Chương 1655: Ngoài giết chóc (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Ngươi con mẹ nó thì biết cái gì! Trên chiến trường, xưa nay chỉ có tìm sống trong chết, cố thủ chỉ tổ phải chịu đòn thôi, theo lão tử xông lên.
Còn chưa nói hết hắn đã sải bước lao về phía thiết kỵ đang đánh tới. Mà nếu lưu ý kỹ, tên này chuyên tìm chỗ bóng người thưa thớt nhất.
Lâm Nhất nhìn bóng dáng đi lại như gió kia, không khỏi có chút đăm chiêu. Không tránh chiến, không sợ chiến, không lỗ mãng, có sự dũng mãnh tìm sống trong chết, có sự linh hoạt tùy cơ ứng biến, đây mới là nguyên do Lý Đại Đầu trải qua trăm chiến vẫn may mắn còn sống sót đến tận bây giờ! Một phàm nhân mà có kiến thức cỡ này, thật sự là không dễ! Cho dù là những người được xưng là tiên nhân tu sĩ, so sánh với hắn thì cũng không bằng!
Chiến trường giết chóc, ngoài chí cương chí cường ra có lẽ vẫn còn có gì đó.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất như ngộ ra, lại lâm vào ngây ngô. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng xách đao gãy đuổi theo ba người phía trước. Lý Đại Đầu này, vừa rồi đã chết nhiều người như vậy, hắn không ngờ vẫn gươm không dính máu mà thắng.
Thời gian một nén nhang trôi qua, hơn mười binh lính chạy tới một sườn núi. Sau khi thở hổn hển, lúc này mới phát giác ra tình hình có chút không đúng. Lý Đại Đầu lau mồ hôi trên mặt, gắt:
- Con mẹ nó, may mà dừng lại! Nếu ta và ngươi còn chạy về phía trước nữa thì thành lâm trận bỏ chạy mất!
Lâm Nhất, Tư Vũ, Hồ Hiên, còn có hơn mười hán tử của Khiêu Đãng doanh theo Lý Đại Đầu chạy tán loạn một hồi, không ngờ đã tới rìa chiến trận. Ngoài hai ba mươi dặm, kịch chiến đang hăng.
- Đại Đầu ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Có người hỏi.
Lý Đại Đầu dõi mắt trông về phía xa xa, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới túm chòm râu rậm, nói:
- Xích Tangđã có dấu hiệu thua trận rồi, cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.
Những hán tử này bao gồm cả Lâm Nhất đều bộ dạng chật vật mồ hôi đầm đìa. Khó khăn lắm mới có thời gian hít thở, chẳng ai muốn quay lại chém giết cả! Nếu Ngũ trưởng Lý Đại Đầu đã nói vậy, mọi người cứ đứng ở trên sườn núi mà nghỉ ngơi, rồi thừa cơ mà hành sự.
Lâm Nhất ném đao gãy trong tay xuống, đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai chân trần trụi. Đôi giày rách đó sớm đã không còn, hắn đành phải chân trần chạy trên chiến trường máu lửa. Tư Vũ đi tới gần, cười ha ha nói:
- Điếc đại ca, giày phải dùng dây thừng buộc lại thì mới bám vào chân.
Đại ca? Lâm Nhất hơi kinh ngạc, lập tức quay sang nói với Tư Vũ:
- Gọi ta là Kẻ Điếc được rồi.
Một người mới hai mươi tuổi gọi một người ba bốn trăm tuổi là đại ca, không khỏi có chút giở ông giở thằng!
Tư Vũ vội vàng lắc đầu, ôm cương đao ngồi xuống bên cạnh, vội vàng mang theo mấy phần thân thiết nói:
- Ngoài quân doanh, có tiền thì là ông; trong quân doanh có bản lĩnh thì là ca! Ngươi cứu ta một mạng, đương nhiên phải như vậy.
- Ồ! Nói như vậy, tu vi cao thì là tiền bối rồi.
Lâm Nhất từ chối cho ý kiến lẩm bẩm một câu. Tiên đạo phân tôn ti già trẻ, chẳng phải cũng rập khuôn theo cách của phố phường phàm tục sao? Sau lưng những sự huyền diệu khó lường kỳ thật chẳng có gì.
- Tiền bối? Điếc đại ca có ý gì.
Tư Vũ khó hiểu hỏi.
Lâm Nhất cười cười nói:
- Xưng hô cũng chỉ là danh hào thôi, cứ tùy ý.
- Không ổn rồi.
Khi Lâm Nhất đang nói chuyện với Tư Vũ, có người phía sau kinh hô một tiếng. Hai người họ theo tiếng nhìn lại, đều vội vàng bò dậy. Có kỵ sĩ Xích Tang phát hiện ra tình hình trên sườn núi này, năm con Hổ Tuấn đang hùng hổ giết tới.
- Đừng vọng động.
Lý Đại Đầu lại hô to. Trên sườn núi trở nên rối ren, căn bản không ai nghe lời, không phải quay đầu bỏ chạy thì chính là vội vàng ôm hy vọng gặp may chạy lại chiến trường. Đâm quàng đâm xiên, cũng chính là như vậy. Một con Hổ Tuấn còn khó có thể chống đỡ, quân địch lại tới năm con, không thể đỡ!
Lý Đại Đầu thần sắc lo lắng, đã không còn vẻ thong dong lúc trước. Hắn nắm chặt búa lớn, bất đắc dĩ nhìn xung quanh. Thấy ba huynh đệ vẫn ở bên cạnh, hắn gật đầu thật mạnh, nói:
- Lát nữa theo lão tử chạy thoát thân! Không thể dây dưa với Hổ Tuấn, sống được người nào hay người ấy.
- A.
Đúng vào lúc này có tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Binh lính đang bỏ chạy bị Hổ Tuấn dẫm nát dưới gót sắt, lập tức bị mất mạng. Bốn kỵ còn lại không nhanh không chậm chạy tới. Ánh đao vung lên, trong nháy mắt, mấy người đang bỏ chạy không một may mắn thoát chết.
- Đi thôi.
Đúng lúc này, Lý Đại Đầu đột nhiên quát to một tiếng. Ba người ở bên cạnh hiểu ý, theo hắn đồng thời nhảy lên, phóng xuống dưới triền núi.
Còn chưa nói hết hắn đã sải bước lao về phía thiết kỵ đang đánh tới. Mà nếu lưu ý kỹ, tên này chuyên tìm chỗ bóng người thưa thớt nhất.
Lâm Nhất nhìn bóng dáng đi lại như gió kia, không khỏi có chút đăm chiêu. Không tránh chiến, không sợ chiến, không lỗ mãng, có sự dũng mãnh tìm sống trong chết, có sự linh hoạt tùy cơ ứng biến, đây mới là nguyên do Lý Đại Đầu trải qua trăm chiến vẫn may mắn còn sống sót đến tận bây giờ! Một phàm nhân mà có kiến thức cỡ này, thật sự là không dễ! Cho dù là những người được xưng là tiên nhân tu sĩ, so sánh với hắn thì cũng không bằng!
Chiến trường giết chóc, ngoài chí cương chí cường ra có lẽ vẫn còn có gì đó.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất như ngộ ra, lại lâm vào ngây ngô. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng xách đao gãy đuổi theo ba người phía trước. Lý Đại Đầu này, vừa rồi đã chết nhiều người như vậy, hắn không ngờ vẫn gươm không dính máu mà thắng.
Thời gian một nén nhang trôi qua, hơn mười binh lính chạy tới một sườn núi. Sau khi thở hổn hển, lúc này mới phát giác ra tình hình có chút không đúng. Lý Đại Đầu lau mồ hôi trên mặt, gắt:
- Con mẹ nó, may mà dừng lại! Nếu ta và ngươi còn chạy về phía trước nữa thì thành lâm trận bỏ chạy mất!
Lâm Nhất, Tư Vũ, Hồ Hiên, còn có hơn mười hán tử của Khiêu Đãng doanh theo Lý Đại Đầu chạy tán loạn một hồi, không ngờ đã tới rìa chiến trận. Ngoài hai ba mươi dặm, kịch chiến đang hăng.
- Đại Đầu ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Có người hỏi.
Lý Đại Đầu dõi mắt trông về phía xa xa, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới túm chòm râu rậm, nói:
- Xích Tangđã có dấu hiệu thua trận rồi, cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.
Những hán tử này bao gồm cả Lâm Nhất đều bộ dạng chật vật mồ hôi đầm đìa. Khó khăn lắm mới có thời gian hít thở, chẳng ai muốn quay lại chém giết cả! Nếu Ngũ trưởng Lý Đại Đầu đã nói vậy, mọi người cứ đứng ở trên sườn núi mà nghỉ ngơi, rồi thừa cơ mà hành sự.
Lâm Nhất ném đao gãy trong tay xuống, đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai chân trần trụi. Đôi giày rách đó sớm đã không còn, hắn đành phải chân trần chạy trên chiến trường máu lửa. Tư Vũ đi tới gần, cười ha ha nói:
- Điếc đại ca, giày phải dùng dây thừng buộc lại thì mới bám vào chân.
Đại ca? Lâm Nhất hơi kinh ngạc, lập tức quay sang nói với Tư Vũ:
- Gọi ta là Kẻ Điếc được rồi.
Một người mới hai mươi tuổi gọi một người ba bốn trăm tuổi là đại ca, không khỏi có chút giở ông giở thằng!
Tư Vũ vội vàng lắc đầu, ôm cương đao ngồi xuống bên cạnh, vội vàng mang theo mấy phần thân thiết nói:
- Ngoài quân doanh, có tiền thì là ông; trong quân doanh có bản lĩnh thì là ca! Ngươi cứu ta một mạng, đương nhiên phải như vậy.
- Ồ! Nói như vậy, tu vi cao thì là tiền bối rồi.
Lâm Nhất từ chối cho ý kiến lẩm bẩm một câu. Tiên đạo phân tôn ti già trẻ, chẳng phải cũng rập khuôn theo cách của phố phường phàm tục sao? Sau lưng những sự huyền diệu khó lường kỳ thật chẳng có gì.
- Tiền bối? Điếc đại ca có ý gì.
Tư Vũ khó hiểu hỏi.
Lâm Nhất cười cười nói:
- Xưng hô cũng chỉ là danh hào thôi, cứ tùy ý.
- Không ổn rồi.
Khi Lâm Nhất đang nói chuyện với Tư Vũ, có người phía sau kinh hô một tiếng. Hai người họ theo tiếng nhìn lại, đều vội vàng bò dậy. Có kỵ sĩ Xích Tang phát hiện ra tình hình trên sườn núi này, năm con Hổ Tuấn đang hùng hổ giết tới.
- Đừng vọng động.
Lý Đại Đầu lại hô to. Trên sườn núi trở nên rối ren, căn bản không ai nghe lời, không phải quay đầu bỏ chạy thì chính là vội vàng ôm hy vọng gặp may chạy lại chiến trường. Đâm quàng đâm xiên, cũng chính là như vậy. Một con Hổ Tuấn còn khó có thể chống đỡ, quân địch lại tới năm con, không thể đỡ!
Lý Đại Đầu thần sắc lo lắng, đã không còn vẻ thong dong lúc trước. Hắn nắm chặt búa lớn, bất đắc dĩ nhìn xung quanh. Thấy ba huynh đệ vẫn ở bên cạnh, hắn gật đầu thật mạnh, nói:
- Lát nữa theo lão tử chạy thoát thân! Không thể dây dưa với Hổ Tuấn, sống được người nào hay người ấy.
- A.
Đúng vào lúc này có tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Binh lính đang bỏ chạy bị Hổ Tuấn dẫm nát dưới gót sắt, lập tức bị mất mạng. Bốn kỵ còn lại không nhanh không chậm chạy tới. Ánh đao vung lên, trong nháy mắt, mấy người đang bỏ chạy không một may mắn thoát chết.
- Đi thôi.
Đúng lúc này, Lý Đại Đầu đột nhiên quát to một tiếng. Ba người ở bên cạnh hiểu ý, theo hắn đồng thời nhảy lên, phóng xuống dưới triền núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.