Chương 2295: Nghe ta nói tới. (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Lâm huynh! Chỗ khó lường, không nên dễ dàng tin người…
Lâm Nhất ngồi xếp bằng, nhìn về bóng người đứng yên cách đó không xa, ra hiệu nói:
- Không cần khách sáo, không ngại thì tới gần đây nói…
Minh Cơ nhẹ nhàng gật đầu, bước về phía trước.
Trong lòng Huyền Ngọc Tử nóng nảy muốn ngăn cản.
Ánh mắt Lâm Nhất ngạo nghễ, thét hỏi:
- Huyền Ngọc Tử! Ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Huyền Ngọc Tử kinh ngạc nói:
- Ôi chà! Sao lại không quen biết?
Hắn có chút không cam lòng, nhất thời ôm đầu nhìn lên trời cao, tay vùng vẫy hét lên:
- Đồng sinh cộng tử, sớm tối bên nhau tới giờ, ngươi còn muốn người ta phải làm sao…
Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải một người kỳ dị như vậy. Nhìn dáng dấp cây ngay không sợ chết đứng của Huyền Ngọc Tử, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nghiến răng nói ra một chữ:
- Cút…
Dây dưa không rõ với người này, nếu còn tiếp tục dài dòng có trời mới biết sẽ phát sinh tình huống gì.
Huyền Ngọc Tử không cho là sai, ngược lại rạng rỡ cùng vui sướng, thuận theo nói:
- Ừ, ta cút ngay! Chỉ cần một câu nói của Lâm huynh đệ, tại hạ cam nguyện dâng lên cả mạng nhỏ…
Hắn di chuyển mông nhỏ, vội vàng trốn ra bên ngoài ba trượng, không muốn rời đi, lại ngồi thẳng ngay ngắn nhìn quanh, vô cùng vinh quang!
- Ha hả ——
Nam tử tên Minh Cơ ngồi xuống cách đó không xa, vẫn yên lặng chú ý hai người nói chuyện. Không biết vì sao hắn bỗng nhiên cười không ngớt. Nhưng chỉ trong nháy mắt lại đạm mạc như trước, chỉ sâu trong đôi mắt ẩn chứa một chút tiếu ý mờ nhạt!
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, nhìn chằm chằm. Mà khi hắn liếc nhìn về phía Huyền Ngọc Tử lại nhịn không được như có điều suy nghĩ, lập tức giống như gặp phải chuyện gì, khóe miệng khẽ cong lên, cười vui ha hả.
Minh Cơ có chút ngoài ý muốn hỏi:
- Vì sao Lâm đạo hữu lại cười?
Vừa rồi hắn dường như đã bị người khác nhìn ra thần hồn, không thể nào né tránh…
Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nhướn, không đáp lại hỏi ngược:
- Đạo hữu tới đây có gì chỉ giáo…
Minh Cơ vô cùng tự phụ, lại vô cùng nháy bén, cũng không thiếu vẻ lão luyện trầm ổn. Ai ngờ lúc đối mặt với tu sĩ trẻ tuổi này lại vô cùng hoảng hốt. Hắn vuốt cầu, nhịn không được cúi đầu trầm ngâm.
Vừa thấy thế, Huyền Ngọc Tử khẽ nhìn thoáng qua, khinh thường hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Thân là nam nhi lại né tránh, khẩu thị tâm phi, cũng không phải người tốt…
Hắn âm thầm báo cho Lâm Nhất biết. Nhưng đối phương căn bản không có phản ứng, vẫn mang dáng vẻ tự tiếu phi tiếu tựa vào trong vách khiến người khác không đoán ra.
Trong góc phòng âm u, ba người tách ra ngồi đối diện không xa. Những người khác bên trong sơn đồng đều mang vẻ mặt buồn bực, không ai có tâm tư để ý động tĩnh ở bên ngoài. Chỉ có râu quai nón Nhĩ Huyền là yên lặng ở phía xa nhìn xung quanh….
Một lát sau Minh Cơ dường như đã có quyết định. Ánh mắt hắn nâng lên nói:
- Lâm đạo hữu chắc biết, mọi người nơi này chỉ có một công dụng chính là hóa thân làm huyết sát. Mà bất kể huyết sát có cô đọng hay không, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết. Bản thân Lăng Đạo cực kỳ kín kẽ, tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút phong thanh…
Huyền Ngọc Tử thấy Minh Cơ đột nhiên đổi thành truyền âm, nhịn không được nghiêng người ghé sát lỗ tai, trong khoảnh khắc không thu hoạch được cái gì. Hắn nhất thời có loại nhục nhã vì bị người khác vứt bỏ, trên mặt co quắp, lại không tiện lộ ra, chỉ mang đôi mắt tức giận tàn sát bừa bãi qua lại trên thân hai người kia.
Lăng Đạo? Đột nhiên nghe tới cái tên đó khiến sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, chậm rãi ngồi thẳng lên, cũng truyền âm nói:
- Theo như lời của minh Cơ đạo hữu, chẳng lẽ đó là đệ tử môn hạ Ma hoàng?
Trước đó đã nghe được Huyền Ngọc Tử nói, trong Thiên Ma thành có hai người mang tu vi cường đại, một người gọi là Thanh Diệp, người kia là Lăng Đạo Bí cảnh sơn động nơi này nếu có người đứng sau, thật đúng là có lai lịch không nhỏ. Nhưng lại dùng tính mạng con người cô đọng huyết sát, thật đúng là ngoan độc!
Minh Cơ nói tiếp:
- Suy đoán của đạo hữu chung quy cũng không tệ. Người Ma tu đều là nhất mạch của Ma hoàng ! Vả lại, Lăng Đạo chính là môn đồ Cung Ly Tử !
Nói chuyện với nhau, hắn vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Chuyện liên quan tới thành bại, không thể không cẩn thận.
Người này không mời mà tới, cũng không phải tới bắn tên không đích! Lâm Nhất khẽ chắp tay, nghiêm túc nói:
- Đạo hữu hẳn là xuất thân Ma tu, kiến thức không ít. Không ngại chỉ giáo một ít…
- Người Ma tu đâu chỉ có hàng vạn hàng ngàn, mà người tàn sát lẫn nhau chỗ nào cũng có. Đạo hữu không cần lo…
Minh Cơ phân bua một câu, sau đó thần sắc cũng hòa hoãn không ít, lại nói:
- Không dám nhận chỉ giáo! Ta chỉ mong có thể phá vỡ huyết sát, giành được một đường sinh cơ!
Huyết sát ẩn trong đầm sâu, làm sao có thể phá? Dưới ánh mắt của mấy cao thủ bồng lai, sao có thể hành sự?
Lâm Nhất không hiểu liền mang theo sắc mặt dò hỏi.
Minh Cơ nhìn chung quanh, khẽ thở dài một hơi, trong mắt chợt lóe tinh quang, mang theo chút thần sắc quyết liệt nói:
- Nghe ta nói….
Lâm Nhất ngồi xếp bằng, nhìn về bóng người đứng yên cách đó không xa, ra hiệu nói:
- Không cần khách sáo, không ngại thì tới gần đây nói…
Minh Cơ nhẹ nhàng gật đầu, bước về phía trước.
Trong lòng Huyền Ngọc Tử nóng nảy muốn ngăn cản.
Ánh mắt Lâm Nhất ngạo nghễ, thét hỏi:
- Huyền Ngọc Tử! Ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Huyền Ngọc Tử kinh ngạc nói:
- Ôi chà! Sao lại không quen biết?
Hắn có chút không cam lòng, nhất thời ôm đầu nhìn lên trời cao, tay vùng vẫy hét lên:
- Đồng sinh cộng tử, sớm tối bên nhau tới giờ, ngươi còn muốn người ta phải làm sao…
Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải một người kỳ dị như vậy. Nhìn dáng dấp cây ngay không sợ chết đứng của Huyền Ngọc Tử, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nghiến răng nói ra một chữ:
- Cút…
Dây dưa không rõ với người này, nếu còn tiếp tục dài dòng có trời mới biết sẽ phát sinh tình huống gì.
Huyền Ngọc Tử không cho là sai, ngược lại rạng rỡ cùng vui sướng, thuận theo nói:
- Ừ, ta cút ngay! Chỉ cần một câu nói của Lâm huynh đệ, tại hạ cam nguyện dâng lên cả mạng nhỏ…
Hắn di chuyển mông nhỏ, vội vàng trốn ra bên ngoài ba trượng, không muốn rời đi, lại ngồi thẳng ngay ngắn nhìn quanh, vô cùng vinh quang!
- Ha hả ——
Nam tử tên Minh Cơ ngồi xuống cách đó không xa, vẫn yên lặng chú ý hai người nói chuyện. Không biết vì sao hắn bỗng nhiên cười không ngớt. Nhưng chỉ trong nháy mắt lại đạm mạc như trước, chỉ sâu trong đôi mắt ẩn chứa một chút tiếu ý mờ nhạt!
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, nhìn chằm chằm. Mà khi hắn liếc nhìn về phía Huyền Ngọc Tử lại nhịn không được như có điều suy nghĩ, lập tức giống như gặp phải chuyện gì, khóe miệng khẽ cong lên, cười vui ha hả.
Minh Cơ có chút ngoài ý muốn hỏi:
- Vì sao Lâm đạo hữu lại cười?
Vừa rồi hắn dường như đã bị người khác nhìn ra thần hồn, không thể nào né tránh…
Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nhướn, không đáp lại hỏi ngược:
- Đạo hữu tới đây có gì chỉ giáo…
Minh Cơ vô cùng tự phụ, lại vô cùng nháy bén, cũng không thiếu vẻ lão luyện trầm ổn. Ai ngờ lúc đối mặt với tu sĩ trẻ tuổi này lại vô cùng hoảng hốt. Hắn vuốt cầu, nhịn không được cúi đầu trầm ngâm.
Vừa thấy thế, Huyền Ngọc Tử khẽ nhìn thoáng qua, khinh thường hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Thân là nam nhi lại né tránh, khẩu thị tâm phi, cũng không phải người tốt…
Hắn âm thầm báo cho Lâm Nhất biết. Nhưng đối phương căn bản không có phản ứng, vẫn mang dáng vẻ tự tiếu phi tiếu tựa vào trong vách khiến người khác không đoán ra.
Trong góc phòng âm u, ba người tách ra ngồi đối diện không xa. Những người khác bên trong sơn đồng đều mang vẻ mặt buồn bực, không ai có tâm tư để ý động tĩnh ở bên ngoài. Chỉ có râu quai nón Nhĩ Huyền là yên lặng ở phía xa nhìn xung quanh….
Một lát sau Minh Cơ dường như đã có quyết định. Ánh mắt hắn nâng lên nói:
- Lâm đạo hữu chắc biết, mọi người nơi này chỉ có một công dụng chính là hóa thân làm huyết sát. Mà bất kể huyết sát có cô đọng hay không, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết. Bản thân Lăng Đạo cực kỳ kín kẽ, tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút phong thanh…
Huyền Ngọc Tử thấy Minh Cơ đột nhiên đổi thành truyền âm, nhịn không được nghiêng người ghé sát lỗ tai, trong khoảnh khắc không thu hoạch được cái gì. Hắn nhất thời có loại nhục nhã vì bị người khác vứt bỏ, trên mặt co quắp, lại không tiện lộ ra, chỉ mang đôi mắt tức giận tàn sát bừa bãi qua lại trên thân hai người kia.
Lăng Đạo? Đột nhiên nghe tới cái tên đó khiến sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, chậm rãi ngồi thẳng lên, cũng truyền âm nói:
- Theo như lời của minh Cơ đạo hữu, chẳng lẽ đó là đệ tử môn hạ Ma hoàng?
Trước đó đã nghe được Huyền Ngọc Tử nói, trong Thiên Ma thành có hai người mang tu vi cường đại, một người gọi là Thanh Diệp, người kia là Lăng Đạo Bí cảnh sơn động nơi này nếu có người đứng sau, thật đúng là có lai lịch không nhỏ. Nhưng lại dùng tính mạng con người cô đọng huyết sát, thật đúng là ngoan độc!
Minh Cơ nói tiếp:
- Suy đoán của đạo hữu chung quy cũng không tệ. Người Ma tu đều là nhất mạch của Ma hoàng ! Vả lại, Lăng Đạo chính là môn đồ Cung Ly Tử !
Nói chuyện với nhau, hắn vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Chuyện liên quan tới thành bại, không thể không cẩn thận.
Người này không mời mà tới, cũng không phải tới bắn tên không đích! Lâm Nhất khẽ chắp tay, nghiêm túc nói:
- Đạo hữu hẳn là xuất thân Ma tu, kiến thức không ít. Không ngại chỉ giáo một ít…
- Người Ma tu đâu chỉ có hàng vạn hàng ngàn, mà người tàn sát lẫn nhau chỗ nào cũng có. Đạo hữu không cần lo…
Minh Cơ phân bua một câu, sau đó thần sắc cũng hòa hoãn không ít, lại nói:
- Không dám nhận chỉ giáo! Ta chỉ mong có thể phá vỡ huyết sát, giành được một đường sinh cơ!
Huyết sát ẩn trong đầm sâu, làm sao có thể phá? Dưới ánh mắt của mấy cao thủ bồng lai, sao có thể hành sự?
Lâm Nhất không hiểu liền mang theo sắc mặt dò hỏi.
Minh Cơ nhìn chung quanh, khẽ thở dài một hơi, trong mắt chợt lóe tinh quang, mang theo chút thần sắc quyết liệt nói:
- Nghe ta nói….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.