Chương 279: Nghịch chuyển (2)
Duệ Quang
02/03/2021
- Đa tạ đạo trưởng!
- Ha ha! Tiểu tử ngươi tục khí còn chưa hết nha!
Chân Nguyên Tử vuốt râu bật cười.
...
Đám người Tát Cáp và Tát Mỗ Lê Nhi buồn vui đan xen. Trước mắt tất cả những thứ này phát sinh, đối với bộ lạc Tát Đạt mà nói, đúng là nghịch chuyển kinh thiên.
Nhìn Lâm Nhất đến gần, Tát Cáp vội nhảy xuống ngựa chào đón, tay phải của hắn che ngực, trên mặt mang theo cảm kích và kính nể, thi lễ nói:
- Đa tạ vị tiểu huynh đệ này hóa giải nguy hiểm cho tộc ta!
Chân Nguyên Tử mỉm cười không nói, hắn lại đánh giá Lâm Nhất một chút, tự mình đi về phía trước.
Đi đến trước mặt Tát Cáp, Lâm Nhất xuống ngựa, nhẹ giọng nói:
- Tát Cáp thủ lĩnh không cần cảm tạ, ta chỉ là tự vệ mà thôi!
Tát Cáp nghe vậy sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia đã rời đi. Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hắn nóng lên, trên mặt tất cả đều là hổ thẹn và bất an.
...
Đệ tử Thiên Long phái yên lặng nhìn Lâm Nhất thần sắc hờ hững. Từng cái từng cái sắc mặt không rõ, tâm tư khác nhau.
Lâm Nhất tay cầm cung lớn, mang theo mấy ống tên, ung dung đi tới. Ánh mắt của hắn lơ đãng quét qua, sau đó cúi đầu đi đến trước mặt Mạnh Sơn nói:
- Tại hạ may mắn không làm nhục mệnh!
Trên mặt Mạnh Sơn không có biểu tình gì, ngưng mắt nhìn đại cung trong tay Lâm Nhất, tròng mắt hơi thu nhỏ lại. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, mới trầm giọng nói:
- Bản trưởng lão thực là nhìn nhầm, ngươi lại có tài bắn cung tinh xảo như thế, hơn nữa khí lực kinh người! Xem ra làm đệ tử nuôi ngựa của Thiên Long phái ta, ngược lại là ủy khuất ngươi!
Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt như gương, hắn nhìn thẳng Mạnh trưởng lão nói:
- Tại hạ có chút man lực, người Long Thành tiêu cục cũng biết được. Làm đệ tử ngoại môn Thiên Long phái, vốn có thể mang nghệ nhập môn. Huống chi đây bất quá là kỹ nghệ săn bắn thô tục ở nơi sơn dã, trong chốn giang hồ thì khó mà đến được nơi thanh nhã. Còn trưởng lão nói, Lâm Nhất không biết ý gì.
- Ha ha! Lấy lực một người, đối mặt thiên quân vạn mã mà không biến sắc, trong lúc nhấc tay, phá tan bách kỵ. Thế này sao lại là thô tục chi đạo! Cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ, chỉ sợ cũng không địch lại trường cung trong tay ngươi!
Nghe Mạnh trưởng lão nói như vậy, Lâm Nhất nhìn đại cung trong tay, hơi nhíu mày. Hắn cảm khái nói:
- Nếu như không có cung này, chỉ sợ Lâm Nhất ta đã bị người chặt thành thịt nát. Những trường cung này tinh xảo, có giá trị không nhỏ; cũng chỉ có trên thảo nguyên mới có lương cung như thế, cũng mới có thể vật tận kỳ dụng!
Nói đến chỗ này, thần sắc của Lâm Nhất bất biến, giọng nói hắn xoay chuyển, cười khổ hỏi ngược lại:
- Thời điểm bách kỵ vọt tới, sợ có tác dụng gì? Trưởng lão thật sự cho rằng, bằng sức của một mình ta, có thể đối kháng ngàn vạn nhân mã? Vừa rồi đối phương không thối lui, tại hạ chỉ có thể giết Sài Bất Hồ Nhi. Xin hỏi trưởng lão, nếu như vậy, Thiên Long phái có thể may mắn thoát khỏi sao? Tại hạ bị đối phương giết chết, Thiên Long phái thật có thể từ trong trận phân tranh này, dễ dàng thoát thân sao?
Trong nụ cười lãnh đạm của Lâm Nhất, mang theo mấy phần ý lạnh. Hắn nhìn thoáng qua mọi người phía sau Mạnh trưởng lão, những đệ tử Thiên Long phái kia, trong ánh mắt lấp loé không yên đã không còn khinh thị, hoặc coi thường như lúc trước. Trong thần sắc chỉ còn kiêng kỵ, còn có đề phòng. Ngay cả Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ cũng cảm thấy trên nét mặt quen thuộc dĩ vãng kia, cũng mang thêm chút xa lạ.
- Nghĩ Lâm Nhất ta từ khi làm đệ tử nuôi ngựa tới nay, cũng coi như tận tâm tận trách, chưa từng có một câu oán hận. Ra tay giúp bộ lạc Tát Đạt thắng được trận tranh tài này, cũng là trưởng lão đáp ứng. Nếu trưởng lão lấy cái này làm lý do trục xuất tại hạ, Lâm Nhất không lời nào để nói!
Nói xong, Lâm Nhất cúi đầu không nói.
Chân Nguyên Tử đã trở lại bên cạnh xe ngựa, việc nhà của Thiên Long phái, người ngoài không tiện xen mồm. Bất quá hai người đối thoại lại nghe được rõ ràng, hắn ở một bên âm thầm gật đầu.
Mạnh Sơn đối với một đệ tử nuôi ngựa cử chỉ vượt xa người thường nổi lên lòng nghi ngờ, là không thể bình thường hơn được. Ngay cả lão đạo, cũng có lòng hiếu kỳ rất lớn với Lâm Nhất.
Một đệ tử nuôi ngựa khiến người ta khó nhìn thấu, đồng hành với đệ tử du lịch, nhất định để Mạnh Sơn khó có thể an tâm.
Lâm Nhất không kiêu ngạo cũng không tự ti, trong lời nói có lý có cứ, lại vừa lập công lao. Cho dù là Mạnh Sơn muốn trục xuất, cũng nhất thời khó có thể quyết đoán.
Bất quá ngôn hành cử chỉ của tiểu tử này, rõ ràng là lùi một bước để tiến hai bước. Chẳng lẽ hắn từ lâu đã liệu định như vậy, lúc này mới có chuẩn bị mà đến? Nghĩ đến đây, Chân Nguyên Tử thầm hừ một tiếng, tiểu tử thối này! Hắn vuốt râu, nhìn về phía hai người đối thoại...
- Bản trưởng lão khi nào muốn trục xuất ngươi? Vừa rồi bất quá là thuận miệng hỏi mà thôi, ngươi đi đi!
Ngữ khí của Mạnh trưởng lão hòa hoãn, có chút vô lực vung tay, ra hiệu việc này coi như thôi. Chỉ là nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, sắc mặt của hắn rất khó coi.
- Ha ha! Tiểu tử ngươi tục khí còn chưa hết nha!
Chân Nguyên Tử vuốt râu bật cười.
...
Đám người Tát Cáp và Tát Mỗ Lê Nhi buồn vui đan xen. Trước mắt tất cả những thứ này phát sinh, đối với bộ lạc Tát Đạt mà nói, đúng là nghịch chuyển kinh thiên.
Nhìn Lâm Nhất đến gần, Tát Cáp vội nhảy xuống ngựa chào đón, tay phải của hắn che ngực, trên mặt mang theo cảm kích và kính nể, thi lễ nói:
- Đa tạ vị tiểu huynh đệ này hóa giải nguy hiểm cho tộc ta!
Chân Nguyên Tử mỉm cười không nói, hắn lại đánh giá Lâm Nhất một chút, tự mình đi về phía trước.
Đi đến trước mặt Tát Cáp, Lâm Nhất xuống ngựa, nhẹ giọng nói:
- Tát Cáp thủ lĩnh không cần cảm tạ, ta chỉ là tự vệ mà thôi!
Tát Cáp nghe vậy sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia đã rời đi. Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hắn nóng lên, trên mặt tất cả đều là hổ thẹn và bất an.
...
Đệ tử Thiên Long phái yên lặng nhìn Lâm Nhất thần sắc hờ hững. Từng cái từng cái sắc mặt không rõ, tâm tư khác nhau.
Lâm Nhất tay cầm cung lớn, mang theo mấy ống tên, ung dung đi tới. Ánh mắt của hắn lơ đãng quét qua, sau đó cúi đầu đi đến trước mặt Mạnh Sơn nói:
- Tại hạ may mắn không làm nhục mệnh!
Trên mặt Mạnh Sơn không có biểu tình gì, ngưng mắt nhìn đại cung trong tay Lâm Nhất, tròng mắt hơi thu nhỏ lại. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, mới trầm giọng nói:
- Bản trưởng lão thực là nhìn nhầm, ngươi lại có tài bắn cung tinh xảo như thế, hơn nữa khí lực kinh người! Xem ra làm đệ tử nuôi ngựa của Thiên Long phái ta, ngược lại là ủy khuất ngươi!
Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt như gương, hắn nhìn thẳng Mạnh trưởng lão nói:
- Tại hạ có chút man lực, người Long Thành tiêu cục cũng biết được. Làm đệ tử ngoại môn Thiên Long phái, vốn có thể mang nghệ nhập môn. Huống chi đây bất quá là kỹ nghệ săn bắn thô tục ở nơi sơn dã, trong chốn giang hồ thì khó mà đến được nơi thanh nhã. Còn trưởng lão nói, Lâm Nhất không biết ý gì.
- Ha ha! Lấy lực một người, đối mặt thiên quân vạn mã mà không biến sắc, trong lúc nhấc tay, phá tan bách kỵ. Thế này sao lại là thô tục chi đạo! Cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ, chỉ sợ cũng không địch lại trường cung trong tay ngươi!
Nghe Mạnh trưởng lão nói như vậy, Lâm Nhất nhìn đại cung trong tay, hơi nhíu mày. Hắn cảm khái nói:
- Nếu như không có cung này, chỉ sợ Lâm Nhất ta đã bị người chặt thành thịt nát. Những trường cung này tinh xảo, có giá trị không nhỏ; cũng chỉ có trên thảo nguyên mới có lương cung như thế, cũng mới có thể vật tận kỳ dụng!
Nói đến chỗ này, thần sắc của Lâm Nhất bất biến, giọng nói hắn xoay chuyển, cười khổ hỏi ngược lại:
- Thời điểm bách kỵ vọt tới, sợ có tác dụng gì? Trưởng lão thật sự cho rằng, bằng sức của một mình ta, có thể đối kháng ngàn vạn nhân mã? Vừa rồi đối phương không thối lui, tại hạ chỉ có thể giết Sài Bất Hồ Nhi. Xin hỏi trưởng lão, nếu như vậy, Thiên Long phái có thể may mắn thoát khỏi sao? Tại hạ bị đối phương giết chết, Thiên Long phái thật có thể từ trong trận phân tranh này, dễ dàng thoát thân sao?
Trong nụ cười lãnh đạm của Lâm Nhất, mang theo mấy phần ý lạnh. Hắn nhìn thoáng qua mọi người phía sau Mạnh trưởng lão, những đệ tử Thiên Long phái kia, trong ánh mắt lấp loé không yên đã không còn khinh thị, hoặc coi thường như lúc trước. Trong thần sắc chỉ còn kiêng kỵ, còn có đề phòng. Ngay cả Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ cũng cảm thấy trên nét mặt quen thuộc dĩ vãng kia, cũng mang thêm chút xa lạ.
- Nghĩ Lâm Nhất ta từ khi làm đệ tử nuôi ngựa tới nay, cũng coi như tận tâm tận trách, chưa từng có một câu oán hận. Ra tay giúp bộ lạc Tát Đạt thắng được trận tranh tài này, cũng là trưởng lão đáp ứng. Nếu trưởng lão lấy cái này làm lý do trục xuất tại hạ, Lâm Nhất không lời nào để nói!
Nói xong, Lâm Nhất cúi đầu không nói.
Chân Nguyên Tử đã trở lại bên cạnh xe ngựa, việc nhà của Thiên Long phái, người ngoài không tiện xen mồm. Bất quá hai người đối thoại lại nghe được rõ ràng, hắn ở một bên âm thầm gật đầu.
Mạnh Sơn đối với một đệ tử nuôi ngựa cử chỉ vượt xa người thường nổi lên lòng nghi ngờ, là không thể bình thường hơn được. Ngay cả lão đạo, cũng có lòng hiếu kỳ rất lớn với Lâm Nhất.
Một đệ tử nuôi ngựa khiến người ta khó nhìn thấu, đồng hành với đệ tử du lịch, nhất định để Mạnh Sơn khó có thể an tâm.
Lâm Nhất không kiêu ngạo cũng không tự ti, trong lời nói có lý có cứ, lại vừa lập công lao. Cho dù là Mạnh Sơn muốn trục xuất, cũng nhất thời khó có thể quyết đoán.
Bất quá ngôn hành cử chỉ của tiểu tử này, rõ ràng là lùi một bước để tiến hai bước. Chẳng lẽ hắn từ lâu đã liệu định như vậy, lúc này mới có chuẩn bị mà đến? Nghĩ đến đây, Chân Nguyên Tử thầm hừ một tiếng, tiểu tử thối này! Hắn vuốt râu, nhìn về phía hai người đối thoại...
- Bản trưởng lão khi nào muốn trục xuất ngươi? Vừa rồi bất quá là thuận miệng hỏi mà thôi, ngươi đi đi!
Ngữ khí của Mạnh trưởng lão hòa hoãn, có chút vô lực vung tay, ra hiệu việc này coi như thôi. Chỉ là nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.