Chương 590: Mỗi người đi một ngả (1)
Duệ Quang
25/06/2021
Mùng 6 tháng tư, lập hạ.
Sáng sớm, tia sáng xuyên qua mây trắng chiếu xuống. Trên bầu trời quang đãng một cách hiếm thấy, bước chân của người đi đường cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Trên con đường lớn trong núi đã xuất hiện một ít dân phu đang sửa lại những đoạn đường bị hỏng.
Trời vừa quang đãng, con đường dưới chân không tính là khó đi. Dù vậy, tới mùng 9 tháng tư, Thiên Long phái mới tới Tư Thành.
Tư Thành là một thành nhỏ trong núi, quần áo và giọng điệu của dân chúng trong thành có chút khác với bên ngoài, cũng không khiến người ta thấy không thoải mái. Chỉ là hai bên đường có các quán trà, quán rượu với cờ bay phất phới. Những chữ này làm cho Lâm Nhất cảm thấy thân thiết.
Dọc đường đi từ bến Lan Lăng, hắn đều nhìn thấy như vậy. Trên cờ của quán rượu, quán trà đều là loại chữ cổ, giống với những gì Lâm Nhất học từ nhỏ. Trong lúc hoảng hốt lại cho người ta một cảm giác lâu ngày không gặp. Tất cả những điều này dường như tồn tại ở trong giấc mơ đã rất lâu, một ngày nào đó quay đầu lại mới bừng tỉnh phát giác, giấc mộng kia không phải là mộng, cảnh này không phải là cảnh!
Cảm giác trong lòng chỉ một mình biết, Lâm Nhất ngược lại cũng mừng rỡ.
Sau khi mọi người vào thành tìm khách sạn, Lâm Nhất lại nói với Mạnh trưởng lão, trong thành có cửa hàng xe ngựa, trong đó có xe cũng có ngựa. Mạnh trưởng lão nghe vậy thì vội vàng dẫn người tìm kiếm, bận rộn nửa ngày mới thuê được bốn chiếc xe ngựa trở về. Trong thành nhỏ ngựa ít, có xe ngựa thay đi bộ cũng không tệ.
Sau khi ngủ một giấc ở Tư Thành, mọi người chia ra ngồi trên bốn chiếc xe ngựa và tiếp tục rời đi. Cứ như vậy đi ba ngày, địa thế dần dần trở nên trống trải. Một buổi trưa, phía trước xuất hiện một ngã ba nên xe ngựa lần lượt ngừng lại.
Tay phải đi về phía đông nam là một con đường lớn, cây cối hai bên đường rậm rạp, rộng rãi, chính là hướng đi tới quận thành. Bên tay trái là con đường nhỏ có rất nhiều học trò nghèo, dường như đi tới thâm sơn cùng cốc, nhìn có vẻ hơi hoang vắng.
Ba người chủ tớ Tạ tiểu thư, phải chia tay mọi người rời đi ở đây. Khi mọi người xuống xe đưa tiễn, Nguyên Thanh đi tới trước mặt của Lâm Nhất, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Nhất cười nói:
- Chúng ta vẫn có ngày gặp mặt, cần gì phải như vậy!
Nguyên Thanh khẽ cắn môi và quỳ xuống, liên tục dập đầu lạy ba cái. Lâm Nhất phất tay nâng hắn lên và khẽ nói:
- Cố gắng bảo trọng!
Vành mắt Nguyên Thanh đỏ hoe, móc ra khăn lụa, phía trên có viết mấy chữ cực nhỏ. Hắn nói:
- Đây là địa chỉ của Tạ cô nương ở quận thành, ta với Trình huynh sẽ tạm thời ở chỗ này. Sư thúc đừng quên tới gặp ta đấy!
Thi Dung? Tạ Thi Dung! Đây là tên của Tạ tiểu thư. Lâm Nhất nhận lấy khăn lụa và liếc nhìn qua, sau đó nhét nó vào trong tay của Nguyên Thanh, gật đầu nói:
- Ta nhớ rồi!
- Sư huynh bảo trọng!
Nguyên Phong nghẹn ngào nói một câu, Nguyên Thanh tiến lên ôm lấy hắn, đấm mạnh vài cái mới đẩy ra, lớn tiếng nói:
- Sư đệ cũng đi đường cẩn thận!
Nói xong, hắn ông quyền chào đám người Thiên Long phái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nguyên Thanh đi rồi! Trên mặt của Lâm Nhất cũng không có vẻ gì thương cảm. Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn chiếc xe ngựa phía xa, vỗ nhẹ vài cái vào Nguyên Phong còn đang rơi nước mắt, than thở:
- Lúc ngươi quay lại, có thể tới quận thành tìm gặp hắn một lần!
Nguyên Thanh rời đi, rất đột ngột cũng hợp tình hợp lý. Sau khi đưa tiễn thổn thức qua đi, mỗi người đi một ngả!
Ba chiếc xe ngựa còn lại, theo đường nhỏ phía đông bắc kia chạy về phía trước. Trên một chiếc xe ngựa cuối cùng gồm sáu người Lâm Nhất, Mạnh Sơn, Quý Thang, Du Tử Tiên, Thạch Kiên, Nguyên Phong chen chúc ở cùng nhau. Sau khi vào hè, trời có chút khô nóng, một trận gió mát thổi qua khiến người ta cảm giác thật sảng khoái! Nhưng trên xe lại có vẻ hơi nặng nề!
Sau khi lại khởi hành, Lâm Nhất ngồi trên xe không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy thế, Mạnh Sơn nhíu mày, vuốt râu ngắn và đảo mát nhìn qua mọi người trên xe, ho khẽ một tiếng.
Lâm Nhất xoay người lại, nhìn ông lắc đầu mỉm cười. Hắn biết Mạnh trưởng lão muốn nói nhưng ra hiệu mình không sao!
- Ha ha! Ta hiểu được Lâm huynh đệ không phải người quá bi lụy!
Mạnh Sơn mượn cơ hội cười nói. Trong lời của ông nhìn như nói đùa, thật ra đang khuyên giải an ủi.
- A! Trên xe chẳng lẽ có hạng người anh hùng khí đoản sao?
Lâm Nhất thấy vẻ mặt Nguyên Phong vẫn buồn bã giống như đưa đám lại khẽ cười trả lời một câu.
Hai người nói đùa, khiến cho thần sắc mọi người trở nên cũng tươi tỉnh hơn!
Sáng sớm, tia sáng xuyên qua mây trắng chiếu xuống. Trên bầu trời quang đãng một cách hiếm thấy, bước chân của người đi đường cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Trên con đường lớn trong núi đã xuất hiện một ít dân phu đang sửa lại những đoạn đường bị hỏng.
Trời vừa quang đãng, con đường dưới chân không tính là khó đi. Dù vậy, tới mùng 9 tháng tư, Thiên Long phái mới tới Tư Thành.
Tư Thành là một thành nhỏ trong núi, quần áo và giọng điệu của dân chúng trong thành có chút khác với bên ngoài, cũng không khiến người ta thấy không thoải mái. Chỉ là hai bên đường có các quán trà, quán rượu với cờ bay phất phới. Những chữ này làm cho Lâm Nhất cảm thấy thân thiết.
Dọc đường đi từ bến Lan Lăng, hắn đều nhìn thấy như vậy. Trên cờ của quán rượu, quán trà đều là loại chữ cổ, giống với những gì Lâm Nhất học từ nhỏ. Trong lúc hoảng hốt lại cho người ta một cảm giác lâu ngày không gặp. Tất cả những điều này dường như tồn tại ở trong giấc mơ đã rất lâu, một ngày nào đó quay đầu lại mới bừng tỉnh phát giác, giấc mộng kia không phải là mộng, cảnh này không phải là cảnh!
Cảm giác trong lòng chỉ một mình biết, Lâm Nhất ngược lại cũng mừng rỡ.
Sau khi mọi người vào thành tìm khách sạn, Lâm Nhất lại nói với Mạnh trưởng lão, trong thành có cửa hàng xe ngựa, trong đó có xe cũng có ngựa. Mạnh trưởng lão nghe vậy thì vội vàng dẫn người tìm kiếm, bận rộn nửa ngày mới thuê được bốn chiếc xe ngựa trở về. Trong thành nhỏ ngựa ít, có xe ngựa thay đi bộ cũng không tệ.
Sau khi ngủ một giấc ở Tư Thành, mọi người chia ra ngồi trên bốn chiếc xe ngựa và tiếp tục rời đi. Cứ như vậy đi ba ngày, địa thế dần dần trở nên trống trải. Một buổi trưa, phía trước xuất hiện một ngã ba nên xe ngựa lần lượt ngừng lại.
Tay phải đi về phía đông nam là một con đường lớn, cây cối hai bên đường rậm rạp, rộng rãi, chính là hướng đi tới quận thành. Bên tay trái là con đường nhỏ có rất nhiều học trò nghèo, dường như đi tới thâm sơn cùng cốc, nhìn có vẻ hơi hoang vắng.
Ba người chủ tớ Tạ tiểu thư, phải chia tay mọi người rời đi ở đây. Khi mọi người xuống xe đưa tiễn, Nguyên Thanh đi tới trước mặt của Lâm Nhất, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Nhất cười nói:
- Chúng ta vẫn có ngày gặp mặt, cần gì phải như vậy!
Nguyên Thanh khẽ cắn môi và quỳ xuống, liên tục dập đầu lạy ba cái. Lâm Nhất phất tay nâng hắn lên và khẽ nói:
- Cố gắng bảo trọng!
Vành mắt Nguyên Thanh đỏ hoe, móc ra khăn lụa, phía trên có viết mấy chữ cực nhỏ. Hắn nói:
- Đây là địa chỉ của Tạ cô nương ở quận thành, ta với Trình huynh sẽ tạm thời ở chỗ này. Sư thúc đừng quên tới gặp ta đấy!
Thi Dung? Tạ Thi Dung! Đây là tên của Tạ tiểu thư. Lâm Nhất nhận lấy khăn lụa và liếc nhìn qua, sau đó nhét nó vào trong tay của Nguyên Thanh, gật đầu nói:
- Ta nhớ rồi!
- Sư huynh bảo trọng!
Nguyên Phong nghẹn ngào nói một câu, Nguyên Thanh tiến lên ôm lấy hắn, đấm mạnh vài cái mới đẩy ra, lớn tiếng nói:
- Sư đệ cũng đi đường cẩn thận!
Nói xong, hắn ông quyền chào đám người Thiên Long phái, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nguyên Thanh đi rồi! Trên mặt của Lâm Nhất cũng không có vẻ gì thương cảm. Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn chiếc xe ngựa phía xa, vỗ nhẹ vài cái vào Nguyên Phong còn đang rơi nước mắt, than thở:
- Lúc ngươi quay lại, có thể tới quận thành tìm gặp hắn một lần!
Nguyên Thanh rời đi, rất đột ngột cũng hợp tình hợp lý. Sau khi đưa tiễn thổn thức qua đi, mỗi người đi một ngả!
Ba chiếc xe ngựa còn lại, theo đường nhỏ phía đông bắc kia chạy về phía trước. Trên một chiếc xe ngựa cuối cùng gồm sáu người Lâm Nhất, Mạnh Sơn, Quý Thang, Du Tử Tiên, Thạch Kiên, Nguyên Phong chen chúc ở cùng nhau. Sau khi vào hè, trời có chút khô nóng, một trận gió mát thổi qua khiến người ta cảm giác thật sảng khoái! Nhưng trên xe lại có vẻ hơi nặng nề!
Sau khi lại khởi hành, Lâm Nhất ngồi trên xe không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy thế, Mạnh Sơn nhíu mày, vuốt râu ngắn và đảo mát nhìn qua mọi người trên xe, ho khẽ một tiếng.
Lâm Nhất xoay người lại, nhìn ông lắc đầu mỉm cười. Hắn biết Mạnh trưởng lão muốn nói nhưng ra hiệu mình không sao!
- Ha ha! Ta hiểu được Lâm huynh đệ không phải người quá bi lụy!
Mạnh Sơn mượn cơ hội cười nói. Trong lời của ông nhìn như nói đùa, thật ra đang khuyên giải an ủi.
- A! Trên xe chẳng lẽ có hạng người anh hùng khí đoản sao?
Lâm Nhất thấy vẻ mặt Nguyên Phong vẫn buồn bã giống như đưa đám lại khẽ cười trả lời một câu.
Hai người nói đùa, khiến cho thần sắc mọi người trở nên cũng tươi tỉnh hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.