Chương 1334: Mắc cỡ chết người. (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Người chưa tới mà tiếng đã tới.
Lâm Nhất muốn tránh né cũng đã trễ.
Trong một tiếng kêu khẽ có hận ý, có oán khí, có chút kinh ngạc, còn có chút tán dương kinh hỉ!
Lâm Nhất tự biết không tránh khỏi, vừa muốn dừng bước lại cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ thấy bốn phía hải đảo bỗng nhiên xuất hiện năm người lao tới, trong nháy mắt liền ngăn bóng người màu hồng nhạt lại.
Hải đảo an tĩnh này nhìn như không bố trí phòng vệ lại trú đóng hơn hai trăm tu sĩ Nguyên Anh, sao có thể coi như không quan trọng. Năm người đột nhiên xuất hiện chính là Ninh Viễn cùng bốn vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ Thần Châu môn.
- Người kia dừng bước!
Ninh Viễn mang theo bốn người xếp thành một hàng. Không đợi người tới kịp kinh ngạc, hắn liền khí định thần nhàn chắp tay, không cần suy nghĩ nói:
- Đảo là này vị trí của Hạ Châu, chưa thông báo, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần trong vòng mười dặm! Xin mời vị đạo hữu này trở về!
Lúc này Lâm Nhất chưa kịp tiến vào sơn động của mình, thấy người tới bị ngăn cản hắn vẫn ra vẻ không thấy, vòng hai tay thong thả bước đi, chậm rãi quay trở về.
- Tiểu tử, ngươi đứng lại cho ta…
Giữa không trung có người nóng nảy.
Ninh Viễn lòng không hiểu nhưng vẫn quay đầu lại nhìn bóng người đang chậm rãi bước đi. Tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Nguyên Anh lại bị gọi tiểu tử, còn ra thể thống gì! Hơn nữa tuổi cô gái này không lớn, sao có thể giống một lão bà! Mặc kệ hai người có ân oán gì, nhưng tùy tiện tới cửa kêu la om sòm như vậy thật quá vô lễ? Không xem thử đây là đâu sao?
Âm thầm lắc đầu, Ninh Viễn cất cao giọng với người tới:
- Không thể vô lễ! Đã là đạo hữu cùng thế hệ sao lại không gọi tương xứng? Xin hỏi vị đạo hữu này là…
Sau khi thấy tiểu tử trên đảo kia dừng bước, người tới âm thầm thở phào, bướng bỉnh lè lưỡi, cười hì hì nở nụ cười. Ánh mắt dừng trên thân năm người cách ngoài mười mấy trượng, trên khuôn mặt như hoa như ngọc bỗng nhiên nở nụ cười minh diễm, thái độ chân thành nói:
- Hoa Trần Tử Thiên Đạo môn bái kiến mấy đạo huynh! Tùng Vân Tán Nhân là tổ sư của ta, lão nhân gia cùng Văn Huyền Tử tiền bối Thần Châu môn quen biết đã lâu! Lương Châu và Hạ Châu là hai nước tình như anh em, vị đạo huynh này sao có thể vô cớ chận ta ở ngoài cửa…
Ninh Viễn khẽ cau mày, lại lần nữa chăm chú nhìn người nọ. Thiên Đạo môn là một trong Cửu đại tiên môn của Cửu Châu minh, Hoa Trần Tử này sao lại có dây dưa với Lâm Nhất kia? Hắn khẽ ngẫm nghĩ, lại nghe đối phương cười nói:
- Hì hì! Ta từng có ước hẹn với Lâm Nhất, lúc này đúng hẹn tới đây! Nếu như vị đạo huynh này không tin có thể gọi hắn tới đối chất…
Ninh Viễn cùng mấy vị trưởng lão xung quanh không rõ nội tình, rơi vào đường cùng đành phải lên tiếng gọi:
- Lâm đạo hữu….
Nhìn hai bên giằng co trên bầu trơi, còn có Hoa Trần Tử tươi mát động lòng người, Lâm Nhất nhún vai, bất đắc dĩ đạp không mà lên.
Lâm Nhất chắp hai tay thi lễ bái kiến mấy vị cao nhân Thần Châu môn. Liếc nhìn Hoa Trần Tử, hắn lạnh nhạt nói:
- Hay cho câu đúng hẹn tới! Ta và ngươi từng có ước định sao?
- Hử? Ngươi còn trẻ mà đã loạn trí vậy sao?
Chớp mắt to kinh ngạc, Hoa Trần Tử kinh ngạc một tiếng, hai tay chống thắt lưng, hung hăng ép hỏi:
- Ngươi có từng nói qua muốn tới Đoạn Thiên nhai? Ta có từng nói qua muốn đi cùng một đường?
Nghe vậy Lâm Nhất chần chừ một chút, vẫn gật đầu.
- Hì hì!
Mắt Hoa Trần Tử chớp động, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Đêm đó nói chuyện trong nhà trọ, ngươi không có lòng tốt cố ý chuốc say ta… Phi! Mắc cỡ chết người!
Nói tới đây, mâu quang khẽ chuyển, thần sắc thẹn thùng, e thẹn.
Thấy thế mấy người bền cạnh nhìn nhau, lập tức ánh mắt đều rơi trên người Lâm Nhất. Mà người nọ cảm thấy không ổn, cũng không thể phản bác, nhất thời giật mình.
Hoa Trần Tử lại vẫn làm ra bộ e lệ nói :
- …Ai ngờ ngươi lại tự mình rời đi, vừa đi liền bặt vô âm tín hơn mười năm, người ta không thể làm gì khác hơn là tìm tới.
Vừa nói xong liền ưỡn ngực, vẻ mặt dứt khoát nói:
- Ngươi có thể vô tình nhưng ta không thể vô nghĩa! Kiếp này nếu đã có ước định, Trần Tử liền theo ngươi đi Đoạn Thiên nhai, thế nào…
Nhìn mọi việc không thể tin này, mấy người Thần Châu môn đều âm thầm lắc đầu. Còn phải hỏi sao? Nữ nhân si tình gặp phải người đàn ông phụ lòng, bây giờ người ta tìm tới cửa! Nữ tử mỹ mạo có tu vi Nguyên Anh, lại tới từ danh môn đại phái sao lại thích tiểu tử tướng mạo xấu xí này? Hơn mười năm trước hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, lại có thể ngầm hạ thủ đoạn với một tiền bối….Chậc Chậc! Ngược lại cũng có chút thủ đoạn! Nói chuyện đêm khuya trong khách sạn, còn say rượu… Thật khiến người ta suy nghĩ miên man! Mà thân là tu sĩ, nếu không chính đạo cuối cùng cũng khó thành đại khí!
Lâm Nhất tuổi không lớn, lúc hiền hòa lúc lại quái đản, rõ ràng trong ngoài không đồng nhất, đích thật khiến người ta khó có thể đo lường! Hắn vừa muốn nói chuyện bỗng sắc mặt khẽ động, một sợi thần niệm rất nhỏ không thể nhận ra truyền tới, nhìn về phía hải đảo khẽ gật đầu, lúc này mới lộ ra một nụ cười, nói:
- Ha ha! Hai vị cứ tự nhiên! Chuyện nam nữ không ai có thể quản được…
Khoát tay một cái liền rời đi cùng bốn vị trưởng lão.
Lâm Nhất muốn tránh né cũng đã trễ.
Trong một tiếng kêu khẽ có hận ý, có oán khí, có chút kinh ngạc, còn có chút tán dương kinh hỉ!
Lâm Nhất tự biết không tránh khỏi, vừa muốn dừng bước lại cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ thấy bốn phía hải đảo bỗng nhiên xuất hiện năm người lao tới, trong nháy mắt liền ngăn bóng người màu hồng nhạt lại.
Hải đảo an tĩnh này nhìn như không bố trí phòng vệ lại trú đóng hơn hai trăm tu sĩ Nguyên Anh, sao có thể coi như không quan trọng. Năm người đột nhiên xuất hiện chính là Ninh Viễn cùng bốn vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ Thần Châu môn.
- Người kia dừng bước!
Ninh Viễn mang theo bốn người xếp thành một hàng. Không đợi người tới kịp kinh ngạc, hắn liền khí định thần nhàn chắp tay, không cần suy nghĩ nói:
- Đảo là này vị trí của Hạ Châu, chưa thông báo, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần trong vòng mười dặm! Xin mời vị đạo hữu này trở về!
Lúc này Lâm Nhất chưa kịp tiến vào sơn động của mình, thấy người tới bị ngăn cản hắn vẫn ra vẻ không thấy, vòng hai tay thong thả bước đi, chậm rãi quay trở về.
- Tiểu tử, ngươi đứng lại cho ta…
Giữa không trung có người nóng nảy.
Ninh Viễn lòng không hiểu nhưng vẫn quay đầu lại nhìn bóng người đang chậm rãi bước đi. Tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Nguyên Anh lại bị gọi tiểu tử, còn ra thể thống gì! Hơn nữa tuổi cô gái này không lớn, sao có thể giống một lão bà! Mặc kệ hai người có ân oán gì, nhưng tùy tiện tới cửa kêu la om sòm như vậy thật quá vô lễ? Không xem thử đây là đâu sao?
Âm thầm lắc đầu, Ninh Viễn cất cao giọng với người tới:
- Không thể vô lễ! Đã là đạo hữu cùng thế hệ sao lại không gọi tương xứng? Xin hỏi vị đạo hữu này là…
Sau khi thấy tiểu tử trên đảo kia dừng bước, người tới âm thầm thở phào, bướng bỉnh lè lưỡi, cười hì hì nở nụ cười. Ánh mắt dừng trên thân năm người cách ngoài mười mấy trượng, trên khuôn mặt như hoa như ngọc bỗng nhiên nở nụ cười minh diễm, thái độ chân thành nói:
- Hoa Trần Tử Thiên Đạo môn bái kiến mấy đạo huynh! Tùng Vân Tán Nhân là tổ sư của ta, lão nhân gia cùng Văn Huyền Tử tiền bối Thần Châu môn quen biết đã lâu! Lương Châu và Hạ Châu là hai nước tình như anh em, vị đạo huynh này sao có thể vô cớ chận ta ở ngoài cửa…
Ninh Viễn khẽ cau mày, lại lần nữa chăm chú nhìn người nọ. Thiên Đạo môn là một trong Cửu đại tiên môn của Cửu Châu minh, Hoa Trần Tử này sao lại có dây dưa với Lâm Nhất kia? Hắn khẽ ngẫm nghĩ, lại nghe đối phương cười nói:
- Hì hì! Ta từng có ước hẹn với Lâm Nhất, lúc này đúng hẹn tới đây! Nếu như vị đạo huynh này không tin có thể gọi hắn tới đối chất…
Ninh Viễn cùng mấy vị trưởng lão xung quanh không rõ nội tình, rơi vào đường cùng đành phải lên tiếng gọi:
- Lâm đạo hữu….
Nhìn hai bên giằng co trên bầu trơi, còn có Hoa Trần Tử tươi mát động lòng người, Lâm Nhất nhún vai, bất đắc dĩ đạp không mà lên.
Lâm Nhất chắp hai tay thi lễ bái kiến mấy vị cao nhân Thần Châu môn. Liếc nhìn Hoa Trần Tử, hắn lạnh nhạt nói:
- Hay cho câu đúng hẹn tới! Ta và ngươi từng có ước định sao?
- Hử? Ngươi còn trẻ mà đã loạn trí vậy sao?
Chớp mắt to kinh ngạc, Hoa Trần Tử kinh ngạc một tiếng, hai tay chống thắt lưng, hung hăng ép hỏi:
- Ngươi có từng nói qua muốn tới Đoạn Thiên nhai? Ta có từng nói qua muốn đi cùng một đường?
Nghe vậy Lâm Nhất chần chừ một chút, vẫn gật đầu.
- Hì hì!
Mắt Hoa Trần Tử chớp động, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Đêm đó nói chuyện trong nhà trọ, ngươi không có lòng tốt cố ý chuốc say ta… Phi! Mắc cỡ chết người!
Nói tới đây, mâu quang khẽ chuyển, thần sắc thẹn thùng, e thẹn.
Thấy thế mấy người bền cạnh nhìn nhau, lập tức ánh mắt đều rơi trên người Lâm Nhất. Mà người nọ cảm thấy không ổn, cũng không thể phản bác, nhất thời giật mình.
Hoa Trần Tử lại vẫn làm ra bộ e lệ nói :
- …Ai ngờ ngươi lại tự mình rời đi, vừa đi liền bặt vô âm tín hơn mười năm, người ta không thể làm gì khác hơn là tìm tới.
Vừa nói xong liền ưỡn ngực, vẻ mặt dứt khoát nói:
- Ngươi có thể vô tình nhưng ta không thể vô nghĩa! Kiếp này nếu đã có ước định, Trần Tử liền theo ngươi đi Đoạn Thiên nhai, thế nào…
Nhìn mọi việc không thể tin này, mấy người Thần Châu môn đều âm thầm lắc đầu. Còn phải hỏi sao? Nữ nhân si tình gặp phải người đàn ông phụ lòng, bây giờ người ta tìm tới cửa! Nữ tử mỹ mạo có tu vi Nguyên Anh, lại tới từ danh môn đại phái sao lại thích tiểu tử tướng mạo xấu xí này? Hơn mười năm trước hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, lại có thể ngầm hạ thủ đoạn với một tiền bối….Chậc Chậc! Ngược lại cũng có chút thủ đoạn! Nói chuyện đêm khuya trong khách sạn, còn say rượu… Thật khiến người ta suy nghĩ miên man! Mà thân là tu sĩ, nếu không chính đạo cuối cùng cũng khó thành đại khí!
Lâm Nhất tuổi không lớn, lúc hiền hòa lúc lại quái đản, rõ ràng trong ngoài không đồng nhất, đích thật khiến người ta khó có thể đo lường! Hắn vừa muốn nói chuyện bỗng sắc mặt khẽ động, một sợi thần niệm rất nhỏ không thể nhận ra truyền tới, nhìn về phía hải đảo khẽ gật đầu, lúc này mới lộ ra một nụ cười, nói:
- Ha ha! Hai vị cứ tự nhiên! Chuyện nam nữ không ai có thể quản được…
Khoát tay một cái liền rời đi cùng bốn vị trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.