Chương 1514: Một hạt cát hỗn độn (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Bởi vì như vậy, hoặc là vì nguyên do khác mà hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không theo đồng môn tiếp tục tiến về phía trước. Bọn hắn cứ như vậy, kết bạn với nhau, rải đi khắp bốn phương tám hướn. Hậu Thổ tháp chia làm chín giới, không nơi nào là không có cơ duyên...
Nửa canh giờ sau, phía trước cơn gió lốc xuất hiện một bóng dáng trơ trọi, chính là Lâm Nhất từ bên ngoài trăm dặm chạy đến.
Từng hạt cát thật nhỏ, theo cuồng phong điên cuồng tập kích đến chỗ Lâm Nhất. Chỉ là cát còn chưa kịp tấp lên thân thì đã chủ động lướt qua hai bên người hắn. Lâm Nhất nhìn xuống vân bào chớp động hào quang rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía trước chừng năm trăm trượng.
Bên trong Tiên cảnh dư đồ cũng có nhắc đến, Vân, phong sa thông thiên đạo, bên ngoài có kình phong, bên trong có càn khôn, tự thành nhất cảnh. Phần lớn các tu sĩ các nhà Cửu Châu đều thi triển thủ đoạn để tiến vào nơi này. Vị cô nương Chức Nương kia nhìn thì nhu nhược nhưng lại rất can đảm. Sau khi nàng khuyên hai vị tỷ muội của mình lùi lại thì lập tức dẫn theo mấy vị sư huynh tiến đến rèn luyện một trận sinh tử...
Lúc trước, tuy là Lâm Nhất trốn ở một bên, nhưng từ đầu đến cuối luôn thu hết động tĩnh của đám người kia vào trong mắt. Nhưng có lẽ hắn ngồi trúng góc khuất, hoặc là bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó, bằng không thì vì sao hắn lại không nhìn thấy chín vị cao nhân? Vốn dĩ hắn là người đi đâu, hiện tại, nói không biết chừng hắn lại là người cuối cùng đến nơi...
Lâm Nhất không chần chừ nữa, quanh thân hắn hiện đầy giáp phòng vệ. Pháp lực vận chuyển, phía trên vận bào hiện ra một tầng quang hoa như nước, bắt đầu quấn chặt thân hắn từ đầu đến chân. Lâm Nhất lại ngưng mắt dò xét phía trước, chân hắn cũng sải ra chạy vội về phía trước.
Chỉ là trong nháy mắt kia, bão cát đầy trời như là vạn tên cùng bắn, lăng lệ ác liệt, uy thế mạnh mẽ quét đến. Tốc độ của Lâm Nhất cũng không hề bị kéo chậm lại, cả người hắn chợt lóe lên, rồi biến mất trong cơn gió lốc...
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, cảnh vật trước mắt hắn lại biến chuyển. Lâm Nhất vội vàng dừng chân, hào quang trên vân bào đã có chút ảm đạm. Phía trên còn lưu rõ lại dấu vết của gian khổ, có một ít cát bụi chậm rãi rơi xuống. Lâm Nhất phất ống tay áo, vân bào lập tức khôi phục lại bộ dạng cũ, không nhiễm chút bụi bẩn.
Hắn đã dễ dàng vượt qua trận bão cát kia, bên trong có cương phong kéo dài hai ba trượng quả thật không thể khinh thường. Mới vừa rồi, Lâm Nhất cố tình thử bảo, quả thật là vân bào do Chức Nương dùng giao tiêu để luyện chế ra rất bất phàm. Bộ quần náo này có thể tránh được cương phong, quả thật là thần diệu...
Tiếng gió mơ hồ vù vù thổi bên tai hắn, khí cơ lộ ra có chút hỗn loạn. Lâm Nhất quay đầu, đánh giá tình hình chung quanh. Sau lưng hắn, là một bức tường cát màu vàng đất giống như một vách thiên bích, chỉ khác là bức tường này lại điên cuồng xoay tròn, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Ở bên ngoài tầm mười trượng là một tòa Thông Thiên đại điện cao chút, rộng chừng mấy trăm trượng. Nó giống như được xây đắp từ cát đá, toàn thân màu vàng đất, vô lăng vô giác, nhưng lại mang phong cách cổ xưa, uy nghiêm mà hùng hồn. Cứ như vậy, tòa đại điện kia sừng sững đứng giữa trời đất, làm cho người ta không thể không dừng bước. Trên đỉnh điện cao đến ngàn trượng là mây mù bao phủ, khó mà nhìn rõ được...
Lâm Nhất có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Cổng của tòa đại điện màu vàng đất kia đang mở rộng, nhưng chung quanh lại không có một bóng người nào. Mà ở phía trước, tuy không thấy cấm chế ngăn cản, nhưng lại có mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến...
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, đang định sải chân tiến lên trước thì lại chợt dừng chân, quan sát tình hình hai bên cửa điện. Phía trên cửa điện có treo một tấm biển đá rất lớn, có khắc sâu ba chữ rất to – Minh Nguyên điện. Hai bên cửa điện cũng có hai hàng câu đối: Nhất sa hỗn độn hóa ngũ hành, cửu giới quy nhất thông Thái Nguyên.
Lâm Nhất lẩm bẩm đọc đi đọc lại câu đối kia mấy lần, nhưng cũng không thể hiểu được ý nghĩa. Bỗng nhiên trái tim hắn giật thót, như thể vừa nghĩ ra được điều gì. Ở bên trong ảo cảnh sinh tử địa lưỡng giới sơn, lão giả kia đã nói đạo cảnh cửu chuyển, dường như có vài phần tương tự với cửu giới Hậu Thổ pháp này.
Đạo cảnh phản uy chất phác, thuận theo thế tục, khoát nhiên quán thông, cùng vật lẫn lộn, thần tình tự đắc. Ngũ chuyển cảnh giới này giống như là Ngũ minh chi gới của Hậu Thổ pháp. Chỉ có linh hội thần ngộ, dung nhập vào tự nhiên mới có thể quên đi sống chết, tham ngộ thần diệu, qua đó mới có thể ngộ ra Thái Nguyên, Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực cảnh giới...
Lâm Nhất dừng chân, vắt óc suy nghĩ một chút, càng suy xét hắn càng cảm thấy, suy đoán của mình không phải là không có lý. Trước kia, hắn còn mơ hồ về cái gọi là cửu chuyển cảnh giới. Nhưng hiện tại thì hắn đã phần nào hiểu rõ hơn một chút rồi.
Nhưng mà, lúc Lâm Nhất dời ánh mắt đến hai câu đối trước cửa điện thì lại cảm thấy hồ đồ rồi. Cửu giới quy nhất thông Thái Nguyên? Vì sao không phải là Cửu giới quy nhất thông Thái cực, hay là Vô Cực cảnh giới? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... ?
Nhất thời Lâm Nhất bị đủ suy nghĩ rối ren bủa vây, hắn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Đây cũng không phải là lúc để trầm tư suy nghĩ. Tuy hắn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời gác lại để từ từ suy nghĩ mà thôi. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là tìm ra Thái Nguyên giới từ tòa đại điện này.
Tâm niêm vừa động, mũi chân của Lâm Nhất cũng điểm nhẹ một cái. Hắn tựa như một chiêc lá rụng, không một tiếng động phiêu đãng trước cửa điện. Sau đó, khẽ dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lách mình, tiến nhập vào trong đại điện. Nhưng những gì hắn nhìn thấy được lại khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
Ở trong đại điện, tuy quang ảnh ảm đạm nhưng lại khá rộng rãi. Chung quanh chính là từng gian thạch thất. Ở trong cung điện rộng chừng mấy trăm trượng, có treo một nửa chiếc thang đá rất quỷ dị. Chiếc thang kia rộng chừng ba thước, dài chừng trăm trượng, đầu trên trực tiếp câu thông với tầng hai đại điện. Nhưng phần dưới thì lại cách mặt đất ba trượng. Mà ở trên sàn gạch lại có một vị tu sĩ nằm đó, người kia có vẻ như đã chết khá lâu rồi.
Từ trang phục và vết thương chí mạng trên thi thể thi có thể xác định, người chết là tu sĩ của Bách An môn, hơn nữa còn chết trong tay đồng môn của mình. Cách đó không xa, còn có dấu vết của một đoàn pháp lực bị thiêu rụi. Không phải suy nghĩ nữa, nhất định nơi này không chỉ có một người phải chết. Chỉ là vị này xui xẻo bị vứt xác ở đây, không một ai đếm liệm mà thôi. Nói như vậy thì, có lẽ tình huống lúc đó khá là nguy cấp...
Lâm Nhất cũng không vội tiến lên phía trước mà hắn rảo bước dò xét các gian thạch thất chung quanh. Hắn lần lượt đẩy từng cánh cửa, xem xét tình hình bên trong. Từng gian thạch thất chỉ dài rộng chừng hai ba trượng, vừa đủ cho một người mà thôi. Nhưng mà, nếu nơi này thật sự là nơi tĩnh tu của Tiên Nhân thì cũng khiến người ta khó mà tin được. Cũng không thể trách được hắn, bởi vì nơi này quá mức đơn sơ...
Dạo quanh nửa vòng, nhưng cũng không phát hiện ra điểm nào bất thường, lúc này Lâm Nhất mới chuyển hướng, bước đến chỗ thang đá. Sau khi bước đến bên cỗ thi thể kia, hắn lục tìm ra một tấm trương phù từ trong Càn khôn giới.
Nhìn vật trong tay, Lâm Nhất chợt có chút thất thần. Nếu như không phải chỗ của hắn cất đồ khá lộn xộn thì trong lúc nhất thời khó mà tìm ra được phù lục cấp thấp như vậy. Hiện tại, pháp lực của hắn cũng khó có thể rời khỏi cơ thể ba thước, nếu như muốn đốt xác chết trên đất thì đành phải mượn nhờ...
Giống như nghĩ đến điều gì đó, Lâm Nhất lập tức thu hồi tấm trương phù kia đi, rồi bấm tay bắn ra một đám anh hỏa. Ngọn lửa hiện ra, cách cơ thể hắn chừng ba thước, liên tục xoay tròn. Lâm Nhất đánh ra một chuỗi pháp quyết. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, mười ngón tay của hắn đan vào nhau, kết thành một đạo ấn phù, nhẹ nhàng tế ra phía trước.
Ngọn anh hỏa kia bay xa được một khoảng chừng ba thước thì thế tiến lập tức bị trì trệ. Chỉ là lúc ấn phù đẩy đến, dưới sự gia trì của pháp lực, ngọn lửa kia bắt đầu bùng cháy.
Thấy vậy, Lâm Nhất lại duỗi ngón tay điểm nhẹ một cái. Anh hỏa nổ lách tách, thoáng cái đã hóa thành một hình rồng thật nhỏ, giãy giụa, lượn vòng, rồi đột nhiên lao đến cỗ thi thể trên mặt đất.
Nửa canh giờ sau, phía trước cơn gió lốc xuất hiện một bóng dáng trơ trọi, chính là Lâm Nhất từ bên ngoài trăm dặm chạy đến.
Từng hạt cát thật nhỏ, theo cuồng phong điên cuồng tập kích đến chỗ Lâm Nhất. Chỉ là cát còn chưa kịp tấp lên thân thì đã chủ động lướt qua hai bên người hắn. Lâm Nhất nhìn xuống vân bào chớp động hào quang rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía trước chừng năm trăm trượng.
Bên trong Tiên cảnh dư đồ cũng có nhắc đến, Vân, phong sa thông thiên đạo, bên ngoài có kình phong, bên trong có càn khôn, tự thành nhất cảnh. Phần lớn các tu sĩ các nhà Cửu Châu đều thi triển thủ đoạn để tiến vào nơi này. Vị cô nương Chức Nương kia nhìn thì nhu nhược nhưng lại rất can đảm. Sau khi nàng khuyên hai vị tỷ muội của mình lùi lại thì lập tức dẫn theo mấy vị sư huynh tiến đến rèn luyện một trận sinh tử...
Lúc trước, tuy là Lâm Nhất trốn ở một bên, nhưng từ đầu đến cuối luôn thu hết động tĩnh của đám người kia vào trong mắt. Nhưng có lẽ hắn ngồi trúng góc khuất, hoặc là bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó, bằng không thì vì sao hắn lại không nhìn thấy chín vị cao nhân? Vốn dĩ hắn là người đi đâu, hiện tại, nói không biết chừng hắn lại là người cuối cùng đến nơi...
Lâm Nhất không chần chừ nữa, quanh thân hắn hiện đầy giáp phòng vệ. Pháp lực vận chuyển, phía trên vận bào hiện ra một tầng quang hoa như nước, bắt đầu quấn chặt thân hắn từ đầu đến chân. Lâm Nhất lại ngưng mắt dò xét phía trước, chân hắn cũng sải ra chạy vội về phía trước.
Chỉ là trong nháy mắt kia, bão cát đầy trời như là vạn tên cùng bắn, lăng lệ ác liệt, uy thế mạnh mẽ quét đến. Tốc độ của Lâm Nhất cũng không hề bị kéo chậm lại, cả người hắn chợt lóe lên, rồi biến mất trong cơn gió lốc...
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, cảnh vật trước mắt hắn lại biến chuyển. Lâm Nhất vội vàng dừng chân, hào quang trên vân bào đã có chút ảm đạm. Phía trên còn lưu rõ lại dấu vết của gian khổ, có một ít cát bụi chậm rãi rơi xuống. Lâm Nhất phất ống tay áo, vân bào lập tức khôi phục lại bộ dạng cũ, không nhiễm chút bụi bẩn.
Hắn đã dễ dàng vượt qua trận bão cát kia, bên trong có cương phong kéo dài hai ba trượng quả thật không thể khinh thường. Mới vừa rồi, Lâm Nhất cố tình thử bảo, quả thật là vân bào do Chức Nương dùng giao tiêu để luyện chế ra rất bất phàm. Bộ quần náo này có thể tránh được cương phong, quả thật là thần diệu...
Tiếng gió mơ hồ vù vù thổi bên tai hắn, khí cơ lộ ra có chút hỗn loạn. Lâm Nhất quay đầu, đánh giá tình hình chung quanh. Sau lưng hắn, là một bức tường cát màu vàng đất giống như một vách thiên bích, chỉ khác là bức tường này lại điên cuồng xoay tròn, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Ở bên ngoài tầm mười trượng là một tòa Thông Thiên đại điện cao chút, rộng chừng mấy trăm trượng. Nó giống như được xây đắp từ cát đá, toàn thân màu vàng đất, vô lăng vô giác, nhưng lại mang phong cách cổ xưa, uy nghiêm mà hùng hồn. Cứ như vậy, tòa đại điện kia sừng sững đứng giữa trời đất, làm cho người ta không thể không dừng bước. Trên đỉnh điện cao đến ngàn trượng là mây mù bao phủ, khó mà nhìn rõ được...
Lâm Nhất có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Cổng của tòa đại điện màu vàng đất kia đang mở rộng, nhưng chung quanh lại không có một bóng người nào. Mà ở phía trước, tuy không thấy cấm chế ngăn cản, nhưng lại có mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến...
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, đang định sải chân tiến lên trước thì lại chợt dừng chân, quan sát tình hình hai bên cửa điện. Phía trên cửa điện có treo một tấm biển đá rất lớn, có khắc sâu ba chữ rất to – Minh Nguyên điện. Hai bên cửa điện cũng có hai hàng câu đối: Nhất sa hỗn độn hóa ngũ hành, cửu giới quy nhất thông Thái Nguyên.
Lâm Nhất lẩm bẩm đọc đi đọc lại câu đối kia mấy lần, nhưng cũng không thể hiểu được ý nghĩa. Bỗng nhiên trái tim hắn giật thót, như thể vừa nghĩ ra được điều gì. Ở bên trong ảo cảnh sinh tử địa lưỡng giới sơn, lão giả kia đã nói đạo cảnh cửu chuyển, dường như có vài phần tương tự với cửu giới Hậu Thổ pháp này.
Đạo cảnh phản uy chất phác, thuận theo thế tục, khoát nhiên quán thông, cùng vật lẫn lộn, thần tình tự đắc. Ngũ chuyển cảnh giới này giống như là Ngũ minh chi gới của Hậu Thổ pháp. Chỉ có linh hội thần ngộ, dung nhập vào tự nhiên mới có thể quên đi sống chết, tham ngộ thần diệu, qua đó mới có thể ngộ ra Thái Nguyên, Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực cảnh giới...
Lâm Nhất dừng chân, vắt óc suy nghĩ một chút, càng suy xét hắn càng cảm thấy, suy đoán của mình không phải là không có lý. Trước kia, hắn còn mơ hồ về cái gọi là cửu chuyển cảnh giới. Nhưng hiện tại thì hắn đã phần nào hiểu rõ hơn một chút rồi.
Nhưng mà, lúc Lâm Nhất dời ánh mắt đến hai câu đối trước cửa điện thì lại cảm thấy hồ đồ rồi. Cửu giới quy nhất thông Thái Nguyên? Vì sao không phải là Cửu giới quy nhất thông Thái cực, hay là Vô Cực cảnh giới? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... ?
Nhất thời Lâm Nhất bị đủ suy nghĩ rối ren bủa vây, hắn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Đây cũng không phải là lúc để trầm tư suy nghĩ. Tuy hắn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời gác lại để từ từ suy nghĩ mà thôi. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là tìm ra Thái Nguyên giới từ tòa đại điện này.
Tâm niêm vừa động, mũi chân của Lâm Nhất cũng điểm nhẹ một cái. Hắn tựa như một chiêc lá rụng, không một tiếng động phiêu đãng trước cửa điện. Sau đó, khẽ dừng lại một chút, hắn nhanh chóng lách mình, tiến nhập vào trong đại điện. Nhưng những gì hắn nhìn thấy được lại khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
Ở trong đại điện, tuy quang ảnh ảm đạm nhưng lại khá rộng rãi. Chung quanh chính là từng gian thạch thất. Ở trong cung điện rộng chừng mấy trăm trượng, có treo một nửa chiếc thang đá rất quỷ dị. Chiếc thang kia rộng chừng ba thước, dài chừng trăm trượng, đầu trên trực tiếp câu thông với tầng hai đại điện. Nhưng phần dưới thì lại cách mặt đất ba trượng. Mà ở trên sàn gạch lại có một vị tu sĩ nằm đó, người kia có vẻ như đã chết khá lâu rồi.
Từ trang phục và vết thương chí mạng trên thi thể thi có thể xác định, người chết là tu sĩ của Bách An môn, hơn nữa còn chết trong tay đồng môn của mình. Cách đó không xa, còn có dấu vết của một đoàn pháp lực bị thiêu rụi. Không phải suy nghĩ nữa, nhất định nơi này không chỉ có một người phải chết. Chỉ là vị này xui xẻo bị vứt xác ở đây, không một ai đếm liệm mà thôi. Nói như vậy thì, có lẽ tình huống lúc đó khá là nguy cấp...
Lâm Nhất cũng không vội tiến lên phía trước mà hắn rảo bước dò xét các gian thạch thất chung quanh. Hắn lần lượt đẩy từng cánh cửa, xem xét tình hình bên trong. Từng gian thạch thất chỉ dài rộng chừng hai ba trượng, vừa đủ cho một người mà thôi. Nhưng mà, nếu nơi này thật sự là nơi tĩnh tu của Tiên Nhân thì cũng khiến người ta khó mà tin được. Cũng không thể trách được hắn, bởi vì nơi này quá mức đơn sơ...
Dạo quanh nửa vòng, nhưng cũng không phát hiện ra điểm nào bất thường, lúc này Lâm Nhất mới chuyển hướng, bước đến chỗ thang đá. Sau khi bước đến bên cỗ thi thể kia, hắn lục tìm ra một tấm trương phù từ trong Càn khôn giới.
Nhìn vật trong tay, Lâm Nhất chợt có chút thất thần. Nếu như không phải chỗ của hắn cất đồ khá lộn xộn thì trong lúc nhất thời khó mà tìm ra được phù lục cấp thấp như vậy. Hiện tại, pháp lực của hắn cũng khó có thể rời khỏi cơ thể ba thước, nếu như muốn đốt xác chết trên đất thì đành phải mượn nhờ...
Giống như nghĩ đến điều gì đó, Lâm Nhất lập tức thu hồi tấm trương phù kia đi, rồi bấm tay bắn ra một đám anh hỏa. Ngọn lửa hiện ra, cách cơ thể hắn chừng ba thước, liên tục xoay tròn. Lâm Nhất đánh ra một chuỗi pháp quyết. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, mười ngón tay của hắn đan vào nhau, kết thành một đạo ấn phù, nhẹ nhàng tế ra phía trước.
Ngọn anh hỏa kia bay xa được một khoảng chừng ba thước thì thế tiến lập tức bị trì trệ. Chỉ là lúc ấn phù đẩy đến, dưới sự gia trì của pháp lực, ngọn lửa kia bắt đầu bùng cháy.
Thấy vậy, Lâm Nhất lại duỗi ngón tay điểm nhẹ một cái. Anh hỏa nổ lách tách, thoáng cái đã hóa thành một hình rồng thật nhỏ, giãy giụa, lượn vòng, rồi đột nhiên lao đến cỗ thi thể trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.