Chương 995: Nặng nề qua đời (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Thầm than thở, Lâm Nhất ngồi xuống khoanh chân ở trong sơn động, trong tay cầm một miếng ngọc giản đốm vàng. Trong những thu thập của Nhược Thủy tiên sinh có sách cổ tốt, giống như "Đoán Thần Giám" năm đó, đây cũng là một trận đồ phù trận ông nhận được trong lúc vô ý, cũng là một pháp môn thoát khỏi tay của Công Dã Bình, tên là Phù Độn Thuật.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Nhất mới biết được đây là một phù trận không trọn vẹn, được Nhược Thủy tiên sinh rảnh rỗi sửa thành. Để dùng được thuật này cần lấy ngọc phù làm trận, nhưng trước hết phải bố trí trận pháp cố định, truyền tống một người theo hướng bất kỳ, khoảng cách không xa quá năm trăm dặm. Phù trận này tương đương với phù truyền tống của Huyền Thiên môn năm đó, lại có thêm vài phần linh hoạt khác thường, uy lực hơn xa so với truyền tống trận.
Lâm Nhất từ từ làm quen với trận pháp này. Theo hắn thấy, phù độn thuật này lại muốn đơn giản hơn rất nhiều, nhưng không giảm phần kỳ lạ của nó. Hắn hiểu ra, hắn am hiểu độn thổ thuật cùng phong độn thuật đều có hạn chế trên phương diện thi triển. Phù độn thuật lại có tác dụng kỳ diệu tương tự với truyền tống trận, không bị cấm chế ngũ hành thậm chí trận pháp giới hạn. Từ việc Nhược Thủy tiên sinh bị thương nặng có thể thoát thân, có thể thấy được thuật này có tác dụng lớn tới mức nào.
Thu hồi ngọc giản trong tay, trong con ngươi của Lâm Nhất hiện lên ánh sáng màu đỏ, hắn đưa tay chộp một cái, sáu mảnh ngọc phù từ trong lòng đất trước cửa động bay ra. Đây chính là phù độn pháp trận do Nhược Thủy tiên sinh lập ra. Cầm nó ở trên tay, hắn cẩn thận phỏng đoán và thán phục không dừng, sau đó lại học theo để chế luyện ra.
Ở trong sơn động nửa ngày, Lâm Nhất nhìn hơn mười miếng ngọc phù trên đầu và nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Từ khi tu vi của mình đạt Kim Đan tiểu thành, chạy trốn không sợ nên lá gan khá lớn, muốn sảng khoái ân cừu thì bản lĩnh vẫn hơi yếu.
Đã biết Công Dã Bình chính là tu vi Kim Đan trung kỳ, nếu một đấu một, không biết nắm mấy phần thắng nếu muốn thắng thậm chí giết y. Dư Hành Tử, Dư lão nhi sớm đã đạt tới cao thủ Kim Đan hậu kỳ, nếu muốn gây phiền phức cho lão, làm không tốt sẽ tự tìm khó cho mình.
Còn có người đánh lén hại mình thảm nhất, cũng mặc kệ y là Mạc Đại hay là Công Dã Mạc, ngoại trừ gương mặt cười ngây ngô, mình có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. lúc đó người này đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, lúc này chỉ càng mạnh hơn.
Chỉ chớp mắt đã hơn tám mươi năm trôi qua, trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt cùng nặng nề đau khổ. Khi ngã hết lần này tới lần khác, vốn muốn xắn tay áo tìm người tính sổ, mới phát giác đối thủ thật sự vẫn quá cao thâm, hình như chưa từng thay đổi được điều gì.
Thật sự như vậy? Có thể tất cả thay đổi, phải bắt đầu từ dưới chân!
Chỉ đợi giải quyết xong ân thù trước kia, Đại Hạ nơi có quá nhiều áp lực này cũng sẽ bị ném ra sau người. Bởi vì Lâm Nhất nhìn thấy một con đường có thể đi được càng cao hơn. Đây là con đường cần thiết phải vượt qua, chiến hào trước mắt đã không ngăn cản được bước chân hắn đi về phía trước.
...
Trải qua tai họa lớn năm trước, Đan Dương Sơn đã từ từ khôi phục lại hình dáng lúc trước.
Đan Dương Phong vẫn còn chìm trong mây mù lượn lờ, Đan Dương Các lại có tình cảnh khác hẳn. Nơi này đã trở thành nơi tĩnh tu của Tông chủ Yến Khởi. Giờ phút này, y bỗng nhiên mở mắt, theo đó phát ra khí thế rất kinh người. Lập tức có tiếng váy dài lướt trên mặt đất, còn có giọng nói quan tâm vang lên...
- Phu quân! Chàng tĩnh tu nhiều ngày, có thể có chút thành tựu gì không?
Thoáng biến sắc, Yến Khởi vuốt chòm râu nhìn mây mù che phủ bên ngoài lầu các, sau đó nhìn về phía Lãnh Thúy, nở nụ cười ấm áp, nói:
- Chẳng qua là rảnh rỗi nên ngồi chút mà thôi! Ngược lại tu vi của nàng gần như viên mãn, thật đáng mừng!
Lãnh Thúy cười tươi như hoa, thần thái dịu dàng động lòng người, vẻ xinh đẹp lại đoan trang. Chỉ là gương mạt xuất trần thoát tục này, dáng vẻ và khí độ hơn người, mới có thể khiến người ta nhớ tới tu vi và thân phận hiển hách của nàng. Thê tử của tu sĩ Nguyên Anh Yến Khởi, cao thủ Kim Đan hậu kỳ. Chà chà, suy nghĩ một chút cũng khiến người kính nể và sợ hãi có thừa!
Suy nghĩ một hồi, Lâm Nhất mới biết được đây là một phù trận không trọn vẹn, được Nhược Thủy tiên sinh rảnh rỗi sửa thành. Để dùng được thuật này cần lấy ngọc phù làm trận, nhưng trước hết phải bố trí trận pháp cố định, truyền tống một người theo hướng bất kỳ, khoảng cách không xa quá năm trăm dặm. Phù trận này tương đương với phù truyền tống của Huyền Thiên môn năm đó, lại có thêm vài phần linh hoạt khác thường, uy lực hơn xa so với truyền tống trận.
Lâm Nhất từ từ làm quen với trận pháp này. Theo hắn thấy, phù độn thuật này lại muốn đơn giản hơn rất nhiều, nhưng không giảm phần kỳ lạ của nó. Hắn hiểu ra, hắn am hiểu độn thổ thuật cùng phong độn thuật đều có hạn chế trên phương diện thi triển. Phù độn thuật lại có tác dụng kỳ diệu tương tự với truyền tống trận, không bị cấm chế ngũ hành thậm chí trận pháp giới hạn. Từ việc Nhược Thủy tiên sinh bị thương nặng có thể thoát thân, có thể thấy được thuật này có tác dụng lớn tới mức nào.
Thu hồi ngọc giản trong tay, trong con ngươi của Lâm Nhất hiện lên ánh sáng màu đỏ, hắn đưa tay chộp một cái, sáu mảnh ngọc phù từ trong lòng đất trước cửa động bay ra. Đây chính là phù độn pháp trận do Nhược Thủy tiên sinh lập ra. Cầm nó ở trên tay, hắn cẩn thận phỏng đoán và thán phục không dừng, sau đó lại học theo để chế luyện ra.
Ở trong sơn động nửa ngày, Lâm Nhất nhìn hơn mười miếng ngọc phù trên đầu và nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Từ khi tu vi của mình đạt Kim Đan tiểu thành, chạy trốn không sợ nên lá gan khá lớn, muốn sảng khoái ân cừu thì bản lĩnh vẫn hơi yếu.
Đã biết Công Dã Bình chính là tu vi Kim Đan trung kỳ, nếu một đấu một, không biết nắm mấy phần thắng nếu muốn thắng thậm chí giết y. Dư Hành Tử, Dư lão nhi sớm đã đạt tới cao thủ Kim Đan hậu kỳ, nếu muốn gây phiền phức cho lão, làm không tốt sẽ tự tìm khó cho mình.
Còn có người đánh lén hại mình thảm nhất, cũng mặc kệ y là Mạc Đại hay là Công Dã Mạc, ngoại trừ gương mặt cười ngây ngô, mình có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. lúc đó người này đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, lúc này chỉ càng mạnh hơn.
Chỉ chớp mắt đã hơn tám mươi năm trôi qua, trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt cùng nặng nề đau khổ. Khi ngã hết lần này tới lần khác, vốn muốn xắn tay áo tìm người tính sổ, mới phát giác đối thủ thật sự vẫn quá cao thâm, hình như chưa từng thay đổi được điều gì.
Thật sự như vậy? Có thể tất cả thay đổi, phải bắt đầu từ dưới chân!
Chỉ đợi giải quyết xong ân thù trước kia, Đại Hạ nơi có quá nhiều áp lực này cũng sẽ bị ném ra sau người. Bởi vì Lâm Nhất nhìn thấy một con đường có thể đi được càng cao hơn. Đây là con đường cần thiết phải vượt qua, chiến hào trước mắt đã không ngăn cản được bước chân hắn đi về phía trước.
...
Trải qua tai họa lớn năm trước, Đan Dương Sơn đã từ từ khôi phục lại hình dáng lúc trước.
Đan Dương Phong vẫn còn chìm trong mây mù lượn lờ, Đan Dương Các lại có tình cảnh khác hẳn. Nơi này đã trở thành nơi tĩnh tu của Tông chủ Yến Khởi. Giờ phút này, y bỗng nhiên mở mắt, theo đó phát ra khí thế rất kinh người. Lập tức có tiếng váy dài lướt trên mặt đất, còn có giọng nói quan tâm vang lên...
- Phu quân! Chàng tĩnh tu nhiều ngày, có thể có chút thành tựu gì không?
Thoáng biến sắc, Yến Khởi vuốt chòm râu nhìn mây mù che phủ bên ngoài lầu các, sau đó nhìn về phía Lãnh Thúy, nở nụ cười ấm áp, nói:
- Chẳng qua là rảnh rỗi nên ngồi chút mà thôi! Ngược lại tu vi của nàng gần như viên mãn, thật đáng mừng!
Lãnh Thúy cười tươi như hoa, thần thái dịu dàng động lòng người, vẻ xinh đẹp lại đoan trang. Chỉ là gương mạt xuất trần thoát tục này, dáng vẻ và khí độ hơn người, mới có thể khiến người ta nhớ tới tu vi và thân phận hiển hách của nàng. Thê tử của tu sĩ Nguyên Anh Yến Khởi, cao thủ Kim Đan hậu kỳ. Chà chà, suy nghĩ một chút cũng khiến người kính nể và sợ hãi có thừa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.