Chương 1518: Mọi chuyện tùy duyên (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Tầng sáu đại điện vô cùng yên tĩnh. Trong gian phòng cực thạch, giữa đống tử thi, một mình Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó.
Năm vị tu sĩ kia cũng không dám dài dòng, lập tức vội vàng rời đi. Ngay cả pháp bảo vứt trên mặt đất cũng không ai ngó ngàng đến. Ai cũng lo lúc nhặt bảo thì Lâm Nhất sẽ đổi ý.
Vị đệ tử Thần Châu môn kia bị quét sạch mạch mũi, không khỏi sinh ra oán khí. Theo quan điểm của gã ta, thì đều là tu sĩ Hạ Châu với nhau, sao có thể vô duyên vô cớ bênh vực người ngoài? Hơn nữa, hắn làm như vậy thì bỏ Tông chủ Thần Châu Môn ở chỗ nào?
Lâm Nhất cũng chẳng rảnh để quan tâm đến suy nghĩ của đám người kia, sau khi dọa lui đám bọn hắn thì lập tức dò xét tình hình cách đó mấy trượng. Một nửa gian thạch bích đã bị phong kín, khoảng không gian của gian thạch thất này xem như thiếu mất một nửa. Rõ ràng bố trí cấm phù chính là một phương pháp bảo vệ tính mạng bất đắc dĩ.
Cấm phù có quan hệ với Mặc Môn, nên Lâm Nhất cũng biết một chút. Dùng loại phong ấn nghiêm mật như vậy, nếu như không phải ở trong tình huống tuyệt vọng thì tuyệt đối sẽ không tự mua dây buộc mình. Một khí đã phong bế kín đáo, thì người thi pháp khó có thể thoát thân ra được.
Nhưng mà, Lâm Nhất nhìn một màn này cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng. Hôm qua đề phòng thần giao hung mãnh, hôm nay lại phải đề phòng lòng người hiểm ác.
Huyễn đồng tử lập lòe, Lâm Nhất mở miệng nói:
- Để ta giúp ngươi một tay, còn là...
Hắn còn chưa nói xong câu thì đã bị một tiếng trầm thấp yếu ớt như ruồi muỗi từ trong gian thạch thất kia truyền ra cắt ngang:
- Làm phiền...
Lâm Nhất nhướn nhướn mày, một lần nữa ngưng thần dò xét. Thạch thất chỉ rộng khoảng hai trượng, cầm phù hóa thành thạch bích khảm sâu vào bên trong. Mượn nhờ địa thế nên càng chắc chắn. Ngoại lực khó mà cưỡng ép phá bro được. Hắn tiến lên trước hai bước, vươn tay tế ra Thiên Sát Thiết bổng.
Lâm Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dồn lực vào hai cánh ty rồn mãnh liệt vung ra một đạo hắc quang. Thiên sát kéo theo tiếng gió, mãnh liệt nện lên thạch thách và cấm phù.
Chỉ nghe thấy “oanh” một tiếng, mặt đất rung chuyển, thạch thất nứt ra một khe hở. Mà thạch bích do cấm phù tạo thành cũng “rặc rặc...” mấy tiếng, lập tức vỡ thành vài mảnh. Một cô nương mang váy dài màu trắng hiện thân. Nàng huy động một thanh phi kiếm, trợ lực cho hắn. Cô nương kia chính là Chức Nương. Sắc mặt của nàng trắng bạch, khóe miệng mang theo vết máu. Tuy đã thoát khốn nhưng nàng cũng không hề tỏ vẻ kinh hỉ, trái lại vẫn trầm tĩnh như trước. Chỉ là ánh mắt lại không giấu được một tia rung động, nhưng mà người khác muốn phát hiện ra cũng khó.
Sau khi Lâm Nhất thu hồi Thiên Sát thiết bổng thì lập tức dời ánh mắt lên thân Chức Nương. Thấy nàng không có gì đáng ngại mới gật đầu mỉm cười. Sau đó thì sải chân bước đến trước khe đá bị nứt ra. Muốn phá thạch thất, thạch bích mà không làm tổn thương đến người bên trong quả thật là chuyện không dễ.
Chức Nương muốn mở miệng cảm ơn nhưng lời lại không thể thốt ra khỏi miệng. Nàng thu phi kiếm, một mình lảo đảo đứng dậy, bước đến bên cạnh. Nàng nhìn cũng máu tanh cách đó không xa, không nhịn được mà thở dài một hơi, vô cùng buồn bã.
Trước mặt Lâm Nhất là một vết nứt kéo dài mấy xích, rộng chừng một ngón tay, bên trong có kim mang rất nhỏ chớp động. Hắn lật tay, huy động Kim Long kiếm bổ xuống.
Không rõ là hắn đang làm gì, Chức Nương chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Lúc đối phương không tức giận thì không hề có cái khí thế cuồng ngạo kia. Hắn lúc này nhìn thật giống như một người trẻ tuổi bình thường.
“Phanh”, một tiếng trầm đục vang lên. Phía trên thạch bích lại xuất hiện một vết lõm. Mà trên tay Lâm Nhất thì lại nâng một tảng đá màu vàng đất. Hắn thu hồi Kim long kiếm, tập trung quan sát tảng đá trên tay.
Kích thước của tảng đá này không lớn, nhưng lại rất nặng. Hơn nữa còn có khí cơ an hòa chậm rãi tràn ra, có chút quỷ dị. Sau khi tiến vào Minh Nguyên điện này, thì hắn đã nổi lên tâm tư, cuối cùng cũng đã được như nguyện. Nhìn vật trong tay, Lâm Nhất không khỏi nhớ đến một màn trong Huyền Thiên tiên cảnh, còn cả thân thủ của hắn đã bị phá hủy ở Thủy Hạ thành!
Qua một hồi, thấy Lâm Nhất vẫn còn đang thất thần, Chức Nương do dự một chút, rồi cũng lên tiếng:
- Lâm đạo hữu...
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Nhất giật nảy, cũng không nhìn tảng đá trong tay nữa. Hắn bước ra khỏi gian thạch thất, lúc này mới quay người, mỉm cười ôn hòa nói:
- Ta thấy thương thế của đạo hữu không có gì đáng ngại, nên mới bới tảng đá này lên...
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:
- Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn qua chỗ mình đang đứng, Chức Nương và Lâm Nhất không nói mà hiểu ý, cả hai liền chậm rãi bước ra ngoài. Nàng lấy ra mấy miếng ngọc phù rồi bóp nát, rồi tế ra một đoàn hỏa cầu, chỉ trong nháy mắt, đã thiêu rụi ba cỗ thi trể trên mặt đất. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, thì cô nương này mới nói khẽ một câu:
- Việc này cũng không thẻ trách được người khác...
Từ chỗ Chức Nương, Lâm Nhất đã biết được một vài chuyện. Cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Mấy vị sư đệ sư muội trong tiên môn đều đã trở về. Còn nàng và các sư huynh, tổng cộng mười lăm người tiếp tục tiến về phía trước. mà sau khi đám người Bách An môn tiến vào Minh Nguyên điện thì lập tức gặp phải xui xẻo.
Vốn dĩ đã đi chậm một bước, sau khi đám người Bách An môn ở lại tiến vào đại điện thì vừa hay bắt gặp đám đệ tử của các nhà tiên môn khác đang tranh cướp thang đá. Nhóm người Chức Nương đành phải làm ngơ, cố ý bày ra vẻ lảng tránh. Mười lăm người bọn hắn đều là Nguyên trung kỳ trở lên. Đám bọn hắn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, không thể không khiến người ta cố kỵ.
Chuyện cứ như vậy, đến lúc mặt trời dần ngã xuống núi thì đệ tử Bách An môn cũng xảy ra tranh chấp với những người khác. Thấy tình hình cứ dây dưa không thoát được, Minh Tâm đã dẫn theo mọi người mạnh mẽ xông đến thang đá, tình hình sau đó thế nào có thể nghĩ. Chỉ là, sau khi một vài vị đồng môn nằm xuống thì hắn ta và các sư đệ sư muội cũng cướp đường đi thành công.
Sau khi tiến vào tầng hai đại điện thì tình thế càng hỗn loạn hơn. Tự biết là khó có thể không đếm xỉa đến, hơn mười người Bách An môn đã hợp lực lại, cùng nhau tiến về phía trước. Đợi đến lúc đi đến tầng sáu đại điện thì vô tình bắt gặp tu sĩ của mấy nhà Đạo Tề môn và Thần Châu môn đang chém giết nhau.
Trong tình cảnh đó, Minh Tâm chỉ cần dẫn người đi vòng qua một bên là được. Nhưng hắn ta một đường đánh đến, sớm đã sinh ra oán khí, nên cũng dừng chân khuyên can vài câu. Trong mắt của hắn ta thì có náo động là bởi vì Thần Châu Môn ỷ thế hiếp người. Lần này thì khó tránh khỏi rước họa vào thân rồi, hai bên lập tức động tay động chân, xô xát.
Ở trong loạn chiến, thế lực của ta và địch là ngang nhau. Không ngờ Bách An môn lại cứu sai người, mấy tên đệ tử Đạo Tề môn đã nhân cơ hội kia từng người một quay đầu bỏ chạy. Kể từ đó, bên phái Minh Tâm lập tức rơi vào thế hạ phong. Trong tình thế cấp bách, hắn ta cũng vội vàng đột phá vòng vây, bỏ lại đám người Chức Nương.
Đệ tử của mấy nhà Thần Châu môn sao có thể chịu bỏ qua, bọn hắn cũng chia người ra đuổi giết, còn để lại năm ngời chặn đánh Chức Nương và ba sư huynh đệ khác. Sau một phen ác chiến, đệ tử của Bách An môn đã ba chết một trọng thương.
Cô nương này biết không còn đường chạy trốn nên đành phải mượn nhờ cấm phù để phong ấn thạch thất. Mà đối phương sau khi vô tình biết được thân phận của nàng thì lập tức nổi lòng tham với pháp môn luyện khí của Vân Hiên các, nên mới có ý định giết người đoạt bảo. Vừa hay đúng lúc này thì Lâm Nhất chạy đến...
Được biết rõ ngọn nguồn, Lâm Nhất khẽ lắc đầu. Minh Tâm kia làm việc cẩn thận, nhưng cũng không phân biệt được thị phi, không biết sâu cạn, cuối cùng lại rước họa vào thân, trái lại còn tai vạ cho đồng môn. Đức hạnh cổ hủ như vậy trái lại là nhất mạch tương thừa. Chỉ là, sau khi tiến vào Hậu thổ cảnh, hành động của Bách Lý Xuyên cũng khiến ngời ta cảm thấy ngoài ý muốn...
- Lại được Lâm đạo hữ trượng nghĩa ra tay trợ giúp lần nữa, Chức Nương không biết lấy gì báo đáp...
Sau khi nói xong thì Chức Nương liền hành lễ với Lâm Nhất, dáng vẻ lại có chút chần chờ.
Lâm Nhất khẽ nghiêng người, lơ đễnh nói:
- Chỉ là tiện tay mà thôi. Nếu ngươi không có gì đáng ngại thì không ngại kết bạn ta với ta đi ra khỏi đây...
Năm vị tu sĩ kia cũng không dám dài dòng, lập tức vội vàng rời đi. Ngay cả pháp bảo vứt trên mặt đất cũng không ai ngó ngàng đến. Ai cũng lo lúc nhặt bảo thì Lâm Nhất sẽ đổi ý.
Vị đệ tử Thần Châu môn kia bị quét sạch mạch mũi, không khỏi sinh ra oán khí. Theo quan điểm của gã ta, thì đều là tu sĩ Hạ Châu với nhau, sao có thể vô duyên vô cớ bênh vực người ngoài? Hơn nữa, hắn làm như vậy thì bỏ Tông chủ Thần Châu Môn ở chỗ nào?
Lâm Nhất cũng chẳng rảnh để quan tâm đến suy nghĩ của đám người kia, sau khi dọa lui đám bọn hắn thì lập tức dò xét tình hình cách đó mấy trượng. Một nửa gian thạch bích đã bị phong kín, khoảng không gian của gian thạch thất này xem như thiếu mất một nửa. Rõ ràng bố trí cấm phù chính là một phương pháp bảo vệ tính mạng bất đắc dĩ.
Cấm phù có quan hệ với Mặc Môn, nên Lâm Nhất cũng biết một chút. Dùng loại phong ấn nghiêm mật như vậy, nếu như không phải ở trong tình huống tuyệt vọng thì tuyệt đối sẽ không tự mua dây buộc mình. Một khí đã phong bế kín đáo, thì người thi pháp khó có thể thoát thân ra được.
Nhưng mà, Lâm Nhất nhìn một màn này cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng. Hôm qua đề phòng thần giao hung mãnh, hôm nay lại phải đề phòng lòng người hiểm ác.
Huyễn đồng tử lập lòe, Lâm Nhất mở miệng nói:
- Để ta giúp ngươi một tay, còn là...
Hắn còn chưa nói xong câu thì đã bị một tiếng trầm thấp yếu ớt như ruồi muỗi từ trong gian thạch thất kia truyền ra cắt ngang:
- Làm phiền...
Lâm Nhất nhướn nhướn mày, một lần nữa ngưng thần dò xét. Thạch thất chỉ rộng khoảng hai trượng, cầm phù hóa thành thạch bích khảm sâu vào bên trong. Mượn nhờ địa thế nên càng chắc chắn. Ngoại lực khó mà cưỡng ép phá bro được. Hắn tiến lên trước hai bước, vươn tay tế ra Thiên Sát Thiết bổng.
Lâm Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dồn lực vào hai cánh ty rồn mãnh liệt vung ra một đạo hắc quang. Thiên sát kéo theo tiếng gió, mãnh liệt nện lên thạch thách và cấm phù.
Chỉ nghe thấy “oanh” một tiếng, mặt đất rung chuyển, thạch thất nứt ra một khe hở. Mà thạch bích do cấm phù tạo thành cũng “rặc rặc...” mấy tiếng, lập tức vỡ thành vài mảnh. Một cô nương mang váy dài màu trắng hiện thân. Nàng huy động một thanh phi kiếm, trợ lực cho hắn. Cô nương kia chính là Chức Nương. Sắc mặt của nàng trắng bạch, khóe miệng mang theo vết máu. Tuy đã thoát khốn nhưng nàng cũng không hề tỏ vẻ kinh hỉ, trái lại vẫn trầm tĩnh như trước. Chỉ là ánh mắt lại không giấu được một tia rung động, nhưng mà người khác muốn phát hiện ra cũng khó.
Sau khi Lâm Nhất thu hồi Thiên Sát thiết bổng thì lập tức dời ánh mắt lên thân Chức Nương. Thấy nàng không có gì đáng ngại mới gật đầu mỉm cười. Sau đó thì sải chân bước đến trước khe đá bị nứt ra. Muốn phá thạch thất, thạch bích mà không làm tổn thương đến người bên trong quả thật là chuyện không dễ.
Chức Nương muốn mở miệng cảm ơn nhưng lời lại không thể thốt ra khỏi miệng. Nàng thu phi kiếm, một mình lảo đảo đứng dậy, bước đến bên cạnh. Nàng nhìn cũng máu tanh cách đó không xa, không nhịn được mà thở dài một hơi, vô cùng buồn bã.
Trước mặt Lâm Nhất là một vết nứt kéo dài mấy xích, rộng chừng một ngón tay, bên trong có kim mang rất nhỏ chớp động. Hắn lật tay, huy động Kim Long kiếm bổ xuống.
Không rõ là hắn đang làm gì, Chức Nương chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Lúc đối phương không tức giận thì không hề có cái khí thế cuồng ngạo kia. Hắn lúc này nhìn thật giống như một người trẻ tuổi bình thường.
“Phanh”, một tiếng trầm đục vang lên. Phía trên thạch bích lại xuất hiện một vết lõm. Mà trên tay Lâm Nhất thì lại nâng một tảng đá màu vàng đất. Hắn thu hồi Kim long kiếm, tập trung quan sát tảng đá trên tay.
Kích thước của tảng đá này không lớn, nhưng lại rất nặng. Hơn nữa còn có khí cơ an hòa chậm rãi tràn ra, có chút quỷ dị. Sau khi tiến vào Minh Nguyên điện này, thì hắn đã nổi lên tâm tư, cuối cùng cũng đã được như nguyện. Nhìn vật trong tay, Lâm Nhất không khỏi nhớ đến một màn trong Huyền Thiên tiên cảnh, còn cả thân thủ của hắn đã bị phá hủy ở Thủy Hạ thành!
Qua một hồi, thấy Lâm Nhất vẫn còn đang thất thần, Chức Nương do dự một chút, rồi cũng lên tiếng:
- Lâm đạo hữu...
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Nhất giật nảy, cũng không nhìn tảng đá trong tay nữa. Hắn bước ra khỏi gian thạch thất, lúc này mới quay người, mỉm cười ôn hòa nói:
- Ta thấy thương thế của đạo hữu không có gì đáng ngại, nên mới bới tảng đá này lên...
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:
- Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn qua chỗ mình đang đứng, Chức Nương và Lâm Nhất không nói mà hiểu ý, cả hai liền chậm rãi bước ra ngoài. Nàng lấy ra mấy miếng ngọc phù rồi bóp nát, rồi tế ra một đoàn hỏa cầu, chỉ trong nháy mắt, đã thiêu rụi ba cỗ thi trể trên mặt đất. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, thì cô nương này mới nói khẽ một câu:
- Việc này cũng không thẻ trách được người khác...
Từ chỗ Chức Nương, Lâm Nhất đã biết được một vài chuyện. Cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Mấy vị sư đệ sư muội trong tiên môn đều đã trở về. Còn nàng và các sư huynh, tổng cộng mười lăm người tiếp tục tiến về phía trước. mà sau khi đám người Bách An môn tiến vào Minh Nguyên điện thì lập tức gặp phải xui xẻo.
Vốn dĩ đã đi chậm một bước, sau khi đám người Bách An môn ở lại tiến vào đại điện thì vừa hay bắt gặp đám đệ tử của các nhà tiên môn khác đang tranh cướp thang đá. Nhóm người Chức Nương đành phải làm ngơ, cố ý bày ra vẻ lảng tránh. Mười lăm người bọn hắn đều là Nguyên trung kỳ trở lên. Đám bọn hắn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, không thể không khiến người ta cố kỵ.
Chuyện cứ như vậy, đến lúc mặt trời dần ngã xuống núi thì đệ tử Bách An môn cũng xảy ra tranh chấp với những người khác. Thấy tình hình cứ dây dưa không thoát được, Minh Tâm đã dẫn theo mọi người mạnh mẽ xông đến thang đá, tình hình sau đó thế nào có thể nghĩ. Chỉ là, sau khi một vài vị đồng môn nằm xuống thì hắn ta và các sư đệ sư muội cũng cướp đường đi thành công.
Sau khi tiến vào tầng hai đại điện thì tình thế càng hỗn loạn hơn. Tự biết là khó có thể không đếm xỉa đến, hơn mười người Bách An môn đã hợp lực lại, cùng nhau tiến về phía trước. Đợi đến lúc đi đến tầng sáu đại điện thì vô tình bắt gặp tu sĩ của mấy nhà Đạo Tề môn và Thần Châu môn đang chém giết nhau.
Trong tình cảnh đó, Minh Tâm chỉ cần dẫn người đi vòng qua một bên là được. Nhưng hắn ta một đường đánh đến, sớm đã sinh ra oán khí, nên cũng dừng chân khuyên can vài câu. Trong mắt của hắn ta thì có náo động là bởi vì Thần Châu Môn ỷ thế hiếp người. Lần này thì khó tránh khỏi rước họa vào thân rồi, hai bên lập tức động tay động chân, xô xát.
Ở trong loạn chiến, thế lực của ta và địch là ngang nhau. Không ngờ Bách An môn lại cứu sai người, mấy tên đệ tử Đạo Tề môn đã nhân cơ hội kia từng người một quay đầu bỏ chạy. Kể từ đó, bên phái Minh Tâm lập tức rơi vào thế hạ phong. Trong tình thế cấp bách, hắn ta cũng vội vàng đột phá vòng vây, bỏ lại đám người Chức Nương.
Đệ tử của mấy nhà Thần Châu môn sao có thể chịu bỏ qua, bọn hắn cũng chia người ra đuổi giết, còn để lại năm ngời chặn đánh Chức Nương và ba sư huynh đệ khác. Sau một phen ác chiến, đệ tử của Bách An môn đã ba chết một trọng thương.
Cô nương này biết không còn đường chạy trốn nên đành phải mượn nhờ cấm phù để phong ấn thạch thất. Mà đối phương sau khi vô tình biết được thân phận của nàng thì lập tức nổi lòng tham với pháp môn luyện khí của Vân Hiên các, nên mới có ý định giết người đoạt bảo. Vừa hay đúng lúc này thì Lâm Nhất chạy đến...
Được biết rõ ngọn nguồn, Lâm Nhất khẽ lắc đầu. Minh Tâm kia làm việc cẩn thận, nhưng cũng không phân biệt được thị phi, không biết sâu cạn, cuối cùng lại rước họa vào thân, trái lại còn tai vạ cho đồng môn. Đức hạnh cổ hủ như vậy trái lại là nhất mạch tương thừa. Chỉ là, sau khi tiến vào Hậu thổ cảnh, hành động của Bách Lý Xuyên cũng khiến ngời ta cảm thấy ngoài ý muốn...
- Lại được Lâm đạo hữ trượng nghĩa ra tay trợ giúp lần nữa, Chức Nương không biết lấy gì báo đáp...
Sau khi nói xong thì Chức Nương liền hành lễ với Lâm Nhất, dáng vẻ lại có chút chần chờ.
Lâm Nhất khẽ nghiêng người, lơ đễnh nói:
- Chỉ là tiện tay mà thôi. Nếu ngươi không có gì đáng ngại thì không ngại kết bạn ta với ta đi ra khỏi đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.