biệt lập không có người ở sao?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Kỳ thực đó là một đại đảo, tên đảo gọi là “Vô Nhân đảo”. Nơi đó hữu sơn hữu thủy là một chỗ tốt, trên đảo vốn dĩ là có người ở. Chỉ vì đám tặc nhân sợ người ta biết được một nơi như vậy nên cố ý ngụy xưng như thế.
Lâm Nhất gật đầu, đám hải tặc đó cũng coi như khôn khéo, giấu đầu hở đuôi mà thôi.
-Lâm đại ca, ca nếm thử cái này xem, đây là trái cây đệ hái đó.
Đôi mắt của Hải Sinh tựa như biết nói chuyện, chứa sự chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Những người này đã xa xứ mấy trăm năm, rời xa đại lục, ẩn vào đảo nhỏ trong biển lớn này, không biết đã trải qua qua bao nhiêu đau khổ mới có ngày hôm nay, hai ông cháu trước mắt này càng không dễ dàng.
-Lão bá, đã từng nghĩ tới chuyện muốn về nhà bao giờ chưa?
Lão nhân mở miệng không còn được mấy cái răng, cười khổ một tiếng. Ông ấy sờ râu bạc trắng lưa thưa trên cằm, con ngươi đục ngầu nhìn phương xa, than thở:
- Lá còn rơi về nguồn, có ai lại không muốn về nhà chứ? Chỉ là bọn ta sống cũng không dễ dàng.
Ánh mắt của Hải Sinh sáng lên, có lẽ là đã nghe hiểu lời của gia gia nên lập tức buồn bã, yên lặng cúi đầu xuống.
Lâm Nhất âm thầm tự trách, không nên nói ra như vậy làm cho lão nhân thương tâm, lại cũng không biết nên mở lời an ủi thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, cũng chỉ có thể chậm rãi thở dài.
Có ai mà không nhớ nhà chứ? Bản thân mình còn thường nhớ tới Tiên Nhân đỉnh, nhớ tới Tiểu Thiên Ao, càng không nói tới những người đã phiêu bạt hàng mấy trăm năm ở hải ngoại này.
Không quay về, nhớ nhà! Trong mơ cũng sẽ tưởng tượng thấy dáng vẻ của quê hương. Có thể trở về, chỉ sợ cảnh còn người mất! Người trong Ly tộc, cho dù là Ly đảo này, nguồn cội của bọn họ đều là Đại Thương. Nhưng đường về nhà đối với những người này có thể chỉ là một giấc mơ không bao giờ ngừng nghỉ.
- Hải tặc tới...
Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng la làm cho ba người đang nói chuyện đều sửng sốt.
Lâm Nhất cười ha hả nói:
- Được mà, Hải Sinh, nhà đệ ở đâu?
Hải Sinh mừng rỡ lộn mèo trên bãi cát, hô:
- Nhà đệ ở phía trước, Lâm đại ca đi theo đệ!
Lâm Nhất đi theo Hải Sinh không bao xa liền tới một rừng cây, thấy được mấy gian thảo xá. Trước thảo xá có một lão nhân mặc quần áo cũ nát nếp nhăn đầy mặt cười xoa hai tay, liên tiếp gật đầu ra hiệu.
Hải Sinh nói, đây là gia gia của nó, Lâm Nhất không hề câu nệ cung kính tiến lên vấn an.
Vẻ mặt của lão nhân hơi chút câu nệ, mời Lâm Nhất ngồi lên băng ghế ở trước nhà, còn Hải Sinh thì bận trước bận sau bưng cơm canh tới, không ngừng hỏi những chuyện trên biển cùng với tình hình Đại Thương.
Lâm Nhất cũng biết những người này rời xa cố thổ, hương tình khó quên, liền nói chuyện với hai ông cháu. Thì ra bách tính trên đảo cũng không phải là hạp tộc di chuyển đến tận đây. Những người này rời xa Đại Thương tị nạn đến tận đây đều là người luân lạc chân trời, lúc nhớ nhung cố thổ đều tự xưng là người Ly tộc.
Hải đảo cách Đại Thương xa hơn hai nghìn dặm. Lúc trước những người này còn nghĩ người của Thiên Long phái là hải tặc, vì vậy mặt mới tỏ ra hoang mang.
- Lão bá, ngài mới vừa nói trên biển này có hải tặc sao?
Lâm Nhất tò mò hỏi.
Nghe được Lâm Nhất hỏi như vậy, khuôn mặt tươi cười của Hải Sinh chậm rãi cứng ngắc. Lão nhân thở dài một cái, nói với Lâm Nhất:
- Từ đây đi về hướng bắc có một “Vô Nhân đảo”, trên đảo có một đám tặc nhân chiếm giữ thường xuyên cướp bóc thuyền bè qua lại, có lúc cũng sẽ gây họa cho bách tính trên đảo phụ cận. Cha mẹ của Hải Sinh chính là trong một lần rời bến bắt cá nên rơi vào tay của bọn họ.
Thì ra Hải Sinh sống cùng tổ phụ nương tựa lẫn nhau, tuổi còn nhỏ, xác thực là không dễ. Lâm Nhất âm thầm cảm khái, hỏi tiếp:
- Hải đảo mà đám hải tặc ở vốn là đảo biệt lập không có người ở sao?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Kỳ thực đó là một đại đảo, tên đảo gọi là “Vô Nhân đảo”. Nơi đó hữu sơn hữu thủy là một chỗ tốt, trên đảo vốn dĩ là có người ở. Chỉ vì đám tặc nhân sợ người ta biết được một nơi như vậy nên cố ý ngụy xưng như thế.
Lâm Nhất gật đầu, đám hải tặc đó cũng coi như khôn khéo, giấu đầu hở đuôi mà thôi.
-Lâm đại ca, ca nếm thử cái này xem, đây là trái cây đệ hái đó.
Đôi mắt của Hải Sinh tựa như biết nói chuyện, chứa sự chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Những người này đã xa xứ mấy trăm năm, rời xa đại lục, ẩn vào đảo nhỏ trong biển lớn này, không biết đã trải qua qua bao nhiêu đau khổ mới có ngày hôm nay, hai ông cháu trước mắt này càng không dễ dàng.
-Lão bá, đã từng nghĩ tới chuyện muốn về nhà bao giờ chưa?
Lão nhân mở miệng không còn được mấy cái răng, cười khổ một tiếng. Ông ấy sờ râu bạc trắng lưa thưa trên cằm, con ngươi đục ngầu nhìn phương xa, than thở:
- Lá còn rơi về nguồn, có ai lại không muốn về nhà chứ? Chỉ là bọn ta sống cũng không dễ dàng.
Ánh mắt của Hải Sinh sáng lên, có lẽ là đã nghe hiểu lời của gia gia nên lập tức buồn bã, yên lặng cúi đầu xuống.
Lâm Nhất âm thầm tự trách, không nên nói ra như vậy làm cho lão nhân thương tâm, lại cũng không biết nên mở lời an ủi thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, cũng chỉ có thể chậm rãi thở dài.
Có ai mà không nhớ nhà chứ? Bản thân mình còn thường nhớ tới Tiên Nhân đỉnh, nhớ tới Tiểu Thiên Ao, càng không nói tới những người đã phiêu bạt hàng mấy trăm năm ở hải ngoại này.
Không quay về, nhớ nhà! Trong mơ cũng sẽ tưởng tượng thấy dáng vẻ của quê hương. Có thể trở về, chỉ sợ cảnh còn người mất! Người trong Ly tộc, cho dù là Ly đảo này, nguồn cội của bọn họ đều là Đại Thương. Nhưng đường về nhà đối với những người này có thể chỉ là một giấc mơ không bao giờ ngừng nghỉ.
- Hải tặc tới...
Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng la làm cho ba người đang nói chuyện đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.